Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 216: Tôi Luyện Kiều Diễm




“Lâu như vậy còn chưa ra... Chẳng lẽ Tiểu Liên cùng Trần Hạo liên thủ còn không đuổi được Lãnh Diệc Hàn?”



Ba người bọn Lý Dật Phong không biết khi nào đã lại về tới trước cung điện của Trần Hạo, sau khi qua ước chừng một canh giờ, cấm chế của cung điện phong tỏa như trước không có chút dấu hiệu Lãnh Diệc Hàn muốn rời khỏi, Đạm Ðài Liên cũng không đi ra.



“Chiến đấu kiểu riêng. Kiên nhẫn chờ đợi đi...” Dương Phàm rất thông suốt nói.



“Ai sẽ thắng?” Nghê Kiếm Bình nhìn về phía Lý Dật Phong hỏi.



“Lời rắm, đương nhiên là Trần Hạo cùng Tiểu Liên thắng! Lãnh Diệc Hàn thắng, còn được? Nếu thực như vậy, chúng ta đều trốn tránh Trần Hạo, nhất là ta, quá đẹp trai cũng không phải chuyện tốt... Ặc, Ngô trưởng lão... Chào!”



Ngay tại thời điểm Lý Dật Phong đang đỏm dáng, một bóng người quỷ dị xuất hiện ở trước mặt ba người.



“Tham kiến Ngô trưởng lão!” Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình cũng vội vàng khom mình hành lễ.



“Các ngươi sao đều ở bên ngoài? Trần Hạo đâu?”



“Bẩm Ngô trưởng lão, Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn, còn có Tiểu Liên đang nói chuyện, chúng ta không dám quấy rầy. Ngô trưởng lão, ngươi đến vừa vặn, ha ha...”



“Lãnh Diệc Hàn? Không phải đi rồi sao?” Ngô trưởng lão hơi sửng sốt.



“Đi rồi? Chưa, bọn họ rõ ràng ở trong cung điện, cũng đã bốn canh giờ còn chưa đi ra đâu...”



“Vậy các ngươi khẳng định nhầm rồi. Ba canh giờ trước, Lãnh Diệc Hàn đã bước ra khỏi Trích Tinh Môn chúng ta” Ngô trưởng lão nói. Lãnh Diệc Hàn rời khỏi cung điện Trần Hạo tất nhiên là Vô danh lão nhân mang đi, nhưng rời Trích Tinh Môn thì không thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi, nhất là không lễ phép mà là không thể giải thích rõ. Dù sao, trên danh dự là một mình Lãnh Diệc Hàn đến.



“Không phải chứ... Cái này... Ngô trưởng lão, nếu là như thế, vậy Trần Hạo cùng Đạm Đài Liên có thể đang...đang tu luyện, chúng ta trái lại càng...càng không thể quấy rầy. Cái này...” Lý Dật Phong vội vàng nói.





“Ồ? Trần Hạo và Đạm Đài Liên cùng nhau tu luyện sao?”



“Vâng... Hắn là thế, một canh giờ trước, Tiểu Liên đi vào... Hắn chính là lúc Lãnh Diệc Hàn vụng trộm rời khỏi”



“Chuyện tốt! Ngươi tiểu tử này trái lại cũng quỷ tinh linh, yên tâm, lão phu sẽ không phá hư bọn họ cùng nhau tu luyện... Phượng Hoàng truyền thừa còn chưa tính là cái gì, một võ giả thiên tài, một ý giả thiên tài, đây mới là chỗ thật sự lợi hại... Được rồi, ba người các ngươi đều trở về, người ta lén lút, các ngươi còn ở nơi này chờ, không phải muốn khó xử sao? Nếu Đạm Đài Liên nhìn thấy, về sau không tu luyện nữa, làm sao bây giờ? Trở về, trở về!”



“Vâng, vâng...” Ba người bọn Lý Dật Phong nhất thời vẻ mặt quái dị, vội vàng đáp, nói xong liền nhanh như chớp rời khỏi.




Nhìn ba người rời khỏi, trên mặt Ngô trưởng lão lộ ra một cái tươi cười, điểm một chỉ về phía cửa lớn cung điện, nhất thời một luồng tinh quang lóng lánh, một quyển bí tịch cùng với một cái bình ngọc đặt đan dược cao cấp trong đó, liền dung nhập đến trong cửa lớn.



“Tiểu tử này, ngay cả ban thưởng cũng không đi lĩnh, còn cần lão phu tự mình đến đưa... Người trẻ tuổi, huyết khí phương cương, hôm khác dạy dỗ, đừng chỉ biết chơi, quên tu luyện là được...”



Ngô trưởng lão lẩm bẩm, nói xong hóa thành một tia sáng biến mất ở trước cung điện của Trần Hạo.



...



Dát dát!



Trong tu luyện, đầy trời biển lửa, Phượng, Hoàng, hai hư ảnh như mộng như ảo, ở phía trên Trần Hạo và Đạm Ðài Liên xoay quanh bay múa như là chơi đùa, phát ra tiếng kêu vui. Mà Trần Hạo cùng Đạm Đài Liên thì ngồi đối diện nhau, bốn bàn tay áp vào nhau.



Từng cỗ khí tức huyền ảo cùng năng lượng thuần dương tinh thuần không ngừng từ mi tâm Trần Hạo tràn ra nhanh chóng dung nhập đến mi tâm của Đạm Đài Liên. Cảnh tượng như thế đã duy trì một canh giờ. Thân thể mềm mại của Đạm Đài Liên kịch liệt run rẩy, mày ngài nhíu chặt, hiển nhiên ở trong một loại cực độ thống khổ. Mà Trần Hạo thì mồ hôi như mưa, khuôn mặt tuấn tú so với ngọn lửa thiêu đốt chung quanh còn đỏ hơn, hai mắt càng giống như hai cây đuốc, nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Liên, như là thừa nhận vô cùng dày vò...



“Dát dát...”




“Dát dát...”



Xoay quanh ở đỉnh đầu hai người, Phượng cùng Hoàng dùng ngôn ngữ độc đáo của chúng trao đổi.



“Hoàng, tâm tính của Trần Hạo thật là kiên nghị, cái này cũng có thể đứng vững...”



“Phải. Nếu là không kiên nghị như vậy thì tốt rồi, chúng ta liền vĩnh viễn không cần tách ra nữa, Phượng, chúng ta có thể nghĩ biện pháp một chút không? Cho hắn và Tiểu Liên thêm một mồi lửa nữa...”



“Ðừng... Tuyệt đối không có ý nghĩ khác loại này. Tồn tại trong cơ thể Trần Hạo đã nói, chúng ta nếu dám làm như vậy, tất nhiên đem chúng ta hình thần câu diệt. Hắn...có thể làm được. Bọn Thanh Long, Bạch Hổ bây giờ đều phục tùng giống con sâu... Ta có thể thoát ly bể khổ như vậy, cùng một chỗ với ngươi là được rồi. Cái khác chờ về sau đi... Trần Hạo bây giờ tuyệt không thể làm như vậy, nếu hắn thực không nhịn được, chỉ sợ tồn tại đó sẽ liền chặt đứt lần dung hợp này. Vậy chúng ta sẽ thảm...” Phượng bị dọa vội vàng nói.



“Ồ... Âm dương giao hòa thật tốt, vì sao không cần? Như vậy dù là Trần Hạo hay Tiểu Liên, đều có thể tăng lên lần nữa”



“Ta cũng không rõ, nhưng hắn làm như vậy, khẳng định có dụng ý càng sâu, không phải chúng ta có thể phỏng đoán, tóm lại đối với Trần Hạo cũng không phải chuyện xấu...”



“Ồ”




“Các ngươi có thể thử một chút!”



Ngay tại thời điểm Phượng cùng Hoàng trao đổi, một thanh âm tràn ngập uy nghiêm vô tận chợt ở trong đầu hai con chim nhỏ vang lên.



“A... Không dám không dám, yên tâm, chúng ta sẽ tuyệt không làm trái ý tứ ngươi...”



“Ta là bảo các ngươi thử một chút! Chậm rãi thúc giục! Cái này đối với hắn cũng là một loại rèn luyện, thiêu hủy quần áo con bé này trước! Ừm, Trần Hạo cũng thiêu hủy! Cứ nói là ngoài ý muốn! Tiểu tử này rất cứng đầu... Cũng đừng nói là ta bảo các ngươi làm!” Thanh âm uy nghiêm nói lần nữa, ngữ khí chân thật đáng tin.




“Ngươi... Nói thực?”



“Nói nhảm! Làm!”



“Được, ta làm!”



...



Dát dát!



Tê tê!



Bỗng nhiên, theo Phượng Hoàng kêu to hai tiếng, biển lửa đầy trời bỗng nhiên “Oành” một tiếng, hừng hực bốc cháy lên, trong phút chốc không biết khủng bố hơn bao nhiêu lần, cùng lúc đó trên người Trần Hạo cùng Đạm Đài Liên, Trích Tinh đạo y được xưng thủy hỏa không xâm liền hóa thành tro bụi.



Trần Hạo chí dương, huyết khí phương cương, vốn là đang thủ vững tâm trí cúa mình, thi triển phương pháp tồn tại thần bí kia thông qua Phượng truyền thụ, mắt mở to, nhìn chằm chằm Đạm Ðài Liên, muốn nhắm cũng không làm được, hơn nữa phải kích phát xúc động một số phương diện nào đó của mình mới có thể thật sự hoàn thành, lại thêm nguyên âm trong cơ thể Đạm Đài Liên kích thích, còn có thân hình uyển chuyển, khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp..v..v.. các nhân tố.



Loại tình hình này, chịu đựng có rất nhiều thống khổ.



Nhưng bây giờ...



Thế mà lửa cháy đổ thêm dầu.



Trong nháy mắt, ánh mắt Trần Hạo đỏ bừng, nhất thời thiếu chút nữa mất đi lý trí.