Ngày Mà Anh Đến

Chương 7




07

Quý Thâm nghe vậy, khẽ khàng quay đầu đi, trong con ngươi màu hổ phách không có cảm xúc gì.

“Người trẻ tuổi, cảm giác mới mẻ tới nhanh đi cũng nhanh, cho dù có thích thì thế nào?”

Tôi đẩy cậu ấy ra, Quý Thâm lấy bộ âu phục trong tủ quần áo.

Cậu ấy cao, khung xương cân xứng, nếu không phải chân trái hơi mất tự nhiên, nhìn qua có thể nói hoàn mỹ.

“Lúc em thích anh, cũng mới có mười bảy tuổi.”

“Em khác với người khác, Bạch Lộ.”

Tôi đứng dậy thắt cà vạt cho cậu ấy, lại hỏi: “Anh từ chối kết thông gia, người hai nhà có bỏ qua cho anh không?”

“Đây không phải chuyện em cần lo lắng.” Cậu ấy cúi đầu, nụ hôn vừa vặn rơi vào khóe môi tôi. “Thân là bạn đời, khó khăn là do anh cân nhắc. Điều em nên làm là phải kiên định khi lựa chọn anh.”

Tôi rất thích giọng nói của Quý Thâm, chậm rãi vững vàng không thể nghi ngờ.

Tôi dõi theo tiễn cậu ấy ra cửa, ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái tắm rửa.

Nhà Mạnh Viện là đại lý sản xuất linh kiện ô tô lớn nhất trong tỉnh, phía trên có ba người anh trai, ông cụ Mạnh già rồi, tự nhiên sẽ đặc biệt nuông chiều con gái. Phàm là cô ấy muốn, nếu có khả năng thì dù là sao cũng có thể hái xuống cho cô ấy. Cô ấy là một mỹ nữ có tiếng chân chính, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất cao quý. Khi các cô gái khác cầm trang sức zircon trên tay yêu thích không nỡ buông, thì Mạnh Viện đã vô thanh vô tức đeo dây chuyền kim cương rồi, ung dung thản nhiên sưu tầm vật phẩm xa xỉ phẩm trong và ngoài nước vào phòng sưu tầm của mình.

So với cô ấy, tôi thật sự là vụng về và nghèo.

Dù sao tôi phải hạ quyết tâm lắm mới thu được trân bảo vào túi, trong mắt cô ấy chỉ là đồ chơi của trẻ con, Waterloo (thất bại) lớn nhất trong cuộc đời cô ấy có thể chính là Quý Thâm. Người đàn ông vốn sắp đi cùng vào lễ đường hôn nhân này đột nhiên thay đổi, khi hai nhà gặp mặt, bất ngờ không kịp phòng bị mà tuyên bố hủy bỏ hôn ước. Không để ý mặt mũi của mình và kế hoạch hợp tác kế tiếp, cố ý bội ước chỉ vì một người phụ nữ mới gặp một lần.

Cô ấy đương nhiên sẽ không hiểu được, một người phụ nữ đeo kính râm ở khách sạn, đi đường cứ õng ẹo như muốn trật khớp lưng rốt cuộc tốt ở chỗ nào.

Cô ấy mới hai mươi hai, trẻ tuổi xinh đẹp lại gia tài bạc triệu. Tuy rằng tính thích nuông chiều, nhưng đối với người mình thích cũng dịu dàng. Bất kỳ một người đàn ông nào có đầu óc, cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

Vì vậy khi tôi quấn khăn tắm ra mở cửa, cô kiều nữ này hận không thể đóng đinh tôi lên bức tường phía sau. Nhưng giáo dưỡng làm cô ấy khinh thường làm thế, nên Mạnh Viện cố nén khó chịu, lễ phép nói: “Xin chào, Bạch tiểu thư.”

Tôi nghiêng người để cô ấy đi vào, Mạnh Viện ngồi trên sô pha, vẻ như mới lạ mà đánh giá chung quanh.

“Xem ra, Quý Thâm chưa từng dẫn cô tới nhà anh ấy.”

“Trong nhà chỉ có nước khoáng, không ngại chứ?”

Bộ dạng như bà chủ của tôi làm Mạnh Viện rất là không vui, cô ấy nhíu nhíu mày.

“Bạch tiểu thư, mục đích hôm nay tôi tới hẳn chị rất rõ.”

“Xin lỗi, tôi không rõ lắm, cô có thể nói rõ ràng ra một chút được không?”

Cô ấy hít một hơi sâu, ngạc nhiên trước độ mặt dày của tôi. Ánh mắt nhìn tôi chằm chặp, trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của Mạnh Viện, tôi ung dung bình thản ngồi xuống.

“Không sao đâu, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.”

Mạnh Viện lấy trong túi ra một tờ chi phiếu.

“Chị tự điền số đi, cầm tiền rồi rời khỏi Quý Thâm.”

Tôi hơi đói nên uống thêm vài ngụm nước. Thái độ không nhanh không chậm làm cho Mạnh Viện càng thêm tức giận.

“Mạnh tiểu thư, thật sự thì tôi không thiếu tiền.”

Cô ấy tỏ ra không mấy ngạc nhiên: “Cô quả thực không thiếu tiền, nhưng sự nghiệp mà cô đã dày công gây dựng bao năm rất dễ dàng bị hủy hoại trong chốc lát.”

Đói quá, tôi không còn chút sức nào cả.

Giọng điệu nhẹ nhàng, có vẻ khiêu khích Mạnh Viện hơn.

“Không sao, dù gì tôi cũng đang mệt, để Quý hâm chăm lo cho tôi là được rồi.”

“Cô!”

Mạnh Viễn tức giận giậm chân, giận dữ bỏ đi. Cũng là một cô bé dễ bị kích động, nếu là tôi, tôi sẽ không trực tiếp đi tới nhà. Nếu không, chẳng phải tôi sẽ có cơ hội nói xấu cô ấy trước mặt Quý Thâm hay sao? Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ gạo nấu thành cơm trước, rồi chứng tỏ mình có thể tự gánh lấy trách nhiệm dù bản thân có đáng thương đến đâu.

Cốt là phải phát huy tinh thần bạch liên bông đến tận cùng, mới có thể khiến Quý Thâm khuất phục.

Tiếc quá, cô ấy đã sai ngay bước đầu tiên.

Tôi chiên hai quả trứng, nghĩ mình nên ăn no cho trận chiến tiếp theo.

Chú Quý chắc chắn sẽ tới, bảy năm trước chú ấy đã nói với Quý Thâm rằng tôi đã chết, vì chú không muốn chúng tôi dây dưa gì với nhau nữa.

Bây giờ số phận lại để hai chúng tôi gặp lại, ông ta chắc chắn sẽ không cho phép.

Gặp lại chú Quý, chú ấy nuôi con chó cáo.

Người đàn ông lãnh đạm ôm một con chó con lông xù, thỉnh thoảng như có lệ vuốt ve nó từ đầu đến đuôi. Chỉ trong chốc lát thôi, ông ta không để ý đến tiếng sủa như yêu cầu vuốt ve của con chó con nữa. Nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng mím môi, ông ta có khí chất đặc biệt của một người đàn ông trung niên.

Trưởng thành và lịch lãm.

“Chào chú Quý.” Ông ta nhìn tôi, lịch sự nói: “Đã nhiều năm không gặp, cháu lớn lên rất nhiều.”

Sự chú ý của tôi vẫn luôn bị chú chó cáo trong tay ông ta thu hút, trong lòng chú Quý có vẻ như đang xấu hổ thì phải.

“Mong cháu không để bụng, chú nhặt nó ở ven đường. Nó không phải hồ ly thuần chủng, nhìn thì có khuyết điểm, nhưng thật ra nó rất ngoan.”

Tôi sờ bộ lông mềm mại của nó, nó cực kỳ thoải mái cọ vào tay tôi.

“Thật đáng yêu nhỉ, chú Quý.”

Người đàn ông đối diện hơi nghiêng đầu.

“Bạch Lộ, cháu là đứa bé ngoan, biết mục đích của chú.”

Tôi thở dài: “Đúng là cháu biết, nhưng đây không phải lý do để cháu từ bỏ, bởi vì yêu cầu của ai trong các người, đều không công bằng với cháu, cũng không công bằng với Quý Thâm. Cuộc sống của chúng cháu không phải của con rối, con đường tương lai muốn đi như thế nào hoàn toàn có thể tự mình quyết định.”

“Đạt đến vị trí của chúng ta, mỗi một bước không thể tùy tiện được.”

Chú Quý cúi đầu, lần này chú vuốt ve lưng chó cáo thật lâu.

“Nhà họ Quý là dòng họ sản xuất công nghiệp, cổ phần mà các chi nhánh sở hữu không ít hơn tụi chú. Sự phát triển ở năng lực sản xuất là chủ yếu, tổng công ty không thể ba đầu sáu tay kinh doanh các ngành nghề khác. Bất động sản đã không còn dễ làm như mấy năm trước, lượng vốn lớn tràn vào cùng với thị trường bão hòa. Buộc tụi chú phải nghĩ cách mở rộng nghiệp vụ khác. Cho nên, kết hôn với nhà họ Mạnh không chỉ là chuyện của hai người, mà sau lưng là tương lai mới của hai doanh nghiệp. Vì vậy, nó rất quan trọng.”

Xem đi, đây mới là góc độ người trung niên trưởng thành nhìn vào vấn đề, trong lúc nhất thời khiến cho tôi không tìm được lời nào để phản bác.

Hơn nữa, sau khi nói xong những lời này, không có thái độ hùng hổ dọa người làm cho người khác cảm giác khó xử, chỉ có thể biết khó mà lui, cuối cùng còn săn sóc thêm một câu: “Hy vọng cháu có thể suy nghĩ thật kỹ.”

“Bản thân vô dụng, có thể đừng quăng cái nồi lớn như vậy lên người một tiểu bối được không?”

Tôi quay đầu nhìn, là Quý Thâm tan làm về.

Cậu ấy thẳng đầu, nhìn giống như một chú sư tử đang tức giận, đè nén lửa giận của mình.

Chú Quý vẫn bất vi sở động, thậm chí khinh miệt mà nhếch khóe miệng.

“Vậy con đã giải quyết vấn đề này chưa?”