Sau khi đến kinh thành gặp lại cậu, tuần nào cậu cũngsai người đưa lương thực và thuốc bổ tới cho mẫu thân cô, lại còn đưarất đúng bệnh, đủ thấy cậu đã lén lút điều tra về bệnh tình của mẫuthân. Nhờ sự tiếp tế hào phóng của cậu đã giải quyết được vấn đề thuốcbổ khiến cô đau đầu nhất (chủ yếu vì vừa đắt kinh khủng vừa khó mua), cô hoàn toàn không cần lo không đủ tiền dùng. Cho nên cô không hiểu tạisao Hạ Nguyên lại đột nhiên hỏi cô như vậy.
- Sao ngươi có thể dư dả? Ở cái nơi như thôn Tiểu Quy, dù đấtđai cả thôn đều là của ngươi thì ngươi cũng kiếm không ra tiền, đừng nói chi là trong nhà ngươi lại không có ruộng đất. Thế nhưng, dù đã biếttình hình của ngươi, ta vẫn chưa từng đưa ngươi tiền.
Hạ Nguyên có chút khó khăn nói xong mới hỏi:
- Ngươi có biết là tại sao không?
- Bởi vì người như các ngươi cảm thấy đưa tiền rất dung tục, hơn nữa còn dễ gây tổn thương lòng tự ái của người nghèo, đương nhiên không chịu đưa, ngay cả nói cũng không được.
Bạch Vân cảm thấy mình rất là biết quan tâm, chưa từng dùng “ngạo khí của người nghèo” để hành hạ cậu.
Hạ Nguyên lại bị tức đến lạc đề, hầm hừ chất vấn:
- Người như bọn ta gì chứ? Là người thế nào?
Bạch Vân hất cằm, dùng cách thức thường dùng để đả kích cậu trong thư từ qua lại mười năm nay, nói:
- Mời tham khảo Vương Di Phủ* trong “Thế thuyết tân ngữ, quy châm” sẽ biết ta nói là người nào. (* Vương Di Phủ đời Tấn khinh tiền, không bao giờ nói đến “tiền”. Một hôm, ông ngủ, người nhà chất tiền quanh giường ông để xem lúc thức dậy ôngcó nói đến tiền hay không. Quả nhiên, lúc thức dậy, ông hết sức ngạcnhiên nhưng chỉ bảo người nhà sao không cất “cái vật tầm thường” ấy đi,chứ không nói đến “tiền”.) (1)
- Vương Di Phủ gì?!
Dù tự nhận là đầy bụng thi thư nhưng đáng tiếc Hạ Nguyên khôngcó trí nhớ tốt như Bạch Vân, nhất thời không nhớ ra đó là ai, cho nêncậu suýt trở mặt với cô lần nữa, khoe khoang như thế đúng là muốn ăn đòn mà!
May mà cậu kịp thời nhớ ra, nữ nhân này có khốn kiếp cỡ nào cũng là người cậu quan tâm, lại còn là nữ nhân, cậu không thể giống nhưtrước đây được. Phải nhịn.
Bạch Vân khẽ cười ra tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cô chậm rãi đọc đoạn văn kia_____
- “Vương Di Phủ nhã thượng huyền viễn, thường tật kỳ phụ thamthục, khẩu vị thường ngôn tiền tự. Phụ dục nghị chi, lệnh tỉ dĩ tiễnnhiễu sàng bất đắc hành. Di Phủ thần khởi, kiến tiền ngại hành, hô tìviết: ‘Cử khước a đổ vật.’” (Vương Di Phủ luôn tôn sùng lý lẽ sâu xa, thường căm ghét sự tham lam thấp hèn của vợ mình, miệng chưa từng nóira chữ “tiền”. Vợ ông muốn thử ông, bèn sai tỳ nữ xếp tiền quanh giườngngủ, khiến ông không thể bước đi. Buổi sáng Vương Di Phủ thức dậy, thấytiền cản trở đường đi, liền gọi tỳ nữ, nói: “Đem những thứ này xuống!”)(2)
Đọc xong, cô nhướng mày trả lời câu vừa rồi của cậu:
- Người như các ngươi chính là_____cả đời không chịu nói chữ“tiền” ra khỏi miệng, nhìn thấy tiền cũng tức giận, nếu bảo các ngươidùng tiền đi giúp đỡ bằng hữu thì các ngươi có thể xấu hổ đến mức nhảysông tự vẫn.
Hạ Nguyên luôn phong thái hoàn mỹ rất không có khí chất lườm cô, thể hiện rằng mình không vui. Dù không vui nhưng đây không phải lúc dây dưa chuyện này, nên nói đến chính sự thì hơn, món nợ này để về sau hẵng tính! Hừ.
- Ta tặng ngươi vật phẩm và sách vở nhưng chưa từng tặng ngươitiền. Sau đó khi biết mẫu thân ngươi năm ngoái mắc bệnh nặng, suýt nữakhông cứu được, trong lòng ta rất hối hận.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng mười năm nay cậu không chịu tặngtiền, chính là vì lo nghĩ đến lòng tự ái của cô, cũng hi vọng cô tự mình cố gắng vươn lên. Dẫu sao thì vô duyên vô cớ giúp đỡ quá mức, ngược lại sẽ khiến người được giúp đỡ trở thành lười nhác vô dụng, cậu đã nghe kể không ít những ví dụ về lòng tốt trở thành chuyện xấu.
- Hạ Nguyên, ngươi cho rằng trừ đọc sách và đá bóng ra, ta không biết làm gì cả sao?
- Đương nhiên không phải. Ngươi có đầu óc thông minh, tay chânnhanh nhẹn, ta tin ngươi biết làm rất nhiều thứ, chỉ cần ngươi muốn học.
- Đa tạ ngươi coi trọng ta như vậy. Nhưng ngươi nhất định không ngờ được, ta biết cách kiếm tiền lắm.
Bạch Vân lại tiết lộ một bí mật nữa cho Hạ Nguyên:
- Kỳ thực từ năm mười ba tuổi ta đã bắt đầu giúp Trương phu nhân xử lý các cửa hàng và khách điếm của bà ấy. Nếu ta không đi thi trạngnguyên thì chắc là sẽ trở thành một thương nhân giỏi. Bởi vì ta giúpTrương phu nhân làm việc chưa được mấy năm đã kiếm được không ít tiềnlương và tiền thưởng, còn nhiều hơn cả mấy quản sự khác. Số tiền đó đủđể làm lộ phí và phí chi tiêu cho hai mẫu tử ta đến kinh thành. Trươngphu nhân còn nói, chờ ta lo xong chuyện kinh thành, bà ấy rất hoannghênh ta quay về làm việc cho bà ấy, bà ấy nói muốn đem bản lĩnh buônbán của mình truyền cho ta, để ta trở thành thương nhân giỏi nhất trongthiên hạ_____
- Thương nhân?!
Hạ Nguyên nghi ngờ mình sắp bị cô chọc tức đến hôn mê. Cậu hổn hển chất vấn:
- Ai xúi giục ngươi đi con đường tà đạo đó?! Trương phu nhân lại là thần thánh phương nào?
Cậu muốn đi xé xác bà ta!
- Trương phu nhân giống Trần phu nhân, đều là người trong ThậnNghiêm Am. Ta nghe Trương phu nhân nói, Trương gia nhà bà ấy là phúthương đệ nhất kinh thành, dù ngươi không qua lại với các thương nhânthì chắc là cũng có nghe nói?
- Hoàng thương Trương gia…...đúng rồi, Trương gia có một nữ nhi ở Thận Nghiêm Am. Nữ nhi đó là một nhân tài buôn bán, sau khi gả cho mộttú tài nghèo, chỉ ngắn ngủi trong vòng năm năm bà ấy đã khiến gia tộccủa tú tài kia thành hào phú một vùng, lại dùng thủ đoạn đưa trượng phuvào thư viện nổi danh nhất kinh thành, để ông ta được danh sư chỉ bảo,cuối cùng thuận lợi thi đậu cử nhân, sau đó gắng gượng thi đậu đồng tiến sĩ, bà ấy phí một món tiền lớn chạy chọt khơi thông đường làm quan choông ta, thủ đoạn vô cùng lợi hại. Đáng tiếc___
- Đáng tiếc trượng phu có tiền đồ liền nghĩ tới hưởng thụ vuichơi tửu sắc. Vậy nên Trương phu nhân lại dùng thời gian hai năm khiếncho nhà chồng trở về nguyên dạng hai bàn tay trắng.
Bạch Vân tiếp lời nói hết.
Hạ Nguyên nhìn cô, hỏi:
- Ngươi thật biết Trương phu nhân đã làm những gì?
Chẳng hạn như: dùng thuốc độc giết chết thứ tử thứ nữ của trượng phu, sau khi khắc dấu lên mặt các thị thiếp thì đem bán tới kỹ viện,dùng danh nghĩa bạn bè thân thích của trượng phu cho vay tiền, đồng thời tới quan phủ tố cáo…..
- Ta biết, bà ấy đều nói cả.
Bạch Vân gật đầu.
- Thật sự biết?
Hạ Nguyên không cho rằng Trương phu nhân là người làm chuyện ácsẽ kể lại đúng sự thực. Quá nửa hẳn là sẽ nhấn mạnh sự đáng chết của kẻphụ tình cũng như những điều tệ bạc mà bản thân gặp phải, đúng không?Còn về những chuyện ác mình làm, đại khái đều kể lại mơ hồ qua quýt.
- Thật. Trần phu nhân và Lý phu nhân cũng biết. Họ còn kinh ngạc nói tại sao Trương phu nhân không che giấu chút nào mà nói ra hết. Sauđó họ sợ sẽ dạy hư ta nên luôn bảo Trương phu nhân đừng nói.
Bạch Vân xòe tay.
- ….Ngươi không có nhắc tới trong thư.
- Không phải chuyện gì to tát, có gì hay mà nhắc.
- Còn không phải chuyện gì to tát? Ngươi sẽ bị bà ta dạy hư!
Hạ Nguyên tức giận nói.
- Ta không bị dạy hư đâu.
Bạch Vân không cho rằng như vậy.
- Thế ta hỏi ngươi, sau này nếu ngươi cảm thấy mình gả nhầmngười thì ngươi sẽ không màng đến luật pháp triều đình, giết toàn bộtiểu thiếp và thứ tử thứ nữ của trượng phu, sau đó khiến cả gia đìnhchồng thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng ư?
- Không.
- Sao ngươi có thể không chứ?
Hạ Nguyên hoàn toàn không tin, trong xương cốt Bạch Vân vốn dĩkhông hề có các mỹ đức như dịu ngoan hiền thục nhẫn nhịn gì gì đó.
- Ta không lấy chồng, đương nhiên không thể nào gặp tình huống như vậy.
Bạch Vân nói.
- Cái gì? Ngươi không lấy chồng?!
Hạ Nguyên kinh hãi vỗ bàn, sức lực mạnh đến mức khay ly trên bàn đều nhảy lên.
- Ngươi kích động như vậy làm gì? Cũng đâu phải chuyện lớn.
Mẹ cô cũng không quá trông cậy cô lấy chồng. Mặc dù bà luôn hivọng cô xuất giá nhưng quả thực không tưởng tượng được người nào có thểchứa chấp cô, thế là bi quan không dám nghĩ nhiều, cùng lắm là thở ngắnthan dài mà thôi.
- Đương nhiên là chuyện lớn! Là ai dạy cho ngươi cái loại ý nghĩ này? Có phải là các ni cô không gả được và các phu nhân trong ThậnNghiêm Am gả nhầm người không? A!
Ý thức nguy cơ nồng đậm khiến Hạ Nguyên bắt đầu thần hồn nátthần tính, cảm thấy tất cả mọi người Bạch Vân quen biết đều có hiềmnghi, đều là những kẻ ác dạy hư cô.
- Không có ai dạy ta không lấy chồng, là tự ta quyết định.
- Tại sao không lấy chồng? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?
Hạ Nguyên không ngồi yên nữa, đứng dậy vòng qua bàn, đứng trước mặt Bạch Vân, từ trên cao nhìn xuống, hùng hùng hổ hổ.
- Không nghĩ gì cả, ta đã cân nhắc qua một lần tất cả nam tử hợp độ tuổi mà ta biết, phát hiện không người nào ta có thể gả nên mớiquyết định không gả.
Bạch Vân rất nghiêm túc nói.
- Không người nào có thể gả?
Hạ Nguyên cắn răng hỏi.
- Đúng vậy.
- Vậy ta thì sao? Ta cũng không đáng để gả sao?
- A?
Bạch Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt bốc lửa của Hạ Nguyên, nhất thời không thốt nên lời.
Hai ngày nay cô mới hiểu rõ là mình thích Hạ Nguyên, nhưng quảthực cô không vì thích cậu mà cho rằng hai người nên kết thành phu thê.Suy cho cùng……điều này quá khó có thể tưởng tượng.
Cậu ấy là quý tộc kinh thành, cô là người nghèo ở sơn thôn, hai người không thể chung đường.
Cô hiểu rất rõ ràng; trong khi, hiển nhiên, Hạ Nguyên vẫn cònđang hỗn loạn, chưa có thời gian tỉnh táo suy nghĩ rõ nên lúc này mớitức giận như vậy, cảm thấy…..bị phụ bạc như vậy.
Editor chú thích: (1) và (2) có nội dung na nánhau, (1) là điển tích bằng tiếng Việt mình tìm được trên mạng, (2) làmình dịch từ đoạn mà Bạch Vân đọc; điển tích này hình như không quá phổbiến nên mình không tìm được nhiều, do đó không xác định được đâu là bản chính xác nên mình bê cả 2 đoạn lên. ^^