Nhìn ra Chử Phi nghiêm túc, Thịnh Ý sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, Chử Phi vung dao đuổi theo: "Đứng lại cho ta!"
"Đồ ngốc mới đứng lại!"
Chử Phi tức giận bật cười: "Được rồi, cô không phải kẻ ngốc, hôm nay ta chuyên chém người không phải kẻ ngốc!"
"... Huynh có nói đạo lý không hả!"
Thịnh Ý đang định nói lý với hắn, khóe mắt bỗng thấy bóng người hiện lên, vội vàng thuận gió né tránh. Chử Phi chém vào khoảng không, nheo mắt nhìn cô.
"Huynh chém thật đấy à!" Thịnh Ý không thể tin được.
Chử Phi mặc một chiếc váy vàng mẫu đơn, xinh đẹp lại sắc sảo: "Ai giỡn với cô?"
"Huynh huynh huynh, nếu huynh chém chết ta tiên sĩ sẽ không tha cho huynh đâu..." Hắn lại đuổi theo, Thịnh Ý chỉ đành tiếp tục chạy trốn.
Chử Phi vừa đuổi theo vừa không quên an ủi cô: "Yên tâm, không chém chết cô, cho cô chút hơi thở, ta chỉ trút giận thôi, cam đoan ba ngày sau vết thương của cô sẽ khép lại."
Thịnh Ý: "..." Hóa điên rồi.
Cô vội vàng vọt về phía trước, thoáng nhìn thấy bóng người Hề Khanh Trần, vội vàng chạy về phía chàng: "Tiên sĩ cứu ta!"
Nói xong cô trốn sau lưng Hề Khanh Trần.
"Sao thế?" Hề Khanh Trần nhìn con dao trong tay Chử Phi, lông mày nhíu lại.
Chử Phi nheo mắt lại: "Đây là chuyện của ta với nàng ta, không cần ngươi quản!"
"Ta là vợ chàng ấy, vì sao chàng ấy phải mặc kệ chứ?" Thịnh Ý thò đầu ra.
Chử Phi ra vẻ khinh thường: "Bây giờ còn biết là vợ hắn? Lúc ở cạnh Cố Kinh Thời sao không nói là vợ hắn đi?"
Chuyện này Thịnh Ý đuối lý, không lên tiếng.
Chử Phi lại muốn vòng qua Hề Khanh Trần tìm cô tính sổ lại bị Hề Khanh Trần kiên định cản đường.
"Ngươi..." Chử Phi đấu mắt với Hề Khanh Trần, bỗng tức giận vứt dao thái xuống đất, tiếng động vang lên, dao thái hóa thành hư ảo.
"Không có tiền đồ!" Hắn lại nghẹn ra bốn chữ.
Hề Khanh Trần chỉ coi như không nghe thấy, quay đầu nhìn Thịnh Ý: "Nàng không sao chứ?"
"Không sao." Thịnh Ý vội vàng trả lời.
Vẻ mặt Hề Khanh Trần dịu đi, đưa tay đan tay với cô, Chử Phi mặc kệ, cười lạnh một tiếng xoay người rời đi, ngay cả quần áo tung bay cũng tràn ngập tức giận.
"Đợi đã!" Thịnh Ý vội vàng gọi hắn lại.
Chử Phi mất kiên nhẫn quay đầu: Sao?"
"... Huynh chưa chẩn bệnh cho tiên sĩ á." Thịnh Ý thấy hắn hung dữ như vậy, không nhịn được rụt đầu.
Chử Phi liếc Hề Khanh Trần một cái, mặc dù tức giận đùng đùng nhưng vẫn lộ chút phong tình.
Tuy nhiên lúc nói lại là giọng nói vô cùng nam tính: "Có tình uống nước cũng no, hắn mà cần ta chẩn bệnh à?"
"Đúng đúng đúng, gần đây chàng ấy ngủ không được ngon, đêm nào cũng tỉnh mấy lần, ngủ cũng cau mày hẳn rất đau." Mặc dù Thịnh Ý sợ hắn đánh lén nhưng vì Hề Khanh Trần, tạm thời bỏ qua an nguy của mình, chạy qua lấy lòng: "Miệng vết thương trên người chàng ấy cũng khép chậm, còn chậm hơn lúc trước chịu lôi khiếp nữa, sắc mặt cũng không tốt... Đúng rồi, gần đây chàng ấy gầy đi rất nhiều, ta cho chàng ăn nhiều linh dược bồi bổ vẫn không khá hơn, huynh xem xem có vấn đề gì không."
Hề Khanh Trần hơi ngẩn người, không ngờ chuyện mình giấu trong lời gian này lại bị cô phát hiện. Nghe cô thuộc làu làu bệnh mình, đáy mắt chàng hiện lên ý cười, chuyên chú nhìn sườn mặt cô.
Chuyên chú đến mức Chử Phi chỉ nhìn lướt qua đã cảm thấy nhồi máu cơ tim.
Thịnh Ý nói xong còn không quên đánh bài tình cảm: "Ta biết huynh giận ta, nhưng tiên sĩ là người bạn duy nhất của huynh, huynh nể mặt chàng ấy mà nhanh chữa bệnh đi."
"Ai nói với cô ta chỉ có một người bạn là hắn?" Chử Phi liếc cô, từ chối thừa nhận.
Thịnh Ý khựng lại, nhớ trong ảo lại lúc Hề Khanh Trần quyết định tan biến, ánh mắt hắn phiếm đỏ.
... Bỏ đi, nhắc đến chuyện này thì bị đánh chết mất. Cô nở nụ cười nhạt, quay đầu nhìn Hề Khanh Trần.
Hề Khanh Trần không cảm thấy giữa bạn bè cần phải nói quá nhiều, cũng không cảm thấy Chử Phi sẽ từ chối chữa trị cho mình, nhưng đối mặt với ánh mắt Thịnh Ý, chàng vẫn quyết định nghe theo.
"Chử Phi, đừng giận ta." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý: "..." Hả? Không phải giận cô à? Sao lại biến thành giận tiên sĩ thế?
Không đợi cô nghĩ ra, Chử Phi đã lạnh lùng vòng quay: "Vậy ngươi nói xem ngươi sai gì?"
Hề Khanh Trần im lặng một lát, không nói gì.
Chử Phi nở nụ cười, đáy mắt đầy lạnh lẽo: "Chấp mê bất ngộ."
Dứt lời rời đi thật.
Thịnh Ý hoang mang nhìn bóng lưng hắn biến mất, lại ngơ ngác nhìn Hề Khanh Trần, lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Huynh ấy có ý gì? Hai người cãi nhau?"
Hề Khanh Trần ngầm thừa nhận.
"... Cãi khi nào thế?" Thịnh Ý khó hiểu.
Hề Khanh Trần lại không trả lời, chỉ im lặng cầm tay cô.
Chàng tỏ vẻ không muốn nói, Thịnh Ý cũng không đành lòng ép hỏi, dỗ dành hai câu rồi đỡ chàng về phòng: "Hôm nay trời nhiều mây, độ ẩm quá cao, chúng ta không ngồi thiền."
"Được."
"... Hay là chàng nghỉ ngơi trước, ta đi khuyên Chử Phi?"
"Không sao đâu, hắn sẽ về."
Thịnh Ý còn muốn nói gì đó, Hề Khanh Trần nắm chặt tay cô: "Ngủ với ta."
Thịnh Ý: "..." Từ lúc quen biết đây là lần thứ hai tiên sĩ bị thương nặng, còn nặng hơn lần đầu tiên.
Đương nhiên cô không nỡ từ chối, vì vậy sau khi dìu chàng lên giường nằm cô cũng nằm xuống theo.
"Ngủ đi." Chàng nói.
Thịnh Ý im lặng cong môi, cẩn thận giúp tay chàng không bị thương.
Mưa rả tích, kim quang bao trùm động phủ hiếm khi tối mờ, trong phòng cũng tối vô cùng, hơi nước ngập tràn rất hợp đánh một giấc.
Hai người ôm chầm, nhanh chóng thiếp đi.
Giấc ngủ này quá ngọt ngào, ngủ mãi từ sáng đến trưa, Chử Phi vào phòng thì nhìn thấy hai người thân mật, không khỏi tặc lưỡi. Hắn hoàn toàn không có ý thức xông vào phòng ngủ của người ta, ngồi bên bàn vừa uống trà vừa chờ.
Nhờ phúc của hắn, Hề Khanh Trần nhanh chóng tỉnh lại.
"A, tỉnh rồi?" Chử Phi nhướng mày.
Ánh mắt Hề Khanh Trần vẫn chưa tỉnh táo, đối mặt với Chử Phi một lát, yên lặng kéo chăn lên trên, mãi đến khi che kín Thịnh Ý mới dừng lại.
"Sao ngươi không kéo lên chút, tốt nhất bịt mũi khiến nàng ta nghẹn chết, đỡ cho ngươi như bị ma ám thế." Chử Phi cười khẩy, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi Thịnh Ý ăn mặc chỉnh tề, còn vẻ mặt Hề Khanh Trần như cất giấu trân bảo gì đó.
... Xúi quẩy!
Hề Khanh Trần không cãi lại, chỉ dặn dò: "Nhỏ giọng chút."
Dứt lời chàng nhìn gương mặt yên tĩnh của Thịnh Ý, đáy mắt hiện lên tia thỏa mãn.
Chử Phi gật đầu, đột nhiên cao giọng: "Được!"
Thịnh Ý bị dọa tỉnh.
"Ta nói nhỏ mà?" Mặt Chử Phi không đổi sắc.
Hề Khanh Trần: "..."
"A, Chử tiên..." Thịnh Ý định gọi Chử tiên sĩ nhưng nhớ ra vị bên cạnh hẹp hòi, lập tức sửa: "Tiên tử đến rồi à."
"Chử tiên tử là cái gì?" Chử Phi nheo mắt, có vài phần sắc bén.
Thịnh Ý cười lấy lòng: "Khen huynh đẹp đấy."
"Không nghe ra." Chử Phi khẽ xùy: "Các ngươi đã từng đến đan phòng của ta à? Mảnh sinh hồn kia là sao thế?"
"Là Cố Kinh Thời." Thịnh Ý giải thích đơn giản.
Chử Phi: "À, nhân tình của cô."
Thịnh Ý: "..."
"Thịnh cô nương chơi đỉnh thật đấy, dính với Hề Khanh Trần thì thôi, còn lúc nào cũng dẫn theo tình nhân cũ." Chử Phi nhíu mày, âm dương quái khí.
Thịnh Ý cười gượng: "Nếu bất tiện thì ta đưa hắn ra khỏi đan phòng."
"Không cần, bây giờ hồn phách của hắn suy yếu, ngay cả linh trí cũng cực thấp, cứ ở đan phòng nuôi hai năm đi, đến lúc đó lại nghĩ cách tố thân cho hắn." Chử Phi liếc mắt nhìn cô: "Hắn ở trong bình thu thập tinh hoa nhật nguyệt ngàn năm, mỗi lần mở nắp bình sẽ trôi qua mấy thập niên, nếu nghĩ cho hắn thì gần đây cô ít vào đan phòng đi."
"Đã biết." Thịnh Ý vội vàng nghe theo, lập tức từ bước xuống giường: "Không nhắc đến Cố Kinh Thời nữa, bây giờ quan trọng nhất là cơ thể tiên sĩ, bọn ta đợi huynh đã lâu, huynh nhanh xem cho tiên sĩ đi."
Nàng nói quan trọng nhất là cơ thể chàng. Ánh mắt vô hồn của Hề Khanh Trần lập tức trở lại bình tường.
"Không nhìn ra mấy người đang chờ ta đấy, không phải ngủ rất ngon à?" Chử Phi tức giận nhìn chàng một cái, tiếp tục bắt chẹt Thịnh Ý.
Thịnh Ý ngượng ngùng sờ sờ mũi, không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Đột nhiên ta muốn ăn hạt sen." Hề Khanh Trần bỗng lên tiếng.
Thịnh Ý vội quay đầu lại: "Nhưng bên này không có hạt sen."
"Nàng đi tìm Chiết Quế, nó có." Hề Khanh Trần giải thích.
Thịnh Ý vội vàng vâng dạ lập tức rời đi.
"Ta mới nói nàng ta mấy câu ngươi đã không nỡ?" Chử Phi nhìn bóng lưng của cô biến mất, lúc này mới quay đầu trêu chọc thằng bạn.
"Mọi chuyện lúc trước đều là lỗi của ta, ngươi đừng giận chó đánh mèo với nàng." Hề Khanh Trần nói.
Chử Phi liếc chàng: "Nàng ta là nhân, ngươi là quả."
"Mọi việc tùy tâm, lòng ta như thế, không liên quan gì đến nàng." Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn hắn.
"Mọi việc tùy tâm." Chử Phi lặp lại lời chàng một lần, cong môi: "Có phải thiếu chữ, không phải đạo tâm à?"
Hề Khanh Trần im lặng một lát, nói: "Ta đã không còn đạo tâm."
Chử Phi sửng sốt.
Thịnh Ý đòi Chiết Quế một nắm hạt sen lớn mới phát hiện Hề Khanh Trần đang đẩy cô ra, vì thế cầm hạt sen vội vàng chạy về phòng, lúc vào cửa còn suýt vấp ngã.
"Cẩn thận." Hề Khanh Trần vô thức đứng dậy, kéo miệng vết thương đau đến mặt trắng bệch.
Chử Phi thờ ơ lạnh lùng: "Đáng đời."
"Không sao chứ?" Thịnh Ý vội vàng chạy tới đỡ người.
Hề Khanh Trần đặt trán lên vai cô: "Hơi đau."
"Đau ở đâu?" Thịnh Ý hỏi.
Hề Khanh Trần vươn tay, Thịnh Ý vội vàng thổi hai hơi.
"Chưa kể ngồi dậy dùng sức phần eo, tay không thể đau... Cô thổi hai hơi kia thì có ích lợi gì? Cô là linh đan diệu lược à?" Chử Phi không chịu được.
Cả hai đồng thời nhìn hắn, nhìn có hơi... Đáng thương.
Chử Phi mắt không thấy tâm không phiền, lúc này muốn rời đi Thịnh Ý vội vàng ngăn hắn lại: "Đã chẩn bệnh chưa?"
"Ừ, hắn vẫn khỏe." Chử Phi lạnh mặt.
Thịnh Ý không tin: "Nếu chàng ấy vẫn khỏe thì vì sao phải tránh mặt ta?"
"Ồ, không quá ngu." Chử Phi tiếp tục chế giễu.
Hề Khanh Trần nhíu mày: "Chử Phi..."
"Cản ta có ích lợi gì." Chử Phi nhíu mày nhìn Hề Khanh Trần: "Ngươi có thể gạt nàng ta cả đời à?"
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Thịnh Ý vội vàng hỏi.
Hề Khanh Trần không đồng ý nhìn Chử Phi.
"Linh căn của hắn chỉ bằng ngón tay cái, bây giờ ngay cả khi có cỏ Thần Nông cũng không thay đổi được gì." Chử Phi nói ngắn gọn, không để cảnh cáo của chàng vào mắt.
Thịnh Ý ngẩn người: "Sao có thể..."
"Đúng vậy, sao có thể." Ngữ khí Chử Phi lạnh lẽo: "Rõ ràng với tu vi của hắn chỉ cần ăn ngon tĩnh dưỡng, ba năm chắc chắn sẽ không sao, sao có thể chỉ còn một chút như thế? Cũng không biết là ai..."
"Chúng ta không mời mà đến, quấy rầy nhiều ngày, bây giờ cũng nên rời đi." Vẻ mặt Hề Khanh Trần lạnh lùng ngắt lời hắn.
Ánh mắt Chử Phi tối sầm: "Ngươi muốn cắt đứt tình nghĩa với ta?"
"Nếu ngươi coi ta là bạn thì không nên khinh thường đạo lữ của ta như thế." Hề Khanh Trần nhìn ánh mắt hắn, không hề nhượng bộ.
Chử Phi quen biết chàng nhiều năm, lần đầu tiên thấy chàng nặng lời với mình như vậy, bỗng chốc hơi hối hận mình không nên năm lần bảy lượt bỏ qua cảnh cáo của chàng mà châm chọc Thịnh Ý.
Nhưng bầu không khí đã căng thẳng đến vậy, nếu hắn lập tức nhận thua thì không phải mất mặt lắm sao? Chử Phi càng nhíu mày, đôi môi thoa chút son cũng mím lại thành một đường.
Lúc lâu sau Thịnh Ý đột nhiên giơ tay lên: "Còn cách nào khác không?"
Giọng điệu bình thường, thái độ chân thành, hoàn toàn không nhận thức mình là trung tâm mâu thuẫn.
Cho Chử Phi bậc thang rất tốt.
Hắn ngay lập tức nói: "Linh căn là trời sinh, không có là không có."
Thịnh Ý im lặng.
Hề Khanh Trần thấy thế càng sầm mặt hơn.
... Lúc nãy biết bệnh tình của mình cũng không sầm mặt như thế, khóe miệng Chử Phi giật giật, không nhịn được lại muốn đâm chọt vài câu nhưng cuối cùng vẫn im lặng quay đầu đi.
"Từ lúc ta có trí nhớ vẫn luôn tu luyện, lại không biết vì sao mình tu luyện, từng bước đi tới hôm nay, ngồi thiền cũng được tu luyện cũng tốt, đều chỉ là thói quen nhiều năm qua, không phải vì mình hay gì cả." Giọng nói Hề Khanh Trần từ từ vang lên: "Bây giờ không còn thì cứ vậy đi, ta đã tìm được thứ mình muốn, những điều còn lại không quan trọng."
Lời này chàng nói để an ủi Thịnh Ý, cũng xuất phát từ trong lòng. Hơn ngàn năm qua dường như có sợi dây thôi thúc chàng làm gì, không làm gì. Mãi đến khi gặp Thịnh Ý sợi dây này mới đứt, chàng cũng sống làm chính mình.
Chàng thật sự không quan tâm mình là phàm nhân hay tu sĩ, có hy vọng phi thăng hay không, chàng chỉ muốn ở bên Thịnh cô nương.
Thịnh Ý biết tâm ý của chàng, cảm xúc phức tạp hơn, lúc lâu sau thở dài: "Chàng đúng là... Não yêu đương."
"Não yêu đương là gì?" Hề Khanh Trần tò mò.
"Là trong đầu trừ chuyện yêu đương ra thì không còn gì, bạn bè khuyên gì cũng không nghe, chỉ hận không thể tranh giành." Thịnh Ý thuận miệng giải thích.
Hề Khanh Trần suy nghĩ một lát, gật đầu: "Ta đúng là não yêu đương."
Thịnh Ý vui vẻ, dang rộng vòng tay ôm chàng.
Cơ thể Hề Khanh Trần suy yếu, mỗi ngày cần ngủ nhiều hơn, lúc này mới tỉnh lại một lát lại bị Thịnh Ý dỗ ngủ.
Nhìn gương mặt trầm tĩnh của chàng, Thịnh Ý im lặng hồi lâu, vẫn lặng lẽ chạy ra ngoài.
Khi tìm Chử Phi hắn đang dựa vào cột nhà thủy tạ uống rượu, mặc dù tư thế hào phóng không hợp với quần áo tinh xảo kia, nhưng vì khuôn mặt xinh đẹp này, mọi thứ đều hợp lý.
"Sao?" Chử Phi nhướng mày.
Thịnh Ý do dự tiến lên một bước: "Ta muốn hỏi huynh một chuyện."
"Cô muốn biết vì sao ta giận hắn?" Chử Phi liếc xéo cô.
Thịnh Ý không phủ nhận.
Chử Phi lạnh nhạt: "Không phải hai vợ chồng các cô thân mật khăng khít lắm à, sao cô không hỏi hắn ấy?"
"Với tính của chàng ấy, đã hạ quyết tâm không nói chỉ sợ cả đời cũng không hé răng." Thịnh Ý bất đắc ý.
Chử Phi lại có vài phần đồng cảm, cắn răng mắng: "Bực bội!"
"Vậy thì sao hai người lại cãi nhau." Thịnh Ý chớp thời cơ.
Chử Phi sống nhiều năm như vậy, cho dù tức giận cô phụ Hề Khanh Trần, ngoài miệng luôn không nhịn được đâm chọc vài câu nhưng cũng không chấp nhặt với cô nhóc mới hai mươi tuổi như cô.
Bây giờ nói đã nói, mắng cũng mắng rồi, mặc dù hắn vẫn hơi tức giận nhưng cũng có thể nói chuyện: "Sau khi hắn rời khỏi Phùng Nguyên tông ta có đi tìm hắn."
Thịnh Ý hơi sửng sốt, đột nhiên đoán ra hắn muốn nói gì.
"Lúc đó linh căn chỉ còn một nửa nhưng có cỏ Thần Nông ở đây, cũng có thể giữ lại." Chử Phi lạnh lùng nhìn cô: "Hắn lại bày dáng vẻ tâm như tro tàn, thế nào cũng không chịu trị liệu, ta nói với hắn không được nên ầm ĩ một trận rồi rời đi."
Kể từ đó hôm nay là lần đầu tiên họ gặp lại.
Thịnh Ý nghe hắn nói vài câu ngắn ngủi, ngón tay đã siết thành dấu trong lòng bàn tay, lúc lâu vẫn chưa nói thành lời.
"Thịnh Ý." Chử Phi đột nhiên gọi cô.
"... Đây."
"Bản tôn niệm tình cô tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện có thể không chấp nhặt với cô, nhưng phạm một lần thì thôi, nếu còn lần hai..." Giọng Chử Phi đột nhiên trầm xuống, khí thế quanh thân mạnh ép người.
Trái tim Thịnh Ý đau đớn từng cơn, màng nhĩ cũng đau như sắp rách. Cũng may cơn đau này đến nhanh đi cũng nhanh, chờ đến khi cô thở phào, sắc mặt Chử Phi đã trở lại bình thường.
"Trở về đi, sống cho tốt." Hắn dặn dò.
Thịnh Ý cúi đầu đáp một tiếng, quay đầu chạy ra ngoài.
Chử Phi nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, giễu cợt: "Đã bao tuổi rồi còn so đo với đứa nhỏ."
Cũng không biết nói mình hay Hề Khanh Trần.
Mặc dù hắn không thể xoay chuyển trời đất, cũng hoàn toàn hết hi vọng với Hề Khanh Trần não yêu đương nhưng vẫn nhanh chóng đưa đan dược đặc chế đến trị thương cho chàng.
Có Chử Phi giúp đỡ, vết thương của Hề Khanh Trần đã khép lại, chưa đầy nửa tháng đã khỏi hẳn, chỉ là chuyện linh căn vẫn chưa được giải quyết.
"Bây giờ nhỏ linh căn còn sót lại, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể." Chử Phi hạ tốt hậu thư.
Thịnh Ý bỗng dưng nhớ tới A Sinh lúc trước gầy như bộ xương khô, bàn tay nắm chặt tay Hề Khanh Trần dần siết lại.
"Mốt rồi làm." Hề Khanh Trần định ngày.
Chữa bệnh đương nhiên càng sớm càng tốt, nghe chàng kéo dài ra hai ngày, mặc dù Chử Phi không đồng ý nhưng nghĩ đến tính tình chó má của chàng, vẫn đồng ý.
Càng tu sĩ linh căn cường đại, sau khi nhổ linh căn càng đau đớn nguy hiểm, mặc dù linh căn Hề Khanh Trần chỉ còn một mảnh nhỏ nhưng vẫn lớn hơn tu sĩ bình thường. Cho dù là Chử Phi cũng cảm thấy khó giải quyết, vì thế sau khi định thời gian lập tức đi chuẩn bị.
"Thoạt nhìn huynh ấy rất khó xử, chắc chắn không cần Dược Thần cốc ư?" Thịnh Ý ở thế giới này vài năm, với nơi này cũng chỉ hiểu biết như trong nguyên văn, ví dụ như Dược Thần cốc trong nguyên văn là tông môn y tu lớn nhất nơi này, y tu trong đó đều là thánh thủ.
"Chử Phi là y tu giỏi nhất trên đời." Hề Khanh Trần đáp.
Thịnh Ý buồn rầu thở dài: "Được rồi."
Hề Khanh Trần nhếch môi: "Đừng lo, không sao đâu."
"Chỉ mong vậy." Thịnh Ý đưa tay ôm chàng.
Hề Khanh Trần đặt tay lên lưng cô, hai người dính nhau nửa ngày cuối cùng cũng buông ra.
"Còn hai ngày nữa chàng phải nhổ linh căn, đến lúc đó chắc chắn phải nằm một thời gian." Thịnh Ý sửa cổ áo chàng bị mình làm loạn: "Chàng có gì muốn làm thì chi bằng nhân hai ngày nay làm gì."
"Gì cũng được à?" Đáy mắt Hề Khanh Trần lóe sáng.
Thịnh Ý vừa định gật đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó lập tức cảnh giác lùi về sau: "Chuyện đó không được."
Khoảng thời gian này vì chàng bị bệnh nên hai người sống khá thanh tâm quả dục, vô cùng trong sáng. Mặc dù lúc sau vết thương ngoài của chàng khỏi nhưng vẫn không vượt quá giới hạn.
Nếu hai ngày trước chàng muốn thì cô có thể đồng ý, nhưng hai ngày này thì không được, Chử Phi có nói chàng phải nghỉ ngơi thật tốt, không được mệt mỏi.
"Chàng nhịn đi, chờ khỏi hẳn rồi chúng ta lại làm." Thịnh Ý tận tình khuyên nhủ.
Hề Khanh Trần im lặng một lát: "Làm gì cơ?"
"Làm..." Thịnh Ý nhìn ánh mắt chàng, lập tức sửa lời: "Cơm."
Hề Khanh Trần cười khẽ, giơ tay sờ mũi cô: "Không phải nàng làm cái kia."
Thật ra xa cách lâu như thế, vất vả lắm mới về bên nhau, trong lòng chàng cũng muốn nhưng trong chuyện này chàng đã quen bị động, rất ít khi chủ động đề nghị. Trong thời gian này nàng không nhắc đến, chàng nghĩ nàng không có hứng với mình nên càng không dám nhắc.
Bây giờ mặc dù là hiểu lầm một lúc nhưng nghe chính miệng cô nói khỏi hẳn rồi làm, chàng vẫn có cảm giác trút được gánh nặng.
Không phải chàng háo sắc, cũng không phải nhất định phải làm nhưng trước đây lúc hai người ở bên nhau chuyện kia là phần không thể thiếu, bây giờ không làm cứ cảm thấy không viên mãn.
"Sao chàng vui thế?" Thịnh Ý hơi khó hiểu.
Hề Khanh Trần lắc đầu: "Không có gì."
Thịnh Ý cười, đan tay vào tay chàng: "Vậy chàng muốn làm gì."
Hề Khanh Trần suy nghĩ một chút: "Ta muốn ra ngoài chơi với nàng."
"Hả?"
"Đi với Thần Thanh Mộ Hòa." Hề Khanh Trần lẳng lặng nhìn cô: "Ta muốn biết các nàng chạy ra ngoài chơi gì."
Thịnh Ý im lặng nửa ngày, vui vẻ: "Trước đây không đưa chàng đi là vì nghĩ chàng không có hứng, không ngờ chàng... Được rồi, chúng ta ra ngoài chơi, lúc trước bọn ta tìm được suối nước nóng, còn chưa đến đó ngâm."
Nói xong lập tức chạy ra ngoài viện gọi hai con hạc.
Hai con hạc đến rất nhanh, vừa nghe Cửu Khư tiên tôn muốn đi chơi với bọn họ, bỗng chốc được thương mà sợ, chen lấn muốn chở Hề Khanh Trần, Thịnh Ý lại bị bỏ rơi.
Kết quả cuối cùng là Thần Thanh khá thận trọng chở Hề Khanh Trần, Mộ Hòa chở Thịnh Ý, hai người hai hạc xông thẳng lên trời, lướt vù vù qua ngàn ngọn núi cuối cùng cũng đến suối nước nóng Thịnh Ý nói.
Sau gần hai năm trở lại nơi đây, Thịnh Ý cảm giác như đã qua một đời, ôm quần áo thò chân xuống nước, sau khi xác định nhiệt độ nước thích hợp mới quay đầu nói với Hề Khanh Trần: "Tiên sĩ, nhanh đến đây."
Hề Khanh Trần đứng trên bờ ngửi mùi lưu huỳnh nồng đậm trong không khí, cách hơi nước mờ mờ nhìn bắp chân thon thả của cô. Làn sóng trong vắt, gợn sóng bao quanh chân cô làm ướt làn váy.
Chàng đã phán đoán sai về bản thân, thật ra chàng cũng rất háo sắc.