Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 28: Cậu ôm tôi đi




Sầm Niệm tự động lọc những lời này đi bởi vì cô biết nếu cô lại trả lời thì Úc Tiện sẽ được voi đòi tiên.---Đọc FULL tại Truyện Full---



“Em biết ngay là chị sẽ không trả lời.” Úc Tiện cũng rất hiểu Sầm Niệm, “Không sao cả, chắc chắn sau này sẽ có cơ hội.”



Sầm Niệm bất lực, cảm thấy đau đầu vì sự tự tin không thể hiểu được của Úc Tiện.



“Rốt cuộc sự tự tin này của cậu ở đâu ra vậy?” Cô hỏi.



Úc Tiện chỉ vào lỗ tai của Sầm Niệm: “Vậy tại sao lỗ tai của chị lại đỏ.



Sầm Niệm nghẹn lời, cô cũng không thể điều khiển được phản ứng của cơ thể, nhưng cô chắc chắn sẽ không nói rằng mình cũng rất mong chờ đâu!



Cũng may là cuộc gọi của Chu Tự Bắc đến giải cứu cho Sầm Niệm, cô thở dài nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đi ra ban công nhận điện thoại.



“Thông tin mà em muốn anh sẽ cho người gửi đến hộp thư của em.” Chu Tự Bắc nói không nhanh không chậm.



Sầm Niệm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh họ.”



“Hình như là lần đầu tiên nhờ anh giúp đỡ.” Trong giọng nói của Chu Tự Bắc hàm chứa ý cười, “Anh đã đọc qua thông tin, đó là fan cuồng đeo bám của Úc Tiện, em tra làm gì vậy?”



Sầm Niệm mím môi quay đầu lại, lúc này Úc Tiện đang nằm trên sô pha, trông có vẻ đang buồn ngủ.



Cô còn chưa trả lời Chu Tự Bắc đã tự đoán, nhưng mà giọng nói lại mang theo sự trêu chọc: “Chẳng lẽ là bởi vì cậu ấy diễn tác phẩm của em cho nên em muốn giúp đỡ.”



“Đúng, chính là lý do này.” Sầm Niệm lập tức nói.---Đọc FULL tại Truyện Full---



Chu Tự Bắc khẽ cười: “Niệm Niệm, thích một người cũng không phải là chuyện gì mất mặt.”



Hai má Sầm Niệm đỏ lên, nhanh chóng phủ nhận: “Anh nói bậy bạ gì đó!”



“Lúc mới bắt đầu thích Chi Chi anh cũng không thừa nhận, nhưng mà thích là chuyện rất thần kỳ, có đôi khi chỉ là trong nháy mắt thôi.” Chu Tự Bắc nói bằng giọng điệu của người từng trải, “Hãy làm theo trái tim của chính mình. Cảm giác an toàn phụ thuộc vào chính em chứ không phải từ đối phương.”



Một câu đã đánh vào tâm tư của Sầm Niệm, thậm chí còn nói ra những do dự bất an trong lòng cô.



“Niệm Niệm, em cũng đâu phải là không có gì.” Chu Tự Bắc nhẹ nhàng thở dài, “Sợ gì chứ, Chu gia chống lưng cho em, không ai có thể ăn hiếp em được cả.”



Sầm Niệm mím môi, một cảm giác chua xót từ từ dâng lên.



Sau khi cúp điện thoại Sầm Niệm không lập tức quay người lại mà đứng đó ổn định cảm xúc.



Chờ đến khi trở lại phòng khách thì Úc Tiện đã ngủ trên sô pha, có thể nhìn ra được cậu ấy rất mệt mỏi, không ồn ào như trước kia.



Sầm Niệm mỉm cười, nhanh chóng đi lấy chăn cho Úc Tiện.



Cô không rời đi mà ngồi bên cạnh nhìn Úc Tiện trên sô pha, trong đầu lúc này cũng là một mớ hỗn độn.



__________



Cảnh quay ở Định Hải đang đi đến phần kết thúc, mỗi ngày Úc Tiện đều bận rộn nhiều việc, gần như không có thời gian nhắn tin với Sầm Niệm nhưng cậu vẫn dành vài phút để gửi tin nhắn cho Sầm Niệm.



Sầm Niệm khuyên cũng không chịu nghe.



Thông qua thông tin của Chu Tự Bắc gửi cô tìm được chỗ mà mấy fan tư sinh thường đi, là một quán trà sữa, lúc này ba người đang cùng nhau ngắm những bức ảnh chụp Úc Tiện.





Sầm Niệm không nói gì mà ngồi xuống, nhìn ảnh chụp trên bàn rồi cười nhạo: “Ảnh này rất đẹp đấy.”---Đọc FULL tại Truyện Full---



Ba người cùng nhau ngẩng đầu, khi nhìn thấy Sầm Niệm ai nấy đều cảm thấy như đang gặp quỷ, sợ tới mức thay đổi sắc mặt.



Thấy họ dọn đồ chuẩn bị chạy, Sầm Niệm từ từ nói ra thông tin của họ một lần.



“Còn muốn đi nữa không?” Sầm Niệm khẽ nhướng mày, “Tôi cũng không hiền lành, muốn biết tin tức của các em thì tôi chỉ cần tốn chút tiền thuê người theo dõi các em mỗi ngày, cảm giác bị chụp ảnh thế nào?”



Ba học sinh nữ từ từ quay lại chỗ ngồi, nhưng ánh mắt nhìn Sầm Niệm từ phòng bị biến thành sợ hãi.



“Chị muốn như thế nào!” Có một người trong số đó lớn gan nhìn Sầm Niệm, “Chúng tôi là fans của Úc Tiện, không liên quan gì đến chị.”



Sầm Niệm híp mắt: “Tôi nhiều tiền, liên quan gì tới em.”



Người đó lập tức chỉ trích: “Sao chị lại dám làm như vậy, như vậy là phạm pháp, đến lúc đó tôi có thể kiện chị.”



“Em biết phạm pháp mà còn làm như vậy?” Sầm Niệm cười lạnh, “Ai dạy các em không biết xấu hổ như vậy chứ?”



Sắc mặt ba người lập tức trở nên khó coi, ngồi im không dám cử động.



“Chúng tôi cũng đâu phải là người duy nhất làm việc đó, những người khác cũng thế…” Một trong số họ yếu ớt nói, “Rất nhiều người cũng đi cùng máy bay, theo dõi xe.”



“Biết là chuyện sai mà người khác làm thì các em cũng làm? Không có đầu óc à?” Vốn dĩ Sầm Niệm cũng không định nhẹ nhàng với họ.



“Cho dù Úc Tiện có đóng phim của chị thì cũng đâu có quan hệ gì với chị!”



“Đúng vậy, chúng tôi chỉ đến gần một chút thôi, làm sao có chuyện gì được!”



Sầm Niệm dựa vào ghế, thần sắc lạnh nhạt nói, “Các em chỉ ỷ vào trong nhà có tiền mà cha mẹ lại không quản mà thôi. Vì cha mẹ kỷ luật không nghiêm khắc nên họ cũng là người có lỗi. Không biết nếu trên công việc có chuyện gì thì họ còn có thể cho các em nhiều tiền đến nỗi các em còn không kiêng nể gì nữa không nhỉ.



Học sinh nữ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Chị, chị muốn làm cái gì…”---Đọc FULL tại Truyện Full---



“Các em có thể nghĩ là tôi đang cảnh cáo hay đang uy hiếp cũng được.” Ý cười của Sầm Niệm không lan tới đáy mắt, “Tôi có thể có thông tin của các em chứng minh cho điều gì chắc các em cũng hiểu, các em có thể thử xem, xem thử lời tôi nói có phải là giả hay không.”



Ba người không dám nói xen vào, im lặng nghe.



Giọng nói Sầm Niệm lúc này đã lạnh hơn mấy độ: “Tốt nhất là sau này các em đừng tới gần Úc Tiện, nếu không tôi không nói trước được tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”



Ba người nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương, cuối cùng đều hạ thấp đầu.



“Sau này chúng tôi không theo là được…”



“Nhớ kỹ lời nói của các em.” Sầm Niệm đứng dậy rồi lại khinh bỉ nói: “Các em nên cảm thấy may mắn vì anh của Úc Tiện không biết chuyện này, nếu không đến lúc đó không chỉ đơn giản là cảnh cáo thôi đâu.



Sầm Niệm ra khỏi quán trà sữa, cô quay đầu lại, ba học sinh nữ kia đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, vừa chạm mắt cô thì đã nhanh chóng né tránh như chuột gặp mèo.



____________



Tới gần ngày đóng máy Từ Dục phát hiện mấy học sinh nữ hay lén lút đi theo đã không thấy đâu.



Lúc đầu Từ Dục chỉ nghĩ là tạm thời không thấy thôi, không ngờ đã qua một tuần vẫn không thấy bóng người đâu.




Anh tưởng bên công ty xử lý hiệu quả nên nhanh chóng nói với Úc Tiện, “Hình như sẽ không đến nữa, lúc trước họ còn theo cậu trên đường về, thậm chí còn muốn theo vào phòng khách sạn. Bây giờ lại đã một tuần không đến đây!”



Úc Tiện miễn cưỡng dựa vào sô pha, lập tức nói: “Nếu không theo nữa thì bỏ mấy vệ sĩ đi. Mỗi lần tôi quay phim họ đều đứng bên cạnh làm tôi không nhập diễn được.”



“Vậy không được, lỡ đâu họ lại quay lại, cứ để vệ sĩ lại đã.” Từ Dục kiên trì nói: “Ít nhất cũng phải chờ bộ phim này của cậu đóng máy đã.”



Úc Tiện nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được rồi, ráng giữ đến lúc đóng máy thôi.”



Sau gần bốn tháng quay, bộ phim “Song sinh” đã đến ngày đóng máy, quay từ mùa xuân đến mùa hè, mỗi người đều cố gắng làm tốt công việc của mình vì một tác phẩm tốt nhất.



Ngày đóng máy, Định Hải nóng bức nhận được một trận mưa.



Rất nhiều nhân viên công tác đều lao vào trong mưa múa may quay cuồng, có thể thấy được vui vẻ cỡ nào.



Chuyện đầu tiên Úc Tiện làm là gọi cho Sầm Niệm: “Em đóng máy rồi chị.”



“Tôi biết.” Sầm Niệm cười nhưng cũng chúc mừng: “Chúc mừng cậu đóng máy.”



“Tiệc đóng máy tối nay chị đến chứ?” Úc Tiện chờ mong.



Sầm Niệm cười khẽ: “Chắc chắn sẽ đến, nếu không đạo diễn Hứa sẽ nói tôi.”



Úc Tiện yên tâm, nhanh chóng nói: “Đến lúc đó chị giúp em để ý xem, chắc chắn sẽ có nhiều muốn chuốc rượu em, chị ngăn lại cho em nhé.”



“Vì sao tôi phải giúp cậu?” Sầm Niệm cố ý dùng giọng điệu nghi ngờ, “Cậu bị chuốc rượu thì tôi phải nhìn cậu bị chuốc say chứ.”



Úc Tiện: “…..”



________



Chạng vạng tối, Sầm Niệm đến tiệc đóng máy.---Đọc FULL tại Truyện Full---



Vừa mới vào phòng Trình Nghiên Ca đã chạy tới trước: “Em nghe nói chị Niệm Niệm đến thăm ban một lần. Nhưng mà lúc đấy em lại không có ở đó, tiếc quá đi.”




Sầm Niệm sờ đầu cô ấy, cười nói: “Chọn đại một cảnh mà đến thôi, nhưng mà có nghe đạo diễn Hứa khen em, chứng minh rằng em rất tuyệt vời.”



Hai má Trình Nghiên Ca đỏ lên, nhìn Sầm Niệm không rời ra được.



Lúc này Úc Tiện chạy tới tình cờ nhìn thấy cảnh này.



Nếu nói ánh mắt có thể giết người chắc Trình Nghiên Ca đã chết dưới tay Úc Tiện mấy trăm lần.



Từ Dục đứng một bên thầm cười cậu không có tiền đồ: “Đó là phụ nữ, cậu lo cái gì chứ.”



“Cô ấy thích chị gái thì tôi phải đề phòng.” Úc Tiện mím môi nhanh chóng đi qua đó.



Sầm Niệm sững sờ khi thấy Úc Tiện, không biết chuyện gì đang xảy ra.



Trình Nghiên Ca thấy Úc Tiện là đã muốn trốn vì lúc cô quay phim với Úc Tiện đã cảm thấy hình như Úc Tiện không thích mình. Lạnh lùng và thờ ơ, có vẻ ác cảm với cô ấy nên cô ấy không dám nói chuyện với cậu.



“Em đi nói chuyện với người khác đây chị Niệm Niệm.” Cô ấy nói tạm biệt, không dám ở lại thêm một phút nào.




Sầm Niệm nhìn thoáng ra Úc Tiện là lập tức hiểu ra: “Cậu cũng ngây thơ quá.”



“Hứ, em còn có thể ngây thơ hơn.” Úc Tiện nói đúng lý hợp tình.



Sầm Niệm: “…..”



Sau đó Hứa Lập Thành đến, mọi người nhập cuộc, hai người cũng không có cơ hội nói chuyện một mình.



Bởi vì bình an thuận lợi đóng máy nên tâm trạng của Hứa Lập Thành còn tốt hơn bất kỳ ai cho nên ai kính rượu cũng không từ chối.



Sầm Niệm ngồi bên cạnh bảo ông uống ít ông cũng không nghe, vui cười hớn hở bắt đầu nói chuyện trước kia.---Đọc FULL tại Truyện Full---



Úc Tiện bên này cũng không thể nào thoát khỏi, nhưng mà lần này cậu thông minh hơn nhiều, chỉ uống vài lần đã hét lên rằng mình không uống được nữa.



Có thể là bị lây nhiễm bởi bầu không khí vui vẻ này nên Sầm Niệm vốn không uống rượu cũng lặng lẽ uống một ly.



Chỉ mới uống một ly cô đã cảm thấy chóng mặt.



Hứa Lập Thành đã say vừa nhìn thấy không mặt đỏ bừng của Sầm Niệm liền cười nhạo cô: “Haha, tửu lượng con kém như vậy mà cũng dám uống rượu. Ít nhất con cũng phải có tửu lượng của chú đã!”



Phó đạo diễn ở bên cạnh che mặt, chính mình đã say đến như vậy mà còn đi cười nhạo người khác.



Dĩ nhiên Sầm Niệm cũng không nhận thua, cười nhạo Hứa Lập Thành lại: “Chú còn nói, lần nào chú cũng say trước mà còn nói con.”



“Không phải vì chú chắn rượu cho con à.”



“Tự mình muốn uống thì nói thẳng đi, còn nói là vì con nữa!”



Thấy hai người đấu võ mồm như cha con làm mọi người đều cảm thấy thích thú.



Úc Tiện ở một bên cũng hiểu được tại sao Sầm Niệm không uống rượu, với tửu lượng này có bị người ta lừa về nhà cũng không biết.



Tiệc đóng máy vừa tàn tất cả mọi người đang thảo luận xem ai đưa ai về.



Sợ mọi người nhắc đến Sầm Niệm nên Úc Tiện chủ động xin đi giết giặc: “Tôi đưa biên kịch Sầm về, vừa hay chúng tôi tiện đường.”



Mọi người cũng không nghi ngờ, đều gật đầu đồng ý.



Từ Dục nhìn Úc Tiện đỡ Sầm Niệm lên xe, bày ra vẻ mặt tôi hiểu mà.



Úc Tiện lạnh lùng liếc anh một cái: “Lo lái xe của anh đi, đừng có mà lo chuyện bát quái!”



Từ Dục trêu chọc: “Biết rồi ông cụ non.”---Đọc FULL tại Truyện Full---



Tới Định Hồ Loan Úc Tiện lại đỡ Sầm Niệm vào thang máy.



Lúc này trong thang máy chỉ có hai người, Úc Tiện lo lắng cho tình huống của Sầm Niệm.



Ai ngờ lúc ngày Sầm Niệm giang hai tay về hướng Úc Tiện, nói một cách mềm mại: “Cậu ôm tôi đi mà.”