Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 75: Cô đẹp thật




Trước mặt Hoàng là một khu nhà bình thường nằm tách hẳn khu tập trung náo nhiệt bên ngoài, về cơ bản thì nó cũng không đến nỗi tệ lắm, nhưng nếu đem nó làm chỗ thi cử của học viện thì đúng là như một cái hố rác. Xung quang nó cỏ cây mọc um tùm như rừng rậm, các bức tường nứt nẻ loang lổ nhiều chỗ, đường đi phủ đầy rêu và lá vụn… nhìn sơ qua là biết chỗ này cả tỷ năm chẳng có ai mò tới. Hoàng rất thận trọng đi tới thử sờ lên cánh cửa thì may quá là nó vẫn chưa rời ra ngoài, giáo sư dẫn đường cho hắn thấy vậy cũng hơi xấu hổ, ông ta đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Được rồi, đây là chỗ thi Khoáng thạch học của cậu, cứ vào trong đó sẽ có người chỉ dẫn tiếp.

Vì này nói xong thì lập tức quay người đi luôn, không để cho thí sinh một cơ hội thắc mắc nào. Hoàng chỉ biết đứng đó trơ mắt ếch ra như một thằng ngố, cuối cùng hắn cũng đành phải đẩy cửa bước vào với tâm trạng cực kỳ bất an. Điều may mắn là khu nhà này mặc dù bên ngoài hơn tồi tàn nhưng nội thất phía trong vẫn còn tốt, tất cả mọi thứ đều sử dụng được mặc dù bám bụi mù mịt.

Hoàng không biết đường nên đành đi lòng vòng tìm kiếm, khu nhà này được bố trí theo kiểu chia phòng giống trường học bình thường với từng dãy riêng biệt. Có thể nhận ra trước đây nó cũng là một chỗ rất hoành tráng và được đầu tư bài bản, đáng tiếc là theo thời gian vật đổi sao dời, mọi thứ cứ thế mà xuống cấp trầm trọng như ngày hôm nay.

Do không biết đường và cũng chẳng có ai tới chỉ dẫn nên Hoàng tham quan một lúc thì bắt đầu chán, hắn chọn một căn phòng còn tương đối sạch sẽ rồi lười biếng ngả lưng xuống nằm một lúc. Cái một lúc này bắt đầu biết thành một chốc, và sau vài phút thì Hoàng đã duỗi thẳng chân tay và bắt đầu ngáy khò khò như vượn, hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến việc thi cử gì cả.

Hoàng thả hồn trong mơ không biết là bao lâu thì mới lò dò tỉnh dậy, hắn bỗng cảm thấy hình như có cái gì đó không ổn, sau gáy cứ nhồn nhột như có ai đang nhìn mình vậy. Hoàng quay đầu quanh quất một hồi thì nhận ra có người đứng cách đó chỉ vài bước chân, hắn vội giật mình sực nhớ ra là còn đi thi chứ không phải ở nhà. Hoàng luống cuống đứng dậy chùi nước dãi đang còn chảy ròng ròng trên mép rồi nói:

- Thật ngại quá, tôi hơi mệt nên ngủ quên mất.

Hoàng vừa nói vừa bước tới làm động tác chào cực kỳ tiêu chuẩn, hắn đoán đây chắc là giáo sư nào đó từ khoa Khoáng thạch học đến đây để hướng dẫn thi. Người này mặc một chiếc áo choàng dài trùm đầu nên Hoàng không thấy rõ mặt, nghe hắn nói vậy thì cũng lên tiếng trả lời:

- Cậu có thể cho tôi xem giấy thông báo thi được không?

Giọng nói của người này rất thanh thoát dễ nghe, nên Hoàng đoán đây có thể là một giáo sư nữ. Hắn ngoan ngoãn lấy ra tờ giấy thông báo địa điểm của học viện, vị giáo sư này cẩn thận so sánh nó rồi trả lại và nói:

- Thông tin hợp lệ, cậu có muốn thi luôn bây giờ không?

- Ngay bây giờ, cứ thế này mà thi à?

- Đúng, có vấn đề gì sao?

Tiến trình vụ này có vẻ quá nhanh khiến Hoàng nghe xong thì gãi đầu gãi tai một lúc vẫn chưa quen, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì đúng là không thể đòi hỏi gì cao sang hơn ở một chỗ nát bét như thế này được. Vả lại bản thân từ đầu cũng có nghiêm túc quái gì đâu, vì thế hắn liền trả lời:

- Không, tôi chỉ thắc mắc chút thôi, thi luôn cũng được.

Vị giáo sư nghe vậy thì gật đầu rồi cũng bắt đầu kiếm một chỗ để ngồi, sau đó cởi áo khoác ngoài và lấy ra một tập hồ sơ giống như bài thi, nhưng khổ nổi do căn phòng này không có cái bàn nào ra hồn nên lúi húi mãi vẫn chưa làm xong. Hoàng thấy vậy thì nhanh nhẹn chạy qua giúp, biết đâu tí nữa còn tranh thủ xơ múi được tí điểm tốt. Hai người lụi cụi kéo đẩy một hồi thì cũng xong việc, vị giáo sư lúc này mới ngẩng lên nhìn hắn và nói:

- Cảm ơn cậu.

Hoàng đang định bốc phét vài câu để làm màu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của vị giáo sư này thì hắn bỗng nhưng cứng đơ lại như đá, miệng hết há ra lại ngậm lại như một thằng thần kinh, mắt đờ đẫn ra như say thuốc. Tuy vậy Hoàng cũng chỉ choáng váng vài giây rồi tự chủ được ngay, nhưng câu nói đầu tiên mà hắn thổ ra khi lấy lại được một chút lý trí lại là:

- Cô đẹp thật.

Trước mặt Hoàng là một người con gái khoảng hai bốn hai lăm tuổi với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, sống mũi thon thon thẳng tắp, cặp mắt xanh biếc như ngọc, đặc biệt là mái tóc màu bạc bồng bềnh sau gáy càng làm tôn lên vẻ quyến rũ, một nét đẹp đầy huyền bí rất dễ hút hồn người khác. Hoàng nheo mắt nhìn mấy lần thì cảm thấy cô gái này có nét gì đó rất quen thuộc, cảm giác như mình đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không sao nhớ ra được.

Nếu một cô gái bình thường đột nhiên được khen như vậy thì ít nhiều cũng có chút bối rối, nhưng nữ giáo sư trước mặt Hoàng thì hoàn toàn ngược lại, cô ta điềm nhiên như không lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn và nói:

- Đây là đề thi của cậu, thời gian làm bài giới hạn trong ba tiếng đồng hồ, có thể tham khảo tài liệu tự do, có thắc mắc gì cứ hỏi tôi sẽ cố gắng giải thích nếu có thể.

Hoàng đón lấy tờ giấy này rồi nhìn lướt nhanh qua nó, đây là một dạng đề câu hỏi theo dạng trách nghiệm thường thấy ở Trái Đất, tổng cộng từ trên xuống dưới khoảng hơn ba trăm câu, tất cả chỉ thuần là lý thuyết về Khoáng thạch học. Tuy đề không phải khó nhưng cần một lượng kiến thức sách vở rất nhiều, ai không chăm chỉ sẽ rất dễ nản, xem ra tuy đã giảm độ khó nhưng thi cử kiểu này đúng là khô khan, chẳng thể nào hấp dẫn học sinh mới được.

Với dạng đề này thì kể cả là thí sinh giỏi nhất cũng cần phải tốn kha khá thời gian để làm, vì rất nhiều câu hỏi có cho số liệu rất sát nhau, không nắm rõ lý thuyết thì không thể trả lời nổi. Nhưng đối với Hoàng thì đây chẳng khác gì trò trẻ con vì toàn bộ dữ liệu từ hôm trước đã được hệ thống lưu lại toàn bộ, bây giờ chỉ việc lấy ra dùng mà thôi.

Vì thế mà hắn bắt đầu xuống bút như một cái máy, gần như là đọc xong câu hỏi là đánh dấu đáp án luôn, dùng tốc độ như cuồng phong bão táp càn quét tờ đề thi này. Chỉ trong vòng chưa tới ba mươi phút Hoàng đã giải quyết xong toàn bộ câu hỏi, tuy vậy hắn cũng không muốn nộp bài luôn, làm thế chả khác gì gian lận trắng trợn trước mặt giám khảo.

Do đó Hoàng dùng thời gian rảnh rồi này quan sát rất kỹ nữ giáo sư trước mặt, lúc này cô ta đang ngồi ghi chép gì đó trên một chiếc bàn gần cửa sổ, mái tóc màu bạc rũ dài dọc sống lưng được ánh nắng phản chiếu lấp lánh như một tấm lụa chói mắt, chốc chốc lại có một vài sợi nhè nhẹ vờn nhau trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn với cặp môi hồng nhạt phơn phớt như hoa đào mới nở… tất cả tạo thành một bức tranh thiếu nữ cực kỳ mê hồn khiến Hoàng ngắm nhìn đến say mê.

Thực tế là nếu so với Milenia thì nữ giáo sư này không phải người đẹp nhất Hoàng từng thấy, nhưng ở cô ta có một thứ gì đó rất huyền ảo như bóng trăng mờ dưới nước, nhìn thấy mà lại không chạm tới được. Hoàng càng nhìn càng thấy thuận mắt, thậm chí còn sửa tư thế ngồi cho thoải mái nhất để nhìn cho dễ, rất ra dáng một thằng biến thái đi săm soi con gái nhà lành.

Nữ giáo sư có lẽ cũng đã quen với mấy ánh nhìn kiểu này thành ra vẫn làm việc rất tự nhiên, mãi một lúc lâu sau đó mới ngẩng đầu lên, mặc kệ Hoàng vẫn đang đắm đuối nhìn mình, bài thi thì đang bị quăng lăn lóc trên bàn, cô ta chỉ hơi liếc qua và hỏi:

- Cậu làm xong hết rồi à?

Hoàng đang mơ màng nhìn gái nghe vậy thì đột ngột cụt sạch hứng, sờ mò quanh người lôi bài thi lại vỗ vỗ mấy cái rồi trả lời:

- Đã xong toàn bộ rồi, mà chỉ có vậy là hết rồi sao?

Nữ giáo sư đón lấy bài thi của Hoàng, cẩn thận ấn vài cái dấu lên nó rồi mới trả lời:

- Chỉ có vậy thôi, Khoáng thạch học mấy năm nay không có người báo danh, vốn đã không còn duy trì được những kiểu thi tuyển như trước nữa, bài thi lần này là lấy tư liệu cũ ra dùng lại.

- Giáo sư nói đã lâu không có người đăng ký, vậy cụ thể là bao nhiêu kỳ rồi?

Nữ giáo sư nghe Hoàng hỏi vậy thì cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hơi ngập ngừng trả lời:

- Tôi không biết chính xác, nhưng nếu tính theo thời gian tôi ở học viện thì có lẽ khoảng tầm mười hai năm nay không có ai đăng ký.

Cô ta nói xong hình như còn cảm thấy không đúng, cúi đầu tiếp tục bấm ngón tay tính toán. Trong khi đó Hoàng ở bên cạnh thì mồm miệng méo xệch, mười hai năm không có thí sinh, chả nói cái môn này bị bỏ hoang rồi sao, chẳng lẽ mình vào đó học một mình? Vì thế hắn lo lắng hỏi lại:

- Vậy… nếu tôi thông qua lần này thì chẳng lẽ vào học một mình chắc?

- À chuyện này thì cậu đừng lo, hàng năm luôn có những gia đình có truyền thống về Khoáng thạch học cho con em vào học viện, nếu thi đậu lần này thì cậu sẽ được theo học cùng họ.

Hoàng nghe chưa hiểu lắm nên hỏi tiếp mấy câu, hóa ra tuy rất lâu rồi Khoáng thạch học không có thí sinh đăng ký, nhưng nó luôn có tạm đủ học viên để duy trì. Số này đều đến từ các gia tộc lão làng trong ngành Khoáng thạch học, họ luôn có một con cháu lớp sau hứng thú tìm hiểu, cũng như để giữ cho truyền thống gia đình không bị mai một.

Những người này không cần thi đầu vào, chỉ cần báo tên gia tộc ra là sẽ tự động được các học viện trên toàn quốc chấp nhận, cũng như học phí được miễn hoàn toàn. Đây là chính sách của Hoàng gia nhằm giữ cho lớp kế cận của ngành được đảm bảo, luôn luôn có thể dùng tới khi cần thiết.

Hoàng nghe xong thì cũng coi như tạm hiểu vấn đề, nhưng vẫn cảm thấy đây vẫn là một môn không có tương lai vì số lượng người theo học quá ít, không thể sinh ra các nhân tài xuất chúng được, điều này đồng nghĩa thành tựu theo thời gian của nó sẽ tiến triển vô cùng chậm. Nhưng mấy việc này thì không liên quan tới hắn, chỉ cần biết không phải học một mình là đủ.

Và Hoàng cũng thấy khá lạ về thái độ của nữ giáo sư này, cô ta rất lãnh đạm và không quan tâm lắm đến việc có thí sinh mới dự thi, đúng như kiểu có hay không có cũng chẳng sao, hơn nữa cũng chẳng thèm lấy làm lạ là tại sao hắn làm bài thi được mấy phút đã xong, cứ như người này đến đây cho đủ thủ tục vậy. Tất nhiên Hoàng không để tâm lắm tới mấy chuyện đó, hắn chỉ muốn làm cho xong vụ thi cử này mà thôi:

- Vậy, bài thi của tôi khi nào sẽ có kết quả?

- Ừm, nếu cậu muốn thì tôi có thể kiểm tra ngay bây giờ.

Nữ giáo sư nói xong thì lập tức ngồi xuống xem xét bài thi của hắn, tùy tiện đến mức còn chẳng thèm mang về mà chấm ngay tại chỗ này luôn. Đến nước này thì Hoàng cũng chẳng biết nói gì nữa cả, người vô tâm thế này đúng là lần đầu tiên mới gặp, thôi thì kệ tới đâu hay tới đấy vậy.

Tuy bài thi của Hoàng rất dài nhưng nữ giáo sư này xem cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn lúc hắn chơi gian lận dùng hệ thống giúp đỡ nữa. Vỏn vẹn vài phút sau cô ta đã bỏ nó xuống, dùng con mắt hơi tò mò đánh giá thí sinh trước mặt, sau đó cất tiếng hỏi:

- Cậu nghiên cứu về Khoáng thạch học lâu chưa?

- “Chắc khoảng tám tới mười tiếng đồng hồ, tính luôn cả thời gian mở sách”.

Tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong đầu của Hoàng thôi chứ làm sao mà dám nói ra, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào cho đúng nên chỉ ậm ờ không đáp. Nữ giáo sư này cũng không hỏi thêm, tiếp tục xem xét tờ đề thi lại một lần nữa, sau cùng cô ta dùng giọng điệu hơi ngạc nhiên nói:

- Tổng cộng đúng khoảng tám phần mười, thi lần đầu được như vậy là rất tốt đấy.

- “Hiển nhiên phải tốt, đây là còn cố ý làm sai đấy.”

Đối với kẻ như Hoàng thì làm mấy cái đề thi thuần lý thuyết này chẳng qua là trò trẻ con, nhưng hắn cũng không dám trắng trợn điền đúng hết, dù sao thì cũng không nên làm nổi hết phần người khác, thành ra Hoàng cố ý chừa lại một số câu sai cho hợp lẽ thường.

Nữ giáo sư sau khi nói xong thì lại cúi đầu suy nghĩ gì đó, Hoàng thấy cứ kiểu này có đến mai cũng chả xong, vì vậy hắn liền hỏi:

- Vậy, bài thi của tôi có được tính là thông qua chưa?

- Cậu làm đúng được tám phần mười, theo như quy định là đã đạt đủ số điểm của kỳ thi lần này rồi?

- Nói như thế là… tôi đã đỗ, phải không?

- Đúng vậy, chờ một chút tôi sẽ đóng dấu xác nhận cho cậu, đến ngày nhập học cứ đem nó theo sẽ có người hướng dẫn.

Nữ giáo sư này nói xong thì lấy ra một tờ giấy khác rồi bắt đầu cắm cúi viết sau đó đưa lại cho Hoàng, trên đó chỉ có độc tên của hắn và một loại ký hiệu giống con dấu riêng đóng lên. Hoàng ù ù cạc cạc nhận lấy, trong lòng cực kỳ nghi ngờ mình có phải đang đi nhầm chỗ hay không, sao thi cử gì mà cứ như đùa vậy, tuy vậy hắn vẫn phải hỏi lại cho chắc:

- Vậy, giáo sư….

- À cậu có thể gọi tôi là giáo sư Helen, giảng viên chính của khoa Khoáng thạch học, sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp nhau nhiều đấy.

Cô ta nói xong thì lại cắm cúi xuống vùi đầu vào đống giấy tờ mang theo, hoàn toàn không để ý gì tới Hoàng khiến hắn chẳng biết làm sao, cuối cùng đành phải cúi đầu chào rồi theo lối cũ đi ra ngoài, một lần thi cử lớn của đời người cứ thế trôi qua đầy ngờ nghệch như vậy.