Ngày Mà Anh Đến

Chương 3




03

Tin tức tôi làm công ở sân trượt băng lan truyền nhanh chóng, học sinh sinh viên không an phận có thể bắt gặp tôi, hơn nữa tôi cũng thừa nhận. Tất cả mọi người đều biết tôi thiếu tiền, làm công là vì kiếm tiền cứu bà nội đang bệnh nặng trong bệnh viện.

Một người thành thật như tôi, chắc chắn sẽ không nói dối.

Cho nên, khi tôi cố ý hay vô tình tiết lộ Phùng Thiên Thành và Thẩm Vi làm chuyện mờ ám ở sân trượt băng, bọn họ đều tin.

Lời đồn đãi sẽ càng phóng đại lên, mồm năm miệng mười, không ai truy tìm ra ngọn nguồn được.

Tôi chỉ nói Phùng Thiên Thành và Thẩm Vi làm chuyện không hợp với trẻ con, bọn họ đã truyền thành Thẩm Vi mang thai.

Cô ta còn muốn có mặt mũi nữa mà, nên gần như sụp đổ trong tiếng bàn tán sôi nổi.

Tôi tận mắt nhìn thấy Thẩm Vi nằm trong lòng Phùng Thiên Thành.

“Làm sao bây giờ, ba mẹ biết em quen với anh, chắc chắn sẽ đánh chết em!”

Phùng Thiên Thành gật đầu, tỏ vẻ tốt nghiệp chắc chắn sẽ tới nhà cô ta cầu hôn.

Mắc cười ghê, hai người tụi mày cũng hợp làm uyên ương số khổ lắm.

Lần này, sau khi bị Thẩm Vi cảnh cáo, tôi như con chim cút, cuối cùng giáo viên cũng thấy được vết thương của tôi.

Cô giáo dùng một loại ánh mắt cực kỳ cao cao tại thượng nhìn tôi.

“Bạch Lộ, đừng hợp lại với đám Phùng Thiên Thành, em nhìn xem bộ dạng hiện giờ của em giống thứ gì?”

Tôi rất bình tĩnh đặt câu hỏi: “Em là người bị đánh, vì sao cô lại mặc kệ mấy bạn ấy?”

“Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, phụ huynh đưa con em đến trường là để tranh luận với giáo viên hả!”

Tôi nghĩ tới Quý Thâm, chủ nhiệm lớp hiếm khi quản cậu ấy. Cho dù có việc tìm cậu, Quý Thâm cũng quay mặt đi, không thèm để ý.

Tất cả mọi người đang buộc ta trở nên xấu xa, xã hội này, thế giới này.

Không ngừng thách thức giới hạn của ta, nghiền ép nhân cách của ta, khiến ta từ bỏ sự kiên trì của mình trong đau khổ vô tận.

Nhưng cần gì phải vất vả như vậy, có hai câu nói rất hay.

Câu đầu tiên là, liên quan cái đách gì đến mày.

Câu thứ hai là, liên quan quái gì đến tôi.

Ngày Quý THâm bị tìm tới đã ứng phó thế nào nhỉ? Cậu ấy đánh nhau với ai?

Cùng một lý do mà muốn dùng lại với tôi à?

“Cô à, em cực kỳ ghét con trai của cô đấy.”

Người đối diện sửng sốt, tôi nói tiếp.

“Giọng phổ thông của nó mang nặng vùng miền giống như em, em vì nguyên nhân này mà bị mắng là thiểu năng trí tuệ, một trong những lý do mấy bạn đó bắt nạt em cũng là vì vậy. Từ đầu đến cuối em đều bỏ qua cho họ, vậy có phải có nghĩa là, em có thể đi tát con trai cô rồi sau đó nói, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng được không?”

“Ngay cả cô cũng không dám gọi Phùng Thiên Thành vào văn phòng, sợ cậu ta tan học đập phá xe của cô. Chọn hồng mềm mà bóp, cô muốn em chịu thua. Kẻ yếu đáng bị ức hiếp sao ạ, trên đời không có loại lý lẽ này!”

Tôi há miệng để cô giáo nhìn chiếc răng bị mất bên phải của tôi.

“Em đã bị đánh 11 lần, từ tát cho đến đấm đá, vì sự yếu đuối mà làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Nếu cô đã không thể ra mặt cho em, em sẽ tự bảo vệ mình!”

Cô tháo mắt kính xuống, mệt mỏi xoa xoa trán.

“Đi về đi, hôm nay em thiếu một tiết, về học tập cho tốt vào.”

Nhiều năm sau, tôi mới biết cô giáo sợ điều gì.

Khi đó, môi trường đó, sinh viên trường chúng tôi quá táo bạo.

Mười mấy tuổi căn bản không biết sợ là gì, phạm sai lầm sẽ có hậu quả gì.

Người trung niên gần bốn mươi tuổi, con trai vừa lên trung học cơ sở, con gái còn đang học tiểu học.

Với khoản vay mua xe và trả góp nhà, trong cuộc sống của người trưởng thành, khắp nơi đều là gông cùm xiềng xích, cô không gánh vác nổi thương tổn mà mấy tên này mang lại.

Nhưng bởi vì như thế mà để cho một đứa trẻ khác phải sống cả đời này trong bóng tối hay sao?

Sau giờ học, tôi đúng hẹn tới nấu cơm cho Quý Thâm.

Đến bệnh viện nộp tiền xong tôi ngựa không dừng vó chạy đến nhà Quý Thâm.

Mặt trời chiều ngã về tây, thiếu niên đứng ở trong sân. Khói từ kẽ tay tỏa ra, cậu ấy nhìn hoa hồng trong vườn thật lâu mà không nói lời nào.

Tôi không biết mở miệng nói gì, khóe miệng Quý Thâm rỉ máu, trên mặt là dấu bàn tay hồng hồng.

Ai đó đã đánh cậu ấy.

“Cậu nói thử xem, trước khi sinh con, tại sao không nghĩ đến việc đứa bé có đồng ý tới thế giới này hay không?”

Cậu ấy lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi không muốn, cực kỳ không muốn.”

Quý Thâm chỉ vào tôi: “Chắc chắn cậu cũng không muốn, không cha không mẹ, sống nương tựa lẫn nhau với bà nội, vất vả lắm mới lên trung học lại gặp một đám cặn bã.”

Tôi hỏi hắn: “Ai đánh?”

Quý Thâm nghiêng đầu cười: “Mẹ cả của tôi.”

Mẹ cả là vợ đầu, mẹ của Quý Thâm đã qua đời vì xuất huyết sau khi sinh, Quý Thâm vẫn luôn được phía mẹ cả nuôi.

“Bà ta không thể sinh con, mãi cho đến hai năm trước ra nước ngoài làm thụ tinh trong ống nghiệm mới mang thai. Sinh được con trai út, thì vứt tôi ở đây.”

Tôi ở trong bếp nấu cơm, ngay cả rau hẹ và tỏi Quý Thâm cũng không phân biệt được, chỉ có thể ở bên cạnh cãi cọ.

Tôi cảm thấy cậu ấy bị bỏ rơi, nhưng Quý Thâm không cảm thấy xấu hổ vì tình cảnh của mình.

“Cậu có biết tại sao người phụ nữ kia lại đánh tôi không? Bởi vì con trai bà ta bẩm sinh đã yếu ớt, bác sĩ nói khó sống qua năm tuổi. Bà ta cảm thấy tôi đoạt vận mệnh của con trai bà ta, bệnh tình nặng thêm sẽ tới đánh tôi một trận.”

Tôi nhìn vết máu đỏ trên mặt Quý Thâm, càng thêm khó chịu.

“Sao cậu không tránh đi?”

“Có cái gì mà phải tránh?”

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một thứ gì đó gọi là tham vọng trong đôi mắt người bạn đồng lứa.

“Toàn bộ nhà họ Quý rồi sẽ là của tôi.”

Cậu ấy dựa vào khung cửa, không hề phòng bị mà thổ lộ hết toàn bộ bí mật cho tôi.

“Bọn họ đều cho rằng tôi không biết mẹ tôi là bị người phụ nữ kia hại chết. Bà ta mua chuộc bác sĩ, sau khi sinh tôi thì không quan tâm tới mẹ tôi. Hừ, kỳ thật cái gì tôi cũng biết.” Cậu ấy búng tàn thuốc. “Tôi muốn bà ta đến mộ phần mẹ tôi, tự mình dập đầu.”

“Đáng lẽ tôi không nên được sinh ra, người phụ nữ bị mua về để sinh con cho chủ nhà thì có tình cảm gì được chứ, ha ha, được tính là cái gì chứ?”

Tôi đã cắt xong miếng ớt cuối cùng.

“Cậu ghét mẹ cậu lắm phải không?”

Trong sân đậu một chiếc Audi, tôi lấy cây búa lớn từ trong hộp dụng cụ ra.

“Tôi giúp cậu đập xe, cậu cũng giúp tôi một chuyện.”

Ta muốn cho Thẩm Vi cùng Phùng Thiên phải trả giá cho lỗi lầm của mình.

Quý Thâm hứng thú: “Chuyện gì?”

“Để Thẩm Vi qua đêm ở Mãn Thiên Tinh. Yên tâm, tôi không xấu xa đến mức để người khác vũ nhục cô ta, tôi chỉ cần để cho người trong trường với ba mẹ cô ta tận mắt nhìn thấy cô ta đi ra từ nơi đó.”

“Tôi không làm được, dù tôi có tạp nham đến đâu cũng sẽ không tới mấy nơi có bẩn thỉu đó.”

“Cậu làm được.”

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Tôi sẽ biến chiếc xe kia thành sắt vụn hoàn toàn.”

“Bạch Lộ, cậu quả thực không giống mười bảy tuổi.”

Tôi muốn cười gằn, mà răng lại bị gió lọt vào.

“Bị ép thành thế đấy.”