Nhớ năm xưa cô dùng mọi thủ đoạn chỉ để anh chú ý đến mình lâu hơn một chút, đến bây giờ thì lại càng cảm thấy xấu hổ vì nó. Ngón tay trắng nõn thon dài của Trần Diệc Nhiên lại đưa ra, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Điềm Tâm, hơi dùng lực, kéo cả người cô lên giường, xoay người một cái, anh đặt cô dưới thân thể, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt trắng nõn của cô.
Điềm Tâm cảm thấy trong lòng cô Trần Diệc Nhiên luôn sáng chói như thế. Khuôn mặt cô tròn tròn, mang theo nét sung mãn của thiếu nữ, hồng hào, lông mi thật dài, cong vút bao trùm cả một đôi mắt to linh động. Cái mũi nhỏ tinh xảo, trong giấc mơ khẽ chun lại, đôi môi hồng phớt hơi cong lên, lộ ra dáng người sáng bóng.
Dù trong lòng cô biết Trần Diệc Nhiên cũng chỉ xem cô như một đứa trẻ, thế nhưng nghĩ đến Thẩm Tâm và Lục Dật Tiêu cũng chênh nhau bảy tuổi, thế nhưng anh ta lại không hề câu nệ, trong nội tâm cô cũng có chút khổ sở. Hà cớ gì với cô, anh luôn tỏ ra rất có chừng mực?