Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 63




Sau khi tiết học thứ tư kết thúc, cô lại đi tìm lão Kim, lần này lão Kim ở văn phòng.

Sau khi nghe ý định của Lục Vân Đàn, lão Kim vô cùng bất đắc dĩ: “Chỉ còn nửa ngày nữa thôi là nghỉ rồi, em không thể kiên trì hơn một chút nữa sao?”

Lục Vân Đàn lắc đầu: “Không được thầy ạ, em không chịu nổi nữa rồi.” Thật ra bây giờ cô đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng cô đã quyết tâm muốn xin nghỉ luôn, cô thật lòng không muốn phải tiếp tục chịu đựng thêm hai tiết học buổi chiều nữa.

Lão Kim nhìn cô chằm chằm một lúc, quan tâm hỏi: “Vân Đàn, có phải dạo này em gặp phải chuyện gì không? Đi học cứ hồn vía lên mây, cũng không tập trung nghe giảng, cuộc thi cuối kỳ tụt đến gần một trăm bậc, nếu em còn tiếp tục như vậy thì không được đâu đấy, sắp thi đại học rồi!”

Lục Vân Đàn: “Em không gặp phải chuyện gì đâu ạ.”

Lão Kim: “Thế dạo này em bị làm sao thế? Trước kia thành tích còn đang không ngừng tiến bộ, các thầy cô bộ môn khi nói chuyện với thầy đều khen em rất nhiều, nói là em đã biết nghĩ cho tương lai, biết phải học hành tới nơi tới chốn rồi, cớ làm sao bây giờ mèo lại hoàn mèo?”

Lục Vân Đàn không nói gì, nghiêm túc chấp hành quy tắc bất thành văn của thành phần học dốt khi bị mắng: không phản bác, không đồng ý, không nói gì.

Lão Kim không làm gì được nữa, đành thở dài một cái, ông ấy kéo ngăn tủ ra, lấy một tờ giấy xin nghỉ, vừa ký tên vừa nói: “Lần này thầy sẽ duyệt đơn xin nghỉ của em, thầy hy vọng sau khi em về nhà, em có thể suy nghĩ cẩn thận hơn. Nghĩ kỹ lại xem, học kỳ sau em nên làm gì, bất luận ra sao thì tương lai của em vẫn là quan trọng nhất, chuyện gì cũng không quan trọng bằng tương lai của chính mình, em nhé.”

Lục Vân Đàn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.” Sau khi cầm được giấy xin phép nghỉ, cô nói: “Em cảm ơn thầy.” Sau đó cô rời khỏi văn phòng thầy chủ nhiệm, chỉ nhoáng một cái cô đã quên béng những lời nói tâm huyết của lão Kim, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi lái xe về nhà.

Sau khi về nhà cũng không có việc gì để làm, nên cô nằm bẹp trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

Hơn mười hai giờ trưa, mẹ cô vội vàng mang cơm trưa cho cô, lại đưa cho cô một cái túi chườm ấm, để cô chườm lên bụng.

Sau khi ăn xong, Lục Vân Đàn lại rảnh rang. Chẳng biết từ khi nào, thời gian của cô như biến thành hồ nước mùa mưa, đầy tràn cả ra, nhiều đến mức cô cũng không biết phải dùng vào chỗ nào, ban ngày trôi qua thật chậm, từ sáng đến tối đều rất nhàm chán, nói tóm lại chính là ba chữ: không thú vị.

Không thú vị chút nào.

Cho dù có là Tết thì cũng chẳng có gì hay ho cả.

Thật ra cô vốn là một người rất thích năm mới, khi năm mới đến, cô có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon để ăn, hơn nữa cô còn có thể đi dạo phố cùng bạn bè cho vui.

Việc mà cô thích nhất khi đến năm mới, đó chính là vào đêm ba mươi, cô có thể đứng ở cửa nhà mình trông ra ngoài phố, nhìn người người nhà nhà đồng thời đốt pháo, tiếng pháo bùm bùm vô cùng náo nhiệt, trong tiếng khói lửa, mọi người cùng nhau chào đón năm mới đến.

Nhưng sau khi có chính sách bảo vệ môi trường, thành phố Đông Phụ không cho phép đốt pháo hoa nữa, thành ra phố cổ Đông An không còn những tiếng ồn ào, cũng chẳng còn náo nhiệt như xưa, giờ mọi người chỉ còn có thể ngồi trước TV xem Xuân Vãn, chán kinh khủng khiếp.

Khi khúc ca kinh điển “Khó quên đêm nay” được phát trên TV, Lục Vân Đàn bỗng nảy ra trong đầu một ý tưởng kỳ lạ: Không biết bên Hợp chúng quốc Hoa Kỳ có tổ chức mừng Tết Âm lịch không nhỉ?

Lunar New Year in America?

Sau đó cô lại nghĩ: Hừ! Có hay không thì làm sao! Chẳng liên quan gì tới nữ hiệp ta đây cả!

Xuân Vãn nhàm chán đã kết thúc, đêm tân niên lại trở về yên lặng.

Điều duy nhất khiến Lục Vân Đàn cảm thấy hứng thú trong Tết chính là nhận tiền lì xì:

Mẹ cô cho cô 666 tệ, chúc cô năm mới 66 thuận lợi, thi đại học đường thành tích tốt; anh của cô cho cô một nghìn tệ, hy vọng năm mới cô trưởng thành hơn một chút, đừng đáng yêu đến mức khiến người khác muốn tay đấm chân đá nữa; ngay cả ba cô, một thầy dạy võ thuật không có sức nặng về kinh tế trong nhà, cũng mừng tuổi cô 99 tệ.

Sau khi có tiền thì cuộc sống cũng có vẻ không còn vô vị như trước nữa.

Sau khi nhận tiền mừng tuổi, cô nạp ngay cho cái app đọc truyện nào đó ba trăm tệ, sau đó cô bắt đầu cuộc hành trình một ngày một đêm xem tiểu thuyết, đọc từ mùng một Tết tới tận mùng ba Tết.

Sáng mùng bốn Tết, cô sắp xếp túi xách, lái xe điện sang nhà Tới Tây Dương như đã hẹn.

Khi đi trên đường, cô còn miên man suy nghĩ: Nhà của Tới Tây Dương có lớn không nhỉ? Có đủ chỗ không? Mấy người bọn họ xúm vào có sợ chen chúc quá không nhỉ? Hầy, đáng ra nên mời mọi người đến nhà mình mới đúng, nhà mình rộng rãi thoải mái, mọi người có thể vui chơi thỏa thích.

Nhưng sau khi cô đi theo hướng dẫn của bản đồ Baidu, cô mới khiếp sợ phát hiện ra rằng, nhà của Tới Tây Dương là một căn biệt thự - giữa khu dân cư, có một khu vực toàn các biệt thự đẹp đẽ sa hoa liền kề nhau, một căn biệt thự trong đó chính là nhà của Tới Tây Dương.

Phó bang chủ bên trái, đồng chí Tới Tây Dương rất biết đạo đãi khách, cậu ấy đã đứng ở cửa lớn chờ đợi bang chủ đại nhân đã lâu, bang chủ bóp phanh, thì cậu ấy vội vàng chạy tới bên cạnh bang chủ: “Cuối cùng người cũng đến rồi, thần đã cung nghênh người từ rất lâu.”

Lục Vân Đàn cởi mũ bảo hiểm ra, ôm vào lòng bằng một tay, cô thoáng nhìn căn biệt thự có ba tầng một sân này, không kìm được mà cảm thán: “Phó bang chủ bên trái thân ái của ta ơi, quả thật là không ngờ đấy, hóa ra cậu có xuất thân vô cùng phú quý như vậy.”

Phó bang chủ bên trái cực kỳ khiêm tốn, cậu ấy vừa xua tay vừa nói: “Đâu có đâu có, nhà thần chỉ bình thường thôi mà!”

Lục Vân Đàn xuống xe, đi theo sau Tới Tây Dương, cô đẩy chiếc xe điện của mình vào trong sân.

Tầng thứ ba của biệt thự là gác lửng, ba mẹ của Tới Tây Dương rất chiều cậu ấy, họ cải tạo gác lửng thành không gian riêng tư của cậu ấy, trang hoàng thành một phòng có nhiều chức năng, vừa học tập vừa giải trí.

Diện tích của tầng gác đó cực kỳ rộng lớn, phía đông có một loạt giá sách dựa tường, trước giá sách có trải thảm lông trắng, trên thảm được đặt một cái bàn lớn hình chữ nhật, có thể ngồi được nhiều người.

Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao đã đến, hai người họ đang cúi đầu múa bút thành văn, nghe tiếng bước chân lên thang lầu thì mới ngẩng đầu, liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau mà không nói gì.

Sau khi Lục Vân Đàn lên tầng, điều đầu tiên cô làm là cầm một túi to đầy đồ ăn vặt mà cô mang đến để lên sàn nhà cạnh cửa, sau đó cô mới đi tới cái bàn: “Bài tập làm tới đâu rồi?”

Lý Hàng báo cáo công tác: “Bài tập Toán học còn hai đề chưa xong, bài tập tiếng Anh còn chưa xong ba đề, bài tập Ngữ Văn còn bốn đề, Vật lý thì…”

Lục Vân Đàn tìm được quy luật, cô cướp lời: “Còn lại năm đề?”

Lý Hàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Lục Vân Đàn: “…”

Bang chủ Đàn bỗng thấy không đủ sức kham gánh nặng này: “Sao lại có nhiều bài tập như thế? Tớ nhớ là đâu có nhiều vậy đâu.”

Lý Hàng thở dài: “Buổi chiều hôm cậu xin nghỉ, thời tiết đã thay đổi.”

Tới Tây Dương: “Vô số tờ đề cương ầm ầm bay đến, kỳ nghỉ đông gặp nguy trong gang tấc.”

Lý Nguyệt Dao vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Cậu đến đúng lúc lắm, chúng ta chia bài ra mỗi người làm một ít, chỉ một ngày là xong ấy mà.”

Tới Tây Dương thấy thế thì lập tức kéo chiếc ghế cạnh quân sư Lý ra: “Bang chủ! Người ngồi đi!”

Lục Vân Đàn ngồi xuống đầy mệt mỏi.

Tới Tây Dương ngồi xuống bên cạnh Lý Hàng: “Cậu chia chỗ bài tập chưa viết xong ra đi, mỗi người một việc, hiệu suất sẽ cao hơn.”

Lục Vân Đàn cảm thấy bản thân mình là bang chủ, thì phải làm gương cho thuộc hạ, vì thế, cô chủ động nhận nhiệm vụ đầu tiên: “Vậy thì tớ viết bốn đề Ngữ Văn nhé.” Sau đó cô lập tức nói thêm: “Viết văn không chịu trách nhiệm về nội dung đâu nhé!”

Lý Nguyệt Dao: “Vậy tớ sẽ làm đề Toán, thêm một đề Vật lý nữa.”

Lý Hàng: “Tớ chỉ có thể làm hai đề Vật lý thôi.”

Tới Tây Dương: “Kẻ hèn này đành nhận hai đề Vật lý vậy, nhưng mà chất lượng… không dám bảo đảm.”

Lục Vân Đàn: “Làm cho đủ số bài tập là được, chưa cần quan tâm tới chất lượng vội.” Sau đó cô lại đau đầu, hỏi: “Còn có ba đề tiếng Anh thì sao? Làm sao bây giờ?”

Lý Hàng đã tính trước mọi việc: “Không sao hết, mình gọi điện thoại cho lớp trưởng hỏi đáp án, lớp trưởng chắc chắn đã làm rồi.”

Tới Tây Dương gật đầu: “Đúng thế, nếu quân sư của chúng ta gọi đến, thì cho dù lớp trưởng không làm cũng phải làm, thức cả đêm cũng được ấy chứ.”

Lục Vân Đàn nhịn không được mà cười ra tiếng, không hiểu sao trong lòng cô bỗng nhiên có chút hâm mộ.

Lý Nguyệt Dao đỏ mặt, cô ấy vừa tức vừa xấu hổ trừng mắt lườm hai người đối diện một cái.

Sau khi phân công xong, mỗi người bắt đầu ôm phần việc của mình, vùi đầu viết lách, múa bút thành văn.

Tầng gác có hệ thống sưởi ấm dưới sàn, trong phòng rất ấm, mới ngồi không được mấy phút mà Lục Vân Đàn đã thấy nóng, vì thế cô buông bút, cởi áo khoác lông vũ ra, vắt ở lưng ghế, sau đó xắn tay áo len trắng lên, tiếp tục múa bút viết bài.

Tầng gác yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng ngòi bút viết sàn sạt trên giấy.

Tới Tây Dương bỗng nói: “Các cậu có muốn uống trà sữa không? Chúng ta có thể đặt trà sữa về nhà đấy.”

Nhóm người Lục Vân Đàn đều đồng ý.

“Dự án trà sữa” được tất cả mọi người bỏ phiếu thông qua, Tới Tây Dương cầm điện thoại di động đặt trà sữa giao về tận nơi.

Hai mươi phút sau, điện thoại di động của Tới Tây Dương vang lên, là cuộc gọi của bên bán trà sữa, sau khi Tới Tây Dương ngắt máy thì gọi Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cùng cậu ấy đi ra ngoài cửa lấy trà sữa gửi đến.

Lục Vân Đàn cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng phải là chỉ có bốn cốc trà sữa sao, cần nhiều người đi lấy như thế ư?”

Tới Tây Dương: “Không phải là sắp đến bữa trưa rồi sao, tớ tiện tay đặt một ít đồ ăn, còn có ít trà bánh xinh xắn cho buổi chiều nữa.”

Lục Vân Đàn: “…”

Cậu thật đúng là một chú heo xinh xắn.

Ba người đi rồi, chỉ còn một mình cô trên tầng gác, tiếp tục cắm cúi cặm cụi viết bài, tranh thủ làm cho xong bốn đề văn càng sớm càng tốt.

Bỗng nhiên, trong hành lang im ắng, truyền đến tiếng bước chân.

Lục Vân Đàn đang viết bỗng dừng bút, cô ngẩng đầu nhìn về phía đầu cầu thang, trông thấy Lương Vân Tiên.