Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 16




Vừa trở về từ thành phố T, Trình Thiên Lam đã nghe ông Trình Cẩm Hoa nói về chuyện gặp mặt Tống Thừa Huân. Mặc dù vẫn chưa biết được ông muốn nói gì nhưng tự nhiên Trình Thiên Lam cảm thấy rất lo lắng. Nhìn gương mặt có phần nghiêm túc của ông Trình Cẩm Hoa, Trình Thiên Lam không đoán được ra bất cứ điều gì cả.

- Thiên Lam, em nghĩ gì vậy?

- Hả?

Nghe thấy Tống Thừa Huân gọi, Trình Thiên Lam giật mình. Cô đã quá chú tâm vào những suy nghĩ không biết hôm nay ông Trình Cẩm Hoa muốn nói điều gì với cô và cả Tống Thừa Huân.

Tống Thừa Huân vừa lái vừa quay sang nhìn Trình Thiên Lam. Anh nhận thấy rõ vẻ bất ổn trên gương mặt cô.

- Em không sao chứ? Trình Thiên Lam tuy mỉm cười lắc đầu, nhưng lòng bàn tay cô bây giờ đã ướt đẫm mồ hồi.

- Em không sao. Chỉ là em nghĩ đến việc gặp bố ngày hôm nay thôi. Em sợ ông sẽ phản đối chuyện của chúng ta.

- Nếu như thế thì anh phải là người nên lo lắng hơn ấy nhỉ? Hôm nay anh phải dùng hết khả năng để thuyết phục bố em.

- Nghe anh nói, em cũng yên tâm hơn. Chắc chắn cái miệng luật sư của anh sẽ thuyết phục được bố em.

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng của Trình Thiên Lam cũng không thể nào yên tâm hơn được.

……………………………..

Không lâu sau, xe của Tống Thừa Huân đã dừng ở phòng trà CM. Đây là một phòng trà của Nhật Bản rất nổi tiếng ở thành phố B này.

Tống Thừa Huân nắm tay Trình Thiên Lam đi vào phòng mà ông Trình Cẩm Hoa đã đặt trước. Vừa nhìn thấy ông Trình Cẩm Hoa, Trình Thiên Lam mỉm cười, lên tiếng gọi:

- Bố.

- Bác Trình, chào bác.

- Cậu Tống, chúng ta không đến mức thân thiết như thế đâu nên cậu cứ gọi tôi Trình tiên sinh là được rồi.

- Bố, bố có ý gì vậy?

Trình Thiên Lam bỗng quay sang nhìn Tống Thừa Huân, thấy anh lắc đầu cô cũng im lặng không nói gì nữa.

- Hai đứa ngồi xuống đi.

Tống Thừa Huân vẫn nắm tay Trình Thiên Lam cho đến khi cả hai ngồi xuống chỗ đối diện ông Trình Cẩm Hoa.

- Cậu Tống, tôi đã nghe Thiên Lam nói về chuyện cậu đang hẹn hò với con bé. Cậu thấy thế nào?

- Dạ? Câu hỏi của ông Trình Cẩm Hoa thật sự đã khiến cho Tống Thừa Huân không biết nên trả lời gì cả.

- Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu đơn giản thôi, cậu có cảm thấy cậu xứng với Thiên Lam của tôi hay không?

- Bố, bây giờ là thời nào rồi mà bố vẫn còn nói về chuyện xứng hay không xứng như vậy chứ? Nghe bố nói như thế này là con biết ngay, bố không muốn cho chúng con ở bên nhau đúng không?

- Đúng vậy, là bố không muốn cho con hẹn hò với cậu ta, chứ đừng nói để cậu ta trở thành con rể của bố.

- Bố, bố quả thật là…

Đến Trình Thiên Lam cũng chẳng biết nên nói về bố của mình như thế nào nữa. Hóa ra những điều mà cô vẫn luôn lo lắng bây giờ đã xảy ra rồi, thật sự bố cô không đồng ý chuyện cô và Thừa Huân hẹn hò với nhau. Vậy mà ban đầu cô vẫn luôn giữ một niềm hy vọng vốn không thể xảy ra kia.

- Trình thiên sinh, cháu có phần không hiểu lắm. Tại sao bác lại không muốn để cháu và Thiên Lam đến với nhau ạ? Theo như suy đoán của cháu thì hình như không chỉ bởi gia thế của cháu thì phải. Cháu cũng hy vọng bác sẽ nói rõ ràng chuyện này.

- Tôi không thích cậu, chỉ thế thôi. Còn cậu muốn nghĩ thế nào khác thì tôi cũng không quan tâm.

- Cháu nghe Thiên Lam nói, cô ấy có một người bạn thân tên là Cố Phong. Thế nhưng bao năm qua cô ấy chỉ coi vị Cố tiên sinh này là một người bạn. Thiên Lam cũng nói, Cố tiên sinh này và bác rất hợp ý nhau nên bác muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Chỉ vì Thiên Lam không nhận lời cầu hôn của Cố Phong nên bác không thích cháu?

Ông Trình Cẩm Hoa bỗng nhíu mày lại, nói:

- Tôi biết là cậu có quan hệ với Tứ tổng của thành phố B này, nhưng cậu hãy nhớ rằng, địa vị của cậu so với bọn họ mãi mãi không thể bằng. Cậu hãy nhớ rõ một điều cho tôi, cậu không xứng với Thiên Lam, đừng mong có thể ở bên cạnh con bé. Vậy nên chia tay đi.

- Bố đừng bắt ép con chia tay với Thừa Huân. Cho dù thế nào con cũng vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy. Con không chỉ muốn làm bạn gái của anh ấy, con còn muốn cùng anh ấy kết hôn, làm vợ của anh ấy.

- Con…

Tống Thừa Huân bất ngờ quay sang nhìn Trình Thiên Lam. Thật không ngờ cô lại có thể nói ra những điều này.

- Thiên Lam, con cũng biết là mẹ con mất từ khi con còn rất nhỏ, chính vì thế mà con muốn gì bố đều chiều con. Nhưng mà con à, chuyện con muốn cùng Tống Thừa Huân kết hôn, bố không thể nào chiều theo con được. Bố làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con thôi.

- Bố, tình yêu thương của bố giành cho con, bao nhiêu năm qua con đều cảm nhận được. Chính vì thế mà con chưa từng phản bác lại những điều mà bố nói. Tại sao bố lại phản đối con chuyện này chứ?

- Bố chỉ muốn tốt cho con.

- Vâng, con biết. Nhưng nếu con ở bên một người đàn ông không ra gì, thì bố có thể lấy quyền hạn của một người bố ra ép con. Bố có biết Tống Thừa Huân là người như thế nào không ạ? Tại sao bố cứ khăng khăng khẳng định anh ấy không phải là người đàn ông tốt chứ?

Những lời mà Trình Thiên Lam nói khiến Tống Thừa Huân rất cảm động. Anh bất giác nắm chặt lấy bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của cô.

- Con gái, nói đi cũng phải nói lại, con vẫn chắc chắn ở bên cạnh Tống Thừa Huân có đúng không?

- Vâng, con vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy. Hôm nay con đưa anh ấy đến đây vì nghĩ rằng, bố và anh ấy tiếp xúc sẽ khiến bố thay đổi suy nghĩ về anh ấy. Nhưng không ngờ bố lại có thể nói ra những lời đó.

- Thiên Lam, đừng để bố phải tức giận.

- Con xin lỗi.

Lúc này, Trình Thiên Lam quay sang nhìn Tống Thừa Huân, nói:

- Thừa Huân, chúng ta đi thôi.

- Thiên Lam…

Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam định đứng dậy rời đi thì ông Trình Cẩm Hoa bỗng nói:

- Thiên Lam, con đứng lại cho bố. Thái độ của con lúc này là gì vậy? Có phải là nếu bố làm căng mọi chuyện ra, con sẽ bỏ nhà ra đi không?

- Con nói rồi, con chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ nhà ra đi. Nhưng mà bố, bố đang ép con đến đường cùng đấy.

- Con…

- Thừa Huân, đi thôi. Trình Thiên Lam nắm chặt tay của Tống Thừa Huân, cùng anh nhanh chóng đi ra ngoài.

Ông Trình Cẩm Hoa vẫn ngồi yên ở đó, gương mặt bây giờ thật sự rất tức giận không nói được gì.

……………………………… Lái xe đi lòng vòng khắp thành phố được một hồi lâu nhưng cả Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam đều chẳng nói với nhau được lời nào cả. Phải mãi một lúc sau, Trình Thiên Lam mới mở miệng:

- Em xin lỗi. Đáng lý hôm nay em không nên đưa anh đến gặp bố, cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tống Thừa Huân nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Trình Thiên Lam, một tay kia vẫn giữ vô lăng lái xe.

- Đừng nói như vậy, chuyện xảy ra ngày hôm nay chính em cũng không đoán được mà. Đừng tự trách bản thân.

- Trước đó, em đã từng cãi nhau với bố và ông nói sẽ suy nghĩ lại chuyện của chúng ta. Em đã rất hy vọng sau khi anh và ông gặp nhau, ông sẽ thay đổi những định kiến về anh. Nhưng hóa ra em đã sai rồi. Vốn dĩ ông chưa từng suy nghĩ kỹ chuyện của chúng ta.

- Nhưng mà nếu như em và bác Trình mãi mà không tìm được ý kiến chung thì có phải em sẽ bỏ nhà ra đi không vậy?

Trình Thiên Lam bỗng thở dài, một tiếng thở dài đầy mệt mỏi:

- Em không muốn mối quan hệ của em và bố trở nên bế tắc. Nếu ông đối với anh tốt bằng nửa Cố Phong thì tốt rồi. Cho đến bây giờ em vẫn thật sự không hiểu nổi, lý do mà ông phản đối chúng ta là gì nữa.

- Được rồi, đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Anh tin, anh vẫn tin là đến một ngày nào đó, bố của em hiểu được anh là người không xấu như ông vẫn nghĩ. Hy vọng ông sẽ suy nghĩ lại.

- Bố em đã nói như thế thì sẽ không bao giờ còn muốn đồng ý chuyện của chúng ta đâu. Nhưng em vẫn muốn ở bên cạnh anh bởi em tin chắc rằng, lựa chọn của em là không sai.

- Cảm ơn em đã tin tưởng anh.

Trình Thiên Lam nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Tống Thừa Huân. Có Tống Thừa Huân ở bên cạnh, Trình Thiên Lam cũng nhẹ lòng hơn. Cô không muốn đối đầu với bố, cũng không muốn phải rời xa Tống Thừa Huân. Cô sẽ cố gắng, cố gắng đến tận lúc không thể cố gắng được nữa. Chỉ hy vọng rồi có ngày, bố cô sẽ nhận thấy ông đã sai.

-Em đói chưa? Hay chúng ta tìm một nhà hàng đó nào ăn bữa trưa nhé? Sáng nay anh ăn ít quá nên giờ đói rồi.

- Được.

- Em muốn đến nhà hàng nào?

- Tùy anh đi, anh chọn nhà hàng nào cũng được, em cũng không phải là người kén đồ ăn.

Tống Thừa Huân nhìn Trình Thiên Lam mỉm cười nhẹ nhàng. Anh biết là cô đang cố che giấu tâm trạng không tốt trước mặt anh. Chỉ mong rằng mọi thứ về sau sẽ thay đổi theo hướng tích cực.