Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 163: Hai Đại Cao Thủ




“Tốt”



Trần Hạo dứt khoát lưu loát trả lời. Đến trên phần này, mặc dù Trần Hạo không đi, chỉ sợ cũng sẽ bị tìm tới cửa. Hơn nữa, Trần Hạo cũng rất ngạc nhiên, vô danh lão nhân cùng phụ thân đến cùng là chuyện gì.



“Vậy quyết định như thế. Ô danh, ta còn gánh giúp ngươi, thực lực ngươi bây giờ mặc dù ngươi có cực phẩm tổ hợp linh khí, chỉ sợ cũng có mấy đội có thể miễu sát ngươi! Tạm thời ngươi tốt nhất đừng lộ diện nhiều, bị vạch trần mà nói, ngươi có thể sẽ phiền toái, còn có, đừng cướp đoạt linh dược khắp nơi, có thể bây giờ tới đều là tuyệt đỉnh cao thủ, đụng tới cũng sẽ không giống ta tốt như vậy, đương nhiên cũng trùng hợp là ngươi có liên quan tới ta, những người khác, ta sớm chém giết rồi... Cáo từ!” Lãnh Diệc Hàn ôm quyền nói. Thanh âm chưa dứt, khí tức quanh thân hắn liền khôi phuc bộ dáng ban đầu, thân hình chợt lóe, liền biến mất ở trước mặt Trần Hạo.



...



“Người này là lạ...” Tham bảo kiếm linh ở trong đầu Trần Hạo nói.



“Lạ chỗ nào?”



“Cụ thể lạ chỗ nào thì không rõ, nhưng khí tức của hắn, nhất là ở lúc kích động, tựa như sẽ phát sinh thay đổi rất lớn... Tóm lại là có chút không bình thường...”



“Là có chút” Trần Hạo cũng có loại cảm giác này, nhưng cũng là không biết lạ ở chỗ nào.



“Hắn rất mạnh, trước mắt mà nói, ngươi nhắm chừng là... Không bằng hắn”



“Còn nhắm chừng cái gì? Lĩnh ngộ chân lý không gian thuộc tính, tốc độ nhanh hơn ta. Ta ẩn nấp cũng trốn không thoát cảm giác của hắn. Cảnh giới điêu kỹ của ta cũng không bằng hắn, hơn nữa... Tuy hắn là cảnh giới võ đế như ta nhưng tản mát ra khí tức khủng bố, nhất là trong mắt ẩn chứa tinh quang, làm ta cảm giác được một loại áp chế lực lượng tuyệt đối...” Trần Hạo nhíu mày nói: “Hắn đã nói như vậy, xem ra vận khí của ta thật đúng là không tồi... Không có hắn chịu tiếng xấu thay mà nói, phiền toái của ta thật đúng là lớn...”



...



Mấy canh giờ sau, rất nhiều người tu luyện cũng lục tục chạy vào khu vực di tích, có chút phạm vi còn tốt, nhưng khu vực Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn từng cướp đoạt thì không còn lại một cây linh dược nào. Khiến cho những người tu luyện khác đều hướng hai bên chen chúc mà đi.



Mà Trần Hạo thì ở khu vực từng cướp đoạt tìm một cái hang, bắt đầu tu luyện.



Ảo diệu của năng lượng trạng thái dịch hoá khí, hắn đã lĩnh ngộ, đây là một cái quá trình đảo ngược, tuy đem năng lượng trạng thái khí chuyển đổi thành trạng thái dịch tất nhiên nhất định khác nhau, nhưng khác nhau hẳn không phải rất lớn. Cho nên ở lúc chưa cảm ứng được khí tức di tích, Trần Hạo không lãng phí thời gian.



Nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn, làm sự tự tin hơi tỏ ra bành trướng của Trần Hạo sinh ra cảnh giác, cũng biết, không chỉ có một mình hắn có con bài chưa lật. Bách Triều bảng, thiên tài tập hợp, lúc chưa đủ thực lực, bộc lộ sắc bén thì ý nghĩa có thể chết non ở trong đó.



Thực lực chính là tất cả!



Trần Hạo sau khi đắm chìm đến trong tu luyện, ngắn ngủn vài ngày thời gian, người tu luyện khác cũng đã tiến vào trạng thái tu luyện, không ai nỡ lãng phí cơ hội tuyệt hảo lĩnh ngộ ngũ hành năng lượng.



Về phần di tích thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, bắt lấy trước mới là cần thiết.





...



Hai tháng thời gian vội vàng mà qua.



Trần Hạo trước sau chưa cảm ứng được khí tức di tích, vẫn đắm chìm ở trong lĩnh ngộ tu luyện. Năng lượng trong đan điền trải qua hai tháng rèn luyện trở nên càng thêm cộ đọng hùng hồn, so với hai tháng trước ước chừng hùng hồn gấp đôi, đã mơ hồ có một tia khí tức hoá lỏng.



...



Rốt cuộc bắt đầu xung phong lần nữa. Cũng là một lần lịch lãm cuối cùng của Vô Tận Hải, tiến lện vạn dặm sẽ gặp phải yêu thú càng thêm cường đại, cùng với yêu thú triều. Tiến lên liền có thể tới trung tâm Vô Tận Hải, bước vào tầng lịch lãm tiếp theo.



...




Trên không Vô Tận Hải, ở thời điểm khu vực di tích sụp đổ, các đệ tử bắt đầu xung phong lần nữa, xếp hạng trên bia tháp lần nữa phát sinh thay đổi.



Lãnh Diệc Hàn thứ tư, thứ tự lại tăng lên một bậc!



Ðông Phương Ðình lại nhìn tên của Trần Hạo khẽ nhíu mày, dựa theo xu thế một lần trước, vốn tưởng rằng lần này Trần Hạo hẳn có thể lại tăng lên vài bậc, nhất là hắn còn là người thứ tám tiến vào khu vực di tích thứ hai. Nhưng ra ngoài dự liệu là thứ tự Trần Hạo không thăng ngược lại giảm, tuy chỉ giảm xuống hai bậc nhưng cũng nói rõ một điểm, lần này Trần Hạo biểu hiện cũng chỉ có tốc độ nhanh chiếm một chút ưu thế. Ở phương diện khác cũng chưa biểu hiện ra đủ chiến lực.



Vù vù vù!



Trong đáy biển, tốc độ Trần Hạo so với hai tháng trước lại tăng lên rất nhiều. Chẳng qua Trần Hạo lại chưa vội hướng khu vực trung tâm rảo bước tiến lên. Mặc dù sớm đến nơi đó, lần này cũng chưa có bất cứ linh dược di tích nào có thể tìm ra, chỉ thông qua lối ra Vô Tận Hải lịch lãm. Tới bến đó chờ, còn không bằng ở trong hải vực chém giết yêu thú, tôi luyện bản thân.



Sớm lao qua yêu thú triều chỉ có chiến lực ngũ phẩm võ tông, một lần này, Trần Hạo bắt đầu tìm kiếm khí tức yêu thú cường đại.



Ðiên cuồng săn giết, sau khi khiêu chiến mấy chục con yêu thú chiến lực cường đại đến bát phẩm võ tông, đã qua hơn hai ngày thời gian, lúc này, Trần Hạo mới bắt đầu hướng lối ra trung tâm Vô Tận Hải, đi rất nhanh.



Ba ngày thời gian. Đây là chút thời gian cuối cùng lịch lãm vạn dặm hải vực. Trên cơ bản, chỉ cần người tu luyện chưa chết, liền có thể chạy tới. Nếu không chạy đến, vậy chỉ có thể tự mình ra khỏi Vô Tận Hải.



...



Trên không Vô Tận Hải.



Ðông Phương Đình vốn tưởng rằng lần này Trần Hạo vẫn có thể ở vài tên phía trước tiến vào trung tâm Vô Tận Hải. Nhưng chờ trái chờ phải, ở lúc rất nhiều người tu luyện đều đã trào vào, Trần Hạo vẫn chưa tiến vào. Mắt thấy sắp đến thời điểm truyền tống trận điểm trung tâm mở ra, bước vào tầng lịch lãm tiếp theo, Trần Hạo vẫn chưa đến.




“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?”



Ðông Phương Đình bắt đầu lo lắng. Giờ phút này tên trên bia tháp còn chưa tới lúc thay đổi, cho nên cũng không thể xác định Trần Hạo đến cùng tình huống như thế nào. Nhưng trải qua hai lần thay đổi trước, đã có mấy trăm người tên biến mất từ trên bia tháp. Cái này cũng ý nghĩa, mấy trăm người đã chết ở trong lịch lãm.



Tuyên Huyên cũng nhíu mày. Nhưng tâm tình nàng giờ phút này lại cực kỳ mâu thuẫn. Ðã chờ mong Trần Hạo xuất hiện, lại có chút lo lắng sau khi Trần Hạo xuất hiện, không chịu nàng khống chế, tiến vào tông môn khác. Ðã hưởng thụ nhiều năm tư vị người số một đế quốc Tuyên Võ như vậy, nàng thật sự không muốn bị Trần Hạo đoạt đi cái danh hiệu này. Có thể tiến vào tông môn nàng, tất nhiên là tình huống tốt nhất...



“Hừ! Lãnh Diệc Hàn, đừng tưởng rằng tốc độ ngươi nhanh thì có thể tránh thoát. Tránh được mười một, trốn không tới mười lăm. Trên lôi đài sẽ có lúc gặp mặt. Chúng ta cũng không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện chém giết!”



Trong điểm trung tâm truyền tống Vô Tận Hải, ở lúc một thân hình xuyên qua vách ngăn tiến vào, một tuyệt đỉnh cao thủ quanh thân tản ra khí tức cường hãn, nhất thời nhìn chằm chằm bóng người tiến vào, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hung ác nói.



Điểm truyền tống trung tâm Vô Tận Hải, khác với hai khu vực di tích trước, toàn bộ không gian chỉ có phạm vi nghìn trượng. Toàn bộ người tu luyện cơ bản đều tập trung ở nơi này, hơn nữa lệnh bài tin tức có quy định rõ ràng, đây là chỗ truyền tống đi thông tầng lịch lãm tiếp theo. Bất cứ đệ tử nào ở trong này không thể động thủ chém giết. Nếu không có quy định này, giờ phút này nơi này chỉ sợ đã sớm biến thành địa ngục tanh máu. Mà bây giờ, trên điểm truyền tống trung tâm này đã phủ kín rậm rạp người tu luyện, cơ bản đều là đang đả tọa điều tức, sau khi nghe được thanh âm bỗng nhiên truyền ra, nhất thời từng người mang theo một tia kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn vế phía người vừa mới bước vào di tích.



Nhất là năm người bọn Ngọc Võ Thanh càng là thu liễm khí tức, cúi đầu, chỉ dùng ánh mắt vụng trộm nhìn về phía người tới.



Lãnh Diệc Hàn!



Giờ phút này, toàn bộ đệ tử tu luyện không ai không biết cái tên này, đó là tượng trưng khủng bố, tượng trưng thực lực tuyệt đối, tượng trưng siêu cấp biến thái. Trước khi lịch lãm bắt đầu, chẳng qua là bát phẩm võ đế, nhưng ngắn ngủn hơn ba tháng thời gian, ở trong mảng Vô Tận Hải lại mang cho mọi người cực độ khiếp sợ. Ðầu tiên là chém giết ngũ phẩm võ tông Chu Khiếu, sau đó truyền ra tin tức hắn có được cực phẩm ngũ hành tổ hợp linh khí, sau nữa, đó là không ngừng truyền ra tin tức ai ai cũng bị hắn chém giết, hơn nữa đối tượng chém giết đều là cao thủ, làm đại đa số người nhìn mà lùi bước. Thậm chí ngay cả một gã bát phẩm võ tông cũng chết ở dưới kiếm của hắn.



“Phải không? Ta trái lại rất chờ mong, lúc trên lôi đài gặp mặt, các ngươi sẽ là chết kiểu nào... Còn có sáu tháng thời gian lịch luyện, thật không biết các ngươi có thể sống đến sáu tháng sau hay không...”



Lãnh Diệc Hàn thân ở trên hư không, còn chưa hạ xuống, đôi mắt sắc bén như kiếm đã nhìn về phía người nói chuyện, thanh âm cao ngạo, bễ nghễ, lạnh lùng như tên hắn, nhất là đôi mắt nhiếp hồn người, tản ra sát khí nồng đậm, càng làm người nhìn thấy cảm thấy khủng bố.



Nhưng...




Vốn vụng trộm lấy ánh mắt liếc về phía Lãnh Diệc Hàn, năm người bọn Ngọc Võ Thanh lại hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.



“Đây... Đây là Lãnh Diệc Hàn?”



Năm người choáng váng, ngây người, sửng sốt. Người trước mắt khí tức không thể nghi ngờ là khủng bố, cường đại, diện mạo cũng là anh tuấn, nhưng so với Lãnh Diệc Hàn bọn hắn biết, rõ ràng là nhiều hơn một ít âm nhu, thiếu một ít dương cương, hoàn toàn không phải một người...



“Trừ đánh bất ngờ, âm thầm đả thương người, chạy trốn, ngươi còn biết cái gì? Có chim chính diện chiến với ta một trận!” Gia hỏa khí tức cường đại kia lại nói.



“Cao Tiệm Phi, ngươi có chim chính diện chiến một trận với ta? Thực coi thường xếp hạng thứ nhất của đế quốc Phách Thiên chúng ta là thối ra?” Đúng lúc này, một thanh âm hùng hồn bỗng nhiên từ một phương hướng khác truyền ra, một bóng người cao lớn uy mãnh chậm rãi đứng lên. Trong phút chốc, toàn bộ đệ tử trong không gian nhất thời cảm giác như là một ngọn núi lớn đột nhiên đặt ở trong lòng, nặng nề vô cùng.




“Hừ! Trên lôi đài, Cao Tiệm Phi ta sẽ chiến một trận với ngươi! Cái gì xếp hạng thứ nhất rắm chó, đó là đế quốc, lại không phải ngươi! Đương nhiên, ngươi cũng chỉ là tạm thời số một trên bia tháp mà thôi, sau lôi đài chiến, ta xem ngươi còn kiêu ngạo cái rắm!” Người được gọi là Cao Tiệm Phi cũng chính là kẻ nói chuyện đầu tiên, vẻ mặt kiêu ngạo nói.



Rầm...



Theo hai người đối thoại, toàn bộ người tu luyện khu vực điểm truyền tống nhất thời đều chấn kinh.



Ban đầu không biết, chỉ cảm giác được hai người cường đại, nhưng giờ phút này lại biết hai người là thần thánh phương nào, Cao Tiệm Phi, tuyệt đỉnh cao thủ xếp hạng thứ hai bia tháp. Mà thân hình vừa mới đứng lên cường tráng như núi kia là tồn tại đứng ở đỉnh cao nhất của bia tháp, Mông Nghị!



Cửu phẩm võ tông!



“Mông Nghị sư huynh, chuyện của ta, ta tự mình giải quyết!”



Làm mọi người kinh ngạc là, Lãnh Diệc Hàn lại nhìn thoáng qua Mông Nghị đứng ra hỗ trợ, vẻ mặt không có chút cảm kích, như trước là bộ đáng lạnh lùng, thản nhiên nói, nói xong đôi mắt như kiếm nhìn về phía Cao Tiệm Phi, lập tức lại nhìn quét một vòng, lạnh lùng nói: “Muốn đạt được cực phẩm tổ hợp linh khí trên người ta, không sợ chết thì cứ việc đến, yên tâm, Lãnh Diệc Hàn ta xưa nay là một mình lịch lãm, người của đế quốc Phách Thiên chúng ta sẽ không nhúng tay...”



“Hắn mới là Lãnh Diệc Hàn... D.m! Tiểu tử kia là ai?”



Giờ này khắc này, năm người bọn Ngọc Võ Thanh có loại xúc động hộc máu, chỉ cần không phải ngu, đều có thể xác định, thiếu niên cao ngạo lãnh khốc, khí tức cường đại trước mắt mới là Lãnh Diệc Hàn thật sự.



Trong khoảng thời gian này, năm người bọn hắn không có lúc nào là không lo lắng đề phòng, nhất là sau khi biết được Lãnh Diệc Hàn liên tục chém giết vài tồn tại cường đại, càng là tim mật đều lạnh, một khi có bất cứ tin tức nào Lãnh Diệc Hàn xuất hiện, liền như chuột chạy trối chết, thoát được xa xa, rất sợ gặp phải. Nhưng bây giờ lại bỗng nhiên phát hiện, ngay từ đầu bọn hắn đã lầm.



Càng kỳ quái hơn là, Lãnh Diệc Hàn trước mắt rõ ràng là chịu tiếng xấu thay người khác, nhưng chưa từng giải thích, hơn nữa, xem ra, hắn tựa như cũng thực có cực phẩm ngũ hành tổ hợp linh khí.



“Có thể hay không là... Chúng ta đoán tới một người khác... Trần Hạo?” Một người trong đó truyền âm nói với bốn người.



“Trần Hạo của đế quốc Tuyên Võ? Đúng rồi... Tiểu mỹ nữ đó không phải là đế quôc Tuyên Võ sao?” Một người khác truyền âm nói.



“Tất nhiên là hắn! Trách không được, trách không được Đạm Đài Liên lúc nhìn thấy tiểu tử đó, liền ngừng lại, cũng không đuổi theo chúng ta! Trần Hạo, Trần Hạo của đế quốc Tuyên Võ!”



“Ngọc sư huynh, bây giờ làm thế nào? Tiểu tử đó còn chưa xuất hiện... Đạm Đài Liên cũng chưa! Hơn nữa, tiểu tử đó tuy không khủng bố như Lãnh Diệc Hàn, nhưng cũng là... Rất khó quấn...” Một người trong đó nói lần nữa.



Nghe được lời của người này, bọn người Ngọc Võ Thanh cau mày, nhất là nghĩ đến Trần Hạo đánh lén vô thanh vô tức đó, càng là có loại cảm giác sợ hãi dựng tóc gáy.



“Lần này phải khiến hắn chết!” Trong mắt Ngọc Võ Thanh lóng lánh khí tức âm hiểm, lạnh giọng truyền âm nói. Nói xong, ánh mắt liền bắt đầu đánh giá toàn bộ người tu luyện trong gian, sau một lát, sau khi tập trung mục tiêu thứ nhất, liền lặng yên đi qua.