Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 208: Nửa Bước Kim Đan




Chỉ có Dạ Phi Tuyết cùng hơn mười đệ tử kia cùng nhau tiến vào Thiên Lang ma vực với Trần Hạo, biểu cảm trên mặt bình tĩnh như trước, không ai so với bọn họ rõ ràng hơn chiến lực của Trần Hạo khủng bố bao nhiêu. Chiêu tuyệt học này của Thủy Lưu tuy cường hãn nhưng còn xa chưa có trình độ làm Trần Hạo lùi bước.



“Thua cho ta!”



Cao cao nhảy lên, Đoạn Thủy Lưu sau khi phát ra một kiếm ngưng tụ năng lượng toàn thân, vẻ mặt lạnh lẽo quát.



Ngay trong nháy mắt này vẻ mặt Trần Hạo không có chút biến hóa, vung quyền thành chưởng, ở trước người quỷ dị giống như chậm thật ra nhanh vẽ vòng tròn, trong phút chốc ở trước đôi bàn tay hắn ngưng kết ra một quả cầu năng lượng cô đọng đến mức tận cùng tản ra tinh mang, tụ lực một đoạn, đột nhiên hướng Đoạn Thủy Lưu chéo phía trên đánh ra!



Tinh mang nồng đậm rực rỡ như hoàn toàn thực chất hóa phóng lên cao!



Ầm!



Quả cầu cùng kiếm quang va chạm một chỗ, năng lượng khủng bố làm cả ngọn núi cũng kịch liệt run rẩy hẳn lên.



Tê!



Thân hình Trần Hạo như là ngưng tụ thành pho tượng không chút sứt mẻ, nhưng hai chân đạp mặt đất lại xoẹt một tiếng, rạch qua hai khe rãnh thật sâu, hướng phía sau lui ra mười trượng mới ngừng lại, mặt không đỏ thở không gấp, thần thái thong dong.



Nhưng Đoạn Thủy Lưu lại như diều đứt dây, ở trên hư không quay cuồng bay về phía sau mấy trăm trượng mới rơi xuống đất, chật vật không chịu nổi, một tia máu tươi đã dâng ra.



“Ngươi...” Đoạn Thủy Lưu chật vật bò dậy, vừa định nói chuyện liền lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo đứng thẳng không vững.



Thấy một màn như vậy, trọng tài liền xuất hiện ở giữa hai người, cao giọng nói: “Trần Hạo thắng! Đoạn Thủy Lưu lui đến tổ khiêu chiến!”



Ào ào...



Giờ khắc này toàn bộ khu lôi đài đều bộc phát ra tiếng nghị luận kịch liệt ồn ào náo động. Nhất là những đệ tử ban đầu cho rằng Trần Hạo chỉ là ôm tâm tính chơi đùa một chút liền bị thực lực cường hãn của Trần Hạo che miệng.



Hạng mười đệ tử cao cấp Đoạn Thủy Lưu tuy là thứ mười, lại bị đệ tử trước mặt chen đến, thực lực thật sự cũng không nhất định là thứ mười, mặc dù giờ phút này một lần nữa đến hệ khiêu chiến, không ít người hiểu biết Đoạn Thủy Lưu đều cho rằng hắn còn có năng lực khiêu chiến, cuối cùng chính là đạt được tư cách top mười cũng là có thể. Nhưng Trần Hạo lại đơn giản như thế, ngay cả vũ khí cũng chưa vận dung, dùng quyền pháp, chưởng pháp khủng bố cường hãn thoải mái thắng lợi.



Vù vù!



Bóng người hai lão giả nhanh như thiểm điện bay đến bên người Trần Hạo cùng Ðoạn Thủy Lưu. Mỗi trận đầu chấm dứt đều có linh đan tiếp tế cùng cao thủ giúp đỡ, chỉ cần không phải thương thế quá nặng đều có thể ở trong khoảng thời gian ngắn khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Đây cũng là nhân tố mấu chốt cam đoan tính công bằng của thi đấu khiêu chiến.



Bị phản chấn thương tích, Đoạn Thủy Lưu tất nhiên sẽ không từ chối, tất nhiên cần cao thủ giúp đỡ khôi phục.



Nhưng Trần Hạo sau khi tiếp nhận linh đan của lão giá, lại từ chối lão giả hỗ trợ khôi phục, lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.



Đây là chiến lực cường hãn tới mức kinh người!





Ít nhất đệ tử cảnh giới dưới võ thần cảm giác là sâu không lường được, biểu hiện vừa rồi không phải cực hạn của Trần Hạo.



Trên thực tế Trần Hạo tiêu hao cũng rất lớn. Chỉ là tình trạng trong đan điền của hắn bây giờ, ở dưới phù văn huyền ảo trận áp, bất luận kẻ nào cũng không thể cảm ứng được. Nhưng nếu giúp hắn khôi phục thì không dễ nói nữa. Cho nên tất nhiên không thể để cho lão giả hỗ trợ. Lại nói có cao cấp linh đan chuyên môn cung cấp, lấy năng lực khôi phục biến thái của Trần Hạo, trong khoảng thời gian ngắn liền có thể tự rèn luyện khôi phục, cũng quả thực không cần lão giả hỗ trợ.



...



“Nhất phẩm võ thần lại mạnh như thế? Tuyệt đối không thể! Mặc dù là ta ở cảnh giới nhất phẩm võ thần cũng không thể có chiến lực như vậy, tất nhiên là hắn tu luyện một loại tuyệt học thay đổi khí tức, nếu không vừa rồi hắn sau khi thu liễm khí tức, không có khả năng làm người ta không phát hiện được cảnh giới của hắn... Tốt lắm! Như vậy mới đáng giá ta chiến một trận!”



Diệp Vấn Đạo nhìn chằm chằm Trần Hạo đến vị trí thứ mười chỗ bị khiêu chiến, thầm nghĩ, chiến ý quanh thân bởi vì Trần Hạo biểu hiện ngoài ý muốn, nhất thời dâng cao lên.



“Vấn Đạo!” Ngay tại lúc Diệp Vấn Đạo muốn đứng dậy, thanh âm tam trưởng lão Mạnh Tự Cương bỗng truyền đến, nói: “Trước khiêu chiến hạng chín, chờ sau khi đào thải toàn bộ người khiêu chiến, xác định có thể bước vào top mười, khiêu chiến Trần Hạo sau. Tiểu tử này chiến lực sâu không lường được, tất nhiên có đòn sát thủ chưa bại lộ, ta không phải không tin được ngươi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Nghe ta!”




“Phải không? Cũng tốt. Một khi đã như vậy, vậy ta liền ở lúc chiến xếp hạng top mười cùng hắn quyết đấu đỉnh phong!” Diệp Vấn Đạo sau khi khẽ nhíu mày nói. Hắn cũng không sợ Trần Hạo, mà là cảm thấy đem trận chiến đấu này đặt tới phía sau chơi vui hơn.



Vù!



“Ta khiêu chiến hạng chín Lý Dương!”



Thanh âm lạnh nhạt của Diệp Vấn Đạo làm mọi người cảm thấy kinh ngạc. Trần Hạo khiêu chiến thứ mười thay thế vào đó, mà hắn khiêu chiến thứ chín, lại tránh đi Trần Hạo, có thể là sợ Trần Hạo. Nếu không hẳn là khiêu chiến Trần Hạo, hoặc là khiêu chiến vài tên trước mới càng phù hợp tính cách phóng đãng của Diệp Vấn Ðạo. Nhưng lúc Diệp Vấn Đạo bay về phía lôi đài, bỗng nhiên ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn về phía Trần Hạo làm mọi người hiểu tựa như cũng không phải có chuyện như vậy.



...



“Khí tức thật cường hãn!”



“Khí tức này chỉ sợ đã lĩnh ngộ vách ngăn đột phá tiên thiên cảnh nhỉ?”



“Khẳng định là không hổ là thiên tài số một ngoại môn, thật là yêu nghiệt...”



Ở khoảnh khắc Diệp Vấn Đạo đi lên lôi đài, phóng ra năng lượng của mình, nhuệ khí cùng uy áp sắc bén vô cùng, ẩn chứa xé rách thương khung, phá hủy nhật nguyệt, liền chấn nhiếp toàn bộ khu lôi đài.



“Lợi hại! Diệp Vấn Đạo này lại cường hãn như vậy, mơ hồ đã có khí tức đột phá đến kim đan cảnh, Trần Hạo gặp phải hắn, sợ là chỉ có hai phần thắng...” Dạ Phi Tuyết sau khi cảm ứng được khí tức của Diệp Vấn Đạo, nhất thời nhíu mày thầm nghĩ.



Diệp Vấn Ðạo, không riêng gì Dạ Phi Tuyết biết, toàn bộ người của Trích Tinh Môn đều rất rõ ràng, tồn tại chói mắt nhất trong ngoại môn đệ tử, nửa năm trước, lúc ngũ phẩm võ thánh đã có thể chiến thắng siêu cấp thiên tài cửu phẩm võ thánh. Mà nửa năm sau, hôm nay đã tấn thăng đến cửu phẩm võ thần, hơn nữa còn là cao thủ lĩnh ngộ vách ngăn, bước nửa chân vào kim đan cảnh, đơn thuần bằng vào tu luyện mà nói, thiên phú cao tới đâu cũng tuyệt đối không thể. Tất nhiên cùng Trần Hạo giống nhau, có năng lực che giấu siêu mạnh. Chuyện có liên quan nguyên anh của Y Đằng Thái, Trần Hạo chưa nói, Dạ Phi Tuyết cũng chưa hỏi, nhưng lại không ý nghĩa, Dạ Phi Tuyết không tò mò, chỉ là cái này đề cập đến riêng tư cá nhân, không tiện hỏi, người tu luyện, mỗi người đều có bí mật của mình, thuộc loại tồn tại cấm kỵ.



Trần Hạo cũng từ trong ánh mắt Diệp Vấn Đạo cảm ứng được uy hiếp cùng khiêu chiến thật lớn. Lại thêm Ngô trưởng lão ở lúc hắn vừa trở về đã đặc biệt dặn dò, Trần Hạo biết hắn cùng Diệp Vấn Ðạo giao phong đã trở thành tất nhiên. Từ dụng ý đối phương khiêu chiến hạng chín liền có thể nhìn ra.



“Trần Hạo gặp phải kình địch rồi...”




Cùng ba người bọn Dương Phàm, Lý Dật Phong, Nghê Kiếm Bình ngồi ở cùng một chỗ, Lãnh Diệc Hàn cảm ứng khí tức của Diệp Vấn Đạo, ánh mắt lóng lánh ra một chút sắc bén, khóe miệng hơi cong lên, thấp giọng nói.



“Quả thật rất mạnh! Lãnh Diệc Hàn, ngươi cảm thấy hắn mạnh hay là Trần Hạo mạnh?”



“Đơn thuần năng lượng, khí tức mà nói, tất nhiên là Diệp Vấn Đạo mạnh hơn. Chẳng qua... phần thắng của Trần Hạo hẳn là khoảng năm thành” Lãnh Diệc Hàn sau khi khẽ nhíu mày trầm ngâm, nói. Tương đối với Dạ Phi Tuyết, Lãnh Diệc Hàn tuy chưa từng thấy Trần Hạo chiến đấu gần đây, nhưng ở trên phán đoán có tự tin tuyệt đối.



...



Lý Dương nhíu chặt lông mày, chỉ cần là khí tức của Diệp Vấn Đạo, hắn đã biết mình thua, chỉ là không chiến mà khuất, quá mức mất mặt, sau khi bắt buộc mình nghênh chiến, dứt khoát lưu loát bị Diệp Vấn Đạo một chưởng đánh bay, căn bản không thể kháng cự...



Diệp Vấn Đạo thắng lợi làm Trần Hạo trực tiếp bị chen từ top mười trở về đến hàng ngũ người khiêu chiến.



Ngay sau đó tuyển thủ top mười ban đầu bị chen ra bắt đầu khiêu chiến lần nữa.



Lên đài đầu tiên tất nhiên không dám khiêu chiến Diệp Vấn Ðạo, nhưng cũng không khiêu chiến Lý Dương, nếu không, tuyển thủ phía sau tùy tiện khiêu chiến một người phía trước liền có thể đem hắn chen xuống. Hơn nữa, sau khi đến thứ mười, khả năng khiêu chiến hắn càng nhiều.



Xếp ở phía trước Trần Hạo tổng cộng sáu người, bao gồm bại tướng dưới tay Trần Hạo Đoạn Thủy Lưu. Sáu trận đấu rất nhanh chấm dứt, khiêu chiến thành công chỉ có hai người, bốn người bị đào thải lần nữa. Lý Dương cùng Diệp Vấn Đạo thì bị chen ra, lần nữa tiến vào chỗ khiêu chiến.



Giờ khắc này, ánh mắt mọi người lần nữa tập trung trên người Trần Hạo.



“Hắn sẽ khiêu chiến số một!” Lãnh Diệc Hàn mỉm cười, thấp giọng nói.



“Ta khiêu chiến Lê Long sư huynh!”




Lúc Trần Hạo tung người bay về phía lôi đài, cao giọng nói.



...



“Chậc chậc... Lãnh Diệc Hàn, ngươi và Trần Hạo thật sự là lòng có linh tê...” Lý Dật Phong vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lãnh Diệc Hàn nói, sâu trong ánh mắt ẩn chứa một tia trêu tức không thể phát hiện, nhìn kỹ vẻ mặt Lãnh Diệc Hàn biến hóa.



“Thực chuẩn” Dương Phàm nói.



“Quả thực?” Nghê Kiếm Bình cũng lộ ra một tia mỉm cười, nói.



Khóe miệng Lãnh Diệc Hàn hơi nhếch lên, không chút ý thức được ánh mắt ba người nhìn về phía hắn ẩn chứa quái dị, ngược lại có một chút đắc ý nho nhỏ nói: “Đối mặt khiêu khích, hắn nếu là có thể nhịn được mới là lạ, trực tiếp đạt được số một, lúc đến Diệp Vấn Đạo khiêu chiến lần nữa, tất nhiên sẽ khiêu chiến hắn. Thật không nghĩ tới trong hàng ngoại môn đệ tử Trích Tinh Môn các ngươi còn có Diệp Vấn Đạo người như vậy, sớm biết mà nói, ta cũng sẽ đến vô giúp vui...”



“A...”




Lãnh Diệc Hàn nói làm vẻ mặt ba người bọn Lý Dật Phong trở nên cực kỳ quái dị, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía lôi đài, không nói chuyện nữa.



“Trần Hạo quả nhiên không đoán sai, tên này không những là thích nam nhân, còn là một cây cải củ to hoa tâm, tựa như đặc biệt thích thiếu niên siêu cấp thiên tài...”



Lý Dật Phong thầm nghĩ. Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình cũng có loại cảm giác này. Dù sao Trần Hạo chính là từng ở trước mặt bọn họ nói Lãnh Diệc Hàn một số phương diện nào đó là lạ, tuy chưa nói rõ nhưng Đạm Đài Liên cũng hiểu, ba người tất nhiên là hiểu.



“Trần Hạo thế mà trực tiếp khiêu chiến Lê Long sư huynh, lần này có trò hay để xem rồi...”



“Thật là làm người ta chờ mong. Lê Long sư huynh xưng bá cao cấp đệ tử nửa năm, đến nay chưa ai có thể lay động vị trí số một của hắn, đến bây giờ cũng chưa ai dám khiêu chiến, nghe nói một tháng trước Lê Long sư huynh đã lĩnh ngộ kiếm ý, trở thành kiếm khách, kiếm thần thật sự...”



“Phải, nếu không sao không có ai khiêu chiến? Mỏi mắt mong chờ đi, Trần Hạo này sâu không lường được tương tự, mới là nhất phẩm võ thần, chiến lực đã mạnh như vậy, lại thêm Diệp Vấn Đạo tựa như càng mạnh, ba người chiến đấu khẳng định sẽ cực kỳ ngoạn mục, ba hạng đầu của cao cấp đệ tử, không có gì bất ngờ xảy ra đó là ba người này...”



“Không sai. Trần Hạo thua ở trên cảnh giới, nhắm chừng sẽ là hạng ba, Lê Long sư huynh tuy đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng so sánh với Diệp Vấn Đạo thiên phú yêu nghiệt vượt cấp khiêu chiến mà nói, tựa như có điều không bằng, Lê Long sư huynh hắn là thứ hai. Diệp Vấn Đạo không có gì bất ngờ xảy ra là hoàn toàn xứng đáng số một, khí thế kia quá khủng bố...”



Tuy một trận chiến trước, chiến lực khủng bố của Trần Hạo đạt được mọi người tán thành. Nhưng giới hạn ở cảnh giới của hắn, đại bộ phận người vẫn không xem trọng Trần Hạo. Dù sao Lê Long ở trước khi lĩnh ngộ kiếm ý đã xưng bá cao cấp đệ tử, thực lực hiện nay đến tột cùng đã đến trình độ gì thì không ai có thể đoán được. Nhưng ít ra có thể khẳng định một điểm, lĩnh ngộ kiếm ý, hắn tuyệt đối so với lúc trước cường đại hơn mấy lần. Mặc dù là chiến thắng Diệp Vấn Ðạo cũng không có gì ngoài ý muốn.



...



“Tốt lắm”



Ánh mắt Diệp Vấn Đạo nheo lại, thản nhiên nói. Cao cấp đệ tử ban đầu đối với hắn có uy hiếp nhất đó là Lê Long, cũng là đối tượng hắn thật sự muốn khiêu chiến. Về phần Trần Hạo hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước khi Trần Hạo chiến đấu, thậm chí căn bản không đem Trần Hạo để ở trong lòng. Mà bây giờ nhìn hai đối thủ làm chiến ý của mình bỗng phát, trước tiên va chạm với nhau, ánh mắt Diệp Vấn Đạo trở nên càng thêm nóng bỏng.



...



Vù!



Ở trong tiếng nghị luận ong ong của mọi người, Lê Long chậm rãi đứng lên, ánh mắt lóe lên hai đạo kiếm quang sắc bén bễ nghễ, thân hình nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở giữa lôi đài.



“Lấy ra cảnh giới thật sự của ngươi đi, giấu đầu lộ đuôi hành vi bọn chuột nhắt sẽ chỉ chế ước ngươi tăng lên! Thiên tài thật sự, đem thân như kiếm, tâm như kiếm, đi như kiếm, tùy tâm tùy tính, kiếm chỉ thương khung!” Lê Long kiêu ngạo đứng, thân hình thẳng tắp như kiếm, ánh mắt sắc bén như kiếm, cả người làm người ta cảm giác chính là một thanh kiếm bộc lộ sắc bén. Lời nói ra nhìn như khinh thường đối với Trần Hạo, nhưng một thân hạo nhiên chính khí lại càng như nhắc nhở, cũng không khiến người ta phản cảm.



Trần Hạo ôm quyền nói: “Lê Long sư huynh nói không sai, nhưng đó là kiếm đạo của ngươi, không phải của ta. Mà ta còn chưa có năng lực che giấu cảnh giới của mình...”



“Phải không? Vậy không nhiều lời nữa, ra tay đi!”



Lê Long khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Hạo nói, ánh mắt hiển nhiên mang theo một tia hoài nghi cùng khinh bỉ. Hắn tuyệt không tin Trần Hạo không che giấu cảnh giới. Cùng lúc nói, một thân quần áo không gió tự động khí tức quanh thân đột nhiên tăng vọt, từng đạo kiếm ý sắc bén vô cùng phun trào ra, cả người giống như hóa thành môt thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng trời, còn chưa ra tay, kiếm thế sắc bén vô cùng đã tràn ngập ra, thổi quét toàn bộ lôi đài.