Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 15






Sáng sớm. Bên trong phòng của Hạo Nam.

Do lúc tối Như Ngọc là người ngủ sớm nên bây giờ củng là người thức trước nhất.

"Ưm ư." Như Ngọc mơ màng tỉnh dậy, nàng cảm thấy hạ thân của mình có vật gí đó đâm vào, để cho nàng cảm giác rất kích thích. Khi mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Hạo Nam đang nhìn mình chằm chằm.

Như Ngọc giật mình nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ. "Tại sao mình ngủ trong phòng của anh ấy. Lúc khuya mình thức dậy đi vệ sinh, khi đi ngang qua phòng của Hạo Nam thì nghe được âm thanh bên trong. Sau đó mình đi vào nhà vệ sinh, do tò mò hiếu kỳ nên dùng tay sờ vào vùng cấm. Vì quá bất ngờ nên khi vào nhà vệ sinh mình quên khóa trái cửa. Mãi măng mê vùng cấm, và cảm nhận được sự kích thích khoái cảm nên đâu ốc mình càng mơ hồ không tĩnh táo nữa. Một lúc sau thì Hạo Nam mở cửa đi vào nhà vệ sình, mình đã không kìm lòng được lao vào ôm hôn anh ấy và mọi chuyện đã diễn ra như vây."

Sau khi biết được hành động không e thẹn của mình, Như Ngọc vô cùng ngượng ngùng chôn chặt khuôn mặt của mình vào trong ngực của Hạo Nam, không dám ngước lên nhìn anh ta.

Hạo Nam thấy Như Ngọc ngượng ngùng trốn tránh, hắn đành đưa miệng sát vào tai nàng nói nhỏ. " Em thức rồi à, còn muốn ngủ nữa không. Chuyện tối qua là như thế này ..."

Như Ngọc nghe Hạo Nam, muốn nói ra nguyên nhân chuyện tối qua, liền dùng tay bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói tiếp. Sau đó nàng mới lên tiếng nói. " Anh không cần nói, mọi chuyện đều là lỗi do em mà ra."

Hạo Nam thấy thế củng nói. " Em đừng lo lắng, bây giờ em đã là người của anh. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Nói xong hắn đưa miệng áp vào miệng của Như Ngọc mà hôn.

Như Ngọc bị tập kích bất ngờ thì kinh ngạc vô cùng. Do cơ thể hai người chuyển động nên trường thương và vực sâu củng chuyển động theo. Toàn bộ cơ thể của Như Ngọc nổi lên những rặng mây hồng có lốm đốm màu đỏ, trong miệng thì vang lên những tiếng rên khe khẻ.


Hạo Nam nghe vậy thì làm sao chịu được nữa, củng bắt đầu chuyển động nhanh và mạnh dần. Tiếng lên của Như Ngọc củng vì đó mà to lên. " Ư ư ư, a a a..."

Lúc này Như Tiên đang mơ màng nghe được thì lên tiếng. " Lão công em còn mệt quá, để em ngủ thêm lúc nữa đi. Anh cùng Như Mộng tập thể dục buổi sáng trước, một lúc nữa rồi tới em." Nói xong nàng kéo mền trùm kính người ngủ tiếp. Như Tiên hiểu nhầm Hạo Nam đang tập thể dục cùng Như Mộng, nhưng thật ra Hạo Nam đang tập thể dục cùng Như Ngọc, chị em mới nhập đội của mình.

Trong khi đó, Như Mộng vẫn đang yên lặng nằm ngủ. Như Ngọc nghe Như Tiên hiểu lầm tưởng mình là Như Mộng nên ngượng ngùng cố gắn không chế âm thanh phát ra nhỏ lại.

Hạo Nam thấy vậy thi cười dâm lên tiếng nói. "Em đừng ngại, bây giờ mọi người đã là người thân của nhau. Em cứ tự nhiên không có gì phải ngại." Như Ngọc nghe thì không còn kìm chế nữa lúc rên âm thanh củng lớn hơn rất nhiều.

Sau hai giờ thay phiên giúp ba nàng tập thể dục. Lúc này Như Mộng đã tĩnh táo liền lên tiếng hỏi. " Ủa sao Như Ngọc lại ngủ trong phòng mình."

Như Tiên thấy củng lên tiếng hỏi. "Đúng vậy tại sao Như Ngọc lại có mặt ở đây."

Như Ngọc thì ngượng ngùng không lên tiếng. Hạo Nam nghe vậy thì lên tiếng nói. " Lúc tối khi tụi em ngủ. Anh đi vào nhà vệ sinh tắm thì gặp Như Ngọc đang ở bên trong tự sướng. Lúc đó hai em vẫn chưa làm anh thỏa mãn, anh thấy Như Ngọc cũng thích anh, nên thú tính nỗi lên và mọi chuyện đã xảy ra như vây." Như Ngọc nghe Hạo Nam bảo vệ mình mà đứng ra nhận lỗi thay, tròng lòng hết sức mừng rở.

Như Tiên nghe vậy thì lên tiếng nói. "Chào mừng Như Ngọc gia nhập hội nữ nhân của Hạo Nam. Do Như Ngọc đến sau nên sau này sẽ là tam muội của hội. Hạo Nam rất dũng mảnh, lần đầu tiên muội không sao đó chứ."

Như Ngọc nghe vậy liền trả lời. " Củng không đau lắm, muội không sao."

Hạo Nam nghe vậy nên lên tiếng nói. " Tụi em đi tắm rồi ra chuẩn bị đồ ăn sáng. Lúc đó anh có chuyện muốn tuyên bố với các em."

Một tiếng sau, mọi người đã tắm và ăn sáng xong, đang ngồi chung một chỗ chờ Hạo Nam nói.

Lúc này Hạo Nam đứng trước ba nữ lên tiếng nói. "Thật ra anh không phải là người bình thường, anh là một tu sĩ có thể lăng không phi hành, anh có thể sống trên hai trăm tuổi vẫn chưa chết."

Ba nữ nghe được Hạo Nam nói xong thì ngơ ngác nhìn hắn, tưởng hắn không có chuyện gì làm nên đùa giỡn mọi người. Như Ngọc thấy vây lên tiếng hỏi. "Ý anh nói, là anh có thể phi thiên độc địa. Sống lâu trăm tuổi như trên phim ảnh."

"Trên phim ảnh mọi thứ đều là giả. Hiện giờ anh chỉ có thể phi hành, còn chưa phi thiên độn địa được. Sau này tu vi anh tăng lên, khi đó anh mới có thể phi thiên độn địa được." Hạo Nam thấy mọi người nghi vấn liền giải thích.

Như Ngọc thấy vậy liền chất vấn. " Anh làm nào để chứng minh cho tụi em tin anh nói là sự thật."

"Tụi em nhìn trên tay anh đây. Đây là một cái không gian giới chỉ bên trong có thể chứa đồ vật." Nói xong hắn lấy một số vật dụng từ trong giới chỉ mang ra.

Ba nữ kinh ngạc thốt lên. "Anh là một ảo thuật gia à."

Hạo Nam lắc đầu thở dài. Ba người bọn họ sống trong thời đại công nghệ, văn minh nên rất khó tin tưởng.


Hắn lại lên tiếng nói. "Mấy em nhìn ha tay anh nè." Tay phải hắn sử dùng chân khí vận chuyển phát ra hỏa cầu thuật, tay trái phát ra băng cầu thuật.

"Nếu các em còn không tin, anh sẽ sử dụng tuyệt chiêu cuối." Nói xong hắn vận dụng chân khí bao bọc cơ thể nhấc hỗng ba nàng lên khỏi mặt đất.

Đột nhiên cơ thể mất khống chế, rời khỏi mặt đất lơ lững trên không trung, làm cho ba nàng sợ hãi la hét. " Tin rồi, tụi em tin rồi. Nhanh thả bọn em xuống đi." Hạo nghe vậy liền thả bà người xuống đất.

Ba nàng vẫn còn giật mình, bàng hoàng nghĩ lại mà sợ hãi. Sau khi bình tĩnh lại ba nàng nhìn Hạo Nam với ánh mắt nóng rực.

Như Tiên tiến lại cầm tay Hạo Nam lên lúc lắc nhõng nhẽo nói. "Lão công, chúng em có thể tu luyện giống như anh không?"

Hạo Nam liền kéo Như Tiên lại, bế lên để nàng nguồi trên đùi mình, hay tay thì vòng qua người ôm lấy nàng. Sau đó mới lên tiếng nói. "Được chứ, đó củng là nguyên nhân hôm nay anh muốn nói với các em. Trước khi anh truyền thụ tâm pháp tu luyện cho các em, anh phải nhắt nhở các em một điều. Đó là, sau khi các em tu luyện không được biểu diễn trước mặt người khác, không được hướng dẫn người khác tu luyện dù là người thân của mình. Tại vì mang ngọc mắc tội, nếu như để cho người khác biết thì chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối. Khi tu luyện pháp môn này, cơ thể cần âm dương cân bằng. Chuyện này thì mấy em không cần lo lắng, anh sẽ giúp các em cân bằng âm dương. Cuối cùng sau khi tụi em tu luyện đến một cấp độ nhất định thọ nguyên của các em được tăng lên, vì thọ nguyên tăng lên nên sắc đẹp của tụi em sẽ không có bị lão hóa." Hạo Nam vừa đánh vừa thoa, tung ra dụ hoặc nói ba người sau khi tu luyện sắc đẹp sẽ không thay đổi.

Ba người nghe được, sắc đẹp sẽ không thay đổi thì cặp mắt sáng lên, liên tục gật đầu hứa. "Tụi em hứa sẽ không biểu diễn trước mặt người khác, cũng không truyền dạy cho người khác khi lão công chưa cho phép."

"Được bây giờ anh sẽ truyền thụ pháp quyết tu luyện cho các em." Thế là Hạo Nam sử dụng thần hồn quán đỉnh truyền thông tin thức thư nhất của Hồng Mông Đạo Kinh cho ba nàng.

Sau khi truyền xong hắn lên tiếng nói. "Xong rồi bây giờ tụi em ngồi ở đây, suy nghĩ chỉnh đốn lại thông tin, vừa được truyền vào trong đầu đi."

Trong một tuần tiếp theo, Hạo Nam ở bên cạnh hướng dẫn ba nàng cách thức tu luyện. Buổi sáng thì tu luyện, lúc đói thì ăn cơm, buổi tối thì xách thương ra trận điều hòa âm dương.

Hôm nay Hạo Nam lại gọi ba nàng tập trung lại để tuyên bố một việc. "Bây giờ anh phải đi tìm kiếm nơi tốt hơn để tu luyện. Ba em ở nhà cố gắn mà tu luyện, đan dược anh để lại đủ để bọn em dùng trong một thời gian dài. Có thể rất lâu anh mới quay lại. Sau khi quay lại anh sẽ đón tụi em đi cùng."

"Anh dẫn bọn em đi cùng được không, bọn em không muốn xa anh." Ba nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi.

"Không được nơi đó có thể rất nguy hiểm, các em vừa mới bắt đầu tu luyện nếu đi cùng sẽ rất nguy hiểm. Để anh đi tìm hiểu trước, nếu không có nguy hiểm anh sẽ quay về đón các em." Hạo Nam kiên quyết không cho ba nang đi cùng.

Nghe Hạo Nam từ chối không cho các nàng đi cùng, tuy có chút hụt hẫng nhưng mấy người củng hiểu được sự nguy hiểm, ở nơi mà Hạo Nam muốn đi. Sau khi được Hạo Nam hướng dẫn và kể lại, các nàng biết được thế giới tu chân rất tàng khóc, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, ở nói đó sức mạnh là trên hết.

Vì Hạo Nam sắp đi nên ba nàng thay phiên ra trận chiến đấu cùng Hạo Nam suốt một ngày một đêm không ngừng nghĩ. Trận chiến này, Hạo Nam củng tỏ rỏ sự uy phong của mình, ai đến củng không từ chối.

Sáng hôm sau hắn chào tạm biết ba người lên đường đi tìm kiếm lối vào hỗn độn tiểu thế giới, ba nàng thì lưu luyến không muốn Hạo Nam rời đi. Hắn liền khuyên nhủ các nàng, nói mình đi tìm một nơi tiên cảnh để sau nay cùng các nàng sinh sống.

Sau khi lưu luyến từ biệt ba người phụ nữ của mình, hắn quay lưng ra đi bắt đầu hành trình tìm kiếm hỗn độn tiểu thế giới. Không biết lần này hắn phải đi bao lâu, nên hắn quyết định ghé qua ngân hàng chuyển cho ba nàng một ích tiền. Hắn chuyển cho mỗi nàng 15 tỷ, số tiền còn lại đủ để cho hắn sử dụng khi có chuyện cần dùng.

Hạo Nam tìm một nơi vắn vẻ không người chú ý, rồi vận khí bay đi. Dạo gần đây hắn có tìm hiểu địa hình ở trên trái đất, biết được khoảng cách từ thành phố An Bình đến Vọng Thiên Sơn lên đến mười vạn cây dặm. (1 dặm = 1.6666m). Với khoản cách vô cùng xa xôi như vậy, hắn phải phi hành khoản mười ngày mới đến nơi.


Vọng Thiên Sơn là một ngọn núi cao nhất trái đất, còn về phần cao bao nhiêu thì không ai biết được. Khi các nhà thám hiểm sử dụng trực thăng để tìm hiểu, thì máy bay thường xuyên bị mất tích, khi trực thăng bay vào gần ngọn núi thì mọi thiết bị sẽ mất tính hiệu liên lạc. Sau này, khi khoa học phát triển bọn họ sử dụng máy bay không người lái để đi tìm hiểu, nhưng vẫn không có kết quả. Bọn họ củng tự thân đi lên, nhưng giống như lạc vào mê cung, đi một lúc thì quay lại điểm xuất phát. Nên từ đó không còn ai đi tìm hiểu ngọn núi này.

Từ xưa đến nay con người gọi ngọn núi này là Vọng Thiên Sơn, ý nói ngọn núi này cao tận trời, hoặc nói ngọn núi này được các thần tiên cư ngụ, phàm phu tục tử không thể đến gần.

Mất hơn một tuần lể vừa bay vừa nghĩ, thì hắn củng đến được khu vực ráp danh với Vọng Thiên Sơn. Khu vực quanh đây chủ yếu là núi rừng nguyên thủy, không có con người sinh sống. Khi tiến vào khu vực Vọng Thiên Sơn, thì Hạo Nam cảm nhận được một lực kéo hắn xuống đất.

Mới đầu lực kéo còn ích, hắn có thể phi hành cánh mặt đất một trăm mét, càng vào gần thì lực hút càng mạnh. Tiến thêm một ngàn mét, thì hắn chỉ phi hành được ở độ cao năm mươi mét. Lại tiến thêm một ngàn mét, hắn chỉ có thể phi hành ở độ cao mười mét. Khi tiến thêm một ngàn mét, thì nơi đây hoàn toàn cấm bay. Hắn phải đáp xuống đất để di chuyển.

Trong lòng Hạo Nam thầm sợ hải. "Nơi đây có một trận pháp thật mạnh. Mình có cảm giác, nếu mình không đáp xuống đất mà cố gắn chống lại, thì cơ thể mình sẽ bị sức ép khủng khiếp đó làm cho nổ tung. Để bố trí một trận pháp to lớn như thế này, chỉ có thể là cửu tinh trận đế mới có thể bố trí được. Hoặc là trận tiên trong truyền thuyết mới có thể làm được việc như thế này.

Hạo Nam không để ý đến việc này nữa, tu luyện là nghịch thiên mà đi, dù biết nơi này có nguy hiểm nhưng hắn vẫn đi vào. Đi hơn một ngày thì Hạo Nam nghe được giọng nói từ xa vang lại.

"Sư phụ chúng ta phải đi tìm cái tiểu thế giới quỷ quái đó đến khi nào chứ." Một thanh niên tuổi tầm hai mươi đang hỏi ông lão tầm bảy mươi tuổi đang đi bên cạnh.

Ông lão nổi giận mắng thanh niên. "Hỗn đản, đi tìm kiếm tiểu thế giới củng là một loại tu hành, nó giúp cho người tu luyện có được tâm chí kiên định và nhẫn nại. Cừu Thiên Nhẫn ngươi có tên là Thiên Nhẫn nhưng sao ta không thấy ngươi chẳng có tính nhẫn nại gì cả."

"Ai nói con không kiên nhẫn, đã hơn năm năm rồi chúng ta còn không tìm thấy cái long gì. Phải tìm đến khi nào chứ, con còn trẻ chứ đâu có già như sư phụ. Sư phụ đã sống trên trăm tuổi rồi, sư phụ là một lão yêu quái sống quài không chết." Thanh niên tên Cừu Thiên Nhẫn lại tiếp tục càm ràm.

"Thằng mất dạy, dám ăn nói với sư phụ mình như vậy à. Tao mới có trăm tuổi chứ mấy, tao còn có thể sống thêm trăm năm nữa mới chết. Tao củng không muốn sau trăm năm tao sẽ chết đi, nên phải cố gắn tìm tiểu thế giới để thăng cấp lên Nguyên Anh. Sau khi đột phá Nguyên Anh thì thọ nguyên của tu sĩ sẽ tăng lên 500 năm, tao có thể sống thêm 300 năm nữa. Cừu Thiên Nhẫn tốc độ tu luyện của ngươi quá chậm rồi, đã gần 25 tuổi mà tu vi vẫn chưa đột phá trúc cơ." Lão sư phụ ra sức mắng mõ chỉ trích đệ tử của mình.

"Sư phụ đừng nói nữa nghe nhứt hết cả đầu, sau này con cố gắn tu luyện là được rồi. Nhưng mà những điều mà tổ sư gia truyền lại đã quá lâu rồi. Nhiều khi tin tức mà tổ sư gia biết không phải là sự thật." Cừu Thiên Nhận rất muốn rời khỏi khỏi cái nới quỷ quái như thế này.

"Ngươi nói củng có lý, cái tin tức này đã truyền lại nhiều đời nhưng không có ai tìm thấy tiểu thiên địa. Sư tổ của ta củng bỏ ra hơn trăm năm để đi tìm, cuối cùng thọ nguyên hết uất hận mà chết. Đến đời của sư phụ ta, ông ấy củng bỏ ra hơn năm mươi năm để tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được, cuối cùng củng thất vọng quay về. Sư phụ ta củng là sư tổ của ngươi tư chất hơn người, lúc 200 tuổi đã đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh. Phản lão hoàn đồng trẻ lại như 40 mươi tuổi, bây giờ ông ta nhìn còn trẻ hơn tao, khiến tao thật là hâm mô." Lão sư phụ củng lên tiếng thang thở.

Hạo Nam nghe được thì hết sức giật mình, hiện tại tên thế giới còn có những lão quái vật Nguyên Anh cảnh. Tuy hiện tại tổng lực chiến của hắn lên đến 2 vạn 5000 cân, nếu ra sức liều mạng có thể tranh đấu với Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong. Nhưng hắn không muốn mạo hiểm, cẩn thận đi thuyền được vạn năm, nên hắn cố ý đi vòng qua hai sư đồ để tiến lên phía trước.