Ngày Mà Anh Đến

Chương 1: Tôi bị đánh




Trong nhà vệ sinh nữ ở trường.

Thẩm Vi đỏ mắt hỏi, có phải tôi tung tin đồn cô ta mang thai khắp nơi hay không.

Mắc cười ghê, rõ ràng người chịu đủ bao nhục nhã là tôi, ấy vậy mà cô ta còn có mặt mũi đến hưng sư vấn tội.

Tôi bị đàn em của cô ta giữ lại, Thẩm Vi đánh mấy bạt tai còn chưa đã. Lại kéo tôi đến bên cạnh hồ nước, dùng nước làm ướt cả người tôi.

Cô ta như bị điên, vừa khóc vừa to tiếng chất vấn.

Mái tóc tôi bết dính ướt nhẹp, nói với cô ta: “Người không quen biết cô có rất nhiều, sao cô lại chắc chắn là tôi?”

Nhất thời cô ta không phản bác lại được, vừa hay chuông vào học vang lên, đám người vội vàng chạy đi.

Tôi đứng trong nhà vệ sinh chừng mười phút mới đi ra ngoài.

Đụng phải Quý Thâm, cậu ấy trốn trong khóm cây nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh nữ hút thuốc. Nhìn thấy tôi thì có vẻ bất ngờ, nhưng cũng không thấy lạ.

“Lại bị đánh à?”

Tôi không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn cậu ấy.

Quý Thâm hút xong đoạn thuốc cuối cùng, cởi đồng phục đặt lên đầu tôi.

“Thay đi, cả người ướt dễ bị cảm.”

Cậu ấy là một người còn lập dị hơn cả tôi, là bạn học hai năm, tôi chưa từng thấy cậu ta nói chuyện.

Khuôn mặt đẹp trai tuyệt trần lãng vãng trong sân trường, rất giống một bóng ma.

Cậu ấy không thích đi học, giáo viên cũng lười quản lý.

Theo cách nói của cậu ấy thì, kỳ nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm cậu ấy đã học xong hết nội dung trong sách giáo khoa rồi.

Tôi không thân thiết gì mấy với cậu ấy, có mấy lần nói chuyện với nhau là vì thấy tôi bị người ta đánh nên đưa cho khăn mặt với băng keo cá nhân.

“Cậu cũng không phải hạng tầm thường.” Quý Thâm cười. “ Lời đồn về Thẩm Vi và Phùng Thiên Thành là do cậu tung ra phải không?”

Tôi nhìn về phía cậu ấy, Quý Thâm tựa vào cây, ánh mặt trời chiếu lên người cậu.

Có cảm giác như năm tháng tĩnh lặng, xinh đẹp như thế.

“Sao nào, cậu muốn vạch trần hả?”

“Tôi không thèm lo mấy việc này!” Cậu ấy ngập ngừng. “Tôi đến quán của bà nội cậu ăn cơm, hương vị rất ngon.”

“Ờ, rồi sao nữa?”

Cậu ấy lấy một cái ví trong túi ra.

“Bạch Lộ, cậu thiếu tiền nhỉ? Tới nấu cơm cho tôi, một tháng tôi gửi cậu năm ngàn tệ.”

Năm ngàn tệ là khái niệm gì? Bà nội bán hoành thánh ba đồng một bát, bà phải bán gần 1700 bát mới có thể được năm ngàn tệ.

Đừng nói là nấu cơm, cho dù là làm tôi cũng được luôn ấy chứ.

Tôi nhận lấy ví của Quý Thâm, bên trong có một xấp tiền thật dày.

“Đừng tới sân trượt băng, nơi đó không phải là nơi tốt đẹp gì.”

Tôi biết đó không phải là một nơi tốt đẹp, nhưng tôi cần tiền.

Lúc tôi về phòng học thì giáo viên không có ở đó, tiết này là tiết tự học. Thẩm Vi nằm trên bàn học khóc, Phùng Thiên Thành đang nhẹ nhàng an ủi cô ta. Trông thấy tôi thì ném cuốn sách. Sách đập vào bả vai, không đau, nhưng khiến cho bọn họ cười vang.

Thậm chí Phùng Thiên Thành còn hỏi tôi: “Bạch Lộ, bà nội của mày có khỏe không?”

Ta biết ngay, bọn họ chưa học đủ bài học đây mà.

Việc này phải nói từ một tháng trước cơ.

Trường trung học mà tôi theo học là trường trung học tệ nhất quanh đây, hầu như tất cả những con người học dở, những con người có tính cách xấu đều tập trung ở đây.

Quả thật tôi không có tài năng học tập gì, chỉ có thể lên được một trường trung học kém nhất.

Cha mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe khi tôi còn nhỏ, chỉ có bà nội vất vả nuôi tôi lớn.

Sau khi tôi lên trung học, bà nội thuê một căn nhà nhỏ vài mét vuông gần trường học của tôi để bán đồ ăn vặt.

Tôi luôn là đối tượng bị bắt nạt, tiếng phổ thông khập khiễng, quần áo cũ không thể cũ hơn.

Với tính cách lầm lì không thích nói chuyện càng làm cho bọn họ hứng thú trêu đùa cười cợt tôi hơn.

Bọn họ viết chữ lên bàn học của tôi, vứt bài tập về nhà của tôi và đổ nước lên ghế.

Ngày qua ngày, làm không biết chán.

Tôi luôn nghĩ, nhịn một chút, nhịn thêm một chút rồi sẽ qua thôi.

Cho đến khi bọn họ xuất hiện trong cửa hàng của bà nội, luôn miệng nói là bạn của tôi.

Cuối cùng ăn rất rất nhiều đồ ăn.

Tôi nhìn những chiếc bánh bao, hoành thánh bị vứt khắp nơi, lần đầu tiên cảm thấy tức giận không thể nhịn nổi.

Phùng Thiên Thành cười nói với bà nội, quan hệ giữa bọn họ và tôi rất tốt. Sau đó nhìn bà nội vui vẻ, để bà nội cho miễn phí.

Tôi đứng đó, nhìn khuôn mặt của bọn họ mà hận không thể xé nát hết thảy.

Thế là tôi cầm lấy băng ghế đuổi đám Phùng Thiên Thành ra ngoài.

“Cút, đám khốn kiếp tụi mày!”

Phùng Thiên Thành không nói gì, hắn bảo tôi đợi đấy.

Ngày hôm sau tôi đã bị kéo vào trong hẻm đánh một trận.

Thẩm Vi là bạn gái của hắn, cô ta nhấc chân đạp lên bụng tôi. Tôi bị đau, bị cô ta đạp vào tường, cấn đau cả lưng. Sau đó còn chưa kịp phản ứng, đã bị tát liên tiếp mười mấy bạt tai.

Mắt của Thẩm Vi nhìn vào mặt tôi, cô ta nói: “Mày nghỉ học đi, không thì mày chẳng dễ chịu được đâu.”

Tôi đau đến mức nói không ra lời, Thẩm Vi túm tóc tôi hung hăng cụng vào tường một cái.

Cô ta mắng câu gì đó tôi không nghe rõ, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng muốn nôn.

Sau khi đám người Thẩm Vi bỏ đi, tôi ngồi dưới đất, khoảng một giờ cũng không tỉnh táo lại được.

Quý Thâm vứt một cái khăn mặt, bảo tôi lau máu trên miệng.

Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy.

Cậu ấy tình cờ đi ngang qua, thấy tôi ngồi ở đó. Có lẽ là thương hại, cậu ấy mua cho một cái khăn.

“Muốn tôi đưa cậu về nhà không?”

Tôi lắc đầu, vịn tường đứng lên. Bụng quá đau, tôi khom lưng, khập khiễng đi về nhà.

Lỗ Tấn nói rất đúng, không bộc phát trong im lặng thì diệt vong trong im lặng.

Tôi bộc phát ra rồi.

Ngày hôm sau tôi mang theo kéo, khi đó xe đạp leo núi vừa mới thịnh hành, trường học rách nát của chúng tôi còn chưa có máy giám sát.

Tôi đến trường từ sớm, nhìn chằm chằm bọn họ đạp xe đạp vào trường học, nhớ kỹ hình dáng mấy chiếc xe đấy.

Lần đầu tiên trong đời tôi trốn học, tôi cắt phanh xe của bọn họ.

Quý Thâm nói: “Cậu sẽ bị bắt.”

Tôi chỉ vào khuôn mặt sưng húp của mình.

“Dù sao bọn họ toàn muốn đánh tôi, tôi cũng phải để lại một chút bóng ma cho họ mới vừa lòng được.”

Cú ngã này, Phùng Thiên Thành ngã cực kỳ thảm. Chưa nói tới toàn bộ khuôn cằm máu thịt lẫn lộn, hắn bị gãy xương cánh tay. Nhưng điều này không cản trở hắn làm xằng làm bậy, hắn kiêu ngạo đến mức dậm chân lên bàn học, cà lơ phất phơ xoay bút.

Chủ nhiệm lớp coi như không nhìn thấy hắn.

Thẩm Vi và hắn ngồi cùng một bàn, cả ngày dính chùm xà nẹo, không đành lòng nhìn thẳng.

Hai người họ bàn bạc cách đối phó người trở trò sau lưng mình.

Bởi vì tôi là nữ, cho nên bên phía thứ ba nghi ngờ tôi.

Mặt của tôi vừa mới tiêu sưng đã bị đánh cho chảy máu, Thẩm Vi như hận không kéo đứt tóc của tôi vậy.

Có lẽ là trực giác của con gái, cô ta cho rằng tôi làm việc này.

Tôi luôn biết cô ta xấu xa, nhưng không ngờ cô ta xấu xa đến mức này.

Cô ta cầm điện thoại di động, nhe răng cười muốn quay tôi đăng lên mạng.

Con người thật sự có thể ác độc như vậy sao?

Nhìn chằm chằm bàn tay lúc ẩn lúc hiện của cô ta, tôi cắn một cái.

Miệng đầy tanh ngọt, mặc cho ai đánh sau lưng, tôi cũng không nhả ra.

Thẩm Vi đau đớn kêu oai oái, mấy người còn lại điên cuồng kéo cánh tay tôi.

Họ đá tôi, đánh tôi, mắng tôi.

Nếu như trở thành người điên mới có thể hòa hợp vào quần thể, tôi đây thà rằng quanh quẩn ở vòng ngoài của bọn họ, một mình tỉnh táo.

“Đồ điên này! Buông ra! Mau nhả ra!”

Tôi như không nghe thấy gì, cắn chặt Thẩm Vi.

Cuối cùng, Phùng Thiên Thành tới.

Hắn túm tóc tôi, tay nắm cằm tôi, vặn sang bên cạnh.

Cằm bị hạ xuống, tôi cũng buông miệng ra.

Ngay sau đó, đã bị người ta đá một phát văng ra xa.

Vô số nắm đấm rơi vào người tôi, Phùng Thiên Thành lại đá thêm vào đầu tôi một cước.

Tôi mới biết được, con người có thể kiên cường như vậy, bị đánh thế này cũng không ngất xỉu.

Cho đến khi Quý Thâm đi ngang qua, cậu ấy đánh nhau với Phùng Thiên Thành mới đuổi được bọn họ đi.

Lúc tỉnh táo lại tôi đã ở trong trạm y tế, Quý Thâm cầm khăn lau máu trên mặt giúp tôi.

“Báo cảnh sát đi.”

Ta nhổ phì một ngụm nước bọt.

“Vô ích thôi, bọn họ sẽ lại trả thù tàn độc hơn.”

Cậu ấy giật mình một lát, mới nói: “Tôi nói giúp cậu nói một tiếng.”

Tôi lắc đầu: “Giữa bọn họ và tôi, sẽ luôn có một người phải cúi đầu.”