Ngang Tàn, Chiếm Đoạt

Chương 7: HÀI LÒNG




Hắn thả mặt cô ra và ôm Bảo vào vòng tay của hắn như không có chuyện gì xảy ra vừa rồi,cô chỉ đang nhìn hắn vì sợ hắn có thể làm tổn thương Bảo... vâng, hắn có thể...Cô không tin hắn một chút nào.

Bảo dường như đã quen với hắn quá nhanh,cậu ấy là một đứa trẻ ngây thơ, cậu ấy không biết sự khác biệt giữa quái vật và con người.. Và cha của cậu ấy là một con quái vật... tên khốn độc ác... Cậu ấy sẽ lớn lên như thế nào khi biết điều này người đàn ông là cha của mình?... đó không phải là lỗi của anh ta.

Cô nói:"Hoàng.."

Đông Hoàng phớt lờ cô khi nhìn Bảo trong vòng tay của hắn,cô nói, "Hoàng.. tôi có thể yêu cầu một điều không? Tôi có thể cầu xin một điều không?"

Điều này khiến hắn nhìn cô, hắn có vẻ hài lòng.

Cô nói:"Bảo... Bảo là em bé, nó còn quá nhỏ cho tất cả những gì anh nói hay làm... và tôi.... tôi là của anh..."

Hắn nhếch mép cười,hắn vấy bẩn linh hồn, ký ức và những cơn ác mộng trên cơ thể cô...cô nói thêm:"Tôi sẽ là của anh... Cho đến khi anh muốn.... nhưng anh có thể để tôi và đứa trẻ ra khỏi đây... nơi tôi có thể nuôi nấng nó như một đứa trẻ bình thường, khi nó lớn lên ít nhất cho đến khi nó có thể hiểu thế giới, tôi muốn giữ nó tránh xa bạo lực này... Tôi xin lỗi, nhưng tôi lo sợ cho con tôi rằng ai đó sẽ giết nó vì nó là của anh... ai đó có thể đầu độc nó như họ đã làm với tôi ... Tôi không thể không lo lắng.."

Cô òa khóc nức nở...Cô nhìn xuống nói thêm, "Tôi sẽ chết nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé, tôi sẽ chịu hình phạt của anh nhưng tôi không thể nhìn thấy con mình đau khổ , những suy nghĩ tồi tệ này khiến tôi run lên... Làm ơn... Tôi sẽ mang nó đến cho bạn khi nó lớn lên... làm ơn... không phải bây giờ...."Tôi cảm thấy hắn ngẩng mặt lên để tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen độc ác đó.

Hắn nói:"Em lo lắng cho sự an toàn của đứa bé.. thì em nên biết rằng nơi an toàn nhất là khi ở bên tôi... không ai có thể làm hại con trai tôi, rõ chưa?" Cô không đòi hỏi gì thêm nữa.... gật đầu vì chả biết làm sao.

Hắn sau đó nói: "Nhưng nếu em từng nghĩ đến việc lấy đi con trai tôi và em muốn trốn khỏi tôi thì tôi sẽ cho em thấy địa ngục.Bảo còn quá nhỏ để mẹ của nó có thể được thay thế..em có muốn dành cả đời mình dưới tầng hầm như đàn bà điên hay như mẹ nó với tôi... bây giờ nói đi em yêu, cái gì mà em muốn đây?Muốn không?"Hắn ta sẽ thay thế cô, điều đó có nghĩ là..Không...hắn ta không thể cướp con cô khỏi cô được

Cô nói: "Hiểu rồi... Tôi sẽ là mẹ của nó... Mẹ bảo gì tôi cũng làm, chỉ cần không mang nó đi...." Cô thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn lộ ra vẻ hài lòng



Hoàng đưa Bảo cho cô và nói, "Hãy cho nó ăn ngay tại đây.." Cô gật đầu,hắn ta chỉ muốn nhìn thấy cô... chính xác là cơ thể của cô....

Cô nhìn bé con khi thằng bé đang uống sữa,hắn đang nhìn cô nhưng cô cố phớt lờ hắn đi.

Sau vài phút,hắn ta nói, "Thật nóng bỏng khi thấy em như thế này... làm tôi nhớ đến điều gì đó..." má cô bắt đầu nóng lên, đồ biến thái... con trai hắn ta đang ở ngay đây...

Hắn định đứng dậy thì hắn nắm lấy tay anh ấy, anh ấy quay sang cô và hỏi, "Anh có hứa sẽ bảo vệ Bảo không?"

Đông Hoàng cúi xuống trước mặt cô và hỏi, "Em dám xin tôi một lời hứa...em chưa bao giờ làm... điều gì đã thay đổi?"

Bây giờ cô biết nếu Bảo ở đây, chỉ người có thể bảo vệ anh ấy là chính hắn-Đông Hoàng

Cô nói:"Mẹ của Bảo không thể yêu cầu một lời hứa từ cha thằng bé sao?Tôi lo lắng cho thằng bé lắm"

Hắn nói:"Tôi hứa... con trai chúng ta là ưu tiên hàng đầu của tôi." Tôi cảm thấy thoải mái về điều này.Cô cảm thấy hắn đang chia sẻ nụ hôn nồng cháy với tôi, đã nhiều tháng trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ như in đường đi của anh ấy. Tay hắn ta vòng lên cổ cô, định vị cô để cho hắn ta tiếp cận.

Hắn ta muốn cô phục tùng...Cô sẽ cho hắn ta điều đó cho đến khi có được tự do...dù chỉ là ảo tưởng mắt tôi cũng sẽ tìm kiếm nó.

Tối cùng ngày

Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra biển vô tận, từ căn phòng này cô có thể nhìn thấy vẻ đẹp nhưng điều đó không làm cô thích nơi này hơn nữa.Y Sương đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ, ôm Bảo và vỗ về cho thằng bé ngủ,đứa bé đang bình yên trong vòng tay mẹ nó...Cô muốn cứu Bảo nhưng làm thế nào....

Giờ này chắc mẹ lo lắng cho con lắm... nhưng mà giữ khoảng cách thì tốt hơn, bố đã mất rồi không thể mất thêm được nữa... có lúc khoảng cách vẫn tốt hơn..



Cô nhìn Bảo và thì thầm: "Mẹ yêu con nhất.." Cô ước Bảo có thể phân biệt giữa tốt và xấu, và không chọn trở thành người xấu như cha nó.... chỉ mong con lớn lên sẽ là người tốt....

Cô nghe thấy tiếng bước chân và cô quay lại nhìn hắn,đứa nhỏ đang ở trong phòng này... và điều này đủ làm cho cô sợ.

Đông Hoàng gọi cho Wen,Wen lập tức lao vào phòng chỉ trong vài phút.Cô bối rối đứng đó.Hắn nói với cô: "Đưa nó cho Wen đi.."Cô bối rối và sợ hãi nhìn Đông Hoàng .

Hắn nhìn cô và cảnh báo, "Y Sương... Cho Bảo với Wen,đứa nhỏ sẽ ở bên cô ấy.. Tôi không muốn đứa nhỏ này trở thành cậu bé ăn bám của mẹ.”

Cô nhìn Bảo,cô thì thầm:"Nhưng... nhưng nó còn quá nhỏ.... Nó ngủ với tôi mỗi đêm... Tôi.."

Wen đã cướp Bảo khỏi cô trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, cô ấy đang cố gắng cứu cô khỏi sai lầm của cô...Y Sương nhìn Bảo khi cô ấy đưa đứa bé đi và cửa đóng lại và cô cứ nghĩ mãi.

Cô nhận thấy hắn đang hút thuốc, anh ấy nói:"Cởi quần áo và lên giường đi.."

Cô hỏi:"hả??"

Hắn nhìn cô và nói: "Em đã nghe tôi nói rồi đấy.. chuẩn bị nhanh lên."

Cô lùi lại và hỏi:"Tại sao?"

Cô thì thầm, "Đông Hoàng ... Dừng lại... Tôi không muốn điều này.."