Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 40: Tay ngứa, lòng càng ngứa!




Dịch giả: HoaHoa

Biên: Linh Đế



"Có thể thắng hay không hiện tại lão phu cũng không thể khẳng định được. Nhưng Tiêu Cát Hàn muốn giết chết hắn thì hoàn toàn không có khả năng. Tiểu tử này còn rất nhiều điều bí mật khác nữa, ngay cả ta cũng đều không rõ nông sâu. Ngươi nên nhớ đến khoảng thời gian hắn còn là Cửu cấp Võ Đồ khi tiến nhập Ma Vân Sơn Mạch à?"



"Biết!"



“Lúc đó lão phu làm sao lại dám để cho một mình hắn đi chứ? Chính là... " Tiêu lão nói đến đây liền có chút rối rắm nhưng vẫn nhịn xuống nói ra: "Thế nhưng lão phu lại bị mất dấu hắn... Võ Đế ah, ta là Lục phẩm Võ Đế, lại bị mất dấu một tên Võ Đồ... "



"Ách.... Cái này.... "



"Bốn tháng thời gian ở Ma Vân Sơn Mạch, hắn từ Cửu phẩm Võ Đồ vượt hẳn ba cấp tấn thăng lên Võ Sư. Mà hắn và Tiêu Cát Hàn ước chiến sinh tử tại Vân Châu Võ Hội còn những một tháng nữa, lấy thiên phú biến thái của tiểu tử này... Ai có thể biết được một tháng sau hắn là mấy phẩm Võ Sư đây? Huống chi... "



"Huống chi cái gì?". Tiêu Đỉnh nghe đến đây liền động dung. Hắn chỉ để ý đến thực lực chênh lệch hiện tại của Trần Hạo với Tiêu Cát Hàn mà lại xem nhẹ sự biến thái của Trần Hạo. Nguyên nhân chính là vì hắn còn hiểu Trần Hạo chưa được sâu nên mới có suy nghĩ vậy.



"Theo lão phu quan sát, tiểu tử thúi này không làm việc gì mà không nắm chắc phần thắng cả. Hơn nữa, còn rất nhiều điều mà lão phu còn nhìn không thấu... "Tiêu lão lắc đầu, có vẻ khá là buồn bực, nhưng lại tràn ngập chờ mong nói: "Tiêu Đỉnh ah, Tiêu gia của chúng ta chỉ là miếu nhỏ thôi, thế giới của hắn sau này nhất định sẽ ra khỏi tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ thì ngươi hiểu tại sao lão phu lại đối với hắn như người nhà rồi chứ?"



"Hiểu được!" Trên mặt Tiêu Đỉnh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, trần giọng nói: "Lão tổ tông thật mưu tính sâu xa... "



"Chân chính ta cần chính là phần thiện duyên này. Chờ cho hắn chân chính trưởng thành lên... một người đắc đạo cả họ được nhờ. Chỉ cần hắn nhớ rõ phần ân tình của Tiêu gia chúng ta cũng đã là đủ quá rồi. Còn nữa, bây giờ ngươi nên chú ý đến Đông Phương gia... "



Nghe được những gì Tiêu lão vừa nói Tiêu Đỉnh hơi bất ngờ. Nhưng lập tức lộ ra vẻ giật mình, liền cung kính nói: "Vâng, Lão tổ tông!"



Gừng càng già càng cay. Tiêu Đỉnh cũng không thể không thừa nhận điều này. Ánh mắt, kiến thức, sự quyết đoán, kinh nghiệm xử sự của hắn so với Tiêu lão hoàn toàn cách nhau một quãng xa.





Tên thật của Tiêu Cát Hàn là Đông Phương Hàn, Đông Phương gia chính là gia tộc của hắn. Tuy không phải là thế gia võ đạo nhưng ở Vân Châu lực ảnh hưởng lại không hề thua kém gì tứ đại gia tộc. Đấy chính là gia tộc giàu có nhất Vân Châu, tài lực hùng hậu, thờ phụng một đám cao thủ, hơn nữa còn có quan hệ sâu sắc với Thành chủ Vân Châu cùng tứ đại gia tộc.



Đây chính là tai họa ngầm của việc ước chiến sinh tử giữa Tiêu Cát Hàn và Trần Hạo.



Nếu Tiêu Cát Hàn mà thắng thì không có vấn đề gì nhưng nếu Tiêu Cát Hàn bị Trần Hạo giết thì lại khác.



Nếu Tiêu gia đã chọn Trần Hạo thì phải phong ngừa chu đáo. Đấy chính là điều mà Tiêu Đỉnh lúc ban đầu không thể đưa ra lụa chọn, hơn nữa đối với việc Tiêu lão toàn lực trợ giúp Trần Hạo cũng khiến cho trong gia tộc không ít người bất mãn.




...



Trong Tiêu gia Viện, Diễn Võ Đường là nơi tu luyện hàng ngày của nội môn đệ tử Tiêu gia. Chẳng qua bây giờ bị đám người Tiêu Quan trưng dụng làm chỗ tu luyện. Không giống với Diễn Võ Trường ngoài trời, trong đại sảnh bày đầy binh khí như đao, thương, kiếm, kích, phù, tiên, côn tất cả các loại binh khí thông dụng đều được xếp thành một đống sáng loáng.



Trong đại sảnh, ngoại trừ Tiêu Quan cùng đám người tham gia Vân Châu Võ Hội như Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn ra còn có mười tên nội môn đệ tử nữa. Mười tên nội môn đệ tử khoảng hai mươi tuổi gồm bảy nam ba nữ đều là đệ tử ưu tú nhất của Tiêu gia. Cũng đều là những kẻ đã từng tham gia Vân Châu Võ Hội, do Tiêu Quan đặc biệt vì đám người Tiêu Cát Hàn mà an bài bồi luyện.



"Rầm... Rầm... Rầm... "



"Bang... Bang.. Bang... "



Cùng với thời điểm Trần Hạo đang bước nhanh chân đi vào nội viện Diễn Võ Đường thì Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn còn đang cùng một tên nội môn đệ tử đối chiến. Cả đại sảnh tràn ngập đao quang kiếm ảnh, người tới ta đi, Nguyên lực bàng bạc dao động cùng với âm thanh hô quát của mọi người làm cho nhiệt huyết của Trần Hạo cũng phải sục sôi, đến nỗi ngứa tay...



Thật sự rất ngứa...



Từ sau khi bốn tháng ở Ma Vân Sơn Mạch khổ tu đến nay ngoại trừ khiêu chiến với Tiêu Thế Thanh ra. Thì hắn cũng chưa từng có một trận chiến đấu nào nên hồn hết còn không có qua một hồi say sưa chiến đấu không ngứa tay mới là lạ.







"Tường Hạo?” Đầu tiên Tiêu Quan nhìn về phía Trần Hạo, khuôn mặt vốn từ trước tới giờ đều lạnh lùng nhưng bây giờ lại phá lệ hiện lên nét cười nói: “Mau tới đây!”.



"Vâng thưa, tổng huấn luyện viên!” Trần Hạo bước nhanh tới bên người Tiêu Quan, đối với nữ tử xinh đẹp bên cạnh Tiêu Quan khẽ gật đầu xem như chào hỏi.



Trên người của nữ tử xinh đẹp này là một bộ đồ bó sát, đem thân hình thướt tha uyển chuyển của nàng hiện rõ ra không bỏ sót một điểm nào. Hai ngọn núi no đủ, cái eo hết sức thon thả, cái mông đầy đặn vểnh cao, đùi ngọc thon dài. Nếu chỉ nói về dáng người, thì nàng là một trong số những nữ tử cực phẩm mà hăn biết đến. Vóc dáng của nàng khiến cho tất cả nam nhân khi nhìn thấy đều có tâm lý chinh phục mãnh liệt. Tuy khuôn mặt không được tuyệt thế mỹ nữ nhưng da thịt lại rất trắng, trông nàng hết sức dễ thương.



Trần Hạo từ lén lút âm thầm quan sát nữ tử này đồng thời nữ tử kia cũng hướng về phía Trần Hạo mỉm cười.



"Đây là Tiêu Mai, Cửu phẩm Võ Sư, là nội môn đệ tử, nàng đã từng tham gia Vân Châu Võ Hội. Trong khoảng thời gian này nàng sẽ là giáo quan chịu trách nhiệm việc bồi luyện của ngươi!" Tiêu Quan chỉ vào Tiêu Mai đang đứng bên cạnh giới thiệu với Trần Hạo.



"Mai sư tỷ!" Trần Hạo mỉm cười, ôm quyền hướng nàng chào hỏi.



"Rất hân hạnh được biết ngươi, Tường Hạo sư đệ!" Trên mặt Tiêu Mai ý cười ngày càng đậm, rất tự nhiên hào phóng nói.



"Tiểu Mai sẽ giảng giải cho ngươi về đặc điểm công pháp của tứ đại gia tộc cùng một vài thế lực cường đại. Sau đó nàng sẽ bắt chước chiêu thức của bọn họ cùng ngươi so chiêu. Cái này chủ yếu là giúp cho ngươi quen thuộc với các chiêu của bọn họ, miễn cho đến lúc đó ngươi trở tay không kịp. Ngươi nếu có cái gì không hiểu có thể hỏi Tiểu Mai hoặc hỏi ta. Được rồi các ngươi có thể bắt đầu được rồi”



"Vâng!" Tiểu Mai cùng Trần Hạo đồng thời cùng nhau ứng tiếng.



"Tường Hạo!"




Đúng lúc này, Tiêu Cát Sơn cùng Tiêu Cát Phi chạy nhanh tới chỗ Trần Hạo. Ở ngày thứ sáu, sau khi tiến vào Nguyên Linh Động bọn hắn liền bị nốc- ao, sau đó liền nên nơi này để huấn luyện đặc biệt. Cho nên cũng không có chứng kiến Trần Hạo đi ra từ Nguyên Linh Động. Bất quá, thời điểm mà Tiêu Cát Hàn đi ra bọn họ cũng nhận được tin tức của Trần Hạo.



"Tiểu Sơn, hai người các ngươi không chuyên tâm tu luyện mà lại chạy tới đây làm gì?" Trần Hạo còn chưa kịp lên tiếng, thì lông mày của Tiêu Mai đã khẽ nhíu lại, trừng mắt nhìn Tiêu Cát Sơn nói.



"Mai tỷ, ta biết đây là không phải... Mai tỷ, ngươi cũng không thể tàng tư à! Hảo hảo chỉ dạy Tường Hạo, hăn là huynh đệ của chúng ta đó...” Tiêu Cát Sơn này tuy rằng là đàn ông to cao hùng vĩ, nhưng ở trước mặt Tiêu Mai lại có điểm nhăn nhó cúi đầu, khiến cho Trần Hạo cũng hết sức kinh ngạc.



"Việc này còn cần ngươi nói sao? Đi đi đừng có mà ảnh hưởng đến chúng ta huấn luyện..." Tiêu Mai nói.



"Dạ dạ..." Tiêu Cát Sơn sau khi nói xong liền nhanh chân chạy đi.



"Tường Hạo, cảm ơn!" Tiêu Cát Phi tuy rằng khuôn mặt vẫn quái gở lạnh lùng như trước không có gì thay đổi. Nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Trần Hạo lại dị thường nóng cháy, nhẹ nhàng nói một tiếng xong liền quay người bỏ đi.



Trần Hạo khẽ lắc đầu, khóe miệng hiện lên chút mỉm cưới.



"Đi theo ta, Tường Hạo sư đệ!" Tiêu Mai bây giờ lại khôi phục lại vẻ đáng yêu như trước, vẫy tay với Trần Hạo, liền hướng đại sảnh hướng mật thất đi đến.



Vốn đã xoa tay chuẩn bị đại chiến, nghe thấy vậy liền chỉ có thể áp chế dục vong chiến đấu xuống, đi theo Tiêu Mai.



Hai người một trước một sau, Tiêu Mai đi ở phía trước cái eo nhỏ và kiều đồn đều vặn vẹo. Tất cả đều không thể tránh né được ánh mắt của Trần Hạo đi ở phía sau, khóe miệng Trần Hạo cũng không thể kìm được thóng hiện lên độ cong tràn ngập tà mị.



"Đây là Linh Dược mà gia chủ ban thưởng cho ngươi, ba gốc tứ cấp Linh Dược Mộc Nha Tinh, Bạch Chỉ Tâm, Cửu Diệp Liên Tử. Ngoài ra còn có mười gốc tam cấp Linh Dược, tất cả đều đã được luyện thành đan dược, hiệu quả rất tốt... Phần thưởng của ngươi không ngờ còn nhiều hơn của Tiêu Cát Hàn... Lão tổ tông cùng gia chủ đều xem trọng ngươi à..." Tiêu Mai mang theo Trần Hạo đi vào một cái mật thất thật lớn dài rộng năm trượng, nàng liền từ trong lòng lấy ra hai bình ngọc đưa tới trước mặt Trần Hạo nói.