8
Khi Sở Nghi tỉnh lại đã là đêm khuya, tiếng lửa vang lên tí tách, ta đưa chân thỏ được nướng chín cho cô ấy.
Cô ấy cảm động nhìn ta, nửa ngày mới nhả ra một câu: “Cảm ơn cô.”
Vì cô ấy trốn ra ngoài, tuy đi đường dùng pháp khí nhưng thể lực phải tiêu hao cũng rất nhiều.
Nửa đêm tỉnh lại thấy rất đói.
Cô ấy gặm chân thỏ, hai mắt tỏa sáng: “Đây là cái thịt gì? Ăn ngon quá!”
“Thịt thỏ.”
Ngay sau đó ta liền nghe thấy Sở Nghi xé lòng gào lên: “Ta tuổi thỏ sao có thể ăn thịt thỏ?”
Ta lạnh lùng nói: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”
Sở Nghi tủi thân im miệng.
Không biết qua bao lâu, Sở Nghi cẩn thận hỏi ta: “Cô thật sự không nghĩ đến việc gả cho Cố công tử sao?”
“Gả?” Ta cười lạnh, “Công chúa, Cố Tiêu không nói với cô hắn đã có hôn thê à? Nếu cô nhất định muốn ở bên Cố Tiêu, theo quy củ chỉ có thể dùng từ『 nạp 』thôi.”
(Cưới nghĩa là được cưới hỏi đàng hoàng, làm vợ, còn "nạp" dùng cho thiếp, chỉ đưa vào cửa, không tổ chức đám cưới. Với một vị công chúa như vậy là mất mặt)
“Cố... Cố Tiêu có nói với bổn cung chàng có một vị hôn thê, nhưng chàng hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho ta.”
Ta tùy ý cười nhẹ: “Với thân phận công chúa của cô, cô có thể quang minh chính đại gả cho hắn sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Sở Nghi khựng lại, cô ấy muốn trả lời nhưng lại chỉ có thể há miệng thở dốc, không tiếng động nuốt xuống.
Đúng là không được.
Sở Nghi là công chúa được nuông chiều nhất, nhưng phần nuông chiều này cũng cần trả giá.
Ví dụ như —— hôn nhân của cô ấy.
Trong truyện, Sở Nghi cùng Cố Tiêu bỏ trốn, vì vậy Nam Hưng vương tức giận cắt đứt quan hệ với cô ấy, cuối cùng chết thảm trong ma thú triều.
Hôn nhân của công chúa, là sự trao đổi lợi ích.
Mỗi thế giới có quy định riêng, ở thế giới tu chân Cố Tiêu đúng là thiên tài, nhưng trong mắt Nam Hưng vương nắm quyền một nước thì như vậy vẫn chưa đủ vào mắt hắn.
Ít nhất kiếp trước Cố Tiêu cũng là cường giả (kẻ mạnh) một phương, kiếp này nếu Sở Nghi muốn gả cho Cố Tiêu sẽ càng gian nan hơn so với kiếp trước.
Sở Nghi khóc, nước mắt đọng trên gương mặt trắng không tì vết của cô ấy, đẹp đến tan nát cõi lòng.
Cô ấy giống như một vật quý được đặt trong lâu đài thủy tinh, vương thất cho cô ấy tình yêu đều cân đo đong đếm, đến khi cần có thể dùng cô ấy đổi lấy bảo vật có giá trị hơn.
Sở Nghi vừa khóc vừa nói cô ấy biết rõ những điều đó.
Nhưng khi Cố Tiêu nói có thể đưa cô ấy ra khỏi cái lồng son này, trái tim tĩnh lặng đã lâu của cô ấy không thể không rung động rồi sa vào mộng đẹp hắn dệt lên.
Cô ấy muốn rời khỏi đây, dù phải bỏ đi thân phận công chúa, bỏ ra bất cứ giá nào.
“Nhưng sau khi cô rời khỏi hoàng cung thì sao? Cô sẽ từ 『 bổn cung 』 biến thành 『 ta』, mất đi sự bảo vệ của tầng quyền lợi cuối cùng này? Vì hắn rửa tay nấu canh, vì hắn sinh con đẻ cái? Đây là điều vương thất dạy cô mười mấy năm à?”
Ta ngồi dậy, bình tĩnh mà nhìn cô ấy: “Nếu tự do cô muốn giống như vậy, thì chỉ là cô từ một cái lồng giam này chuyển sang một cái lồng giam khác thôi.”
“Nhưng.... Ta có thể làm được gì đâu?” Mặt cô ấy trắng bệch, tay không kìm được mà run rẩy.
“Có rất nhiều cách.”
“Trước kia Cố Tiêu ép ta cứu người, giữa ta thành tàn phế và hắn thành tàn phế ta chọn cái sau. Hắn cũng hứa với ta sau khi ta thành người tàn phế hắn sẽ chiếu cố ta, nhưng từ đây ta sẽ thành cây tầm gửi sống dựa vào hắn.”
“Có thể dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề nên ta trở thành kẻ mạnh.”
“Thành kẻ mạnh rồi ai còn dám coi cô thành đồ vật trao đổi quyền lợi?”
“Vì cái gì cô không thể trở thành kẻ mạnh?”
Sở Nghi không nói gì nhưng trong mắt cô ấy bùng lên ngọn lửa.
Ta tin rằng, một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy cả đồng cỏ.
Trong thời gian cô ấy im lặng, ta thu hoạch chiến lợi phẩm hôm nay.
Cô ấy nhìn túi đựng ma hạch của ta ngạc nhiên nói: “Sao túi đã đầy rồi?!”
Rõ ràng buổi chiều mới có nửa túi.
“Ta đưa cô vào sơn động xong lại đi ra ngoài thu hoạch một đợt.”
Sở Nghi vội vàng lắc đầu: “Ta không có ý đó, ý ta là từ bao giờ nhân gian xuất hiện nhiều ma thú như vậy?! Sao có thể?!”
Khi ta định nói rừng Lạc Nhật đã sớm đã ẩn náu rất nhiều ma tộc, sơn động bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Là Ma tộc!
Sở Nghi hoảng sợ, ta lập tức cất hết đồ vật quan trọng vào nhẫn trữ vật, bay đến trước mặt Sở Nghi.
Ta muốn vác cô ấy lên, lại nghĩ đến tư thế này hơi mất mặt.
Với tính cách công chúa của Sở Nghi chỉ sợ cô ấy vừa khóc vừa ồn ào.
Vì thế ta chuyển thành ôm cô ấy vào trong ngực, tuy sẽ tốn sức hơn, nhưng tốt xấu cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc chạy trốn.
Ta cúi đầu nhìn xuống, Sở Nghi quả nhiên vùi trong lòng ta ngoan ngoãn cúi đầu.
Qua hồi lâu, Sở Nghi mới vo ve hỏi một câu: “Ban ngày cô cũng ôm ta như thế này à?”
Ta hơi chột dạ nhưng vẫn bình tĩnh: “Ừ.”
Sở Nghi nghe xong nửa ngày cũng không trả lời ta, ta tưởng cô ấy không tin, cúi đầu xuống thì thấy mặt cô ấy đỏ rực như ráng chiều.
A???
Không phải, cô mặt đỏ cái gì hả?
9
Trong rừng vô số đôi mắt màu đỏ lập lòe sáng lên.
Tính sơ sơ phải hơn 3000 con ma thú.
Từ sau nhân ma đại chiến, chắc hẳn đây là lần ma thú triều có quy mô lớn nhất
Ta không do dự móc ra phù truyền tin xin tứ đại tông môn xin giúp đỡ.
Nhưng cho dù tứ đại tông môn nhận được phù truyền tin xong đi ngay cũng phải chờ đến khi trời sáng họ mới tới được rừng Lạc Nhật..
Gần với rừng Lạc Nhật nhất là biên giới nước Nam Hưng
Nếu để cho ma thú đi vào được ranh giới nhân tộc thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Ngay khi ta dùng tất cả sức lực, ra sức chạy trốn, Sở Nghi quay đầu lại nhìn một cái đã bị đàn ma thú nghìn nghịt phía sau làm chấn động.
Cô ấy kêu lên sợ hãi, tiếng kêu nhanh chóng khiến một con ma thú gần đó chú ý, nó nhanh chóng công kích khiến Sở Nghi ngã xuống khỏi lồng ngực ta.
Cô ấy nhìn hàng ngàn ma thú đang chạy về hướng này, môi bị cô ấy cắn đến trắng bệch nhưng cô vẫn cố gắng bê tảng đá cạnh hốc cây ném vào đàn ma thú.
“Thẩm Dao Kim, cô chạy trước đi! Cô mang theo ta không chạy thoát được đâu! Hãy nói với phụ vương ta, đừng để đám quái vật này vào được Nam Hưng!”
Nói chuyện khỉ gió gì zậy?
Còn chưa đến lúc phải chọn một trong hai đâu, cô đang khinh thường chủ tịt hả?
Ta lạnh lùng đâm một kiếm qua người ma thú, đang định xách cổ áo Sở Nghi lên chạy thì hốc cây bên cạnh bỗng dưng vang lên tiếng của một chàng trai: “Mau vào đây!”
Ta nhìn lại phía sau, không do dự chút nào túm Sở Nghi chui vào hốc cây.
Hai người bọn ta trượt từ hốc cây chật hẹp đến một cái hang ngầm rộng rãi.
Trong hang ngoài một ít đồ dùng còn có một ông lão cùng một chàng trai ngồi đó.
Tuy ông lão và chàng trai trẻ quần áo rách rưới nhưng trên người lại có một luồng linh khí nồng đậm, thuần khiết quấn quanh.
Chàng trai nói hang ngầm có một tầng kết giới có thể ngăn hơi thở bên trong với bên ngoài.
Như vậy cho dù có hàng nghìn ma thú ở đây cũng không phát hiện trong này có người.
Ông lão duỗi tay bật ra một ngọn lửa châm lên lò sưởi trên tường: “Tới sưởi ấm đi.”
Ta cau mày.
Người không dùng pháp khí mà có thể dùng sức mạnh của trời đất đều là người tài tu luyện trong các gia tộc lớn của Tu chân giới.
Sở Nghi lại gấp đến bật khóc, cô khóc lóc nói nếu không trở về trước khi ma thú triều chạy đến nhân gian, nước Nam Hưng sẽ diệt vong mất.
Chàng trai đang đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Ta có thể đưa cô trở về.”
“Tiểu Chiêu!” Ông lão mắng chàng trai.
Nhưng chàng trai tên Tiểu Chiêu nghe Sở Nghi ngắn gọn kể lại mọi chuyện xong, anh ta không do dự ôm lấy Sở Nghi mang cô ấy ra khỏi cửa hang, tốc độ nhanh như gió.
Ông lão nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta cũng không che giấu.
“Như cô thấy đấy, nó có thể điều khiển gió.”
Nếu như vậy thì anh ta chỉ mất hai tiếng để đưa Sở Nghi về vương cung.
“Đa tạ ân cứu mạng.” Ta chắp tay, “Xin hỏi tiên sinh thuộc gia tộc nào?”
“Gia tộc?” Ông lão cười lớn lắc đầu, “Ta không phải truyền nhân của gia tộc nào cả, ngược lại ta là tội phạm chạy trốn của gia tộc.”
Sau chiến thần Lục Ngô, đã 5000 năm Tu chân giới không có người phi thăng.
Vì thế mọi người bắt đầu nghi ngờ chuyện đắc đạo phi thăng thành tiên.
Những người bình thường muốn thông qua tu luyện để phi thăng thay đổi vận mệnh dần dần cảm thấy những gì mình mong cầu chỉ như giấc mơ.
Để thay đổi tình cảnh này, rất nhiều người lựa chọn bán mình cho các gia tộc lớn.
Một số đi làm nô bộc, có người lại làm kiếm nô, dược đồng.
Có tin đồn, các đại gia tộc sẽ âm thầm lấy linh mạch chứa thiên phú dị bẩm của những người bình thường đưa cho con cháu của gia tộc mình.
Mà các tông môn tu chân thường chỉ nhận những người có thiên phú nhất, từ đó trong tông môn con cháu của các gia tộc ngày càng nhiều, còn những người bình thường xuất thân nghèo khó ngày càng ít.
Cho đến ngày nay, tứ đại tông môn không thu nhận đệ tử nghèo khó đã trở thành luật bất thành văn.
Những người có thiên phú nhưng xuất thân nghèo khó thường sẽ bị các gia tộc bắt đi trước khi kịp tham gia thi đấu tông môn.
Ông lão nói, năm đó trên người ông có dị hỏa nên bị các gia tộc lớn đuổi giết, rối rít muốn chiếm làm của mình.
Vì thế ông chạy trốn tới nhân gian cam chịu làm một người đốn củi, cưới vợ sinh con, bình an sống quãng đời còn lại.
Chỉ là ông không ngờ được, cháu của mình cách đời lại được truyền thừa, từ nhỏ có thể điều khiển gió.
Trẻ con còn bé không biết che giấu tài năng nên ông phải mang theo người nhà chạy trốn, cuối cùng vợ con đều chếc trong trận đuổi g i ế t.
Sau đó ông cháu hai người vẫn luôn sống tạm bợ trong rừng Lạc Nhật.
Đôi mắt đã vẩn đục của ông lão không biết lúc nào đã đỏ lên, ông nhìn chăm chú vào tua kiếm đại diện cho Hàm Quang tông của ta cầu xin nói: “Cô nương, cháu ta đã đưa bằng hữu của cô nương về hoàng cung, nếu nó có thể bình an trở về, cô nương có thể đưa cháu ta đến Hàm Quang tông tu luyện được không?”
Tu luyện nghĩa là có truyền thừa, các gia tộc lớn không chỉ dần dần kiểm soát thiên tài, càng kiểm soát biện pháp tu luyện.
Nếu cách tu luyện không đúng, người thường nhẹ thì tu vi cả đời không tiến bộ, nặng thì n ổ tan x á c mà chếc.
Hai ông cháu này, đúng là có chút thiên phú, nhưng muốn thực sự đi lên con đường tu luyện thì vẫn chưa đủ.
Thấy ta im lặng, ông lão quỳ xuống: “Lão già này mấy hôm nay đã gặp cô nương nhiều lần, cô nương ở trong rừng Lạc Nhật chỉ một chiêu đã g i ế t được ma thú, thực lực bất phàm. Trên người lão già này chỉ có linh hỏa có thể đưa cho cô nương, nếu cô nương có thể giúp cháu ta sống sót đường hoàng, ta có chếc cũng không tiếc"
Ông lão nói xong đã chuẩn bị móc ra linh hỏa trong linh mạch.
Ta nhanh chóng ném cái muôi trên bàn làm chệch hướng tay của ông lão.
“Lão tiên sinh không cần làm như vậy.” Ta nghiêm túc nhìn ông lão, “Tiên sinh, đạo ta tu là chúng sinh thiên hạ, vui nỗi vui của thiên hạ, buồn nỗi buồn của chúng sinh.”
“Ta hứa với ngài, nếu cháu ngài bình an trở về, tông môn ta sẽ thu nhận hắn, để hắn đường đường chính chính trở thành tu sĩ một phương.”
“Tu chân vốn là siêu thoát khỏi thế tục, vì chúng sinh che mưa chắn gió, chúng sinh đều bình đẳng. Tu chân không nên và cũng không thể như bây giờ.”
10
Khi Tiểu Chiêu đưa Sở Nghi về vương cung đã là đêm muộn.
Sở Nghi xông vào tẩm cung của vua Nam Hưng xin vua Nam Hưng mệnh lệnh quân đội chi viện.
“Làm càn! con muốn g i ế t một nữ tu sĩ, phụ vương đã là mở một con mắt nhắm một con mắt, giờ con còn muốn vì thù riêng dùng binh phù?!”
“Không phải phụ vương! Rừng Lạc Nhật bạo loạn, hơn 3000 con ma thú đang đi về phía Nam Hưng……”
“Cái gì?!” Vua Nam Hưng vỗ mạnh lên long ỷ, lập tức ra lệnh quân đội tiến về biên giới.
Lúc lâm trận, thái tử lại lùi bước.
Hơn 3000 con ma thú, chỉ sợ là có đi mà không có về.
Nhưng quốc quy Nam Hưng quy định quân đội xuất chiến cần có vương tộc đi theo.
(Quốc quy: quy định của đất nước)
Hắn thân là Thái Tử, là vua Nam Hưng tương lai, vào lúc này lại mất đi ý chí chiến đấu.
Sắc mặt vua Nam Hưng xanh trắng đan xen.
Sở Nghi đã thay ra hoa phục mặc vào áo giáp, nói từng chữ vang dội: “Nữ nhi nguyện theo quân trấn thủ, cùng tồn vong với nước Nam Hưng.”
Giờ phút này, tuy cô ấy đang cúi đầu nhưng sống lưng lại thẳng tắp như trúc.