Để làm xong đống bài tập hè chưa đến hai trang kia Du Thụ gần như đã thức cả đêm. Sáng sớm hôm nay sát giờ mới đến lớp. Chân trước vừa bước vào cửa thì chuông vào học đã vang lên.
Hắn vừa ngồi vào chỗ của mình, Lý Mậu Dương đã ném giấy cho hắn. Du Thụ đặt cặp sách xuống mở ra xem.
[Vu Toàn Khoa nói hôm qua mày với tên đúp lớp kia ở lại lớp với nhau? Anh ta không làm gì đấy chứ?]
Đọc xong, Du Thụ trực tiếp ném tờ giấy vào thùng rác phía sau.
Thấy Du Thụ không trả lời mình, Lý Mậu Dương lại nghiêng người thừa lúc giáo viên tiếng Anh đang lật sách, nhỏ giọng nói: "Hay là anh ta nắm thóp được mày rồi? Hôm qua tao nhìn cái bộ dạng ngả ngớn kia phát ghét lên được. Nếu không hôm nay tao bảo anh em cho biết thế nào là lễ độ nhá?"
Du Thụ nghe cậu ta nói nhưng ánh mắt lại dừng ở người ngồi phía bên kia Lý Mậu Dương, Phùng Tùng Dương.
Phùng Tùng Dương chống cằm ngáp dài, dường như anh phát hiện được ánh mắt của Du Thụ, quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người va phải nhau.
Lý Mậu Dương bên cạnh còn định nói gì đó, Du Thụ đã đảo mắt đi, lấy sách tiếng anh từ đống sách trên bàn ra.
Sau đó, giáo viên tiếng anh lên tiếng: "Good morning, students!"
Lý Mậu Dương vội vàng ngồi thẳng dậy, theo những học sinh khác đáp lại: "Good morning, teacher!"
Vừa dứt lời, cậu ta thấy một cục giấy lướt qua trước mặt mình, chuẩn xác đập vào mặt Du Thụ.
"Vãi chưởng!" Lý Mậu Dương theo phản xạ gào lên.
Âm thanh đột ngột này gây ra một tràng cười ở trong lớp. Giáo viên tiếng anh tức đến mức tái mặt, cô chỉ vào Lý Mậu Dương, đuổi cậu ta ra khỏi lớp.
Mãi cho đến khi Lý Mậu Dương đi ra ngoài, Du Thụ mới nhìn sang hướng hung thủ gây án.
Phùng Tùng Dương dùng khẩu hình miệng hỏi hắn: "Làm bài tập xong chưa?"
Du Thụ cau mày, lựa chọn không trả lời. Hắn đặt sách tiếng anh lên bàn, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Không có bức tường thịt Lý Mậu Dương, Phùng Tùng Dương càng trắng trợn không sợ ai, ném tiếp cho hắn cục giấy. Bách phát bách trúng, cục giấy rơi thẳng vào đũng quần Du Thụ.
Du Thụ nhìn cục giấy trên đũng quần mình, giơ tay lên. Cô giáo đang giảng bài nhìn thấy hắn giơ tay, hỏi hắn có chuyện gì.
Phùng Tùng Dương cho rằng hắn sẽ tố cáo anh trong giờ học vi phạm kỉ luật lớp.
Nhưng Du Thụ chỉ nói: "Thưa cô, dạ dày em hơi khó chịu buồn nôn, em xin phép ra phòng y tế kê thuốc."
Giáo viên tiếng anh không hỏi gì, cho hắn đi ra luôn. Dù sao thì mấy đứa như Du Thụ, lên lớp là ngủ, thành tích thì kém, cô cũng lười quản.
Sau khi Du Thụ ra khỏi lớp, nhìn thấy Lý Mậu Dương ngồi xổm trước cửa phòng học, trông y hệt một con sư tử đá. Gặp hắn, cậu ta lập tức đứng dậy hỏi: "Lại là do Phùng Tùng Dương giở trò à?"
Du Thụ không để ý tới cậu ta, vừa mới sáng sớm đã bị Phùng Tùng Dương làm phiền. Thế là hắn vòng qua người Lý Mậu Dương, đi thẳng xuống cầu thang đến phòng y tế ở tầng một.
Thầy Cung ở phòng y tế vừa đi họp, Du Thụ tìm đại một cái giường nằm xuống, một lúc sau đã ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu thì có người lay vai hắn, lúc này hắn mới tỉnh lại.
"Du Thụ, em vẫn ngủ à? Sắp học xong 2 tiết rồi đấy."
Mở mắt ra là một người đàn ông tuấn tú, đôi mắt to, mặc áo khoác trắng đứng trước mặt hắn. Du Thụ ngồi dậy, dùng hai tay đỡ cái trán đau nhức.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Người đàn ông xắn tay áo nhìn đồng hồ: "Chín giờ hai mươi, mười phút nữa hết tiết."
"Vậy chờ hết tiết thì em đi."
"Được rồi, sao hôm nay rảnh rổi mà tìm đến chốn này nghỉ ngơi thế?" Người đàn ông ngồi trở lại bàn làm việc, hỏi: "Em bị thương ở đâu?"
"Chỉ là trong lớp học ngủ không ngon, lại đây mượn giường của thầy." Du Thụ nói.
Người đàn ông ngầng đầu nhìn hắn, cười nói: "Hôm qua có nghe loa phát thanh, Phùng Tùng Dương chuyển đến lớp em à?"
Du Thụ xoa thái dương, mấy giây sau mới trả lời: "Vâng."
Người đàn ông lấy trong ngăn kéo ra một hộp thuốc giảm đau ném cho hắn.
"Thuốc theo toa, mỗi lần một viên, không nên uống nhiều."
Du Thụ nhận lấy, lấy luôn một viên, nuốt xuống một cách khô khan. Hắn tiện tay đút chỗ thuốc còn lại vào túi quần.
Người đàn ông nhìn thấy hắn đã uống thuốc, đổi đề tài: "Lúc nghỉ hè thầy có gặp lại Phùng Tùng Dương, gặp ở quán bar lần trước em giao đồ ăn cho thầy."
Quán bar? Du Thụ nhớ lại một lúc mới nhớ ra đó là quán bar gì.
Sắc mặt của hắn có chút thay đổi, nhưng cũng không quá rõ ràng, hắn chỉ nói: "Thầy là giáo viên mà thích nói sau lưng học sinh thế sao?"
"Nó với em đâu giống nhau. Trưởng thành rồi, đến đó chơi tí cũng không sao."
Người đàn ông nói xong lại đùa: "Không phải em muốn tìm việc bán thời gian sao? Thứ bảy tuần này nhà thầy dọn vệ sinh, trả tiền cho em theo giờ nhé?"
Du Thụ nhìn người đàn ông một cái: "Không cần, em về lớp đây."
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng y tế.
Người đàn ông cười, nhìn hắn đẩy cửa đi ra, cuối cùng thở dài một hơi: "Thằng nhóc này nhìn từ phía sau cũng thật đẹp trai."
Khi Du Thụ trở lại lớp học, mấy học sinh nam ngồi phía sau không thấy đâu, ngay cả Phùng Tùng Dương cũng không ở trong lớp.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hắn lấy bài tập hè làm xong từ tối qua và sổ liên lạc ông Vương đã nhận xét từ cặp ra, đi sang phòng giáo viên ở tầng ba. Lão Lâm đang chuẩn bị các câu hỏi kiểm tra cho bài kiểm tra tuần này trong văn phòng, về cơ bản là nội dung ôn tập của học kỳ trước. Ông đeo kính lão, đang lật giở từng trang thì có người đi vào: "Báo cáo."
Ngẩng đầu lên đã thấy Du Thụ đứng ở cửa, Lão Lâm ra hiệu cho hắn vào. Du Thụ đi vào, đưa bài tập hè và sổ liên lạc. Lão Lâm kiểm tra ngẫu nhiên mấy bài, đồng thời kiểm tra luôn sổ liên lạc thấy đã có nhận xét và chữ kí phụ huynh.
"Ai kí cho em thế?" Chữ kí này không phải chữ kí của mẹ hắn, Phương Lam, nên lão Lâm phải hỏi.
"Ông em." Du Thụ đáp.
"Bài tập làm ổn, chữ viết phải luyện lại. Chỗ nào không hiểu có hỏi Phùng Tùng Dương không?" Lão Lâm hỏi lại.
"Vâng, anh ấy giảng kĩ lắm."
Hôm qua, sau khi tan học, Phùng Tùng Dương dạy hắn phương pháp và công thức đơn giản nhất với vẻ mặt nghiêm túc chứ không phải là đi đường tắt cho hắn chép đáp án. Chỉ là hắn không nghĩ đến, nửa năm không đến trường mà kĩ năng tư duy giải đề vẫn tốt thế, còn có thể kiên nhẫn với hắn như thế.
Nghe Du Thụ nói như vậy, lão Lâm như được an ủi gật đầu, mặc dù là ông tự dưng nảy ra suy nghĩ này, lấy hai người trái hẳn nhau là thí nghiệm nhóm học tập. Ban đầu còn không ôm quá nhiều hy vọng, thậm chí ông còn lo hai người sẽ vì chuyện này mà xung đột. Không ngờ chỉ một ngày đã có kết quả. Không tệ.
"Không tệ, hai người các em động viên lẫn nhau, tiếp tục cố gắng." Lão Lâm giơ tay vỗ vỗ vai hắn.
Học kỳ này, ông không muốn nhìn thấy 11-2 tiếp tục đứng bét nữa.
Du Thụ lại hỏi: "Thầy Lâm, bao giờ cái nhóm học tập này mới giải tán?"
Lão Lâm nghe xong nói: "Nếu các môn của em đều trên 60 điểm, thầy sẽ cân nhắc thảo luận lại."
Ông không đợi Du Thụ thắc mắc thêm đã đổi chủ đề.
"Đúng rồi, chuyện hôm nọ nói với em, em nghĩ sao? Muốn thử một lần không?"
Sau khi Phùng Tùng Dương ra khỏi phòng giáo viên ngày hôm qua, Lão Lâm đã gọi nói chuyện riêng với Du Thụ mấy phút. Về việc chọn lại ban cán sự cho lớp, ông muốn Du Thụ ứng cử ủy viên thể dục. Mặc dù thành tích hắn kém nhưng đây cũng là một phương pháp giúp hắn tích cực tham gia các hoạt động của lớp. Nếu không, cái bộ dạng lười nhác cả ngày của hắn thật khiến người ta đau đầu mà.
Thật ra, hôm qua Dụ Thụ đã từ chối lời đề nghị của thầy Lâm, chỉ là thầy Lâm vẫn muốn hắn suy nghĩ kĩ. Hiện tại, hắn vẫn không đồng ý.
Đúng lúc chuông vào lớp vang lên.
"Thầy Lâm, em vào lớp trước."
"Đi đi."
Lão Lâm không tiếp tục truy hỏi, Du Thụ cũng mượn cơ hội này rời khỏi phòng giáo viên.
Tiết ba là tiết lịch sử.
Lớp 11 vẫn chưa phân ban, phải đợi đến cuối kì, nhà trường sẽ căn cứ vào thành tích của học sinh mà tiến hành phân ban. Hiện tại thì chương trình học theo ngày chẵn lẻ để chia thời khóa biểu. Trừ các môn chính thì hôm nay học các môn theo tổ hợp xã hội.
Giáo viên lịch sử của lớp cũng chỉ dạy lớp thường, tính cách mặc kệ, lớp muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, 11-2 còn là cái lớp có thành tích kém nhất khối, giáo viên đã quen với việc nhắm mắt làm ngơ.
Cho nên việc ba đến năm học sinh không có mặt ở trong lớp thì giáo viên vẫn giảng bài một cách thản nhiên.
Du Thụ chưa vào lớp thì điện thoại đã vang lên. Hắn đứng trước cửa lớp, cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Trần Vận.
[Trần Vận: Thằng ngu Lý Mậu Dương gọi mấy đứa trong lớp chặn Phùng Tùng Dương ở nhà vệ sinh tầng 2!]
[Trần Vận: Tao nghe Chu Toàn Khoa nói, nó nói nhà vệ sinh bị khóa từ bên trong.]
[Trần Vận: Mày phải đi xem ngay! Vừa mới khai giảng đừng gây chuyện!]
Du Thụ cau mày cất điện thoại, xoay người chạy về phía phòng vệ sinh nam tầng hai.
Y như lời Trần Vận nói, nhà vệ sinh nam tầng 2 đúng thật bị khóa trong.
Du Thụ thở hổn hển, vội vàng gõ cửa hai lần. Bên trong có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị đập xuống đất cùng với một vài tiếng chửi rủa quen thuộc.
May mắn thay, nhà vệ sinh được ngăn cách với lớp học bằng một phòng chứa đồ nên không ai ngó qua đây.
Du Thụ tàn nhẫn đập mấy lần: "Mẹ mày, Lý Mậu Dương, mở cửa ngay cho tao!"
Tiếng động bên trong lập tức dừng lại ngay sau khi Du Thụ nói. Một giây sau, cửa được mở ra.
Phùng Tùng Dương khoan khoái đứng ở phía sau cánh cửa, nghiêng đầu cười: "Nhìn em gấp thế, là lo lắng cho đám bạn này, hay là lo lắng cho anh?"
Du Thụ: "..."
Phùng Tùng Dương còn cười, Lý Mậu Dương ở bên trong đã mắng: "Cụ mày nữa thằng đúp lớp! Thụ, mày đến đúng lúc lắm, đè anh ta xuống cho tao!"
Cậu ta nói xong, Du Thụ đi vào nhìn thoáng qua. Sau đó hắn nhíu màu, một bước tiến lên ôm lấy Phùng Tùng Dương.
Phùng Tùng Dương còn đang cười tự mãn, nháy mắt khuôn mặt trở nên cứng đờ.
Chưa kịp phản ứng, Du Thụ đã ấn anh vào một bên khung cửa, buộc anh phải nghiêng người sang một bên. Trong một khoảnh khắc, một vài giọt nước đập lên mặt anh. Đồng thời bên tai anh vang lên tiếng kêu đau.
Thùng sắt rơi trên mặt đất, lạch cạch lăn dưới chân họ.
Phùng Tùng Dương ngước mắt nhìn, áo khoác của người trước mặt đã ướt sũng, ngay cả mái tóc đen ngắn xinh đẹp cũng ướt đẫm.
Du Thụ buông anh ra, sờ sờ sau đầu, lại duỗi tay nhìn, lòng bàn tay dính đầy máu tươi.
Hình như vừa rồi cái móc trên thùng sắt khoét vào đầu hắn một lỗ thì phải.