- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng Y Thuần.
Cô hớn hở nhảy chân sáo vào quán, hôm nay tâm trạng cô rất tốt.
- Tâm trạng hôm nay tốt thế? - Trần Hoa chọc cô.
- Không có gì. - Cô nháy mắt vài cái sau đó đi vào phòng thay đồ chuẩn bị làm việc.
Lúc trở ra, cô nhìn thấy chị phó quản đứng thẫn thờ bên quầy thu ngân, nhất thời tò mò liền đi đến cạnh Trần Hoa, vỗ vỗ vai cô ấy:
- Chị Nhi làm sao thế?
- Làm sao tớ biết, lúc tớ đến đã thấy chị ấy đứng thất thần ở đó rồi. - Trần Hoa nhún vai.
- Thật ra là đã đứng ở đó từ lúc anh đến cơ. - Thượng Thủy đi ngang cũng xen vào một câu.
- Chị ấy không khỏe sao? - Hạ Y Thuần suy tư.
- Không biết. - Trần Hoa lắc đầu.
Chuông gió treo bên cửa kêu lên vài tiếng, Lăng Thiên Dụ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bọn họ tụ một đống đứng đằng kia, liền lên tiếng:
- Rảnh rỗi lắm sao?
Cả bọn nghe thấy giọng nói âm trầm vang lên từ phía cửa, giật mình vội vàng việc ai nấy làm.
- Không có, chúng tôi đi làm việc đây.
Hạ Y Thuần vẫn là bộ dáng không sợ trời không sợ đất, nhìn hắn nhướng mày, bộ dạng như muốn nói "anh làm gì được tôi?" vậy. Thật sự không biết cô lấy đâu ra tự tin rằng hắn sẽ không đuổi việc cô, cô là người đầu tiên dám xem hắn không ra gì đấy.
Lăng Thiên Dụ vẫn dùng ánh mắt "một ánh nhìn là giết chết ngươi" để nhìn cô, nhưng cô mới không sợ hắn. Cô nhìn hắn nhún nhún vai, cầm khăn đi lau dọn bàn, chuyện người khác vẫn là không nên quản nhiều.
Trong quán người đi người ra, mọi người ai nấy đều bận rộn cả, vốn là chẳng có gì đáng nói nếu như Trương Tuệ Nhi không thiếu chút nữa là thanh toán nhầm cho vài vị khách.
- Chị à, em chỉ có hai ly nước làm sao có thể đến £60? Quán cũng đâu có báo là tăng giá? - Một vị khách thấy hóa đơn không ổn liền đến nói với phó quản.
Trương Tuệ Nhi lúc này mới thoát khỏi bộ dáng mơ mơ màng màng, nghiêm túc xem lại tờ hóa đơn mà mình xuất, thì ra là cô nhầm lẫn hai ly thành ba ly nên mới như thế.
- Thật xin lỗi hai vị, là sơ xuất của tôi, tôi giúp hai người tính lại. - Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Thật may hai vị khách đó cũng không phải là khó tính, chỉ là không hiểu vì sao đột nhiên lại đắt như thế mới hỏi một tiếng, thanh toán lại liền không có việc gì.
Mọi người trong quán nhìn thấy cũng thay chị ấy thở phào, cũng may quản lý lúc này ở trong văn phòng, nếu không chị phó quản sẽ bị trách phạt mất.
Còn chưa yên tĩnh được bao lâu, lại có tiếng gọi:
- Cô à, tôi gọi Peppermint Latte chỉ có £20 nhưng cô lại tính sai cho tôi thành Ice Peppermint Latte tận £30? Nghĩ tôi ngốc sao?
- Thật xin lỗi, tôi giúp anh tính lại lần nữa. - Trương Tuệ Nhi cuống cuồng lên.
Nhưng vị khách này cũng không dễ chịu như người ban nãy, nói thanh toán lại tiền là xong việc, bộ dạng anh ta rất đáng ghét, dường như không tìm được chút lợi sẽ không buông tha Trương Tuệ Nhi vậy.
- Cô tính lại là xong sao? Tại sao ban đầu cô lại nhầm lẫn? Chẳng phải cô muốn lừa gạt tôi sao?
- Thật sự không phải thế, đó là sơ xuất của tôi, tôi chỉ là không cẩn thận ghi nhầm đơn thôi. - Trương Tuệ Nhi cố gắng giải thích.
- Tôi không biết, nếu không cô gọi quản lý ra đây đi. - Vị khách đó vẫn kiên quyết làm ầm ĩ.
- Tôi là phó quản lý, quản lý rất bận nên chuyện nhỏ này chúng ta giải quyết với nhau là được rồi, là tôi sai, tôi thanh toán nhầm cho anh, tôi giúp anh tính lại lần nữa và giảm cho anh mười phần trăm hóa đơn nhé.
Hạ Y Thuần viết đơn xong, quay qua nhìn thấy chị phó quản đang bị vị khách giáo huấn, cũng không cam lòng đi đến xem có giúp được gì không.
Vị khách đó nhất định không chịu lời giải thích của cô ấy, mọi người đều cảm thấy người kia cố tình gây chuyện, chỉ là tính nhầm thêm £10 thôi mà, hơn nữa chị phó quản đã tính lại, còn giảm cho hắn ta mười phần trăm mà hắn vẫn cắn mãi không chịu buông.
- Tổng hóa đơn của anh là £45 bao gồm một ly Peppermint Latte £20 và Black Tea Latte £25, giảm mười phần trăm hóa đơn còn £39. Mời anh thanh toán. - Hạ Y Thuần không nói hai lời liền xuất hóa đơn đưa vị khách kia, kèm theo nụ cười khách khí.
Vị khách đó nhìn thấy thái độ kiên quyết nhanh chóng của cô thầm nghĩ nán lại cũng không kiếm được nhiều lợi ích hơn, không tiếp tục cãi cọ mà thanh toán rồi đi khỏi.
- Phó quản, cả ngày hôm nay chị sao thế? - Y Thuần ân cần hỏi.
- Không có gì đâu, xin lỗi mọi người nhé. - Trương Tuệ Nhi khách khí nói.
- Không sao, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mà, nếu chị mệt thì nghỉ một chút, em thay chị đứng quầy.
Hạ Y Thuần nhiệt tình đề nghị, chị phó quản bình thường đối xử với mọi người rất tốt, có việc cũng nên giúp chị ấy một chút.
- Được, vậy chị vào trong một lát. - Tuệ Nhi cười nhẹ nhàng.
Trương Tuệ Nhi là một cô gái rất niềm nở, chỉ lớn hơn Hạ Y Thuần ba tuổi mà thôi, nhưng phong thái trông trưởng thành hơn nhiều. Khả năng làm việc của cô ấy luôn rất tốt, sơ xuất như hôm nay là lần đầu tiên xảy ra từ khi cô ấy làm ở đây.
Hạ Y Thuần thầm nghĩ chị phó quản chắc chắn có tâm sự, để đến lúc tan ca cô nên hỏi thăm một chút, xem có cách nào giúp chị ấy thấy thoải mái hơn không.
- Hôm nay hết khách sớm, hay chúng ta cũng nghĩ sớm đi, thấy sao hả? - Trần Hoa chống cằm lên quầy, nhìn bộ dáng làm việc của Thượng Thủy, nhưng lời nói là hướng về phía Hạ Y Thuần.
- Cậu muốn chết sao? Còn chưa đến giờ, tên keo kiệt kia sao có thể cho cậu tan ca? - Hạ Y Thuần đang chốt sổ cũng không nhìn Trần Hoa một cái.
- "Tên keo kiệt"? Haha.. - Trần Hoa nghe biệt danh cô đặt cho quản lý, thích thú cười phá lên. - Xem ra cậu muốn chết hơn tớ, quản lý mà cậu cũng dám chọc vào.
- Thì sao chứ, anh ta cũng là người phàm như chúng ta thôi, chẳng lẽ là thần thánh gì mà chúng ta không chạm vào được sao. - Bộ dáng cô rõ khinh thường.
- Được, được, cậu nói gì cũng đúng. Phục cậu nhất rồi. - Trần Hoa chào thua.
Hạ Y Thuần ghi chép sổ sách xong, nhìn qua quầy bên cạnh liền bắt gặp ánh mắt si tình của Trần Hoa nhìn Thượng Thủy, cô mỉm cười lắc đầu rồi tránh đi chỗ khác, không nên làm hỏng việc tốt của người khác.
Trần Hoa mến mộ Thượng Thủy, trong quán không ai không biết, nhưng về phần Thượng Thủy cũng không rõ là anh thật không biết hay biết mà giả vờ như không. Anh chẳng cho cô ấy một chút tín hiệu nào cả, đối xử với cô ấy cũng không lạnh không nhạt, cùng cách đối xử với những nhân viên khác không khác nhau là mấy. Trần Hoa cũng đã nhiều lần tìm đến Hạ Y Thuần để tâm sự, cô cũng không biết nên cổ vũ cô ấy hay là an ủi cô ấy, bởi cô cũng đâu hiểu Thượng Thủy thật sự đang nghĩ gì, cuối cùng cũng không biết khuyên cái gì, đành để Trần Hoa tự mình xử lý vậy.
Hạ Y Thuần cũng nghĩ, nếu họ thành đôi được thì tốt, một người trầm tính, một người thích nói chuyện, vậy hai người họ cả ngày ở bên nhau cũng không sợ nhàm chán rồi.
Cô đi vào phòng nghỉ, định bụng tìm Trương Tuệ Nhi nói chuyện một chút, vừa vào liền thấy cô ấy lại ngồi ngẩn ngơ ở đằng kia.
- Tuệ Nhi, chị không sao chứ? - Hạ Y Thuần ngồi xuống bên cạnh.
- Là em sao. Không sao, chị không sao. - Trương Tuệ Nhi cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
- Có việc gì chị có thể nói với em mà, cả ngày hôm nay chị đều thất thần. - Cô cất giọng quan tâm.
- Chị thật sự không sao, chỉ là chút việc riêng, hôm nay làm phiền đến mọi người rồi. - Cô ấy tỏ ra buồn bã.
- Chị Nhi, quản lý tìm chị. - Lúc này Trần Hoa chạy vào nói.
Trong một khắc, ánh mắt Trương Tuệ Nhi dường như sáng lên, nhưng rất nhanh liền biến mất, không một ai nhìn thấy, không một ai biết cô ấy đang nghĩ gì.
- Chị đi gặp quản lý. - Dứt lời liền nhanh chóng bước đi.
- Trần Hoa này, cậu nghĩ chị ấy sẽ không bị quản lý mắng chứ? - Vẻ mặt Hạ Y Thuần đầy lo lắng.
- Chắc là không, quản lý đâu có biết việc hôm nay.
- Quản lý mà, sao cậu biết hắn ta không biết, anh ta mưu mô như thế. - Hạ Y Thuần lại bắt đầu đổ một đống tội lỗi lên đầu người-vô-tội kia.
- Cậu nói cũng phải - Trần Hoa gật gù, một lúc sau lại giật mình. - Này, cậu đừng kéo tớ vào chủ đề nói xấu quản lý của cậu nha, tớ không tham gia đâu, đi trước.
- Xí, đồ nhát gan. - Hạ Y Thuần bĩu môi.
Cuối cùng cô vẫn là không yên tâm, ngồi trong phòng nghỉ một lúc rồi đi đến trước cửa phòng của quản lý, định xem xem chị phó quản có bị tên kia ức hiếp hay không. Cô cũng không xác định, từ lúc nào mà cô đã thân với hắn đến mức có thể tùy tiện gọi hắn là cái này cái kia mà không sợ bị hắn mắng.
- Trương Tuệ Nhi, hôm nay cô phạm phải hai lỗi lầm, từ trước đến nay cô chưa từng sai sót như thế bao giờ, cô nói đi?
Vừa áp tai vào, cô đã nghe thấy âm thanh khó ưa của tên quản lý kia, biết ngay là hắn ta đang bắt nạt chị phó quản mà. Hắn ta không thể hỏi trước lý do rồi mới mắng người sao?
- Thiên Dụ, thật ra..
Trương Tuệ Nhi chưa nói được hết câu đã bị hắn giơ tay lên ngăn lại.
- Chưa hết giờ làm, tôi vẫn là cấp trên của cô, cô vẫn nên gọi tôi là quản lý thì hơn.
Ánh mắt cô thoáng qua chút u buồn, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, chuyên nghiệp mà nói.
- Là em sai sót, thanh toán nhầm nhưng chuyện đã giải quyết xong rồi.
- Chuyện là giải quyết xong nhưng những việc này xảy ra một lần sẽ làm mất uy tín của chúng ta một lần, tốt nhất đừng để tôi biết có lần thứ ba cô thanh toán nhầm. - Giọng nói hắn lạnh như băng, giáo huấn một cấp dưới, không chút tình cảm.
Tâm trạng cô lập tức rơi xuống đáy vực, cô hối hận, hối hận hôm qua tỏ tình với hắn, trước khi cô nói ra tình cảm của mình, hắn cũng không có lạnh lùng với cô như vậy. Tất cả đều tại cô hấp tấp, giờ thì tốt rồi, hắn đối với cô như một người cấp dưới không hơn không kém, so với trước kia còn tệ hại hơn.
Trương Tuệ Nhi không đáp, trong lòng cô khó chịu, cô rầu rĩ cắn môi, nhịn không được muốn cứu vãn một chút mối quan hệ giữa hai người.
- Thiên Dụ, anh không thể để ý em một chút nào sao?
Hạ Y Thuần ở bên ngoài chăm chú lắng nghe, nghe đến phó quản nói như vậy cô giật thót, thì ra chuyện riêng mà chị ấy nói là liên quan đến hắn ta. Hạ Y Thuần không hiểu, một người khó ưa như hắn, có cái gì đáng thích? Vậy mà chị phó quản còn vì hắn mà thất thần cả ngày hôm nay. Cô tiếp tục vểnh tai nghe, tốt nhất hắn nên nói vài câu dễ nghe, nếu không hôm sau cô thật sự sẽ chỉnh hắn.
Lăng Thiên Dụ nghe xong, từ trong đống giấy tờ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt thâm sâu không chứa một chút cảm xúc nào.
- Tuệ Nhi, tôi nói rồi, cô không nên quá phận.
- Em đang dùng thân phận một người bạn để nói chuyện với anh, không phải là cấp dưới của anh. Anh không thể trả lời câu hỏi của em sao? - Trương Tuệ Nhi sốt ruột.
- Hôm qua tôi đã nói, tôi không thích cô, một chút cũng không, đối với tôi cô chỉ là cấp dưới rất được việc hoặc như một cô em gái, không hơn. Chẳng lẽ cô lại muốn ở bên cạnh một người không yêu cô sao?
Hắn nhíu mày mà Hạ Y Thuần ở bên ngoài cũng nhíu mày, mặc dù lời nói có chút thẳng thắn nhưng hắn nói không sai, đau nhiều không bằng đau ít, không yêu thì từ chối nhanh chóng vẫn là tốt, tạm thời chấp nhận bỏ qua cho hắn.
Hạ Y Thuần càng nghe càng hưng phấn, tò mò nhiều hơn, hình như cũng không có ý định đi về hay gõ cửa đi vào mắng hắn một trận như dự liệu ban đầu.
Bỗng nhiên vai cô bị gõ vài cái, cô giật mình vừa muốn la lại nhớ ra mình đang làm việc xấu liền đưa tay lên miệng để tránh bản thân mình la lên. Cô quay lại oán trách nhìn người thiếu chút nữa hại chết cô, thì ra là Thượng Thủy, mắt thấy anh sắp nói gì đó, cô vội dùng tay che miệng anh, một tay đưa lên miệng mình là biểu tượng im lặng.
Hạ Y Thuần nhanh chóng kéo anh ra khỏi "vùng nguy hiểm", anh chỉ cười cười mặc cô làm gì. Đến bên quầy cô mới buông anh ra, ban nãy thật dọa chết cô, anh chỉ cần nói một từ thôi là bên trong sẽ nghe thấy mất, lúc đó có mười cái miệng cô cũng không biện minh nổi.
- Em nghe lén sao? - Thượng Thủy tỏ vẻ thích thú.
- Nào có, em chỉ sợ quản lý mắng chị Nhi nên mới..
- Mới đứng đó chờ sẵn để tiện xông vào sao? - Thượng Thủy nói tiếp.
Hạ Y Thuần nhìn anh, trên mặt ghi rõ ràng mấy chữ "anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ", dù sao cô thật sự đang làm việc xấu, cũng lười biện minh, Thượng Thủy là người một phe, không sợ.
Anh nhìn gương mặt cô cười, từ lúc cô đứng bên cánh cửa anh đã phát hiện rồi, là anh không quấy rầy cô thôi, nhưng một sau thấy cô có vẻ không có ý định dừng việc đó lại mới đi đến chọc ghẹo cô một chút.
- Em không định về sao? - Thượng Thủy hỏi.
- Về chứ. Nhưng..
- Nhưng cái gì? Anh đưa em về. - Anh không để cô tiếp tục làm cái việc kia nữa, kéo cô ra ngoài.
Hỏi ra mới biết, nhà Thượng Thủy cách đây không xa nên vẫn thường đi bộ, cô cũng thế nên hai người cùng nhau vừa trò chuyện vừa đi về.
- Anh nghĩ quản lý sẽ không làm gì chị Nhi chứ? - Cô vẫn là lo lắng.
- Đương nhiên là không, quản lý thì làm gì cô ấy được chứ? Rốt cuộc trong đầu em nghĩ cái gì vậy? - Thượng Thủy gõ đầu cô.
- Không yên tâm chút nào. - Trong lòng cô nghĩ hắn không phải loại người chịu thiệt thòi như thế.
- Yên tâm đi, anh ấy làm việc công tư phân minh.
- Có quỷ mới tin. - Cô bĩu môi.
Thượng Thủy chưa kịp đáp, cô đã nói tiếp.
- Đói quá, chúng ta đi ăn gì đi, dù sao vẫn còn sớm.
- Ừ, cũng được.
Hai người ung dung bước trên đường, người nói người cười, trông vui vẻ biết bao.
Không ai biết được câu chuyện trong phòng quản lý vẫn tiếp tục diễn ra..
- Tôi cũng dùng thân phận bạn bè để nói với cô lần cuối cùng, tôi bây giờ không yêu cô, sau này cũng sẽ không, không cần tốn công vô ích. - Giọng nói không chút độ ấm vang lên, một lời nói ra liền khiến người ta không thể phản lại.
Nước mắt của Trương Tuệ Nhi đã rơi xuống từ bao giờ, nhưng hắn nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô cũng không có một tia đau lòng nào.
Nếu không thể cho cô ấy được một tình yêu trọn vẹn, thì hà tất phải thử yêu một lần?
- Em thật sự rất yêu anh, chẳng lẽ anh không thể thể thử mở rộng trái tim mình cho em sao? - Cô nghẹn ngào.
- Từ trước đến nay, tôi làm việc luôn rất rõ ràng, tôi vẫn luôn nghĩ cô hiểu tính tôi. Trong từ điển của tôi không có từ "thử xem".
Hắn kiên quyết nói, từng câu từng chữ trong lời nói hắn bay đến bên tai cô, đánh sập tất cả dũng khí cô đã khó khăn xây lên.
Cô phải có bao nhiêu dũng khí, do dự biết bao nhiêu lần, sợ hãi mất bao nhiêu lâu, mới dám đem mảnh tình cảm này nói ra. Vậy mà.. hắn từ chối rồi, nhanh như thế, dứt khoát như thế, tuyệt tình như thế, không cho cô cả một cơ hội để thử theo đuổi.
Trương Tuệ Nhi khó khăn nhịn xuống nước mắt muốn tiếp tục chảy, đến nỗi hốc mắc hồng cả lên.
- Tôi hiểu rồi, quản lý.
Cô nói là thế nhưng chưa thật sự chết tâm, cô yêu hắn đến vậy, không thể bỏ cuộc dễ dàng như thế.
- Cho cô nghỉ phép một tuần, suy nghĩ thật kĩ, khi đi làm lại tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô. Nếu vẫn thất thần như thế, một tuần sau cô cũng không cần đến.
Trương Tuệ Nhi trừng to mắt nhìn hắn, không thể ngờ hắn lại đối xử với cô như thế.
- Ra về tắt đèn.
Lăng Thiên Dụ đứng dậy cầm áo khoác, không chờ cô trả lời cũng không nhìn cô thêm một cái nào liền đi khỏi.
Trong căn phòng chỉ còn cô gái đang đau lòng rơi nước mắt cùng hơi lạnh chưa vơi đi của hắn, ngay cả một chút ấm áp anh cũng không nguyện ý cho cô..
Ánh trăng soi sáng người con gái kia, khắc họa một trái tim chất chứa ưu thương..