Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 64: Trận đấu bất ngờ




Đây là sự khác biệt rõ ràng giữa binh lính đã qua đào tạo kỹ lưỡng và một tên võ sĩ nửa mùa, Pak có chiến thuật rõ ràng, từng đòn đánh đều được tính toán để dễ đánh trúng nhất, hạn chế tốt đa các động tác thừa. Nếu như ở thành Roc bọn đấu sĩ lên võ đài hầu hết chỉ dùng kinh nghiệm thực chiến, tấn công theo kiểu bản năng do đó Hoàng miễn cưỡng có thể dùng phản xạ để né tránh, thì với Pak chuyện đó hoàn toàn không thể.

Pak hoàn toàn nắm được tiết tấu di chuyển của Hoàng, luôn đánh vào những góc chết của hắn. Bạn có nhanh tới đâu nhưng nếu bị đối thủ đoán trước một bước thì cũng vô dụng, cứ như kiểu cá nhảy loạn trong lưới vậy. May mắn là Pak mới chỉ dùng sức lực thông thường chứ không thèm sử dụng nguyên lực, nhưng như thế cũng đủ khiến đối thủ ăn đòn no nê rồi.

Mac thấy Hoàng bị đối thủ giã giò như con cháu trong nhà thì cũng hơi lo lắng, có điều ông ta cũng không tiện lên tiếng ngăn cản, một phần vì đấu võ đài là thứ gì đó thuộc về phạm trù danh dự cá nhân, phải đánh cho đến khi có một trong hai người gục ngã hoặc xin thua mới được dừng lại.

Hiển nhiên Hoàng chưa muốn kết thúc trận đấu tại đây, còn Pak thì cũng đánh chưa đã tay. Vả lại tuy bị đánh đau, nhưng Hoàng hoàn toàn không bị thương chút gì nhờ “Sia”. Pak thấy đối thủ của mình chứ chây lỳ ra như vậy thì cảm thấy rất bực mình, anh ta quyết định dùng một chút nguyên lực để giải quyết cho nhanh.

Pak nắm chặt cây giáo, lấy đà nhảy lên cao bao trùm toàn bộ võ đài, khóa chặt toàn bộ phạm vi di chuyển của Hoàng. Anh ta dồn nguyên lực vào hai bàn tay, nguyên lực từ trong cơ thể phát ra như đạn pháo, một hơi tung ra mấy chục giáo đâm thẳng xuống. Đây là một thế tấn công cơ bản, sử dụng vũ khí làm ngòi dẫn để phóng ra nguyên lực theo hướng chỉ định, cái này là Pak còn dùng giáo gỗ, chứ nếu là vũ khí thật thì nó dư sức đánh nát vụn một tảng đá lớn.

- “Mẹ cha nó chứ, đúng là quân lính chuyên nghiệp có khác, trình độ vãi đái thật”.

Hoàng vừa đảo chân như rang lạc né đòn vừa âm thầm chửi bới, hắn không ngờ chỉ chọn đại một tân binh canh cửa mà đã có khó xơi như vậy, lúc này có cũng có hơi hối hận, nhưng chuyện đã đến thế này thì cũng đành chịu.

Hoàng liên tục bị ép phải rút chạy đến tận góc khán đài, đến khi hắn cảm thấy mình không thể lùi thêm được nữa thì Pak chớp ngay thời cơ, tung ra một đòn rất mạnh nhắm thẳng vào giữa ngực đối thủ. Nếu trúng đòn này thì trăm phần trăm Hoàng sẽ phải bất tỉnh nhân sự tại chỗ, nhưng hắn không hề hoảng sợ mà giơ hai tay lên không vẽ thành một vòng cung và hét lớn:

- “Kirie Elodon”

Một tấm khiên dài màu bạc từ trong không trung hiện ra ngay trước mặt Hoàng, trực tiếp chặn đứng thế công đang tới cực kỳ dễ dàng. Pak trên đà lao xuống bỗng nhiên bị hẫng nhịp, bản thân ngạc nhiên không hiểu kịp chuyện gì đang xảy ra. Hoàng nhân cơ hội này kích hoạt lò xo ở chân nhảy thẳng về phía Pak, thu lớp lá chắn vào tay phải rồi tung ra một đấm toàn lực vào ngực đối thủ.

Pak hoàn toàn bị bất ngờ, bản thân thì lại đang ở trên không thành ra chẳng thể kiếm đâu ra chỗ phát lực mà tránh né. Anh ta bất đắc dĩ đành phải xoay ngang cây giáo gỗ, trút nguyên lực hai tay dồn vào nó để phòng thủ, khuôn mặt vẫn đầy tự tin, Pak không sợ tên quý tộc gà mờ này có thể gây khó khăn gì được tới mình cả.

Nhưng điều không ngờ đã xảy ra, nắm đấm của Hoàng trực tiếp phá nát cây giáo gỗ, xuyên thẳng một đường đập vào ngực Pak, tống anh ta bay thẳng về sau đập vào cây cột trụ ở góc khán đài, sau đó tiếp tục phát ra hàng loạt tiếng nổ rầm rầm như đạn pháo. Chấn động này khiến khói bốc lên mù mịt, đi cùng hàng đống mảnh vỡ nhỏ văng tung tóe khắp nơi, khung cảnh vô cùng lộn xộn.

Tình huống phát sinh đột ngột làm cả Mac lẫn Yosu đang đứng xem đều muốn lòi mắt ra ngoài, họ không thể ngờ tên quý tộc trông yếu đuối kia lại có thể đánh văng được Pak. Tuy nói anh ta chỉ dùng vũ khí đấu tập, nhưng bộ giáp trên người Pak là hàng xịn do Hoàng gia sản xuất, đao kiếm thường chém vào coi như vô tác dụng, cộng thêm nguyên lực phòng hộ nữa thì kể cả là trúng đòn của võ sĩ cấp sáu cũng không tới mức khổ sở như vậy.

Mac chỉ là một người bình thường, không luyện tập võ thuật nên không rõ tại sao Hoàng có thể đánh bay được Pak. Nhưng Yosu thì thấy trong khoảnh khắc nắm đấm của tên kia chạm ngực bạn mình, tay hắn có lóe lên vài ánh lửa rất nhỏ, chính mấy thứ này mới là tác nhân chính khiến Pak bị văng đi như vậy.

- “Chả lẽ tên này là pháp sư hệ lửa, nhưng tại sao hắn lại dám đánh cận chiến chứ”.

Về cơ bản việc phát ra lửa từ lòng bàn là một kỹ xảo rất phổ thông, gần như ai cũng có thể làm được, thí dụ như Milenia điều khiển lửa khi chế thuốc. Nhưng để nắm giữ nó thuần thục nhất thì cần tư chất, và nhất là phải sở hữu nguyên tố lửa cực mạnh

Các chức nghiệp liên quan tới khả năng điều khiển lửa rất nhiều, cả ở trong sản xuất lẫn chiến đấu. Nhưng thường thì nếu là trên chiến trường thì pháp sư chiếm ưu thế nhất, vì họ có khả năng tấn công tầm xa, vừa vặn có thể phát huy hết sức mạnh của mình. Tất nhiên cũng không thiếu gì chiến sĩ hoặc võ sĩ sử dụng lửa để tăng sức mạnh, nhưng các đánh của Hoàng là dạng của mấy thằng cả đời chưa từng luyện võ, do đó hắn không thể nào là võ sĩ được.

Trên thực tế trừ một vài tên biến thái thần kinh có khả năng thuần thục cả võ thuật lẫn pháp thuật, còn không một pháp sư nào đủ can đảm để lao vào đánh nhau cận chiến cả. Đòn tấn công của Hoàng là phát trực tiếp từ tay, do đó Yosu tin chắc hắn rằng đã lợi dụng nguyên tố lửa trong người để phóng ra, từ đó khiến Pak không kịp đề phòng.

Nhưng để bù lại lợi thế tiếp cận tầm gần thì tên quý tộc này cũng phải đem bản thân ra đặt cược, lỡ như để Pak phản công được thì chỉ có chết chắc, phải có máu liều rất lớn mới dám làm như vậy. Pak thấy Hoàng sau khi ra đòn thắng lợi thì vẫn không tùy tiện lao lên, mà đứng tại chỗ cẩn thận quan sát thì kinh ngạc nghĩ thầm:

- “ Tên này không đơn giản, hắn đã từng đánh kiểu này rồi”.

Khác với Pak, gia đình của Yosu có truyền thống binh nghiệp lâu đời, anh ta khá chắc rằng trừ Hoàng gia và những gia tộc lớn, bọn thanh niên quý tộc hầu hết là một lũ ăn hại đái khai, suốt ngày chỉ biết ăn và phá hoại, nói tới đánh nhau thì đúng là chỉ tổ xấu mặt. Nhưng tên này thì không những liều mạng mà còn có kinh nghiệm thực chiến, hoàn toàn khác với lũ cặn bã bình thường, chẳng lẽ hắn là con cháu trực hệ của gia tộc tướng lĩnh nào đó?

Trong khi Yosu còn đang tính toán thăm dò thì Hoàng ở trên võ đài vẫn đang trong trạng thái phòng bị, hắn biết tuy Pak trúng đòn nhưng chắc chắn vẫn chưa tổn hại gì nhiều. Lúc nãy do chưa biết sức công phá của bom gia kim mới nên Hoàng chỉ dám dùng hai quả để tấn công, tuy sát thương của nó đã được cải tiến, nhưng vẫn không thể xuyên qua lớp nguyên lực phòng thủ của Pak.

Anh ta bị văng đi chẳng qua là do xung lực khi nổ của mấy bom gây ra mà thôi, một phần nữa cũng vì Pak đang ở trên không, toàn thân chẳng có chỗ trợ lực nên mới không trụ lại được, nếu không thì hai quả bom đó đừng hòng mà làm gì được Pak.

Hoàng dự đoán không sai, từ trong góc khán đài mù mịt khói bụi bỗng có một bóng người lao ra ngoài. Pak toàn thân ám khói đen sì, tóc tai vài chỗ bị lửa liếm qua nhìn hơi mất hình tượng nhưng tựa chung lại là vẫn chẳng có thương tổn gì đáng kể, bộ giáp vẫn nguyên vẹn như cũ. Anh ta lần này cũng không dám tấn công bừa nữa, cú ra đòn của Hoàng lúc nãy khiến Pak quá ngạc nhiên, không ngờ tên này lại là pháp sư hệ lửa và dám liều mạng đánh cận chiến như vậy.

Tình thế lúc này khá ngột ngạt, cả hai đứng thăm dò nhau, Hoàng không thể tấn công trước còn Pak thì vừa thiếu vũ khí lại vừa nghi ngờ thực lực đối thủ. Cuối cùng Hoàng chịu không nổi nữa, hắn buông thõng tay xuống rồi nói:

- Được rồi, chúng ta dùng vũ khí thật đi.

Hoàng nói xong liền nhảy khỏi võ đài, bỏ mặc ánh mắt kinh ngạc của ba người kia mà đi thẳng tới giá vũ khí chộp lấy một cây côn ngắn bằng sắt, sau đó nhún người phóng trở lại võ đài, cất giọng:

- Lấy vũ khí thật anh ra đi, chúng ta phải đánh nghiêm túc thôi.

Hoàng nói xong thì nắm chặt cây côn sắt vung vẩy vài vòng, từ từ dùng “Kirie Elodon” bao bọc thành một tầng mỏng lên cây côn, khiến nó phát ra ánh sáng bạc mờ mờ ảo ảo, tạo ảo giác như hắn đang truyền nguyên lực vào đó. Màn ảo thuật này khiến Pak không dám xem thường đối thủ nữa, anh ta quay xuống ra hiệu cho người ở dưới, Yosu hiểu ý liền ném cây giáo lên cho bạn mình. Pak bắt lấy nó rồi múa vài vòng khởi động khiến gió táp ra xung quanh, khí thế tỏa ra khác hẳn lúc nãy.

Mac thấy tình hình đang chuyển biến theo hướng quá không ổn, bỗng nhiên hai tên này lại muốn dùng vũ khí thật, và còn tính đánh nghiêm túc nữa, thế này thì quá là muốn giết nhau à. Mac gấp gáp muốn lao lên ngăn cản, nhưng đã bị Yosu dùng tay cản lại và lắc đầu tỏ ý bảo ông ta đừng tham gia, cực chẳng đã vị quản gia này chỉ biết tiếp tục cầu trời khấn đất cho hai kẻ kia đừng xảy ra chuyện mà thôi.

Pak sau khi khởi động xong liền nắm chặt cây giáo quét qua một vòng khiến sóng nguyên lực tỏa ra xung quanh, đây coi như là lời chào tôn trọng tới Hoàng, báo hiệu rằng anh ta sẽ đánh hết sức. Ở phía còn lại Hoàng cũng cảm nhận được sự nghiêm túc của Pak nhưng vẫn rất tự tin, đồ chơi đã chuẩn bị đủ cả rồi thì có gì mà sợ, hắn gật đầu đáp lễ lại và hét lớn:

- Lên đi.

Hoàng vừa dứt lời liền tung chân phóng thẳng tới trước chủ động tấn công, hắn biết nếu không thiết lập được nhịp độ trận đấu sớm thì sớm muộn gì cũng bị đối thủ hành ra bã. Pak thấy tên này lúc thì đánh kiểu pháp sư, lúc lại có thể dùng vũ khí như chiến sĩ thì hơi e ngại, không dám đánh liều nên dồn nguyên lực xuống hai bàn chân, giơ thanh giáo lên cao tạo thế thủ vững chắc nhất. Đây là kiểu đứng phòng thủ - phản công rất tốt, nếu Hoàng đi ẩu vào phạm vi của cây giáo thì Pak sẽ không ngần ngừ xuyên hắn ra làm tám khúc.

Trái với suy nghĩ của Pak, Hoàng không dám đánh cận chiến mà chỉ tung người đến khoảng cách nhất định, sau đó ném mạnh cây côn về phía đối thủ. Pak vẫn như cũ đứng đó quan sát, anh ta chờ vật này bay tới gần mới xoay giáo tính gạt nó sang một bên. Nhưng ngay khi mũi giáo của Pak vừa chạm vào thì bỗng có hàng loạt luồng lửa từ trong cây côn tràn ra ngoài, sóng nhiệt khủng khiếp táp thẳng vào mặt Pak khiến anh ta phải lùi lại, sau đó là một chuỗi các vụ nổ liên hoàn phát ra ầm ầm như bão táp.

Pak rơi vào thế bị động nhưng vẫn không hoảng sợ, anh ta bình tĩnh huy động nguyên lực vận chuyển nhanh chóng, sau đó quay tròn thanh giáo tạo thành một cơn lốc nhỏ cuốn toàn bộ lửa sang hai bên, còn bản thân thì gồng cứng hai tay rồi liên tục lùi ra sau để giảm thiểu sức công phá của vụ nổ. Một chuỗi động tác này được Pak thực hiện cực kỳ trôi chảy, chỉ trong phút chốc anh ta đã an toàn thoát ra, vững vàng lấy lại thế thủ như cũ, đôi mắt khóa chặt lấy Hoàng đang ngẩn ra vì ngạc nhiên:

- “Đùa nhau à, vậy mà hắn cũng có thể làm được”.

Từ đòn tấn công đầu tiên Hoàng đã biết Pak thuộc dạng cực kỳ khó xơi, do đó hắn đã cố tình nhảy xuống lấy vũ khí, sau đó tiếp tục giả vờ mình muốn đánh cận chiến để làm đối thủ bối rối. Mục đích là để Pak phải đứng yên phòng thủ, lúc Hoàng quẳng thanh côn ra thì cũng thuận tay quẳng ra hơn mười quả bom giả kim để tạo thành phản ứng kích nổ dây chuyền. Sức công phá của chúng khiến sàn đấu bị khoét một lỗ ám khói đen thui, nhưng Pak vẫn hoàn hảo vô sự, đây chính là sự khác biệt về trình độ, đòn tấn công đơn giản này chưa đủ để làm khó binh lính tinh nhuệ của đế quốc.

Hoàng thấy mình tấn công thất bại, đang muốn lùi lại để chuẩn bị thì bỗng nhiên Pak đang đứng yên lại lao lên nhanh như chớp. Anh ta chọc cây giáo thẳng về phía hông hắn, sự khác biệt giữa vũ khí đấu tập và đồ thật lúc này mới thể hiện rõ ra, cả tốc độ và sự linh hoạt đều gấp đôi lúc nãy. Hoàng không thể nào né kịp nên bị Pak thọc cho một giáo sát sườn, lẻm đi một mảng thịt tổ bố, lần này hắn đau tới chảy nước mắt nhưng vẫn cố quăng ra một hơi hơn sáu, bảy quả bom giả kim buộc Pak phải lùi lại.

Nhìn máu tí tách chảy ra từ vết thương, Hoàng cắn răng lấy ra một lọ thuốc hồi phục đổ trực tiếp lên nó, sau đó lấy áo khoác che đi không để ai thấy quá trình hồi phục. Tuy vết thương nhanh chóng khép miệng nhưng cơn đau thì vẫn chưa hết, có điều Pak quyết tâm không cho đối thủ lấy hơi nên tiếp tục một lần nữa lao lên tấn công.

Lần này anh ta chuyển sang đánh tầm xa, cây giáo rít lên giữ dội khi ma sát với không khí, từ người của Pak bỗng hóa ra vô số bóng giáo loang loáng đâm về phía Hoàng khiến hắn tối tăm mặt mũi. Hoàng không biết đây là ảo ảnh hay đòn thế thật nhưng cũng không dám tìm hiểu, chỉ biết cố gắng tránh né, nhưng vẫn bị rất nhiều bóng giáo sạt qua tạo thành vết cắt khá sâu, chỉ trong chốc lát cả người hắn đã lốm đốm máu, áo khoác tả tơi như miếng giẻ rách.

Hoàng vừa đau vừa hoảng sợ luống cuống lui hẳn về phía tận cùng góc khán đài, hắn tranh thủ thời gian Pak dừng lại nhanh chóng dùng “Sia” chữa thương, tuy vậy đầu óc vẫn quay mòng mòng vì đau, tay chân bắt đầu có cảm giác nhức nhối như bị chuột rút, tình cảnh chật vật không chịu được.

Pak thấy đối thủ liên tục trúng đòn và bỏ chạy nhưng vẫn không hề tiến lên ẩu, kinh nghiệm một lần thất thủ khiến anh ta không còn dám khinh địch nữa, có trời biết thằng này có giả vờ hay không. Vì thế Pak từ từ tiến lại ép góc đối thủ, cây giáo hừng hực nguyên lực chắn ngang góc khán đài, không cho Hoàng giở bất cứ trò nào ra cả.