Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 61: Điều luật kỳ quái




Tình cảnh lúc này giữa hai người khá quái dị, Milenia lo lắng xem mình có hiểu lầm hay không, còn Hoàng thì mở mắt thô lố, miệng hết há ra lại ngậm vào như kiểu cá chết đớp không khí, khuôn mặt vặn vẹo rất khó coi. Một lúc lâu sau đó Hoàng mới lấy lại bình tĩnh, run run hỏi:

- Ý của cô… là tôi chỉ cần giơ cái thẻ này ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết?

Hoàng vừa nói vừa lập cập móc ra tấm thẻ thân phân giả của mình, xoa tới xoa lui một hồi ra vẻ vẫn chưa tin. Milenia thấy biểu hiện của hắn như thế cũng hơi lo lắng, liền đáp luôn:

- Vâng, tất cả quý tộc trên đế quốc đều có đặc quyền bảo hộ của Hoàng gia, trong hầu hết trường hợp các cơ quan thông thường không có quyền đụng tới.

- Nếu cô đã biết thế sao không đưa ra ngay từ đầu, hại tôi suýt bị bọn họ đập cho ra bã luôn.

Hoàng không nghe giải thích thì thôi, đã nghe xong thì càng điên tiết tợn. Milenia thấy thế thì lắc đầu vô tội nói:

- Cái này là thường thức tất cả mọi người đều rõ… em cứ nghĩ là thiếu chủ phải biết rồi chứ.

Milenia nói không sai, điều luật phân cấp này ở đế quốc là thứ được dạy đầu tiên, trẻ con có thể không biết chữ nhưng thứ này thì bắt buộc phải nhớ. Hoàng nghe Milenia nói như vậy thì có vẻ không sai được, nhưng hắn là kẻ từ thế giới khác đến thì làm gì biết chuyện này, đúng là ngu ngu dại dại tự mua dây buộc mình. Hoàng thở dài một cái rồi nói:

- Thôi được rồi, coi như tôi không biết, cô giải thích một lượt cái này đi.

Milenia nghe thế thì nửa tin nửa ngờ nhìn Hoàng, nghi ngờ thằng này đang cố tình giả ngốc, sau khi bị hắn trừng mắt dọa cho thì mới thành thật giải thích.

Hóa ra quý tộc ở đế quốc được hưởng một đặc quyền cực lớn đó là không chịu sự khống chế của luật pháp thông thường, hay nói chính xác hơn là họ chỉ chịu sự phán xét của Hoàng gia mà thôi. Điều này có liên quan tới vấn đề chính trị, từ xa xưa thì đế quốc Ramas vốn chỉ là một vài nhóm nhỏ dân du mục tụ hợp lại, sau đó bầu ra tộc trưởng để lãnh đạo, kiểu cách cực kỳ vô tổ chức. Rất lâu sau đó nhóm người này mới tự thành lập nên một quốc gia nhỏ, sau đó bắt đầu chiếm cứ các bộ tộc khác hoặc bắt ép họ phải gia nhập vào.

Tổ tiên của dân cư đế quốc chính xác là một bọn cuồng chiến đấu, bọn họ dùng vũ lực và máu của chính mình để mở rộng đất đai, sau bao nhiêu thế hệ nằm xuống mới có đất nước hùng mạnh này. Do là dân tộc thượng võ nên đế quốc đặt ra chế độ truyền ngôi cho con trai trưởng, người theo văn hóa của dân du mục bọn họ là kẻ mạnh nhất trong nhà.

Mãi đến một hoàng tử thuộc chi thứ ra đời, người này là thiên tài thực thụ về quân sự và kinh tế, ông ta cực kỳ không hài lòng khi thấy bản thân có tài lại bị gạt ra ngoài rìa quyền lực.

Hoàng tử này ngoài mặt thì chấp nhận vui vẻ thấy anh cả lên ngôi, nhưng lại xin một khu đất phong xa thủ đô, tự mình phát triển nó rồi lén lút xây dựng quân đội, cũng như cấu kết với các thế lực khác chờ thời. Cuối cùng khi tất cả chín muồi thì ông ta tự phong mình làm Hoàng đế, giương cờ rầm rộ đánh về thủ đô, gây ra một cuộc nội chiến lớn nhất trong lịch sử đế quốc.

Nhưng cuộc đảo chính này đến cuối cùng vẫn không thành công, cơ bản một người dù có giỏi tới đâu cũng không thể chống lại cả quốc gia khổng lồ có căn cơ hàng trăm năm. Phe đảo chính thua cuộc và bị tận diệt đến người cuối cùng, bản thân hoàng tử gây ra chuyện này cũng thắt cổ tự sát.

Tuy vậy hậu quả mà cuộc nội chiến này gây nên là không thể tưởng tượng nổi: tám thành phố lớn bị hủy hoại, số binh lính chết trận chiếm một phần tư tổng quân lực toàn đế quốc, nền kinh tế bị kéo tụt lại mười năm, cả một thời gian dài sau đó bị các nước láng giềng làm khó làm dễ.

Sau thảm kịch gia đình này đã khiến Hoàng gia tỉnh ra, và ra quyết định triệt để thay đổi đường lối thừa kế ngai vàng.

Quy tắc để trưởng nam thừa kế bị loại bỏ, thay vào đó là cho phép toàn bộ hoàng tử cùng công chúa tham gia, dùng thực lực bản thân để thuyết phục dân chúng và Hoàng gia đồng ý, người giỏi nhất sau cùng sẽ được lên ngôi. Cách làm này không những công bằng mà nó còn triệt tiêu luôn tính hợp pháp nếu có ai đó muốn đảo chính, đế quốc Ramas đề cao tinh thần võ sĩ, nếu đã thua mà còn cố tình đánh lén thì sẽ bị cả nước khinh bỉ.

Nhờ phương cách này mà từ đó tới nay các đời Vua và Nữ hoàng lên ngôi rất thuận lợi, bù lại số lượng hoàng tử, công chúa trong quá trình trưởng thành “ngẫu nhiên” chết đi lại tăng lên gấp mấy lần.

Hoàng ngồi nghiêm túc nghe Milenia giảng giải về lịch sử rất chăm chú, hắn rất hứng thú với cách làm này của Hoàng gia đế quốc, quả nhiên là rất công bằng. Nhưng sau một hồi lâu nghe Milenia hào hứng diễn thuyết, Hoàng bỗng sực nhớ ra gì đó, lên tiếng cắt ngang:

- Ngừng, vào vấn đề chính đi, cô vẫn chưa giải thích tại sao quý tộc lại được bảo hộ.

Milenia đang nói say sưa thì bị Hoàng cho cụt hứng, hơi tẽn tò một chút rồi trả lời:

- Em phải nói nhiều như vậy cho Thiếu chủ hiểu rõ hết căn nguyên đã, vì đặc quyền của quý tộc hiện nay có liên quan rất nhiều tới chuyện thừa kế kiểu mới này.

Hoàng nghe Milenia nói vậy cũng không gấp, im lặng ngồi nghe tiếp, dù sao kiến thức phổ thông biết nhiều một tý cũng không sao.

Chế độ truyền ngôi mới này có thể giải quyết vấn đề đảo chính, cũng như tạo sự cạnh tranh không ngừng ngay trong Hoàng gia, nhưng nó lại nảy sinh một vấn đề khá lớn là sự đấu đá quá mức của các phe cánh. Thông thường trừ một số rất ít không muốn hoặc không thể tranh giành ngai vàng, hầu hết hoàng tử, công chúa đều bắt đầu xây dựng lực lượng riêng cho mình từ rất sớm, cũng như luôn tìm cách để nâng cao uy tín bản thân trước dân chúng và Hoàng gia.

Chính vì được cạnh tranh tự do, các hoàng tử,công chúa luôn tìm đủ mọi cách để hạ bệ hoặc thậm chí là triệt tiêu luôn các anh chị em còn lại nhiều nhất có thể. Mọi chuyện còn tệ hại hơn khi Hoàng đế mới lên ngôi, lúc đó thì mấy người dưới trướng toàn bộ gà chó lên tiên, tự tiện hô khẩu hiệu “cải tổ nhân sự - dốc sức cho Hoàng gia” mà thỏa sức đi thanh trừng các kẻ thù chính trị cũ.

Tất nhiên chuyện bên thắng đi hủy diệt bọn thua cuộc thì ở thời nào cũng có, không có gì phải bàn cãi cả. Hầu hết là sẽ những tiết mục quen thuộc như: cách chức, lưu đài, sung công tài sản cả nhà đối thủ… mọi thứ sẽ không có gì đáng nói nếu như các vị quan mới này không hào hứng tới mức nhắm cả vào các hoàng tử - công chúa thua cuộc.

Vấn đề là không phải ai cũng có đủ sức hoặc đủ gan để tranh giành ngôi vua, có rất nhiều người chỉ muốn sống yên ổn cho hết đời, nhưng họ cũng không thể thoát được vì “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”.

Đây là quãng thời gian đen tối nhất của đế quốc, các vụ anh em giết nhau công khai y như xã hội đen thanh trừng, đến mức độ khiến nhiều chi phụ của Hoàng gia bị tiêu diệt đến không còn một người nào. Cuối cùng đến một ngày Hoàng gia nhận ra nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng tuyệt tự sạch, do đó một đạo luật mới đã được đưa ra và đem các hoàng tử, công chúa vào vòng bảo vệ tuyệt đối, chỉ có người trong Hoàng gia mới có quyền xét xử bọn họ.

Sau đó bộ luật này còn mở rộng phạm vi ra con cháu và những người được thừa kế, biến quý tộc Hoàng gia thành một tầng lớp bất khả xâm phạm. Trừ những tội lớn như đảo chính hoặc phản quốc, còn không một người nào được quyền xử tử các quý tộc mà không thông qua Hoàng gia.

Dĩ nhiên đạo luật này cũng có những hạn chế tương đối để tránh việc bọn con cháu đời sau làm càn, đó chính là nếu thực sự phạm tội công khai bên ngoài hoặc lợi dụng quyền lực để gây rối, thì sẽ bị tước danh hiệu và đi lưu đày tới chết luôn.

Trên cơ bản sau bao nhiêu năm phát triển rồi củng cố chính quyền, giới quý tộc cũng rất biết cách giữ mình, hay nói đúng hơn là có làm chuyện xấu thì cũng phải kín không cho ai biết, tình hình nói chung là ổn ở mức độ nào đó.

Còn trường hợp của Hoàng và Milenia thì phải nói là chưa tùng có, vì làm gì có thằng điên nào lại không lấy thẻ thân phận ra và đi đánh nhau với bảo an thủ đô như vậy.

Hoàng nghe Milenia giải thích cặn kẽ xong thì đầu cũng hơi long đong, cảm thấy mình y như một thằng trì độn. Hắn chán nản nỏi:

- Thực sự là lúc nãy tôi đã làm chuyện ngu xuẩn lắm đúng không, tự nhiên lại đi chuốc phiền phức vào người.

Hoàng là kẻ lười biếng và rất sợ chuốc chuyện vào người, ở Trái Đất cũng vậy mà khi bị sét đánh chuyển tới thế giới này cũng thế. Hắn chỉ làm đúng những gì cần phải làm hoặc được trả tiền, không bao giờ lo chuyện bao đồng và cũng không bao giờ muốn đóng vai anh hùng cả.

Đến thế giới này ngẫu nhiên giúp đỡ mấy người cũng không phải hắn tự nguyện, kể cả động cơ lúc mua Milenia về cũng chẳng đúng đắn gì. Tất nhiên lúc này thì Hoàng đã coi cô ta như em gái mình, nhưng còn những việc khác thì nếu bỏ được hắn sẽ bỏ ngay lập tức.

- Thiếu chủ đừng nói vậy, tuy chuyện lúc này ngài làm quả thực là hơi vô nghĩa, nhưng em lại rất thích...

Milenia thấy Hoàng tỏ vẻ như chán chường như vậy thì bèn lên tiếng an ủi, có điều đoạn sau cô ta lại lý nhí nói thầm như tiếng muỗi vo ve. Hoàng không nghe hết ý liền hỏi:

- Hả, cô nói vậy là sao?

- Em biết thiếu chủ không muốn kiếm chuyện vào người, chỉ muốn yên ổn chữa bệnh. Nhưng ngài chịu giúp hai cô bé Xít-ca lúc nãy là chuyện rất hiếm, ở đế quốc này coi có thể cói là bệnh thần kinh...

Milenia lần này nói nửa chừng thấy mặt Hoàng đang nhăn nhó khó chịu thì vội vàng ngừng lại, hắn phẩy tay nói:

- Thôi, chuyện đã qua coi như xong, đừng nhắc tới nữa.

Thực ra Hoàng cũng chỉ hơi tiếc công mình đã phải bỏ ra với mấy người bảo an lúc nãy mà thôi, cũng chưa đến mức nghiêm trọng gì, coi như xui xẻo. Về phần Milenia thì sau một thời gian sống chung với chủ nhân mới này, cô ta cảm thấy Hoàng có một cái gì đó rất kỳ quái.

Từ hành động tới suy nghĩ, và cả những kiến thức cơ bản nhất cũng không biết, nhưng hắn lại đối xử với mình rất tốt, không hề phân biệt chuyện nô lệ hay không. Phải biết ở đế quốc Ramas chế độ đẳng cấp là cực kỳ thâm căn cố đế, không ai lại vì một nô lệ mà bỏ sức ra làm gì, nhưng Hoàng chẳng những đối xử tốt hết cỡ với Milenia mà còn hi sinh thân mình vì cô ta nữa.

Milenia bị hắn làm cho cảm động, cách nhìn đối với cuộc sống trước đây cũng thay đổi hẳn, cô ta nhận ra tất cả mạng sống đều đáng giá, nô lệ cũng là con người chứ không phải đồ vật. Chính vì vậy mà khi hai cô bé kia bị bắt nạt Milenia mới cầm lòng không được, gián tiếp dẫn đến phiền phức như lúc nãy, nhưng chính vì vậy cô ta mới thấy chủ nhân thật tốt, sẵn sàng làm tất cả vì mình.

Hoàng thấy nữ Dược sư tự nhiên ngẩn người mê man, sốt ruột tiến lại vỗ đầu cô ta một cái rồi nói:

- Tỉnh lại đi, chúng ta còn phải kiếm chỗ ở nữa đấy.

Milenia bị Hoàng vỗ đầu liền giật nảy người một cái, biết mình suy nghĩ vẫn vơ đến thất thần, xấu hổ đỏ bừng mặt cúi đầu xuống, lật đật cất bước đi. Hoàng cũng chả buồn quan tâm xem đến Milenia, lẩm nhẩm tính toán:

- “Đầu tiên là kiếm chỗ ở, sau đó là tới việc làm rồi còn phải cho Mil đi học nữa... mẹ cha nhà nó, từ lúc nào mình lại trở thành ông bố đơn thân rồi”.