Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 121: Ban thưởng




Thiếu niên được gọi là Dương Phàm chính là thiếu niên thân hình bình thường nhỏ gầy, diện mạo bình thường, ném vào đám người sẽ biến mất là thủ tịch đại đệ tử điện Bạch Hổ. Như tên hắn, nhưng ai muốn đem hắn coi như phàm nhân thật sự chỉ sợ sẽ chết cũng không biết chết như thế nào.



“Khó nói... Chẳng qua Trần Hạo kia tỷ lệ lớn hơn nhỉ”



“Ồ? Ta trái lại cảm thấy Âm Phong Hàn sẽ thắng! Còn có ba tấc...”



“Cược một phát?”



“Ðược, quy củ cũ!”



“Ha ha... Ngươi thua chắc rồi” Dương Phàm mỉm cười, nói: “Âm Phong Hàn đã đánh mất lý trí, hoàn toàn dựa vào chấp niệm bộc phát ra công kích chí cương chí dương, kiên trì không được bao lâu. Mà Trần Hạo đến bây giờ đều là bị động phòng thủ, quan trọng hơn là vẻ mặt Trần Hạo, nhất là ánh mắt! Từ đầu đến cuối đều chưa mất đi bình tĩnh... Trực giác nói cho ta biết, hắn cũng chưa liều mạng! Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngươi xem đi, tuy chỉ ba tấc... Ồ, không, bây giờ là hai tấc, nhưng ta tin Âm Phong Hàn cuối cùng cũng không thể đâm đến Trần Hạo...”



“Ngươi lý luận luôn từng cái chi tiết, chờ đi, nhiều nhất hai phút liền có thể phân ra thắng bại. Dù là ai thắng đều làm cho ta đối với lần thì đấu tân tú này có một chút hứng thú...”



“Chỉ một chút sao?”



“Còn muốn bao nhiêu? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bọn hắn có thể thắng ta?”



“Bây giờ có lẽ không thể. Nhưng ngươi đừng quên, thi đấu đế quốc tân tú là ba tháng sau mới bắt đầu. Âm Phong Hàn thì không có gì, nhưng Trần Hạo này...” Dương Phàm nheo mắt lại, lắc lắc đầu, nói tiếp: “Hắn chỉ mới là ngũ phẩm võ đế đã có được chiến lực như thế, không gian tăng lên chính là... Ừm?”



Dương Phàm nói được nửa lời, vẻ mặt trước sau bình tĩnh, bỗng nhiên lộ ra một vầng kinh ngạc, mắt nhất thời lóng lánh ra một vầng tinh quang, ngẩng đầu nhìn về phía hư không!



Ban đầu mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Hạo cùng Âm Phong Hàn, mắt thấy sắp phân ra thắng bại, nhưng bị một đạo quang mang màu trắng ngà ngang trời xuất hiện đánh gãy!



Nháy mắt quang mang xuất hiện, không khí quay cuồng, bầu trời nổ vang như sấm liền quỷ dị an tĩnh lại, mà quang mang đó lại một phân thành hai, như là hai bàn tay to dịu dàng, liền đem Trần Hạo cùng Âm Phong Hàn tách ra!



Lúc tách ra, động tác vẻ mặt của hai người đều không có chút biến hóa, vẫn duy trì trạng thái chiến đấu vừa rồi, nhưng công kích khủng bố dẫn tới thiên địa rung chuyển của hai người sau khi gặp phải quang mang lại giống như đá chìm đáy biển, không kích lên nổi bất cứ sóng gió nào nữa...



Ánh mắt mọi người dọc theo nơi bắt đầu dải ánh sáng nhìn lại, một thân hình tiên phong đạo cốt xuất hiện ở trong mắt mọi người.



Chân đạp mây lành, đầu bạc, râu bạc trắng, áo bào trắng, khoanh tay đứng, chậm rãi từ trên chín tầng trời hạ xuống.



...



“Cưỡi mây đạp gió... Võ võ... Võ thần? Võ thần trong truyền thuyết?”



Vô số đệ tử khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, miệng há to đến nỗi có thể chứa hai quả trứng vịt, quả thực không thể tin được cái mình nhìn thấy. Trên võ đế, lăng không phi hành, cũng không phải là phi hành thật sự, nói trắng ra là chỉ so với đi trên đất liền tốc độ nhanh hơn vài lần. Chỉ có bước vào cảnh giới võ thần trong truyền thuyết mới có thể đem bản thân dung nhập trong thiên địa, thuận gió mà đến, bước trên mây mà đi, nháy mắt ở ngoài ngàn dặm...



Đó mới là phi hành thật sự, thực sự siêu thoát thiên địa trói buộc.



“Ðường chủ...” Trên đài chủ tich tổ trưởng tổ trọng tài nhất thời bay lên trên không, xa xa liền khom mình hành lễ.



“Tham kiến Mục đường chủ!”



Đám người Triệu Tinh Thần cũng đều đứng dậy, ôm quyền khom mình hành lễ, biểu cảm trên mặt tràn ngập một cỗ cung kính phát ra từ trong lòng.



“Không cần đa lễ” Trên mặt lão giả mang theo một chút mỉm cười, cách không phất phất tay, cách nhau mấy trăm trượng, căn bản nhìn không ra bất cứ gì dị thường, nhưng đám người siêu tinh thần lại cảm thấy một cỗ lực lượng nhu hòa, nhẹ nhàng đem bọn họ nâng lên, thanh âm nhu hòa kia lần nữa truyền đến: “Hai tiểu gia hỏa này là tiểu tổ quyết chiến sao?”



Lão giả này chính là đường chủ Tân Tú đường đế quốc Tuyên Võ, hộ quốc đại sư, đứng đầu ba đại tuyệt đỉnh cao thủ, Mục Thanh. Tu vi cụ thể là cảnh giới gì, người ở đây căn bản không ai biết được. Chỉ có thể khẳng định ít nhất là cảnh giới võ thần đỉnh phong, thậm chí có thể vượt qua võ thần.



“Vâng, đường chủ!”




“Đều rất không tệ. Các ngươi tên gọi là gì?” Lão giả chậm rãi hạ xuống bên người Trần Hạo cùng Âm Phong Hàn đang bị quang mang trói buộc, nhẹ nhàng phất phất tay, quang mang nhất thời biến mất, mỉm cười hỏi.



“Bẩm tiền bối, đệ tử Trần Hạo của vương quốc Trấn Nguyên” Trong khiếp sợ, Trần Hạo chợt tỉnh táo lại, không kiêu không nịnh, khom mình hành lễ nói.



“Vương quốc Trấn Nguyên sao...” Mục Thanh như là lẩm bẩm lặp lại, vừa nói ánh mắt vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng nhìn về phía chỗ khán đài vương quốc Trấn Nguyên, mỉm cười như là đánh tiếng cùng người nào đó, gật gật đầu, chợt thu hồi ánh mắt.



Không ai nhìn thấy, Hoàng Khởi lão nhân này lại hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, hùng hùng hổ hổ dùng thanh âm chỉ có chính hắn có thể nghe được, nói: “Uy phong cái rắm, ông đây năm đó nếu không phải...”



“Đệ tử... Đệ tử... Vương quốc Tinh La... Âm Phong Hàn” Âm Phong Hàn ở dưới uy áp vô hình kia của lão giả, không khống chế được chính mình, vốn là tiếng nói như gà trống trở nên càng thêm bén nhọn, hơn nữa còn run rẩy miệng không nhẹ. Tuy chính hắn cũng ý thức được nhưng lại căn bản không thể tránh, khuôn mặt âm nhu của hắn trắng nõn đỏ bừng lên.



“Không tệ không tệ...” Ánh mắt lão giả ở trên người hai người nhìn quét một cái, lập tức cố ý vô tình dừng lại ở trên người Trần Hạo nói.



Sau khi nói xong, nhìn về phía tổ trưởng tổ trọng tài, nói: “Hai tiểu gia hỏa này đều là người đại khí vận, cũng là nhân vật thiên tài khó gặp, ở Tân Tú đường đế quốc chúng ta cũng xếp hạng được. Ngoại lệ lần này để cho hai người bọn hắn đặt song song đệ nhất tiểu tổ, đều tới vòng sau đi...”



“Vâng, đường chủ!”



Thân hình Mục Thanh dần dần nhạt đi, vô thành vô tức biến mất ở trong mắt mọi người.



Kết cục như vậy không ai đoán trước được.



...



Thi đấu như trước cần tiếp tục, nhưng bởi vì một trận chiến kinh thiên của Trần Hạo cùng Âm Phong Hàn, cùng với việc xuất hiện của đường chủ đế quốc Tuyên Võ, làm cho chiến đấu kế tiếp ở trong mắt mọi người trở nên đần độn vô vị.




Tổ năm, Ðông Phương Kiếm thuận lợi thăng cấp, đạt được đệ nhất tiểu tổ, vì vương quốc Trấn Nguyên lần nữa thắng được một cái danh ngạch. Cộng thêm Trần Hạo đó là hai danh ngạch, cái này đủ để cho vương quốc Trấn Nguyên kiêu ngạo. Tổ thứ tám, Đông Phương Tuấn đập nồi dìm thuyền, lần nữa đạt được thắng lợi, may mắn cũng là thực lực, vì vương quốc Trấn Nguyên thắng được cái danh ngạch thứ ba.



Bách Lí Hề cùng Triệu Vân Long thất bại trong dự đoán, ngoài dự đoán là có Trần Hạo cùng Đông Phương Tuấn.



Tổ thứ chín cùng tổ thứ mười, hai cái danh ngạch bị toàn bộ vương quốc Đại Kiền lấy được.



Vương quốc Ðại Kiền thì ở trong dự đoán của mọi người, nhưng vương quốc Trấn Nguyên thì thực lực tương đối kém mà lại là một bước lên trời!



Sau khi quyết ra mười một đệ tử có tư cách tham gia Tân Tú bảng thật sự, tổ trưởng tổ trọng tài liền trao giải.



Mười một người mỗi người đạt được ban thưởng khổng lồ trăm gốc linh dược cấp tám, ngàn gốc linh dược cấp bảy, vạn gốc linh dược cấp sáu. Mà vương quốc tương ứng mười một người thì đạt được ban thưởng một bộ tuyệt học từ cấp tám đến cấp mười sáu, do đám người Trần Hạo tự mình chọn lựa một bộ, hơn nữa có tư cách ưu tiên tu luyện.



Cái này đối với các đại vương quốc mà nói mới là quan trọng nhất. Ba người Trần Hạo cùng Ðông Phương Kiếm, Đông Phương Tuấn đạt được ba bộ, tổng cộng hai mươi chín loại tuyệt học.



Việc này làm đường chủ Triệu Tinh Thần cùng hai phó đường chủ vui đến nở hoa.



Mà một số vương quốc chưa đạt được tư cách lại là mặt âm trầm, vẻ mặt ủ rũ về nước.



Tương tự, đám người Trần Hạo cũng đạt được tư cách tạm thời ở Tân Tú đường của đế quốc Tuyên Võ tu luyện.



...



Lúc đám người Trần Hạo trở lại biệt viện vương quốc Trấn Nguyên, sắc trời đã hoàn toàn tối.



Tổn thương nặng nề nhưng thu hoạch dày.




Triệu Tinh Thần cùng hai vị phó đường chủ, Hoàng Khởi bốn người, đem Trần Hạo, Ðông Phương Kiếm, Ðông Phương Tuấn gọi vào nghị sự đại sảnh.



“Ba tháng thời gian tiếp theo, các ngươi phải qua ở đế quốc Tuyên Võ, tất cả lấy tu luyện làm chủ. Nhất là Trần Hạo, cảnh giới bản thân ngươi quá thấp, hạn chế sức chiến đấu của ngươi. Trong ba tháng, nếu người có thể tăng lên một phẩm hoặc là hai phẩm mà nói, tuyệt đối có tư cách trùng kích Bách Triều bảng! Đông Phương Kiếm cũng có khả năng. Đông Phương Tuấn, ngươi chiến lực yếu nhất, lần này có thể đạt được danh ngạch, chính là cơ duyên xảo hợp, coi như là một loại tôi luyện, không cần liều mạng, lần tiếp theo hy vọng của ngươi chính là rất lớn...” Sau khi mọi người ngồi xuống, Triệu Tinh Thần đi thẳng vào vấn đề nói.



“Ba bộ tuyệt học từ cấp tám đến cấp mười sáu đều là các ngươi tự mình chọn lựa. Nghĩ hẳn cũng là các ngươi thích. Tạm thời cứ giao cho các ngươi bảo quản. Ba tháng sau, trước khi thi đấu tân tú bắt đầu, Tân Tú đường chúng ta thu hồi. Các ngươi muốn tu luyện, tuy thời có thể mượn đọc. Ðồng thời, các ngươi chọn lựa bộ đó cũng sẽ ban cho gia tộc mỗi người các ngươi quyền lợi tu luyện. Đương nhiên, vương quốc còn có thể đối với gia tộc các ngươi tiến hành thưởng lớn. Đông Phương gia trái lại cũng rõ ràng, Trần Hạo, ngươi muốn ban thưởng như thế nào?”



“Ban thưởng như thế nào?” Trần Hạo hơi kinh ngạc.



“Ngươi cũng không phải Tiêu gia đích hệ. Là ban thưởng bổn gia, hay là Tiêu gia, do ngươi quyết định. Chẳng qua... Ta đề nghị là vật chất thưởng cho Tiêu gia, vinh dự thưởng cho người nhà ngươi đạt được. Dù sao, cha mẹ ngươi đều là người thường, do Tiêu gia lo liệu, thích hợp hơn...”



“Cứ dựa theo đường chủ nói mà làm đi” Trần Hạo dứt khoát lưu loát nói, nhưng mày lại khẽ nhíu lại.



Nói tới người nhà làm Trần Hạo lần nữa nhớ tới Tiêu Cát Hàn. Tuy Tiêu lão bây giờ có được đầy đủ Trường Sinh Quyết, tu vi tất nhiên có thể dũng mãnh tinh tiến. Nhưng Tiêu Cát Hàn không trừ, chung quy là khối tâm bệnh...



Nhất là Tiêu Cát Hàn tương tự có được đầy đủ Trường Sinh Quyết, hơn nữa tính cách Tiêu Cát Hàn tuyệt đối là loại nhân vật kiểu kiêu hùng không từ thủ đoạn kia. Hơn nữa thiên phú, ngộ tính cao, tương tự không phải người thường có thể sánh bằng. Nếu còn ở chỗ sáng, Trần Hạo không sợ chút nào. Nhưng bây giờ Trần Hạo căn bản không biết Tiêu Cát Hàn đã chạy trốn tới nơi nào...



May mà tạm thời còn không cần lo. Ít nhất trong hai ba năm, Tiêu Cát Hàn hẳn là sẽ không xuất hiện.



“Sao, còn có gì khó khăn sao? Có chuyện cứ việc nói, lấy địa vị ngươi bây giờ, đừng nói đường chủ, chính là quốc vương cũng sẽ bán ngươi mặt mũi, nếu có thể đạt được tư cách tham gia Bách Triều bảng, hắc hắc... Tiểu tử ngươi liền có thể bay lên đến địa vị siêu nhiên. Tựa như Đông Phương Đình Đông Phương gia bọn họ chính là rất trâu...” Thời điểm Hoàng Khởi nhìn thấy Trần Hạo nhíu mày, liền hào phóng nói.



“Không có đại sự gì, ta chỉ là có chút lo lắng người nhà...” Nghe được Hoàng Khởi nói, Trần Hạo lắc lắc đầu nói.



“Trần Hạo! Ngươi có ý gì?” Đông Phương Tuấn nhất thời bất mãn nói: “Đông Phương Tuấn ta có ân oán với ngươi, cũng là bởi vì Hách Liên Vũ Tử. Mỹ nữ ta thích là thích, chỉnh chết ngươi, ban đầu cũng là ta nghĩ. Nhưng bây giờ, ta thừa nhận tạm thời không bằng ngươi. Thua thì ta vẫn là thua, ngươi có thể bay cao bao nhiêu, ngươi cứ việc bay, Ðông Phương Tuấn ta còn chưa não tàn đến dùng người nhà ngươi cho hả giận...”



Trần Hạo có chút không còn lời nào nhìn về phía Ðông Phương Tuấn, nói: “Ta có nói ngươi? Ngươi có Ðông Phương gia tộc, còn chưa đến nỗi làm trái pháp tắc võ đạo!”



“Không phải ta tốt nhất... Trước kia xóa bỏ. Một nữ nhân mà thôi, chân trời nơi nào không có cỏ...”



Bọn người Triệu Tinh Thần cùng Hoàng Khởi vẻ mặt quái dị nhìn Trần Hạo cùng Ðông Phương Tuấn, sau khi thấy hai người không tranh chấp nữa, Triệu Tinh Thần mới hỏi: “Trần Hạo, an toàn của người nhà ngươi có vấn đề?”



“Tạm thời sẽ không có vấn đề... Nhưng hai ba năm sau lại khó nói. Nếu ta không có mặt mà nói, chỉ sợ thực sẽ có vấn đề...” Trần Hạo nghĩ một chút, vẫn là nói ra. Lực lượng một người dù sao có hạn, mục tiêu của hắn là tầng thứ cao hơn, không có khả năng thủ hộ ở Tiêu gia. Có thể mượn lực lượng, tự nhiên mượn.



“Nói xem chút, cụ thể tình huống gì. Ngươi cứ việc yên tâm, dù là tình huống gì, vương quốc Trấn Nguyên đều sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi, cam đoan ngươi chuyên tâm trùng kích tầng thứ cao hơn!” Triệu Tinh Thần không chút do dự nói.



Trần Hạo sau khi đơn giản đem chuyện Tiêu Cát Hàn nói ra, nói: “Nếu có thể tìm được hắn tốt nhất, một kẻ địch trốn ở chỗ tối lại khẳng định sẽ không từ thủ đoạn, như mắc ở cổ họng”



“Cần thời gian, chẳng qua, chỉ cần hắn chưa chết ở trong hoang sơn dã lĩnh, vẫn có thể tìm được. Thiếu bốn ngón tay, cái đặc thù này rất rõ ràng, còn có tướng mạo đặc thù của hắn cũng nói với ta đi.”



“Ừm!” Trần Hạo lên tiếng, cũng chưa nói mà là hào quang trong tay chợt lóe, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra con dao nhỏ phụ thân cho hắn cùng một miếng gỗ. Tê tê tê, nhất thời vụn gỗ bay tán loạn, trong một lát, bộ dáng Tiêu Cát Hàn liền xuất hiện ở trong mắt mọi người.



Hoàng Khởi thì cảm thấy bình thường, đã sớm biết Trần Hạo có chiêu tuyệt kĩ này. Mà đám người Triệu Tinh Thần thì từng người nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, nhất là trên người Trần Hạo không có bất cứ năng lượng dao động gì, hoàn toàn là bằng vào con dao nhỏ điêu khắc.



Hơn nữa, tuy thời gian cực ngắn, nhưng mọi người lại có thể cảm ứng được từ trên người Trần Hạo một loại khí tức huyền diệu.



...



Rời khỏi nghị sự đại sảnh, Trần Hạo liền đến phòng của Hách Liên Vũ Tử