Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 147: Một Cách Không Ngờ




Nhìn thấy Dương Phàm bay đến lôi đài, Nghê Kiếm Bình hít sâu một hơi, một cỗ chiến ý sắc bén vô cùng nháy mắt bốc lên, bước ra một bước liền lưu lại một cái tàn ảnh, xuất hiện ở trên lôi đài!



Dương Phàm xưa nay thu mình.



Ở đế quốc Tân Tú đường có thể đạt được thủ tịch Bạch Hổ điện chỉ là vì đạt được đãi ngộ phúc lợi tương ứng, hoàn toàn dựa vào quyền cước tranh thủ được. Mà trong thi đấu xếp hạng thủ tịch đệ tử năm đại điện, hắn cũng chưa xuất kiếm. Loại chiến đấu khắp nơi chịu quy tắc chế ước đó không thích hợp kiếm của hắn.



Kiếm ra, tất nhuốm máu!



Một kích tất sát!



Lý Dật Phong là huynh đệ thân nhất của hắn, hắn sao có thể làm được?



Nhưng Nghê Kiếm Bình không phải.



Hắn cùng Nghê Kiểm Bình không có bất cứ giao tình gì. Nếu bây giờ là thi đấu của để quốc Tân Tú đường, hắn kllẳng định nhận thua. Bởi Vì hắn không làm được giữ tay. Nhưng bây giở, không có bất cứ quy tắc hạn chể nào, mà thưc lực của Nghê Kiếm Binh lại làm hắn hưng phấn!



Nhìn chằm chằm Nghê Kiếm Bình chiến ý điên cuồng bốc lên, dục vọng chiến đấu tiềm tàng ở trong người Dương Phàm làm hắn trở nên càng lúc càng hưng phấn, nhưng quỷ dị là hắn càng hưng phấn, khí tức quanh thân càng thu liễm, càng bình thường như khuôn mặt của hắn!



Nếu người ở đây không biết Dương Phàm là võ tông cao thủ mà nói, chỉ sợ sẽ không ai cho rằng hắn là một cao thủ.



Trái ngược, Nghê Kiếm Bình chưa từng thật sự giao thủ với Dương Phàm, lại rất rõ ràng Dương Phàm khủng bố, nhất là Dương Phàm ở trong chiến đấu hai ngày trước bày ra một kiếm khủng bố kia, hai là hai ngày qua tiếp xúc gần gũi làm cho hắn hiểu, Lý Dật Phong không phải đối thủ của Dương Phàm.



Mà Lý Dật Phong giao thủ với hắn, chỉ là thua ở trên cảnh giới.



Có áp lực, nhưng càng nhiều lại là hưng phấn, hưng phấn phát ra từ trong xương, làm máu hắn cũng bắt đầu sôi trào, khí tức trên người cũng đang điên cuồng tặng vọt!



Dưới lôi đài.



Nhìn Nghê Kiếm Bình hưng phấn đến cả người run rẩy, nhưng khí tức lại vẫn như cũ trầm ổn như núi, cùng với Dương Phàm càng thu liễm, càng bình thường, Lý Dật Phong cũng ngừng thở, tim đập thịch thịch nhanh thêm. Mặc dù là hắn cũng chưa từng kiến thức công kích thật sự của Dương Phàm, thậm chí chưa bao giờ có thể nhìn kỹ bảo kiếm của Dương Phàm.



Có thể thắng được Nghê Kiếm Bình sao?



Lý Dật Phong không thể xác định, nhưng có thể khẳng định, bộ dáng Dương Phàm giờ phút này mới là thời khắc nghiêm túc nhất.



Ðang chữa thương khôi phục, Trần Hạo cũng không chữa thương nữa, mắt mở thật lớn, lóng lánh từng đạo tinh quang, cũng ngừng thở.



Mà toàn bộ diễn võ trường tựa như chịu khí tức quỷ dị của Nghê Kiếm Bình và Dương Phàm cuốn hút cũng thần kỳ yên tĩnh lại, dừng đến chỉ có tiếng tim đập “thịch thịch”.



“Trận đấu bắt đầu!”



Sau khi hai người đều tiến vào trạng thái, thanh âm vang dội uy nghiêm của trọng tài chợt vang lên.



Vù vù vù vù... Ô Ô...





Nháy mắt thanh âm trong tài hạ xuống đã đem khí tức thu liễm đến mức tận cùng của Dương Phàm chợt lấy tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng biến mất, trong phút chốc, như là hóa thành một làn gió mát, nhưng lập tức, trên toàn bộ lôi đài liền bắt đầu cuồng phong bùng nổ, tiếng rít như gió lốc thổi qua khe núi, xoay quanh ở trong kết giới lôi đài, ánh mắt Nghê Kiếm Bình đột nhiên co rụt lại, “Oành” một tiếng liền đem hộ thể cương khí thúc giục đến cực hạn. Tim đập cũng đột nhiên tăng tốc, chấn động. Hắn vốn đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón một kiếm cuồng bạo của Dương Phàm, nhưng không nghĩ tới, Dương Phàm ở ngay từ đâu lại không lựa chọn chính diện chiến một trận!



Càng làm hắn khiếp sợ là giờ khắc này lại không thể khóa chặt khí tức của Dương Phàm!



“Lợi hại...” Trần Hạo cũng cực kỳ khiếp sợ nói. Trần Hạo rõ ràng cảm giác ra, tốc độ của Dương Phàm cũng không thấy được so với Di Minh Hạo đã lĩnh ngộ năng lượng không gian nhanh hơn, nhưng khí tức cả người Dương Phàm lại hoàn toàn thu liễm, giống như tan vào trong không khí, thật sự hóa thành gió, dù là linh hồn cảm giác lực cường hãn của hắn cũng khó dò được khí tức của Dương Phàm.



“Phong chân lý!” Hoàng Khởi cũng kinh ngạc nói: “Dương Phàm này thế mà tiếp cận lĩnh ngộ chân lý phong thuộc tính, lợi hại!”



“Chân lý có ý tứ gì? Cùng lĩnh ngộ năng lượng phong thuộc tính có khác nhau sao?” Nghe được Hoàng Khởi nói, Trần Hạo nhất thời kinh ngạc hỏi.



Hoàng Khởi lắc lắc đầu, nói: “Lĩnh ngộ năng lượng phong thuộc tính có gì đáng kinh ngạc... Chân lý phong thuộc tính với ngươi lĩnh ngộ chân lý vận dụng lực lượng giống nhau, đều thuộc về thiên đạo pháp tắc! Ngươi có thể đem cảnh giới lực lượng võ giả vận dụng đến mức tận cùng, bày ra chiến lực hoàn toàn vượt qua cảnh giới, đó là lĩnh ngộ chân lý lực lượng võ giả, là một loại thiên đạo pháp tắc. Mà Dương Phàm đã tiếp cận lĩnh ngộ chân lý phong thuộc tính, đó cũng là một loại thiên đạo pháp tắc thuộc về phong, lúc thật sự lĩnh ngộ, hắn là phong, phong là hắn! Trừ phi cảnh giới vượt qua hắn một cấp bậc, tới võ thánh trở lên, nếu không căn bản không bắt giữ được khí tức của hắn... Dương Phàm này tuy còn chưa thật sự lĩnh ngộ, nhưng tu luyện một loại tuyệt học thu liễm khí tức, khiến cho hắn ở trong cuồng phong này, cũng lĩnh ngộ chân lý phong thuộc tính khác nhau không lớn, nhất là trong giao chiến đối thủ cùng cảnh giới... Nghê Kiếm Bình này nhắm chừng là phải thua rồi!”



Thương!




Ầm!



Thanh âm Hoàng Khởi chưa dứt, trên lôi đài liền bộc phát ra một tiếng kim loại vang lên khủng bố, lập tức đột nhiên nổ tung, thân hình Nghê Kiếm Bình quay cuồng lăn ra ước chừng mấy chục trượng mới ổn định, hạ xuống trên đất, một khuôn mặt tràn ngập ngưng trọng, cả người lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh cũng đã chảy ra.



Rầm...



Một lần giao phong liền dẫn bạo toàn bộ diễn võ trường, không ai nghĩ đến đệ nhất cao thủ Nghê Kiếm Bình lại bị một chiêu của Dương Phàm ép tới chật vật như thế. Càng dĩ nhiên là mọi người chỉ thấy một đạo kiếm quang, ngay cả bóng dáng Dương Phàm cũng chưa bắt giữ được.



“Không phải chứ? Dương Phàm lại khủng bố như thế...”



“Trời, Nghê Kiếm Bình chính là đệ nhất cao thủ...”



“Mẹ...” Biểu cảm trên mặt Lý Dật Phong cực kỳ quái dị, đã có hưng phấn, lại có buồn bực. Chẳng qua có một điểm có thể khẳng định, đó là Lý Dật Phong bây giờ buồn bực, không phải Dương Phàm không quyết chiến với hắn, mà buồn bực Dương Phàm lại che giấu hắn nhiều như vậy.



Một chiêu đó, vô thanh vô tức, quỷ dị vô cùng!



Nghê Kiếm Bình vội vàng đón tiếp được. Nhưng Lý Dật Phong lại có thể cảm giác ra, nếu là hắn, chỉ sợ khó có thể tiếp được.



Nghê Kiếm Bình cũng là may mắn tiếp được. Nếu không phải trực giác sâu sắc của hắn cảm ứng được nguy hiểm thật lớn, trong thời gian ngắn nhất làm ra đón đỡ, như vậy bây giờ hắn đã bị thương nặng ở dưới kiếm của Dương Phàm.



Là bị thương nặng, mà không phải chết.



Bởi vì Dương Phàm khóa là lệch trên lưng hắn một chút. Hiển nhiên, Dương Phàm không có ý tứ chém giết hắn.



Nhưng không chết, cũng chỉ có thể còn lại một hơi!



Rầm rầm rầm!




Nghê Kiếm Bình lập tức tỉnh táo lại, nguyên lực quanh thân trong phút chốc thúc giục ra ở trong phạm vi ba trượng quanh thân hình thành ba tầng hộ thể cương khí, tuyệt đối là cực kỳ tiêu hao nguyên lực, nhưng đến giờ khắc này hắn lại không thể không làm như vậy. Bởi vì hắn căn bản không bắt giữ được khí tức của Dương Phàm.



Lập tức, bảo kiếm của Nghê Kiếm Bình bảo vệ trước người, trận địa sẵn sàng đón đối thủ.



“Ngươi thua rồi...”



Ðúng lúc này, cuồng phong đột nhiên dừng, thân hình Dương Phàm chậm rãi xuất hiện ở cách Nghê Kiếm Bình ngoài mười trượng, thản nhiên nói.



“Ừm?” Nghê Kiếm Bình hơi sửng sốt, mang theo một tia nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, liền giật mình, chậm rãi thu hồi bảo kiếm bảo vệ trước người, nói: “Ta thua rồi...”



Đúng, hắn đã thua.



Ba tầng, ba trượng hộ thể cương khí đủ để cho hắn có được đầy đủ thời gian phản ứng, nhưng hắn có thể chống đỡ bao lâu?



Mà khí tức thu liễm giống như dung nhập đến trong gió của Dương Phàm lại căn bản không có gì tiêu hao, hoàn toàn là tùy cơ mà động.



“Ngươi rất mạnh, chính diện mà nói, ta không thể đánh bại ngươi...” Dương Phàm thản nhiên nói.



“Thua chính là thua, không cần cho ta bậc thang. Ta sẽ khiêu chiến ngươi!” Nghê Kiếm Bình rất nhanh liền khôi phục tự tin, ngữ khí kiên định nói.



“Tùy thời hoan nghênh” Dương Phàm mỉm cười, ào ào bay xuống khỏi lôi đài.



Kết cục ra ngoài người ta dự đoán.



Khuôn mặt bình thường kia của Dương Phàm giờ khắc này ở trong mắt mọi người, bỗng nhiên cao lớn hẳn lên. Không ai nghĩ đến Dương Phàm có thể chiến thắng Nghê Kiếm Bình, nhưng hắn lại thắng, hơn nữa thắng thoải mái như thế.



Ðêm khuya.




Bầu trời rực rỡ, gió lạnh mơn man. Có được cái gọi là ‘Bất tử huyết mạch’, Trần Hạo cố ý bị thương nặng, sớm khôi phục hoàn hảo không tổn hao gì. Hắn thật là cố ý cùng Đạm Ðài Liên đứng thành ngang tay. Không phải vì dung mạo Đạm Ðài Liên mà động lòng, chẳng qua là Đạm Ðài Liên vận khí tốt, thành công cụ Trần Hạo đả kích Di Minh Hạo.



Tựa như Trần Hạo nói, hắn bình thường không mang thù, loại thi đấu tràn ngập tanh máu này vô luận ai chém giết ai cũng đều là đương nhiên, đây là pháp tắc của toàn bộ đế quốc, hận thì hận, nhưng không ai dám lấy chuyện này tới báo thù. Nhưng Di Minh Hạo cùng Âm Phong Hàn và Trần Hạo, Ðông Phương Tuấn xung đột lại càng lúc càng sâu. Âm Phong Hàn thái giám chết bầm đó đã bỏ lỡ rồi, Trần Hạo không muốn buông tha Di Minh Hạo càng thêm làm hắn chán ghét.



Cho nên, hắn cùng Đạm Đài Liên chiến đấu không thể biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, nếu không Di Minh Hạo khẳng định lựa chọn nhận thua, vậy thực không còn cơ hội nữa.



Mà cùng Đạm Ðài Liên chiến thành ngang tay, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, thứ nhất, biểu hiện thực lực cũng không cường đại, thứ hai, như vậy có thể cho Đạm Ðài Liên đạt được một tích phân, Di Minh Hạo muốn tấn thăng năm hạng đầu đạt được tư cách Bách Triều Bảng liền chỉ có chiến một trận với hắn. Nếu không, liền không có bất cứ cơ hội nào nữa...



Chỉ cần hắn dám đứng, Trần Hạo liền có thể giết. Năng lượng không gian đó đối với hắn không có chút uy hiếp.



Nhưng...



Chân lý phong thuộc tính của Dương Phàm lại làm cho Trần Hạo cảm nhận được uy hiếp thật sự.




Giờ phút này, Trần Hạo đã ở trên nóc phòng ở, lẳng lặng khoanh chân ngồi ngay ngắn suốt một canh giờ, thể xác và tinh thần một mảng không minh, cảm ứng gió lạnh mơn man quấn quanh thân.



“Ngũ hành thuộc tính cùng thuộc tính nó diễn sinh đều có chân lý. Muốn lĩnh ngộ nó chỉ có lẳng lặng cảm ngộ, cẩn thận thể hội, cần không chỉ có ngộ tính, còn cần thiên phú, cơ duyên nhất định, có người cả cuộc đời cũng đừng mơ lĩnh ngộ, có người lại có thể nháy mắt ngộ đạo. Mặc dù là ta cũng chưa lĩnh ngộ ra chân lý một loại thuộc tính, nếu không, ta cũng sẽ không cần phong ấn lực lượng của mình...”



Lúc này sau khi trở Về, lúc Trần Hạo hỏi Hoàng Khởi, Hoàng Khởi nói cho hắn.



“Thiên phú, cơ duyên, ngộ đạo... Phong, vô ảnh, vô hình...



Trần Hạo cẩn thận cảm ngộ, tâm thần bắt lấy phong khí tức trong thiên địa, cùng lúc đó trong ngũ hành linh căn, năng lượng phong thuộc tính chậm rãi xoay ở quanh thân hắn, tựa như bắt giữ được cái gì, nhưng lại như là cái gì cũng chưa ngộ đạo.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Hạo cứ như vậy không nhúc nhích ngồi ở dưới bầu trời đêm cảm ngộ.



...



Màn đêm lặng lẽ rời đi, phương đông tuôn ra ánh trắng.



“Thiên đạo pháp tắc... Chân lý thuộc tính... Xem ra cũng không phải dễ lĩnh ngộ như vậy...” Trần Hạo chậm rãi mở mắt, lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Dung nhập tự nhiên, dung nhập thiên địa vạn vật, cảm ứng khí tức cùng quỹ tích sinh mệnh của nó... Thì ra ta chỉ là đến tầng ngoài nông cạn nhất mà thôi, vạn vật đều có sinh mệnh, nhưng có phân chia thường thái và vô thường thái... Phong vô hình, vô ảnh, vô thường... Muốn lĩnh ngộ chân lý của nó quả thực không phải một việc đơn giản...”



Nhẹ nhàng từ trên nóc nhà nhảy xuống, Trần Hạo biết lập tức sẽ đến thời khắc xuất phát, không muốn quá khiến người ta chú ý nên liền vào phòng của mình.



Suốt một đêm thời gian có thể nói có thu hoạch, cũng có thể nói không có thu hoạch, loại cảm giác loáng thoáng bắt giữ được, nhưng lại không thể nắm lấy đó tựa như chờ đợi một loại cơ hội, cơ hội lĩnh ngộ.



Tựa như Hoàng Khởi nói, cần không chỉ có là thiên phú ngộ tính, còn cần cơ duyên, không thể cưỡng cầu.



...



Một ngày mới lại bắt đầu.



Hai trận trước là Âm Phong Hàn, Ôn Bạch Minh bọn bốn người đội sổ chiến đấu, tuy không có gì đáng chờ mong nhưng vẫn là làm cho mọi người thấy, đệ tủ có thể bước vào thập cường chung quy vẫn là thiên tài đứng đầu của đế quốc, thiên phú chiến đấu cao, cũng quả thực không phải thiên tài bình thường có thể so sánh, cũng coi như phấn khích.



“Mời vương quốc Trấn Nguyên Trần Hạo, vương quốc Ðại Kiền Di Minh Hạo ra sân!”



Xoạt...



Theo thanh âm trọng tài vang lên, diễn võ trường hơi trầm lập tức sôi trào lên, nhất thời bắt đầu nghị luận ầm ầm. Đề tài tập trung chủ yếu đó là Trần Hạo cố ý cùng Đạm Đài Liên đánh hòa hay không, tuyệt đại đa số mọi người đều có khuynh hướng Trần Hạo là cố ý. Ở trong phòng đấu giá Tuyên Võ, Trần Hạo cùng Di Minh Hạo xung đột, cơ bản toàn bộ người đạt được tư cách thì đấu tân tú đều rõ ràng, đây là thứ nhất. Thứ hai, tuyệt đại đa số người càng có khuynh hướng Trần Hạo là có ý với mỹ nữ Đạm Ðài Liên. Đương nhiên, cũng có không ít cho rằng thực lực thật sự của Trần Hạo là như vậy, nếu không ai muốn bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn là trong trận đấu quan trọng nhất ở đế quốc Tuyên Võ, còn trước mặt toàn bộ đại nhân vật.



Sự thật đến tột cùng như thế nào, rất nhanh liền sẽ tra ra manh mối!



“Hừ!” Di Minh Hạo lạnh lùng nhìn Trần Hạo một cái, trên mặt như trước mang theo cực độ kiêu ngạo cùng khinh bỉ, thân hình nhoáng lên một cái, liền bay về phía lôi đài.



Xưa nay vẻ mặt bình tĩnh, giờ phút này khóe miệng Trần Hạo lại hơi cong lên, lộ ra một khí tức tràn ngập tà mị, ở cùng thời gian cũng bay đến trên lôi đài.