Từ khi Thịnh Ý phát hiện Hề Khanh Trần không bài xích tiếp xúc chân tay thì càng thêm chủ động, mỗi phút mỗi giây đều nghĩ cách chiếm hời.
Hề Khanh Trần đưa cho cô cái bát, cô: "Tiên sĩ giúp ta như vậy, ta không thể không báo đáp."
Chụt, hôn một cái.
Hề Khanh Trần cho cô mượn xiêm y, cô: "Tiên sĩ đối tốt với ta như thế, ta không thể không báo đáp.
Chụt, lại hôn cái nữa.
Hề Khanh Trần tĩnh tọa, cô: "Tiên sĩ vất vả như vậy, ta không thể không báo đáp."
Chụt chụt chụt.
Hề Khanh Trần vừa mới ngồi thiền xong vẫn hơi chậm chạp: "Ta vất vả thì sao cô phải báo đáp."
"Tùy tiện tìm lý do mà thôi, không cần phải xem là thật đâu." Thịnh Ý dứt khoát hôn trộm cái nữa.
Hề Khanh Trần: "..."
Lần nào cô cũng đánh úp, lại không có quy luật rõ ràng, hôn xong thì quay đầu bỏ chạy, không cho Hề Khanh Trần cơ hội dạy dỗ cô. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cuối cùng khi cô sáp đến, Hề Khanh Trần giơ tay che môi cô lại.
"Thịnh cô nương, đừng phí sức nữa, ta sẽ không song tu với cô." Hề Khanh Trần nghiêm túc khuyên bảo.
Thịnh Ý vô tội nhìn hắn, bĩu môi hôn lên lòng bàn tay hắn, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Hề Khanh Trần: "..."
Ngày qua ngày, chớp mắt xuân đến hoa nở, thân thể Hề Khanh Trần đã tốt hơn phân nửa, khoảng thời gian nửa năm hắn đồng ý với Thịnh Ý cũng chỉ còn một tháng.
Trong một đêm xuân yên bình, hai người ngồi trong sân uống trà ngắm trăng, sau khi ngồi im lặng một lúc lâu, Hề Khanh Trần hỏi: "Thịnh cô nương, cô còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được không?"
Thịnh Ý quay đầu nhìn về phía hắn.
"... Ngoại trừ song tu với ta." Hề Khanh Trần bị cô bẫy hồi lâu, đã có kinh nghiệm.
Thịnh ý sờ mũi: "Vậy thì không có."
Nói xong, không đợi Hề Khanh Trần mở miệng, cô bỗng nghĩ đến cái gì đó: "Không đúng, có một thứ."
"Cái gì?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý hiếm khi ngượng ngùng: "Ta muốn nhìn sứa."
"Sứa?" Hề Khanh Trần tỏ vẻ khó hiểu.
Thịnh Ý gật đầu, hào hứng mô tả cho hắn: "Đúng vậy, sứa đó, là một sinh vật trong nước, phía trên là nửa hình cầu trắng trẻo mập mạp, phía dưới tua tua như làn váy vậy, phát sáng được, có thể chích người nữa."
Cô sinh ra trong lục địa, chưa bao giờ nhìn thấy biển, có lần làm việc cô tình cờ thấy ảnh chụp con sứa, trái tim cô đập loạn. Lúc đó cô đã nghĩ chờ sau này có cơ hội sẽ học lặn để tận mắt nhìn thấy sứa, nhưng sau đó công việc quá bận rộn, đừng nói đến bờ biển để xem sứa, ngay cả đi qua mấy thành phố lân cận cũng không có cơ hội.
Nghe miêu tả của cô, Hề Khanh Trần dần dần hiểu được: "Cái cô nói là hải nhược?"
"Hải nhược?" Thịnh Ý khó hiểu hỏi ngược lại.
Hề Khanh Trần thấy cô không hiểu gì, đưa tay phải ra, ngửa lòng bàn tay đến trước mặt cô. Chỉ trong chớp mắt, linh khí hóa thành một đàn sứa nhỏ, thò đầu dò xét sau đó bay lên bầu trời.
Mặc dù Thịnh Ý đã chứng kiến sự kỳ diệu của linh lực nhưng giờ phút này vẫn kinh ngạc bịt miệng lại. Hề Khanh Trần bị phản ứng của cô chọc cười, đưa tay lên không trung, bầu trời đêm thưa thớt sao bỗng xuất hiện hàng trăm con sứa trong suốt ánh lên màu xanh, bơi lội trong không khí.
Thịnh Ý kinh ngạc nhìn bầu trời đêm, ánh sáng xanh thắp sáng ánh mắt của cô, dường như cô cũng hóa thành sứa, tự do tự tại bơi theo. Một lúc sau, cuối cùng cô không thể kiềm chế được nữa, cẩn thận đưa tay lên bầu trời, khóe môi Hề Khanh Trần hơi cong lên, sứa nhỏ bơi về phía cô, xoay quanh ngón tay của cô.
Thịnh Ý cười khẽ một tiếng, đưa tay qua bên này, mấy bé sứa nhỏ lập tức bơi theo, cô lại đưa tay bên kia, quả nhiên sứa cũng bơi theo. Cô chơi đùa, phấn khích chạy tới chạy lui trong sân, đến khi vô tình đụng vào lồng ngực Hề Khanh Trần mới vội vàng quay đầu nhìn về phía hắn: "Tiên sĩ xem này, ta có giống chỉ huy không?"
Hề Khanh Trần dịu dàng gật đầu.
Thịnh Ý dẫn mấy ngôi sao nhỏ của mình chơi một lúc lâu, mãi đến khi linh khí dần dần tan đi, sứa từ từ biến mất, bầu trời đêm đã khôi phục sự ảm đạm và yên tĩnh ban đầu.
"Cứ biến mất vậy à?" Thịnh Ý hơi thất vọng.
Hề Khanh Trần: "Linh lực sẽ tan biến."
"Ồ." Thịnh ý sờ mũi, không nói lời nào.
Hề Khanh Trần nhìn đôi mắt thất vọng của cô, lại hỏi: "Cô còn nguyện vọng gì nữa không?"
Thịnh Ý khựng lại: "Hôm nay huynh bị sao thế, sao cứ muốn giúp ta thực hiện nguyện vọng?"
Hề Khanh Trần đối diện với ánh mắt của cô, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Thịnh Ý lại nhìn ra điều gì đó: "Huynh sắp đi?"
"Đã sắp hết nửa năm, ta phải đi rồi." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh ý không nói nên lời, hỏi: "Vậy ta làm sao bây giờ?"
Hề Khanh Trần bị cô hỏi, một lúc lâu sau mới từ từ nói: "Nếu cô đồng ý thì ta sẽ đưa cô đến Phùng Nguyên tông."
Muốn tìm đối tượng song tu cho cô đây mà, Thịnh Ý dở khóc dở cười: "Huynh vẫn chưa từ bỏ à?"
Dứt lời, lại đột nhiên thở dài: "Hề Khanh Trần, huynh đúng là khó theo đuổi đấy."
Đọc ở wattpad để ủng hộ editor, mấy chỗ khác đều là ăn cắp ạ.
Mắt Hề Khanh Trần khẽ di chuyển, Thịnh Ý không đợi hắn đáp, lập tức quay về phòng.
Sáng sớm hôm sau, cô như không có việc gì, tiếp tục đánh úp Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần cũng bận rộn đối phó với cô cả ngày, cuộc sống tháng cuối cùng không khác gì trước kia, hai người không ai nhắc đến chuyện đêm sứa nữa.
Còn hai mươi ngày nữa là Hề Khanh Trần rời đi, đứa con rời nhà tu đạo của nhà trưởng thôn đã về, bỗng chốc cả thôn chấn động.
Khi Thịnh Ý nghe nói chuyện này là lúc vừa nấu cháo xong, cô thêm một tô nước vào nồi, quay đầu đi về phía nhà trưởng thôn. Đứa con trai của trưởng thôn cũng là niềm tự hào của cả thôn Thịnh Gia, dù sao hắn cũng là người duy nhất trong thôn được tiên môn chọn, người trong thôn mỗi lần nhắc tới hắn đều cảm thấy tự hào.
Hắn đã nhiều năm không về, bây giờ đột nhiên quay lại, người khác cũng muốn tới hóng chuyện xem sao. Nhưng cô thì khác, cô muốn đến xem khi nào hắn ta chết... Dù sao trong nguyên văn, sau khi hắn chết, trưởng thôn mới dùng số tiền lớn mua nữ chính từ mẹ kế, chọn giờ đẹp ép cô minh hôn với con trai ông ta.
Không biết trưởng thôn lấy tà phương từ đâu ra, không lập tức giết nữ chính chôn cùng con trai mình mà dùng bột thuốc giữ thi thể con trai không thối rữa, ngày mười lăm hàng tháng nhốt nữ chính vào quan tài với con trai ông ta, gọi cho hay là động phòng, hơn nữa tin rằng như vậy có thể nối dõi tông đường. Mãi đến khi nam chính đến, nữ chính mới thoát khỏi loại ngược đãi mất nhân tính này.
Trong nguyên văn đã miêu tả chi tiết đoạn này, mặc dù Thịnh Ý đã sớm tôi luyện qua mấy video và tiểu thuyết đẫm máu nhưng đọc vẫn thấy sởn gai ốc, ban đầu đi tìm nam chính trước cũng phần lớn vì chi tiết này. Mặc dù bây giờ mẹ kế đã chết, nam chính cũng ở bên cạnh, nhưng khi đến phần cốt truyện này, cô vẫn không thể không lo lắng.
Khi Thịnh Ý đến trước cửa nhà trưởng thôn, bên ngoài đã chật kín người, cô vừa đứng vững đã nghe người bên cạnh bàn tán...
"Không phải đã lên tiên môn sao? Sao lại đột nhiên quay về?"
"Cái này ngươi cũng không biết à, vừa rồi ta nghe thấy người đưa hắn trở về nói hình như là linh căn gì đó bị hư hại, đời này không thể tu tiên, vậy nên tiên môn đền tiền đưa hắn về chăm sóc." Đúng lúc có thím nhìn thấy người tiên môn đưa người về nói.
"Ôi chao, tiên môn cũng không keo kiệt đâu nhỉ, chẳng phải trưởng thôn phát tài rồi à?"
Thím khẽ cười: "Phát tài thì sao chứ, ngươi không thấy người ta đưa về gầy đến mức chỉ còn da bọc xương à? Ta đoán cũng không sống lâu đâu, nếu là ngươi, ngươi có đồng ý đổi con trai lấy tiền không?"
Người được hỏi đang định đáp, Thịnh Ý bên cạnh bỗng kéo tay áo thím kia: "Thím có thấy hắn không?"
"Ai?" Thím hỏi.
Thịnh Ý: "A Sinh đó!"
A Sinh là tên con trai của trưởng thôn.
Thím lập tức gật đầu: "Thấy chứ, như bộ xương khô đã chết vậy, ánh mắt cũng ngơ ngác, có lẽ sẽ chết nhanh thôi."
"À..." Thịnh Ý tỏ vẻ xót thương, ở lại chờ một lát nhưng không thấy người bước ra, chỉ có thể về nhà trước.
Vừa vào nhà đã thấy Hề Khanh Trần đứng trong bếp, một tay cầm nồi đen. Thịnh Ý sửng sốt, vội vàng tiến lên đón: "Xin lỗi xin lỗi, ta ra ngoài hơi lâu."
"Làm gì thế?" Bây giờ Hề Khanh Trần khác với lúc mới đến, thỉnh thoảng cũng tò mò về hành tung của cô.
Thịnh Ý: "Con trai nhà trưởng thôn đã quay lại, ta đi xem xem."
Hề Khanh Trần khẽ gật đầu, loáng cái ngón tay đã trở nên sạch sẽ. Sống với nhau đã lâu, hắn cũng chủ động làm mấy việc lặt vặt, chỉ là làm xong phải ngay lập tức cảnh giác người nào đó.
Nhưng người nào đó bình thường hay đánh lén nay lại tâm hồn lên mây, Hề Khanh Trần đợi hồi lâu cũng không thấy gì, im lặng nhìn cô.
"Tiên sĩ, huynh biết linh căn bị tổn thương thì khi nào chết không?" Thịnh Ý đột nhiên hỏi.
Hề Khanh Trần dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía cô: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"A Sinh nhà trưởng thôn ấy, trước đây hắn ta học ở tiên môn, nhưng lần này bỗng được đưa về, nói là linh căn bị hư hại, ta nghe nhiều người nói hắn sẽ không sống nổi." Thịnh Ý giải thích.
Hề Khanh Trần im lặng một lát: "Nếu là tu vi dưới Kim Đan thì trong vòng mười ngày, từ Kim Đan trở lên, tu vi càng cao sống càng lâu, đến khi linh lực cạn kiệt mà chết."
Thịnh Ý nhớ lại, hình như tu vi của A Sinh dưới Kim Đan.
"Bây giờ hắn đã thoi thóp, chẳng phải chỉ còn mấy ngày sao?" Thịnh Ý bỗng lo lắng. Cả làng chỉ có bát tự của cô hợp với A Sinh, ngay cả khi không có mẹ kế, trưởng thôn chắc chắn cũng để mắt đến cô.
... Giết trưởng thôn trước thời hạn nhỉ? Bỏ đi, một gia đình bảy tám người, ngày nào cũng ở với nhau, giết ông ta chắc chắn sẽ kinh động đến mấy người khác, không thể giết hết phụ nữ và trẻ em được, dù cô mất lương tâm cũng không thể làm loại chuyện này.
Trực tiếp đối mặt? Chắc chắn cũng không được, mặc dù có Hề Khanh Trần bảo vệ, nhưng kẻ địch ở trong tối, khó bảo đảm sẽ không xuất hiện sơ hở... Mà căn cứ vào kinh nghiệm đọc truyện không nhiều của cô, mặc dù hào quang của nam nữ chính khá mạnh, nhưng không phải sẽ không gặp bẫy, hơn nữa còn gặp khá nhiều, mà người gặp chuyện lúc nào cũng là nữ chính.
Cũng chính là cô đấy.
Vì vậy cô định tránh khỏi đoạn cốt truyện này, nhanh chóng rời đi với Hề Khanh Trần. Nhưng nếu rời đi cũng phải thu dọn hành lý, còn phải chuẩn bị xe ngựa và lương khô, Hề Khanh Trần còn dễ nói, nhưng cô là đóa hoa yêu kiều, tự tiện hành động là chết trên đường ngay.
Thịnh Ý càng nghĩ càng lo lắng, ngực lại bắt đầu đau, lần đầu tiên Hề Khanh Trần thấy vẻ mặt này của cô, im lặng một lát, sau đó hỏi: "Cô rất để tâm đến chuyện sống chết của hắn?"
"Đúng vậy, để tâm lắm ấy." Thịnh Ý thuận miệng nói.
Không hiểu vì sao Hề Khanh Trần cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, cân nhắc một lát sau mới nói: "Thật ra cũng không phải không cứu được."
Thịnh Ý khựng lại: "Ý huynh là sao?"
"Linh căn bị tổn thương như giỏ trúc rỉ nước không thể chữa khỏi, có thể cắn ngược lại cơ thể, nhưng nếu hủy linh căn, dưỡng thương một lúc lâu thì có thể khỏi hắn." Hề Khanh Trần từ từ nói: "Chỉ là tu giả xem linh căn như mạng, nhiều tu giả thà chết còn hơn hủy linh căn."
Thịnh ý chớp chớp mắt, bắt được trọng điểm: "Nếu hắn đồng ý thì huynh có thể cứu hắn?"
"Không khó." Hề Khanh Trần trả lời.
Nếu cứu được thì cốt truyện minh hôn sẽ biến mất, nếu không cứu được... Ừm, tốt xấu có thể trì hoãn hai ngày, chờ khi cô sẵn sàng chạy trốn trước khi chết. Thịnh Ý nhanh chóng nghĩ thông suốt, đột nhiên kiễng mũi chân hôn lên mặt hắn một cái: "Tiên sĩ giúp ta rửa nồi, ta không có gì báo đáp!"
Hề Khanh Trần: "..."
Thịnh Ý quay đầu bỏ chạy, Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng cô biến mất, đưa tay sờ mặt.
Thịnh Ý chạy tới nói chuyện với nhà trưởng thôn, trưởng thôn đã bị ép vào tuyệt cảnh lập tức đồng ý, vì thế cô lại mời Hề Khanh Trần tới. Khi Hề Khanh Trần đến, nhà trưởng thôn đã đuổi hàng xóm đang hóng chuyện đi, chỉ còn lại người trong nhà đang khóc, sau khi nhìn thấy Hề Khanh Trần thì vây quanh.
Thịnh Ý vội vàng ngăn cản mọi người: "Hề đại ca, huynh vào đi." Cô liếc mắt, chỉ nói Hề Khanh Trần là đại phu, chữa được một số bệnh nan y, cũng không nói ra thân phận tu giả của hắn.
Hề Khanh Trần khẽ gật đầu, lập tức đi vào phòng A Sinh, để lại một nhà trưởng thôn và Thịnh Ý ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi.
Một canh giờ sau, Hề Khanh Trần đi ra: "Được rồi."
Vợ trưởng thôn lập tức xông vào trong nhà, trưởng thôn và đoàn người đều quỳ xuống, gào khóc nói lời cảm ơn. Thịnh Ý đứng trước mặt Hề Khanh Trần, ánh mắt lại nhìn thẳng vào trong phòng: "Được rồi là có ý gì?"
"Là được rồi, linh căn đã bị hủy, mạng sống được bảo vệ." Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý gật đầu, không yên lòng nói: "Thật sao? Vậy thì ta sẽ vào xem một chút."
Nói xong, cô định đi vào phòng thì tay bị Lục Khanh Trần nắm lại.
Thịnh Ý: "?"
"Ta không sao." Hề Khanh Trần nhìn thẳng mắt cô: "Tuy rằng hủy linh căn tiêu hao chút linh lực, nhưng không tính là gì."
Thịnh Ý chẳng hiểu mô tê gì: "Gì cơ?"
Hề Khanh Trần im lặng một lát: "Không có gì."
Tiên sĩ luôn luôn nói thẳng, nói không có gì là không có gì thật. Thịnh Ý gật gật đầu, lập tức đi vào phòng, Hề Khanh Trần nhìn dáng vẻ gấp gáp không nhịn được của cô, cụp mắt nhìn ngón tay...
Phốc, biến ra một con sứa nhỏ.