Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 13




Mưa gió qua đi, không khí dễ chịu hơn nhiều, nhưng bây giờ vẫn đang là mùa hè, nhiệt độ chỉ tầm 34 độ, không tiếp tục hạ xuống.

Trần Tĩnh chịu lạnh, ban ngày mặc áo sơ mi chiffon đơn giản cùng váy đuôi cá. Ăn mặc đơn bạc chăm sóc đám tây trang giày da cả một ngày, xem nhẹ tiết trời thay đổi. Đêm dầm mưa, ban ngày chạy cả ngày, rạng sáng thân thể đang trong trạng thái lơ mơ.

“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, Trần Tĩnh.”

Tiếng ho khan không ngừng liên tục rót vào tai Bùi Chẩn chỉ cách một bức tường, không nghe thấy tiếng trả lời nên tiếp tục gõ cửa phòng.

Bên trong, Trần Tĩnh đã khó chịu đến mức không còn sức lực, nghe thấy tiếng đập cửa cái gáy như muốn nứt ra, nắm vật cứng bên gối, ném về phía cánh cửa đang đập bang bang rung động.

Nháy mắt tiếng đập cửa dừng lại. 

Nhưng không yên tĩnh được bao lâu, lại một hồi tiếng động vang lên như tra tấn. 

Cô càng thêm đau đầu không có sức để ý, kéo chăn mỏng che kín đầu, muốn ngăn cách tiếng đập cửa phiền phức.

“Tôi vào đây.”

Người đã lâu không thấy tiếng trả lời mở cửa phòng đi vào, trong phòng bóng tối bao trùm, Bùi Chẩn sờ vách tường tìm được công tắc, đèn sáng lên. Ánh sáng bất ngờ làm Trần Tĩnh càng thêm khó chịu, thân thể  cuộn tròn trong tấm chăn mỏng.

Bùi chẩn khom lưng, giữ bờ vai đang lộn xộn, chậm rãi xốc tấm chăn trên đầu cô ra, nhẹ giọng nói: “Để tôi xem”. 

Da Trần Tĩnh rất trắng, khuôn mặt lộ ra lúc này càng thêm trắng bệch, ho một lúc lâu đã chuyển thành ửng đỏ, như vừa được đánh một lớp phấn. Trần Tĩnh hơi hé mắt, không có sức lại nhắm lại, quay đầu đi, mày nhăn càng chặt.

Mồ hôi làm những sợi tóc mái dính ướt vào trán, mu bàn tay Bùi Chển dán lên, nóng đến dọa người.

Bùi Chẩn lập tức nói: “Đi bệnh viện.”

Trần Tĩnh lại xốc chăn mỏng lên che mặt, xoay người, không để ý đến hắn. 

Bùi Chẩn không hé răng, cách tấm chăn mỏng tìm được bả vai cô, trực tiếp nâng nửa người ngồi dậy:”Nghe lời, mặc quần áo”. 

Mí mắt Trần Tĩnh gục xuống, nửa người dựa vào trên người hắn, hơi thở mong manh: “Không có sức.”

Bùi Chẩn đỡ thân cô ngồi dựa về phía đầu giường. Đi đến phòng quần áo, tìm được chiếc áo thun và quần ở nhà, đặt ở trước mặt, bảo cô mặc vào. Thân hình cô mềm mại không có sức, ngón tay câu lấy chiếc áo liền rơi xuống. Qua lại vài lần, càng không  kiên nhẫn, cả người lại nằm rạp xuống giường, giọng cáu kỉnh:”Không đi”. 

Bùi Chẩn đứng một bên không lên tiếng, đi tới nâng người lên, cầm áo thun tròng vào đầu, rồi túm hai cánh tay lên. Mặc xong ở trên, Bùi chẩn xốc chăn lên ôm eo cô, đặt cả người nửa nằm nửa ngồi ở mép giường, hai chân buông xuống dưới.

Áo thun to rộng, có thể che khuất nửa bên mông. Nhưng vì lăn lộn một lát, váy ngủ trên người cô đã bị cuốn đến háng, mơ hồ lộ ra một góc quần tam giác.

Hai chân trắng nõn, càng ngày càng lộ.

Bùi Chẩn quay đầu, tránh né chỗ đó, cầm quần tròng vào kéo thẳng lên trên, cố gắng mặc tốt. Bùi Chẩn thở phào một hơi, cho Trần Tĩnh ghé lên vai định bế cô lên.

“Đồ lót…”

Người đang nằm trong lòng ngực Bùi Chẩn cử động, cầm tay ngăn hắn lại. Thấy người đang si ngốc, nhắm mắt lại nói giọng càng thêm cẩn thận: “Áo ngực…chưa mặc”.  

Bùi Chẩn theo bản năng mà nhìn về phía trước ngực Trần Tĩnh.

Áo thun mùa hè rộng rãi, nhưng cũng mỏng thấu. Hai viên đỏ hỏn vểnh cao, đỉnh vào lớp vải áo.

Bùi Chẩn quay mặt nhanh sang chỗ khác, giọng nói sặc ho khan không ngừng. 

Trần Tĩnh nắm lấy cánh tay hắn, bàn tay nóng mỏng chỉ hắn mở ngăn kéo đầu giường ra.  Một hàng áo màu tím đỏ, xắp xếp ngay ngắn ở bên trong. còn chưa thấy rõ được lớp ren, Bùi Chẩn như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay nhét vào bàn tay Trần Tĩnh, vẻ mặt hoảng loạn nói:”Cái này…cô mặc đi”. 

Nói xong liền quay đầu đi, l*иg ngực sóng gió áp lực.

Trần Tĩnh không gây khó xử, cầm áσ ɭóŧ nhét vào trong áo thun. 

Bùi Chẩn đợi nửa ngày, Trần Tĩnh cúi ở dưới ngực hắn, vẫn đang sột soạt chưa xong. 

Trần Tĩnh lặp lại vài lần, vẫn không đóng được móc khóa, tay lúc này đã sớm không có lực. Toàn lực Trần Tĩnh áp lên người Bùi Chẩn, cằm chống lên vai hắn, thổi ra một hơi khí nóng:”Giúp tôi cài vào”. 

Toàn thân Bùi Chẩn cứng đờ, hơi thở tạm dừng, hoài nghi ảo giác của mình.

Trần Tĩnh thấy hắn không có động tác nào, trực tiếp cầm bàn tay hắn đưa vào trong vạt áo, nói: “Cài giúp tôi”.

Bùi Chẩn đổ mồ hôi lạnh, bắt lấy bốn cái móc lành lạnh, đầu ngón tay khều khều nó rời ra, tránh tiếp xúc nhiều đến da thịt.  Nhưng cuối cùng vẫn là tay mơ, cài qua cài lại, vẫn không cài vào được. 

Trần Tĩnh cảm nhận tình huống trước ngực mình càng làm càng loạn, bộ ngực sớm đã bị lệch, cầm tay hắn nhắm thẳng phía trước tìm kiếm, không kiên nhẫn nói:”Đằng trước”. 

Lòng bàn tay đột nhiên chạm vào một thứ mềm mại, đánh cho Bùi Chẩn một đòn trí mạng.

Bàn tay to rộng, động tác vừa cứng đờ lại mềm mại.

Phần dịu dàng vào giờ phút này, như củi khô lửa đốt.

Mắt không thấy chỉ còn đôi tay tìm kiếm phương hướng, rất cẩn thận nhưng cũng có sai sót.

“Hừm~”

Trần Tĩnh rên lên một tiếng không kịp thu lại. 

Bùi Chẩn hoảng loạn rút tay ra, nhưng hai viên kia vừa đụng tới lại cách hắn càng gần. Thân thể mềm mại kề sát ngực hắn, ma sát làm lông tơ dựng đứng cả lên.