Ngày Mà Anh Đến

Chương 2




2

Tôi đánh không lại Phùng Thiên Thành, thậm chí đánh không lại Thẩm Vi, nhưng trước hết, tôi có rất nhiều biện pháp khiến bọn họ mắc ói.

Sau giờ học, tôi bắt đầu lượm phân chó trên đường, rồi trộn với nước thành bột nhão, đêm đến tới bôi trát vào cửa nhà bọn họ.

Nhất là nhà Thẩm Vi.

Cô ta là một con gái, chắc chắn không chịu được mỗi sáng thức dậy nhìn thấy sân nhà toàn phân chó ghê tởm.

Có lần tôi gặp Quý Thâm trên đường.

Cậu ấy đi trên đường cái, lang thang không mục đích.

Còn tôi xách cái thùng, mùi không hề dễ chịu. Không ngờ cậu ấy không ngại, mua hai chai bia từ cửa hàng.

Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, hơi đắng, còn chát.

Nhưng có thể nuốt xuống, hơn nữa theo lượng rượu trong bụng nhiều lên, chuyện phiền lòng hình như cũng vứt ra sau đầu.

Quý Thâm bảo tôi đừng làm những chuyện này nữa, nếu bị phát hiện lại bị đánh cho một trận.

Một cái răng của tôi bị Phùng Thiên Thành đá cho lung lay, lúc ăn ảnh hưởng tới việc nhai.

Tôi chỉ vào cái răng, nói với Quý Thâm.

“Tôi không cam lòng, dựa vào cái gì tôi bị ức hiếp mà bọn họ lại có thể tiêu diêu tự tại. Tôi không hiểu cái gì là lấy đức báo oán, tôi chỉ biết bà đây không thoải mái, oắt con mày cũng đừng mong sống tốt! Dù sao bọn họ không đánh chết được tôi, tôi cũng đánh không lại bọn họ, tôi đây sẽ làm bọn họ ghê tởm! Cho bọn họ gớm chết!”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Quý Thâm cười, cậu ấy ném cái thùng tôi để dưới chân vào thùng rác. Sau đó rửa tay, cầm chai bia ngồi xổm trên dải phân cách làn đường.

Cậu ấy nói: "Bạch Lộ, tôi giúp cậu, đảm bảo sau này bọn họ không dám ức hiếp cậu nữa.”

Tôi hơi mơ màng, một chai bia vào bụng khiến tôi say đi.

Quý Thâm giúp tôi bắt Thẩm Vi, lúc chạng vạng chúng tôi mỗi người một con dao găm làm bằng gỗ.

Cậu ấy ở sau lưng mà vòng lấy cổ Thẩm Vi, bảo tôi dùng dao gỗ để sau lưng cô ta. Rồi nháy mắt với tôi một cái, tôi nhanh chóng ép họng làm giả giọng như đã tập luyện trước đó.

“Mày chính là người mỗi ngày ăn hiếp Bạch Lộ à?”

Sau khi tôi nói xong, Quý Thâm cũng lạnh lùng nói theo: “Lá gan của mày lớn quá nhỉ, dám bắt nạt em gái tao?”

Thẩm Vi cũng không sợ, cô ta làm chị đại cũng không phải một năm hai năm.

“Anh trai của Bạch Lộ này, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh dám chạm vào tôi một chút, ngày mai tôi sẽ đánh chết Bạch Lộ!”

“Thật sao?”

Quý Thâm nói bên tai Thẩm Vi: “Tụi mày thật sự dám đánh chết người à?”

Ngữ điệu hỏi ngược lại này khiến Thẩm Vi run rẩy.

Tôi nghe Quý Thâm cười khinh miệt: “Mẹ nó ông đây còn không dám đánh chết người, một đứa con gái như mày dám? Tao nói cho mày biết, mày còn dám đụng vào Bạch Lộ một ngón tay, ông đây sẽ bán mày đến Mãn Thiên Tinh. Không phải mày thích Phùng Thiên Thành à, để Phùng Thiên Thành đi cùng luôn. Nơi đó thiếu công chúa, dĩ nhiên, cũng thiếu thiếu gia đấy.”

Tôi biết Mãn Thiên Tinh, đó là câu lạc bộ giải trí lớn nhất nơi này.

Câu này làm Thẩm Vi sợ hãi, mềm chân.

“Biết rồi, sau này không bắt nạt Bạch Lộ là được. Ông anh, bây giờ anh có thể thả tôi không?”

Quý Thâm buông tay, để cô ta về phía trước.

“Nửa giờ sau mới được nhìn lại!”

“Được, các anh mau đi đi, trời tối rồi.”

Trên đường về nhà, Quý Thâm hỏi tôi: “Vui không?”

Tôi lắc đầu, tôi phải nếm trải những đau đớn kia, mà Thẩm Vi thì không nếm thử được một chút.

Lúc bọn họ đánh tôi thì vui vẻ như vậy, mà tôi chỉ dám đến uy hiếp một lần, còn không thể để người khác biết. Mà chuyện này, đều là vì để sau này bọn họ không ức hiếp tôi nữa.

Quý Thâm nhả ra một vòng khói thật to, hỏi tôi: “Cậu cảm thấy cuộc sống sau này của bọn họ sẽ như thế nào?”

Nhất thời tôi không hiểu rõ.

Quý Thâm nói thêm: “Sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, tìm một nhà máy làm hai ca. Bản thân còn nhỏ mà đã sinh con, lơ là dạy dỗ, cuối cùng lớn lên giống như bọn họ vậy.”

Cậu ấy hỏi tôi: “Biết cách trả thù hay nhất là gì không?”

“Là sau này cậu sống tốt hơn mỗi người trong số họ, đứng ở độ cao mà cả đời bọn họ không thể với tới, ra sức khinh thường bọn họ.”

“Vậy nên Bạch Lộ à, chăm chỉ học tập đi. Chỉ có học tập mới có thể trở thành lối thoát duy nhất của cậu, nếu không, cậu sẽ phí hoài thời gian đến chết ở thành phố nhỏ bé này. Cái nhìn ngưỡng vọng mới là cái nhìn đáng sợ nhất.”

Năm đó tôi mới mười bảy tuổi, đã từng nghe được rất nhiều đạo lý suông. Nhưng chưa từng nghe được những lời rung động lòng người như những lời xuất phát từ miệng Quý Thâm. Rõ ràng, bộ dạng của cậu ấy là dáng vẻ không thèm để ý, lại như đã nhìn thấu hết thảy từ lâu.

Nhìn thấu cuộc đời của mỗi người chúng tôi.

“Vậy tại sao cậu không chăm chỉ học tập?”

Quý Thâm nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, nụ cười không mấy đứng đắn.

“Tôi là phú nhị đại, là kiểu người cực kỳ cực kỳ có nhiều tiền.”

Tôi đưa tay sờ thử chất liệu quần áo của cậu ấy, quả thật rất tốt.

“Vậy tại sao cậu lại đến đây học?”

“Bởi vì, con mẹ chứ nó tôi là con riêng.”

Giọng Quý Thâm rất nhẹ, gần như tiêu tán trong gió.

Thời đó, con riêng là một từ rất mất mặt, ở cái địa phương nhỏ bé này, nếu bị người ta biết chắc chắn sẽ có rất nhiều người xì xào bàn tán sau lưng.

Tôi hơi đau lòng cậu ấy.

“Quý Thâm, chúng ta là bạn bè phải không?

Có loại cảm xúc khác lạ lên men trong trái tim, tôi chờ để mong nhận được một câu trả lời khẳng định.

Quý Thâm lại lắc đầu: “Không phải.”

Cậu ấy cúi xuống, vừa vặn đối diện chóp mũi tôi. Tôi mới phát hiện cậu ấy có đôi mắt hoa đào rất đẹp, đa tình lưu luyến.

“Chuyện hôm nay quên đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp.”

“Bạch Lộ, cậu nhất định phải chăm chỉ học tập đấy.”

Cậu ấy đi rất nhanh, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu.

Gió thổi góc áo khoác bay bay, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy Quý Thâm chắc hẳn rất cô độc.

Mà cuối cùng, tôi phụ kỳ vọng của cậu ấy, sau khi học xong học kỳ ấy thì bỏ học.

Sau đó Thẩm Vi im hơi lặng tiếng một tuần, tôi và Quý Thâm cũng không nói chuyện nữa.

Cuộc sống vốn nên bình yên như vậy, cho đến khi bà nội đột nhiên xuất huyết não nhập viện.

Tôi đem tất cả của cải ra cũng chỉ hơn bốn ngàn tệ, mà phía bệnh viện ước chừng phải một vạn tệ mới ổn.

Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể sau khi tan học tới sân trượt băng làm thêm.

Sân trượt băng là tên gọi chung, trên thực tế ở đó có các trò chơi giải trí như bida, KTV,…

Nói như thế nào nhỉ, chính là kiểu câu lạc bộ hơi cao cấp ở nông thôn ấy. Ngư long hỗn tạp gì cũng có.

Phùng Thiên Thành có đôi khi sẽ dẫn theo Thẩm Vi tới nơi này đánh bida, hắn cũng khá thân với người nơi này. Học sinh chơi bời lêu lỏng lớp dưới thấy bọn họ cũng sẽ gọi một tiếng anh cả, chị dâu. Thật ra tôi không muốn tới nơi này làm công, nhưng nhìn một vòng, nhân viên phục vụ ngồi không ở đây một giờ được tám tệ. Chỗ khác làm mệt nghỉ miễng cưỡng mới được năm tệ.

Làm đến mười hai giờ có thể được bốn mươi tệ, có thêm bữa cơm tối.

Tôi cần tiền.

Chỉ cần cố gắng tránh bọn họ là được, không lắc lư trước mặt bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bây giờ Thẩm Vi không không nhằm vào tôi nữa không phải sao? Chỉ cần tôi cũng bình tĩnh, khách sáo lễ độ là được, cho dù bị nhục nhã thì có làm sao đâu?

Ai ngờ đâu hai chúng tôi vừa mới gặp mặt, cô ta đã hỏi: “Bà nội của mày chết chưa?”

Tôi không kìm lại được.

Dù hôm nay cô ta có mắng tôi thì tôi cũng chịu được, nhưng nói tới bà nội đã nuôi dưỡng tôi từ nhỏ tới lớn thì tuyệt đối không được!

Nước chanh trong tay tôi hắt lên mặt cô ta, sau đó hai chúng ta liều chết đánh nhau.

Con gái đánh nhau thật ra không có chiêu thức trình tự gì, đơn giản là mày kéo tóc tao, tao giựt tóc mày. Dùng móng tay nhọn ra sức chào hỏi làn da nhẵn nhụi của đối phương.

Đau thì đau, nhưng không bị thương nặng lắm.

Con trai đánh nhau mới dùng nắm đấm, khuỷu tay, đầu gối và chân.

Lực của bọn họ cũng lớn, rất dễ giãy khỏi dây dưa của bọn con gái, tạo ra thương tổn với mấy chỗ yếu ớt của đối phương.

Cho nên, khi Phùng Thiên Thành đến tôi cũng chỉ có đứng chịu đòn.

Sự tức giận bao trùm lấy tôi, cái răng lung lay hoàn toàn bị đánh rụng.

Ta hung tợn nhổ bọt máu lên mặt Phùng Thiên Thành, nói cho hắn biết: “Có bản lĩnh thì đánh chết tao đi, bằng không người chết chắc chắn là mày!”

Mặc dù hắn là hổ báo trong phường, nhưng vẫn là một sinh viên.

Hắn mắng tôi là đồ điên, nắm đấm giơ lên nhưng không vung xuống.

Tại sao lại có ánh mắt sợ hãi đấy?

Hắn cũng biết sợ hãi hay sao?

Tôi vịn tường mới bò về được đến nhà, đêm đó tôi suy nghĩ thật lâu.

Vết thương trên thân thể một ngày nào đó cũng sẽ lành lại, chỉ có triệt để chết tâm mới là lựa chọn tốt nhất.