Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 27: Ăn mày?




Dịch giả: HoaHoa

Biên: Linh Đế



Gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh sau khi nhận được thông báo của Lục Trưởng lão Tiêu Bác thì ngay đêm đó đã cho triệu kiến Tiêu Cát Hàn.



Cũng vào tối hôm đó một số trưởng lão giống như đã ước định từ trước đều lần lượt trước sau hướng Tiêu Cát Hàn đăng môn bái phỏng.



Cứ mặc cho việc tu vi hiện tại của hắn trong mắt bọn họ chẳng là gì cả. Nhưng thiên phú kinh người mà Tiêu Cát Hàn thể hiện ra để cho bọn họ không thể không cân nhắc. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian thì trong tương lai nhất định có thể trở thành cao thủ đứng đầu Tiêu gia. Nói không chừng còn có thể siêu việt gia chủ Tiêu Đỉnh...



Một người như vậy đáng giá để cho bọn hắn hạ tiền vốn kết xuống thiện duyên vào lúc này.



Vẫn luôn thấp hơn Tiêu Cát Hàn một bậc xếp hạng thứ hai trong hàng ngũ đệ tử chữ "Cát", Tiêu Cát Sơn đồng dạng cũng bế quan khổ tu nữa năm. Sau khi Tiêu Cát Hàn xuất quan được một ngày thì hắn rốt cuộc cũng thành công đột phá bình chướng của Võ Sĩ bước vào hàng ngũ Võ Sư. Vốn hắn cho rằng vào đợt Đại Bỉ cuối năm này sẽ có thể cùng Tiêu Cát Hàn ganh đua một hai. Ít nhất trước khi Trần Hạo cùng Tiêu Cát Hàn quyết đấu sinh tử hắn có thể đảo loạn một phen. Thế nhưng vừa mới xuất quan thì tin tức Tiêu Cát Hàn tấn thăng làm Ngũ phẩm Võ Sư đã bay vào tai hắn.



Điều này làm cho Tiêu Cát Sơn vốn tính cách thô cuồng từ sâu trong nội tâm nỗi lên một hồi cảm giác vô lực...



Một số cao thủ Võ Sư tuổi dưới hai mươi trong hàng đệ tử chữ "Thế" đồng dạng cũng khiếp sợ vô cùng. Bọn hắn rất rõ ràng độ khó khi tăng lên mỗi phẩm của cảnh giới Võ Sư..



...



"Ngũ phẩm Võ Sư, xem ra ngay cả lão phu cũng nhìn nhầm rồi..."



Đêm khuya, Tiêu lão đứng bất động trên đỉnh Thiên Lộ Sơn phía sau Tiêu gia ngắm nhìn Ma Vân Sơn Mạch liên miên không dứt mà tự nhủ.





"Không biết tên tiểu tử thúi kia có thể tấn thăng đến cảnh giới gì? Bất quá xem ra đối với lần Đại Bỉ này là không có một chút hi vọng rồi... Thời gian nữa năm, Tiêu Cát Hàn từ Thất phẩm Võ Sĩ thăng cấp đến ngũ phẩm Võ Sư... Thiên phú cùng ngộ tính như vậy so với tiểu tử kia chỉ sợ càng mạnh, khiếm khuyết duy nhất là không có linh căn mà thôi.... Còn một ngày thời gian, hẳn là cũng nên trở về rồi chứ?"



...



Trần Hạo rời khỏi Tiêu gia cũng đã được bốn tháng, một nhân vật nhỏ bé như hắn lẽ ra đã sớm bị mọi người quên lãng. Thế nhưng bên trong đám đệ tử ngoại môn của Tiêu gia cũng không có một ai quên được hắn mà là ngược lại. Nhất là khi ngày Đại Bỉ ngày càng tới gần thì Trần Hạo lại một lần nữa biến thành chủ đề bàn luận của mọi người.



một nhóm người cho rằng Trần Hạo có khả năng đã chết non trong Ma Vân Sơn Mạch, một số khác lại cho rằng sở dĩ Trần Hạo nhận lời quyết đấu chỉ là vì nhất thời sính cường mà thôi. Hiện tại có thể suy nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi nên đã sớm tìm nơi nào đó trốn đi không dám quay về Tiêu gia. Cũng có một số ít người cho rằng hắn nhất định sẽ trở về. Đương nhiên kết quả khi trở về cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.



Thẳng đến trước Đại Bỉ một ngày, vào lúc đêm khuya vẫn không thấy bóng dáng của Trần Hạo đâu. Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng nếu không phải hắn đã đào tẩu thì nhất định là đã chết mất xác tại Ma Vân Sơn Mạch rồi.



Đêm đó, Tiểu Linh Nhi người có quan hệ tốt nhất với Trần Hạo phải lăn lôn cả đêm vì khó ngủ. Đầu tiên là vì ngay sáng mai phải đối mặt với Đại Bỉ cuối năm nên tâm thần có chút không yên. Hai là đến bây giờ vẫn không thấy Trần Hạo trở về làm cho trong lòng Tiểu Linh Nhi cảm thấy khó chịu. Chính bản thân nàng cũng cho rằng chỉ sợ sẽ không bao giờ được gặp lại Trần Hạo nữa, thiếu niên áo vải với thiên phú kinh người kia có lẽ sẽ trở thành tồn tại trong ký ức rồi theo năm tháng trôi qua mà dần dần Tiêu tán...



...



"Đông đông đông... đông đông đông..."



Tám giờ sáng, mặt trời đang dần dần lên cao, chiếu những tia nắng dịu êm lên mặt đất báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Tiếng chuông hùng hồn dày đặc vang lên khắp Tiêu gia. Chỉ chốc lát sau, từng đạo thân ảnh nhanh chóng hướng Diễn Võ Trường lớn nhất cũng là hạch tâm của Tiêu gia mà đi tới.



Đại Bỉ mỗi năm một lần chính là đại sự long trọng nhất của Tiêu gia.



Phàm là đệ tử Tiêu gia, bất luận là đang trú ngụ tại Tiêu gia hay là đang làm việc ở cảnh nội, cảnh ngoại của huyện Vân Châu đều phải buông bỏ hết thảy mọi sự tình trở lại Tiêu gia để quan sát Đại Bỉ lần này.



Bởi vì lần Đại Bỉ này không chỉ đơn giản là bài danh đệ tử dưới hai mươi tuổi của Tiêu gia như vậy. Mà trọng yếu hơn là thông qua lần này tuyển chọn ra mười tên đệ tử ưu tú nhất đại biểu Tiêu gia tham gia Vân Châu Võ Hội.



Đây là đại sự liên quan đến vận mệnh trong tương lai của cả Tiêu gia cho nên không ai là không quan tâm, không ai là không coi trọng.



Tiêu gia mạnh mẽ thì bọn hắn ở bên ngoài có thể đứng thẳng eo lưng ngẩng đầu mà đi. Tiêu gia rơi hạ thì bọn hắn khi gặp người khác sẽ phải thấp hơn một cái đầu.



Không hề nghi nghờ đây là thời điểm nhân khí Tiêu gia hội tụ cao nhất trong năm, cũng là náo nhiệt nhất một lần.



...



"Lớn mật, ăn mày chốn nào mà lại dám xông vào đây! Đây không phải là địa phương mà ngươi có thể tới!"



Ngay tại thời điểm mọi người của Tiêu gia đang nhanh chóng tụ tập về Diễn Võ Trường, vài tên hộ vệ đang đứng trực ban tại cửa chính của Tiêu gia chợt thấy một tên quần áo rách rưới như ăn mày hướng cửa chính xông tới. Một tên hộ vệ trong đó liền rút kiếm ra chỉ vào tên ăn mày quát lớn ngăn hắn lại.



"Ta là đệ tử chữ "Tường" Tiêu Tường Hạo!"



Khiến cho mấy tên hộ vệ hơi kinh ngạc chính là tên "ăn mày" này lại mặt không đổi sắc trầm giọng khai báo ra danh tính. Nhìn dáng vẻ bây giờ của Trần Hạo chỉ sợ đến cha mẹ hắn cũng khó mà nhận ra được. Hắn đã cắm đầu cắm cổ chạy liên tục ba ngày ba đêm, trên mặt đã sớm bị bụi đất che kín. Duy chỉ có đôi mắt là vẫn thâm thúy trong trẻo như cũ.



"Tiêu Tường Hạo? ngươi thật sự là Tiêu Tường Hạo?"




"Đúng vậy!" Trần Hạo ôm quyền đáp lại.



Từ lúc rời Tiêu gia vào Ma Vân Sơn Mạch lịch lãm đã được bốn tháng, thân hình hắn nguyên bản vô cùng nhỏ gầy bởi vì điên cuồng tu luyện mà đã cao hơn lúc trước đến nữa cái đầu. Lộ ra ngày càng khỏe mạnh.



Đáng ra hắn đã có thể về đến Tiêu gia vào mười ngày trước, chỉ là một lần ngoài ý muốn cho nên hắn bị chậm trễ mất mười ngày, sau khi vất vả thoát khốn thì hắn liền một đường chạy như điên, rốt cuộc cũng kịp trở về trước lúc Đại Bỉ. Chẳng qua bộ dạng của hắn lúc này thật khó để người khác có thể đưa hắn cùng đệ tử Tiêu gia liên hệ lại một chỗ với nhau.



Mái tóc dài rối bởi chỉ chạm nhẹ cũng có thể khiến bụi đất rơi đầy. Hơn nữa chúng tết lại với nhau nhìn vô cùng bẩn thỉu, cả người cũng đen sì sì tản ra một cổ mùi vị huyết tinh cộng tanh tưởi...



Rất hiển nhiên đã lâu rồi chưa từng tắm rửa qua. Bộ quần áo rách nát trên người thoạt nhìn như bị thu nhỏ lại cũng đồng dạng đen tuyền. Nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện được Tiêu ký của đệ tử Tiêu gia cùng con số chín mươi chín chói mắt trước ngực hắn. Nguyên bản là quần áo trắng bạch đã trở thành đen đỏ hỗn độn...



"Ngươi vẫn có thể còn sống trở về?"



Sau một hồi đánh giá cẩn thận, một hộ vệ biểu tình kinh ngạc dừng lại trên người Trần Hạo hỏi. Rất hiển nhiên đám người này đã sớm biết được tin tức Trần Hạo ra ngoài lịch lãm.



"Ta đi vào được chưa?" Trần Hạo thản nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bạch: "Đại Bỉ cuối năm sắp bắt đầu rồi..."



"Tiểu tử ngươi bốc mùi thực con mẹ nó thối... Khụ khụ khụ...Nếu ta là ngươi thì ngay lúc này sẽ lập tức rời đi. Ngươi từ trong Ma Vân Sơn Mạch nhặt về một cái mạng cũng không dễ dàng gì rồi, sao lại phải mò về tìm chết kia chứ? Nghe lời khuyên của ta.. lập tức rời khỏi Tiêu gia đi... Về sau khi làm người nhớ điệu thấp một tý!" Khiến Trần Hạo hơi kinh ngạc là người hộ vệ trung niên kia không vội đáp lại lời hắn, mà ngược lại nhìn hắn thương hại nói ra.



"Đa tạ đã nhắc nhở!" Chỉ hơi sửng sờ Trần Hạo vội ôm quyền hướng tên hộ vệ nói lời cảm tạ. Nếu đối phương đã xác nhận thân phận của mình xong thì hắn cũng không muốn dong dài thêm. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy tên hộ vệ Trần Hạo dứt khoát bước chân vào Tiêu gia.