Ngàn Năm - Vạn Năm

Ngàn Năm - Vạn Năm - Chương 4: Dạ yến Trùng Khánh điện(tt)




Lâm Nhạc bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ hãi, trong tâm thức của nàng, Hoàng đế là một nhân vật hết sức khủng bố a! Giết người không gớm tay a! Còn nắm quyền sinh sát, hễ người chỉ cần ngươi sai một chút là có thể đem ra xữ tội. Câu cửa miệng của hoàng đế mà nàng biết đến là “ NGƯỜI ĐÂU! LÔI RA NGOÀI! CHÉMMMMMMMMM!!! HAHAHAHAHA” Thật đáng sợ ! thật khủng bố a! Tại sao Văn Hạo lại dẫn theo nàng đến cái địa phương nguy hiểm này? Thật không có nhân tính mà!

Hoàng đế sau khi an vị trên long kỷ thì hướng người phía dưới phất tay áo

“Các khanh bình thân”

“Tạ hoàng thượng” Thanh âm lại một lần nữa rung động toàn đại điện làm Lâm Nhạc càng run run lợi lại. Thấy mọi người đều đứng dậy, chỉ mình nàng còn quỳ, Văn Hạo khẽ hướng các tì nữ giúp nàng vào vị trí! Nữ nhân này hẳn là lần đầu tiên thấy long uy đi, nên mới sợ hãi tới mặt mày trắng bệt thế kia, thậm chí còn không dám ngẩn đầu nhìn hoàng huynh. Nếu nói nàng là thích khách hay địch nhân, thì nói nàng là tiểu bạch thỏ nhát gan có lẽ hắn sẽ tin tưởng hơn!

Thanh âm Hoàng đế lại một lần nữa vang lên

“Yến tiệc lần này vì Hoàng đệ của trẫm tức Khang Bình vương gia mà mở! Chúc mừng đại quân Tấn Khang khải hoàng trở về. Trẫm muốn khao thưởng ba quân, người bị thương nặng thì tặng năm mươi lượng, thăng 1 cấp, người chết một trăm lượng, truy phong nghĩa sĩ, người bị thương nhẹ, hay không thương tật thăng một cấp, tặng 1 tháng bổng lộc. Chiến sĩ có công tuỳ công trạng mà thưởng xứng đáng, thấp tăng 1 cấp, 1 năm bổng lộc, cao tăng 2 cấp, 1 năm bổng lộc. Chiếu theo mà thực hiện”

“Hoàng thượng anh minh! Minh Triều thiên thu vạn đại! Minh Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Thanh âm lại một lần nữa khiến Lâm Nhạc giật nảy cả người, nàng thậm chí còn chưa dám ngẩn đầu nhìn xem người phát ra giọng nói vang dội là ai, nhưng tại sao nàng lại có cảm giác đã nghe ở đâu rồi nhỉ?

Âm thanh tung hô chấm dứt, Tử Hạo lại lên tiếng

“Về phần Khang Bình Vương gia, trẫm ban cho khanh một miễn tử kim bài, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, cộng thêm một vạn lượng hoàng kim”

Văn Hạo quỳ xuống nhận thưởng “Tạ hoàng thượng ban thưởng”

“Đứng lên đi!” rồi hướng bá quan văn võ “Chúng khanh cứ tự nhiên khai tiệc, hôm nay Trẫm giao quyền quyết định cho Khang Bình Vương gia chủ trì, các khanh cứ thoải mái, Trẫm chỉ tham dự”

“Tạ Hoàng thượng” Quần thần sau một hồi đa lễ thì cùng nhau đàm luận thi cổ, văn chương, một ít người tranh thủ hỏi han chính sự nhưng cũng trong chốc lát liền hoà mình vào không khí sôi nổi của yến tiệc. Tử Hạo và Văn Hạo đang trò chuyện thì chợt có âm thanh dịu dàng như nước truyền đến.

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng Thượng thứ lỗi, thần thiếp vì chuẩn bị quà mừng cho Khang Bình vương gia nên có phần chậm trễ, muôn phần đáng trách” Người đến là Thục Hi quý phi, cũng là người được mọi người cho rằng không lâu sau sẽ lên ngôi Hoàng hậu, đứng đầu Hậu cung.

“Ái phi không cần đa lễ, cứ ngồi đi!” Tử Hạo dùng giọng điệu không lạnh không nóng hướng Thục Hi quý phi. Nàng ta có chút mất hứng nhưng vì biết tính cách của hoàng đế lạnh nhạt không chỉ mình nàng, tựa hồ nam nhân cao cao tại thượng này chẳng đặt nữ nhân nào trong lòng hắn, mà hắn không trách nàng, thậm chí còn cho phép nàng ngồi gần hắn nhất, chứng tỏ trong lòng hắn nàng vẫn trên tất cả phi tần ở trong hậu cung này.

“Tạ hoàng thượng!”Nàng thi lễ rồi nhẹ nhàng hướng vị trí còn trống gần hắn ngồi xuống. Với các phi tần mà nói, vị trí này tuy không phải là Hoàng hậu, nhưng cũng là nơi gần long nhan nhất, mà nàng An Thục Hi lại là người được cái ân sủng ngồi đây. Hiện tại hắn chưa lập Hậu, nàng chính là người lớn nhất trong những phi tần của hắn, cũng là người rất yêu hắn. Nam nhân này, từ lần nàng gặp hắn đầu tiên năm mười sáu tuổi, hắn vẫn còn là một thiếu niên mười tám, anh khí phi phàm, ngũ quan tuấn mỹ, gương mặt tựa tiên thiên của hắn, ánh mắt hút hồn cùng đôi mày cương nghị đã khảm sâu vào tâm trí nàng, nam nhân nàng yêu tận xương cốt này, mặc dù nàng biết trong lòng hắn không hề có nàng, nhưng hắn không bài xích sự tồn tại của nàng, hắn cho phép nàng ở bên cạnh hắn, hầu hạ hắn…Với An Thục Hi nàng, như thế là quá đủ, chỉ cần hắn, không đem bất kì nữ nhân nào để trong mắt như hiện tại thì nàng vẫn còn có hi vọng giành được tình cảm của hắn, vẫn còn mục tiêu cả đời nàng phấn đấu! Chỉ cần hắn, cứ như hiện tại.

“Hoàng Thượng, thần thiếp biết hôm nay là lễ mừng của Khang Bình vương gia nên đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ. Mong vương gia không chê mà thưởng thức qua” Thục phi ngữ âm ôn nhu, cử chỉ tao nhã dịu dàng hướng Tử Hạo và Văn Hạo.

“Tạ Thục Hi nương nương! Văn Hạo cảm kích trong lòng” Văn Hạo hướng Thục Phi thi lễ

“Ồ! Ái phi có chuẩn bị điều gì đặc biệt sao? Trẫm cũng thật muốn biết”

“Dạ hoàng thượng!…Người đâu…dâng khúc” Nói xong nàng hướng hậu sảnh vỗ tay ba cái, lập tức một đoàn vũ công tiến ra. Ai nấy đều xinh đẹp mê người, gương mặt sắc sảo, mày liễu mắt phượng, mỗi người còn được điểm một giọt chu sa trên trán càng tăng thêm vẻ thần bí, thân hình quyến rũ trong trang phục vũ công, chân đeo chuông nhỏ, mỗi bước lại có âm thanh như tiếng nhạc vang lên. Âm thanh khiến Lâm Nhạc bỏ qua sự sợ hãi mà ngẩn đầu, nàng bình sinh thích nhất là âm nhạc, nhất là những loại cổ nhạc, nay được tận mắt chứng kiến một vũ khúc cổ đại thực thụ, Lâm Nhạc trong lòng vui như mở cờ, lập tức quẳng hết nổi sợ hãi sau lưng, nhìn nàng lúc này như một nữ hài tử đang thưởng thức kẹo ngọt.

Âm thanh vang lên, những vũ công bắt đầu thoát khỏi lớp ngoại bào vướng víu, lộ ra vòng eo thon nhỏ, áo váy đỏ thắm như son, điểm tô những hoạ tiết vàng lấp lánh, chân trần linh hoạt uyển chuyển lướt đi trên nền đất, mỗi động tác lắc eo mang theo sự quyến rũ. Những vương tôn quý tộc đều dán mắt nhìn theo động tác của những vũ công không rời mắt, đôi mắt mỗi người đều ánh lên sự thèm khát cùng dục vọng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng ừng ực nuốt khan của những nam nhân.

Lâm Nhạc chăm chú nhìn những xoay chuyển của vũ công, người ta nói âm nhạc có thể mang theo hơi thở của thời đại quả thực rất chính xác. Những vũ điệu múa này nàng từng được chứng kiến ở hiện đại, nhưng nó lại là nét quyến rũ mạnh mẽ, linh động, cũng những động tác lắc eo liên lục, tính thực tế rất cao. Còn trước mắt nàng, những vũ công tuy thực hiện vũ điệu đơn giản hơn nhưng lại phần nhiều mang nét uyển chuyển, khơi gợi nhiều liên tưởng, khiến người xem đắm chìm vào thế giới thần tiên mà họ mang đến. Quả thực rất đẹp, có thể nói là hài hoà cả về thính giác lẫn thị giác… nhưng Lâm Nhạc lại thấy mặc dù biểu diễn rất tuyệt, nhưng lại thiếu một điều gì đó rất quan trọng…Phải rồi! Ca từ…nếu có một bài hát thích hợp sẽ càng khiến người kinh diễm hơn.

ō … … shā lǐ wǎ, ō … … shā lǐ wǎ,

ō … … hē! … … ō … hē! … ō … hē! …

Shì shuí sòng nǐ lái dào wǒ shēn biān

Shì nà yuán yuán de míng yuè míng yuè

Shì ( nà chán chán de shān quán

Shì nà chán chán de shān quán

Shì nà chán chán de shān quán shān quán

Wǒ xiàng nà dài zhe lù zhū de huā bàn huā bàn

Tián tián dì bǎ nǐ bǎ nǐ yī liàn yī liàn

ō … … shā ō shā ō shā lǐ wǎ shā lǐ wǎ

ō … … shā ō shā ō shā lǐ wǎ shā lǐ wǎ ō … … hē

ō … … shā lǐ wǎ! ō … … shā lǐ wǎ,

ō … … hē! … … ō … hē – ō … hē! …

Shì shuí sòng nǐ lái dào wǒ shēn biān,

Shì nà de cuǐ càn de xīng guāng xīng guāng

Shì nà míng mèi de lán tiān shì nà míng mèi de lán tiān,

Shì nà míng mèi de lán tiān lán tiān

Wǒ yuàn yòng nà chōng mǎn zhe chún qíng de xīn yuàn

Shēn shēn de bǎ nǐ ài lián ài lián

ō … … shā ō shā ō shā lǐ wǎ shā lǐ wă

Tiếng hát cất lên khiến toàn điện chợt yên tĩnh, giọng hát ngọt ngào, êm dịu mà da diết…ngôn ngữ xa lạ càng khiến ca khúc trở nên xa xôi như chỉ có ở cõi thần tiên, cả đại điện mấy trăm người đều nín thở lắng nghe từng lời hát như sợ hãi chỉ cần một tiếng động họ tạo ra sẽ làm tan biến mất khúc hát thần tiên này.

Lâm Nhạc dừng lại, nàng ngơ ngác nhìn quanh…Tại sao mọi người lại im lặng thế này? Những vũ công cũng dừng động tác…Mọi ánh mắt tựa hồ đều tập trung trên người nàng…Không phải chứ, nàng chỉ nổi hứng mà hát một bài, không phải đã làm họ mất hứng? Thôi rồi, không chừng sẽ bị trị tội…Lâm Nhạc nghĩ tới viễn cảnh mình bị lôi xoành xoạch ra ngọ môn, nhẹ thì đánh bầm dập, nặng thì chia tay với cái mạng nhỏ luôn, bổng cảm thấy như mao cốt tủng thiên, cả người phát lạnh…

Ba giây sau, toàn trừng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, tán thưởng như sấm dội, không ngớt lời hướng nàng mà tới.

“Quả thực là tiên khúc! Lão phu sống tới từng tuổi này còn chưa nghe được ca khúc nào tuyệt vời đến vậy. Tiên khúc, đích thực chỉ có ở thiên đình…Hảo! Hảo! Hảo! Chẳng hay vị cô nương đây là thiên kim của nhà nào? Sao có thể xướng nên khúc trên?” Một lão nhân gia tầm ngũ tuần, râu tóc điểm vài chấm bạc, một thân hào khí sáng ngời, y phục xanh nhạt thêu khổng tước linh động, lúc này ánh mắt không giấu nổi sự tán thưởng hướng nàng nói một loạt từ ngữ mà nàng không hiểu. Lâm Nhạc chỉ biết ngẩn người, nàng bối rối vò vò góc áo, không biết nên nói thế nào.

Văn Hạo lúc này bước đến trước mặt nàng, ánh mắt mang theo một tia bất ngờ, kinh ngạc nhưng cũng đầy thưởng thức, sau đó hướng lão nhân gia thi lễ.

“Thừa tướng đại nhân xin chớ trách! Nàng là khách nhân của bổn Vương, là một nữ tử ngoại quốc, không hiểu quốc ngữ nên đã khiến đại nhân chê cười! Bổn Vương xin thay nàng chịu phạt,”

Thừa tướng cười ha hả gật đầu, sau đó vuốt nhẹ chòm râu xoay người về vị trí, không quên để lại câu nói:

“Thì ra là nữ nhân của Khang Bình Vương gia! Quả thật là hiếm có! Lão phu chỉ muốn thỉnh giáo cầm nghệ của nàng chứ chẳng có ý trách phạt! Là lão phu đã luống cuống…thật đáng trách! Đáng trách!” sau đó hướng Tử Hạo cúi đầu “Xin hoàng thượng định tội!”

“Hôm nay là tiệc vui, làm sao Trẫm lại chỉ vì một việc nhỏ mà luận tội ái khanh. Quả thực đến Trẫm cũng chưa từng nghe một ca khúc nào đặc biệt đến vậy, khó trách sự bất ngờ. Chúng khanh cứ xem như là một tiết mục đặc biệt của Khang Bình Vương gia. Nào, chúng ta cứ tiếp tục dạ yến!!!” Tử Hạo âm thanh trầm ấm phát lên, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người nữ tử kì lạ trước mắt, nàng ta mang một khí chất khác thường, mi mục như hoạ, làn da như ngọc, sóng mắt hút hồn tựa hồ thu trong suốt, khiến hắn không thể nào dời mắt, nàng là nữ nhân hôm trước được hắn cứu ở suối Lưu Thuỷ ư?

Lâm Nhạc sau khi thấy lão nhân gia khi nãy mĩm cười rời đi thì tảng đá trong lòng cũng được dỡ xuống, nàng ngồi bịch xuống ghế thở một hơi dài: “đúng là doạ chết ta!” nàng lúc này mới đảo mắt nhìn quanh, những ánh mắt nhìn nàng hình như cũng giảm bớt, vũ khúc lại tiếp tục vang lên, những động tác xinh đẹp không ngừng tiếp diễn, tiếng cười nói náo nhiệt, nhưng thỉnh thoảng lại có những ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía nàng mang theo thăm dò cùng thưởng thức. Lâm Nhạc cũng không chú ý lắm đến cái nhìn của người khác, lúc này nàng còn đang bận hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi! Nàng quên mất đây là thế giới cổ đại, chỉ một hành động khinh xuất của nàng cũng đủ để nàng trả một cái giá thật đắt a! Cũng may có Văn Hạo giúp nàng! Hắn sau đó đã hướng vị trí tháp cạnh nàng mà ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, khi nàng cảm kích hướng hắn mĩm cười thì hắn chỉ gật đầu nhẹ như nói “không có gì!”

Lâm Nhạc cũng mạnh bạo hơn lúc bắt đầu tiệc, nàng giương mắt nhìn tứ phía sau đó chợt dừng phía trên vị trí cao nhất kia…Đó…chẳng phải là nam nhân áo vàng tên Tử Hạo đã cứu nàng khi nàng rơi xuống thế giới này sao? Tại sao hắn lại ngồi phía trên long kỷ? Không lẽ…một suy nghĩ vụt lên trong đầu nàng và trở thành sự khẳng định. Nam nhân hôm trước chính là Hoàng đế đi! Thật khác xa với tưởng tượng của nàng, hắn còn rất trẻ, chỉ tầm hai lăm, hai sáu tuổi, hơn nữa nếu nhìn kĩ thì hắn thật sự rất tuấn mỹ, mắt phượng hẹp dài mê hoặc, mày kiếm cương nghị, sóng mũi cao thẳng, đôi môi lúc nào cũng như đang khẽ nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, triều phục uy vũ càng tăng thêm vẻ đẹp bức người, hắn thậm chí còn đẹp hơn tất cả những nam nhân mà nàng đã từng thấy qua…thật sự là hoàng đế sao? Hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng khiến nàng giật mình cúi đầu. Sao hắn lại nhìn nàng? Lâm Nhạc nghĩ tới ánh mắt chán ghét hôm trước của hắn mà tâm chợt co rút, hắn ghét nàng đi? Vừa mới thế giới này mà nàng đã bị siêu cấp lão đại ghét thì nàng sao mà còn đường sống đây? Ai cứu nàng không?

Lâm Nhạc hướng Văn Hạo, ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn, nam nhân này hình như cùng tên với Hoàng đế? Dung mạo lại có bảy phần tương tự, nhưng gương mặt lại có pha thêm chút phong trần lãng tử. Chẳng lẽ…anh em? Dung mạo tương tự, tên cũng cùng chữ… Vậy thì người tên Văn Hạo đang ngồi cạnh nàng chín phần mười là vương gia cao quý của quốc gia này. Lâm Nhạc cầu trời khẩn phật trong lòng cho tên Hoàng đế đẹp trai kia đừng nhớ nàng, mà có nhớ ra cũng đừng ghét nàng, à mà có ghét nàng đi, thì cũng nể tình huynh đệ hắn mà tha cho cái mạng nhỏ của nàng! Nam mô …nam mô!

Tử Hạo nhìn Lâm Nhạc vừa nhìn mình vừa làm hàng loạt các động tác kì lạ, nét mặt thay đổi nhanh chóng từ đau thương đến hi vọng, rồi bất ngờ, sau đó lại thất vọng, rồi chờ mong…Hắn không khỏi cảm thấy nữ nhân này sao lại có thể có nhiều cảm xúc cùng trên gương mặt đến vậy! Thật thú vị…

Thục Phi nhìn nét mặt thưởng thức của Tử Hạo hướng Lâm Nhạc, trong lòng dấy nên một dự cảm bất an…Trực giác nữ nhân mách bảo cho nàng, nữ nhân trước mắt nếu để nàng ta vào cung thì sẽ nổi nên một trận sóng gió cuồng phong không tưởng, cũng may nàng ta dường như là nữ nhân của Nhị vương gia, Hoàng đế dù có yêu thích cách mấy cũng sẽ không bao giờ chiếm lấy nữ nhân của huynh đệ, nhất là Nhị vương gia Văn Hạo. Nghĩ vậy, Thục Phi cũng thấy an tâm hơn, nàng ta lại mĩm cười hướng Tử Hạo dịu dàng hầu hạ…