Sau khi thôn phệ toàn bộ chân khí của Thạch Phá Thiên, Hạo Nam liền cưỡi Thiến Sí Tuyết Sư tiếp tục lên dường.
Lúc này Hạo Nam lên tiếng dặn dò Thiến Sí Tuyết Sư. "Tuyết Sư ngươi cứ gấp rút bay nhanh đến Tam Tinh thành, khi nào mệt thì dừng lại nghĩ ngơi. Ta phải nhanh chóng luyện hóa chân khí vừa thôn phệ được, để nâng cao sức chiến đấu của mình. Lần này chỉ đến một tu sĩ Nguyên Anh cảnh ta còn có thể đánh trả được, nếu lần sau đến mười Nguyên Anh cảnh hoặc cao cấp hơn như Ngưng Thần cảnh, thì chúng ta chỉ có thể chạy trối chết."
Thiến Sí Tuyết Sư vừa nghe Hạo Nam nói xong thì rùng mình lông tơ dựng đứng toàn bộ, trong lòng suy nghĩ. "Thế giới bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, vì lợi ích người ta có thể bất chấp không từ thủ đoạn để cướp đoạt. Vẫn là bên trong Vô Tận Sâm Lâm tốt, không có nguy hiểm như hiện tại."
Thiến Sí Tuyết Sư lên tiếng nói. "Công tử cứ yên tâm tu luyện, thuộc hạ sẽ nhanh chóng bay đến Tam Tinh thành."
"Được ta phải tu luyện đây." Nói xong Hạo Nam bắt đầu nhập định vận chuyển pháp quyết để luyện hóa chân khí bên trong người. Với tu vi Nguyên Anh cảnh viên mãn của Thạch Phá Thiên, thì lượng chân khí mà Hạo Nam thôn phệ được hết sức khổng lồ. Hạo Nam ước tính, sau khi hắn luyện hóa toàn bộ số chân khí này, thì tu vi của hắn rất có thể đột phá lên Nguyên Anh trung kỳ.
Sau ba ngày không ngừng nghĩ. Hạo Nam đã luyện hóa toàn bộ số chân khí, mà mình thôn phệ của Thạch Phá Thiên. Sau khi luyện hóa hấp thu tất cả, tu vi Hạo Nam từ Nguyên Anh nhất tinh tăng lên Nguyên Anh tam tinh đỉnh phong. Tuy không bước vào Nguyên Anh trung kỳ nhưng hắn rất hài lòng.
Hạo Nam cảm thán nghĩ. "Hồng Mông Đạo Kinh thật là mạnh mẽ, từ nhất tinh Nguyên Anh muốn đột phá lên tam tinh Nguyên Anh cần rất nhiều thời gian, mà mình chỉ trong ba ngày là làm được. Có thêm vài tên cao thủ để mình thôn phệ thì tốt biết mấy, chẳng mấy chóc mình sẽ đột phá đến Ngưng Thần cảnh." Hạo Nam đang ngời trên Thiến Sí Tuyết Sư, mơ mộng một tràn cảnh tu vi không ngừng tăng lên.
Sâm Lâm trấn.
Sau khi lợi dụng sự uy tính mà mình có được, Thạch Phá Thiên đã thôn phệ hơn một trăm tu sĩ từ Luyện Khí cảnh đến Kim Đan cảnh. Tu vi của hắn đã khôi phục đến Kim Đan đại viên mãn. Gần đây bên trong Sâm Lâm trấn thường xuyên có người mất tích, mọi người đã nhận ra điều bất thường nên bàn tán sôi nổi.
Bên trong Sâm Lâm khách điếm, một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn nói. "Thời gian gần đây, trong trấn chúng ta thường xuyên có người mất tích. Lúc đầu chỉ mất tích một ích tu sĩ luyện khí cảnh, nên mọi người không quan tâm. Nhưng hiện tại đã có tu sĩ trúc cơ cảnh thậm chí Kim Đan cảnh mất tích.
Qua điều tra thì gần một tháng này bên trong trấn của chúng ta đã mất tích một trăm người. Trong đó có năm mươi tu sĩ có tu vi Luyện Khí cảnh, ba mươi tu sĩ có tu vi Trúc Cơ cảnh và hai mươi tu sĩ có tu vi Kim Đan cảnh. Hơn năm mươi xác chết đã được tìm thấy. Trên mặt các tu sĩ trước khi chết đa phần là sợ hãi và ngạc nhiên."
Một lão nhân tóc bạc trắng lên tiếng nói. "Sâm Lâm trấn bây giờ đã không còn an toàn, chuyện này xảy ra làm cho tôi nhớ lại sự kiện hơn hai trăm năm trước. Khi đó tôi chỉ là một tên tu sĩ vừa bước ra gian hồ. Khi đó trên giang hồ có một tên đại ma đầu hung danh hiển hách. Hắn có biệt hiệu Hấp Huyết Thiên Ma, những nạn nhân bị hắn giết điều sẽ bị thôn phê sạch tinh huyết và chân khí. Những xác chết gần đây chúng ta phát hiện, rất giống với những gì năm đó trên giang hồ lưu truyền.
Hành động của Hấp Huyết Thiên Ma, làm cho tu sĩ trong giang hồ hết sức căm phẩn, nên mọi người liên hợp lại cùng nhau tiêu diệt hắn. Trong một lần đuổi giết Hấp Huyết Thiên Ma, một tu sĩ Ngưng Thần cảnh của Ngũ Hành Tông thành công đánh cho Hấp Huyết Thiên Ma trọng thương, nhưng hắn lại chạy thoát. Về sau Hấp Huyết Thiên Ma không còn xuất hiện nữa, nên mọi người cho rằng hắn đã chết."
Một tu sĩ có tu vi Trúc Cơ nghe vậy, liền sợ hãi hỏi. "Tiền bối chẳng lẻ Hấp Huyết Thiên Ma, xuất hiện bên trong trấn của chúng ta?"
Lão nhân nghe vậy liền trả lời. "Hơn hai trăm năm trước, Hấp Huyết Thiên Ma đã có tu vi Nguyên Anh cảnh. Nếu hắn thật không chết, tu vi hiện tại của hắn củng phải đến Ngưng Thần cảnh rồi, ích nhất phải đạt Nguyên Anh cảnh viên mãn. Trong trấn chúng ta, tu sĩ chết đều có tu vi Kim Đan trở xuống. Ta nghĩ hung thủ không phải là Hấp Huyết Thiên Ma, mà rất có thể là môn đồ hoặc hậu nhân của hắn. Chuyện này không đơn giản, mọi người nhanh rời khỏi Sâm Lâm trấn. Tôi phải đi tìm trấn trưởng để tìm cách giải quyết."
Bên trong phủ đệ của Thạch Phá Thiên.
Lão nhân có ti vi Kim Đan đan viên mãn đứng trước Thạch Phá Thiên nói. "Thưa trấn trưởng, gần đây trong trấn của chúng ta có rất nhiều người đột nhiên mất tích. Vài ngày sau thì phát hiện xác chết của bọn họ, nguyên nhân chết là do tinh huyết và chân khí bị thôn phệ sạch sẽ. Lão nạp nghi vấn chuyện này, có liên quan đến Hấp Huyết Thiên Ma. Trấn trưởng xem chúng ta phải làm sao xử lý chuyện này."
Thạch Phá Thiên nghe vậy liền nói. "Mấy hôm nay ta hơi bận, nên không biết việc này. Được rồi, nếu chuyện này liên quan đến Hấp Huyết Thiên Ma, ta sẽ thông báo cho mọi người trên giang hồ biết, để mọi người đề phòng và tìm cách đối phó hắn."
Trong lòng Thạch Phá Thiên thì hừ lạnh, nghĩ thầm. "Hừ. Hấp Huyết Thiên Ma đang đứng trước mặt ngươi đây, ta đã ẩn nấp hơn hai trăm năm nhưng tu vi trì trệ không tiến. Lần này cái mạng quèn củng xém mất, tu vi thì bị phế đi. Ta phải đi nơi khác để khôi phục tu vi mới được. Vừa mới thôn phệ có một trăm người, mà mọi người trong trấn đã phát hiện và nhao nhao cả lên. Xem ra mình cần phải cẩn thận thêm, giết người nên hủy luôn xác, để tránh người khác phát hiện. Lần này ra ngoài mình củng phải tung tin, để người khác tìm tên khốn Trần Hạo Nam gây phiền phức."
Ngày hôm sau trước khi rời khỏi Sâm Lâm trấn, Thạch Phá Thiên liền tung tin đồn nói Hạo Nam có được công pháp tiên cấp. Khi tu luyện đến một mức độ có thế phá toái hư không như mười ngàn năm trước, Độc Cô Vô Địch ngao du trong vũ trụ.
Sau khi tin tức được tung ra mọi người trong Sâm Lâm trấn bàn tán rôm rả.
"Chẳng lẻ hắn có được truyền thừa của Độc Cô Vô Địch."
"Không ngờ đến hắn, lại có được công pháp kinh khủng đến như vậy."
"Đúng vậy à. Nếu ta có được công pháp đó, ta sẽ rời khỏi nơi đây ngao du trong vũ trụ xem cho biết."
"Ngươi năm mơ đi. Còn phải xem ai có được công pháp, giống như ngươi sống cả trăm tuổi rồi mà vẫn dừng ở Trúc Cơ cảnh."
Bối cảnh tại giang phủ.
Giang Tiểu Ngư đứng bên cạnh Giang Phong nói. "Phụ thân, có người ganh tỵ Hạo Nam đại ca, nên mới tung tin ác ý như vậy. Chúng ta có thể giúp gì cho huynh ấy không?"
Giang Phong lắc đầu nói. "Tin tức đã được tung ra với khả năng của chúng ta, thì không thể giúp gì được cho cậu ta cả. Cậu ta phải nhờ vào chính mình thôi. Khi vào hỗn độn bí cảnh các con phải tránh xa cậu ta một chút, đi cạnh bên cậu ta sẽ gặp phải người chặn giết đó."
Giang Tiểu Ngư nghe cha mình nói như vậy, thì thất thần trong chóc lát mới lên tiếng hỏi. "Từ nhỏ đến lớn cha điều dạy con, mang ơn người phải tìm cách báo đáp. Sao bây giờ cha lại muốn con vong ơn phụ nghĩa, thấy chết không cứu chứ?"
Giang Phong nhìn nhi nữ của mình một cái rồi lên tiếng nói. "Con có thể giúp cho cậu ta sao? Hay là con chỉ mang thêm vướng bận cho câu ta? Một mình cậu ta có thể dể dàng lẩn tránh, nếu có thêm con thì sẽ có bao nhiều chuyện sẽ phát sinh? Những lúc bị vây giết, cậu ta còn phải bảo vệ cho con. Lỡ như con bị người ta bắt làm con tin để uy hiếp cậu ta thì sao? Muốn giúp người khác, trước hết phải xem bản thân mình có khả năng hay không? Nếu không có khả năng mà mù quán giúp đỡ, sẽ chỉ làm cho mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi."
Liên tiếp năm vấn đề được Giang Phong đặt ra làm cho đầu của Giang Tiểu Ngư càng cuối xuống thấp. "Con xin lỗi phụ thân, con đã biết rồi, nhưng trong lòng con vẫn cảm thấy khó chịu."
Giang Phong thở dài nhìn con mình với ánh mắt đầy vẻ triều mến, sau đó liền lên tiếng nói. "Không có sức mạnh thì không giúp được ai. Giống như lúc con bị Hoàng Dực Đường Lang đuổi giết. Nếu cậu ta không có bản lãnh mà ra tay cứu con, thì kết quả duy nhất là cậu ta cũng sẽ bị Hoàng Dực Dường Lang giết chết."
Giang Tiểu Ngư lên tiếng đáp. "Vâng, con đã biết rồi."
Quay lại bên Trần Hạo Nam, hắn ngồi trên Thiên Sí Tuyết Sư tiến về Tam Tinh thành đã được gần một tháng.
Hạo Nam lên tiếng nói. "Tuyết Sư phía trước là Bách Vạn Nguyên Sa, xung quanh hơn một triệu dặm toàn là cát, nơi đây có khí hậu khô nóng rất khắc nghiệt. Ngươi nhanh đi tìm nguồn nước, chúng ta sẽ dự trữ để khi vào bên trong sa mạc có nước mà uống."
Thiên Sí Tuyết Sư nghe vậy liền trả lời. "Vâng thưa công tử."
Bay được một lúc thì Thiên Sí Tuyết Sư chở Hạo Nam đáp xuống một con suối để lấy nước. Khi đã lấy đủ nước Hạo Nam mở miệng nói. "Chúng ta sẽ nghĩ ở đây một đêm, sáng ngày mai chúng ta sẽ băng qua sa mạc tiến về Tam Tinh thành."
Một đêm không có chuyện j xảy ra, sáng sớm Thiên Sí Tuyết Sư liền chở Hạo Nam tiếp tục lên đường.
Vị trí giáp danh giữa sa mạc và rừng rậm. Nơi đây đang có 3 người mai phục.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lên tiếng nói. "Lão đại tin tức huynh nhận được có chính xác không, chúng ta đã chờ ở nơi đây gần một tuần rồi đó."
Người đàn ông trung niên hơi béo tầm bốn mươi tuổi lên tiếng nói. "Lão tam, đại ca nhận được tin tức, đương nhiên là chính xác rồi."
Người đàn ông còn lại cao khoảng hai mét, tướng người hết sức vạm vỡ lên tiếng nói. "Ta ở Thiên Kiếm thành nghe được một tin. Là tu sĩ tên Trần Hạo Nam có tu vi Nguyên Anh cảnh sở hữu công pháp nghịch thiên, đang cưỡi một con Yêu Sư tiến về Tam Tinh thành. Nên mới dẫn bọn ngươi ra đây chặn đường, tìm vận may cướp đoạt công pháp đó."
Lão tam lại lên tiếng nói. "Lão đại có tu vi nữa bước Ngưng Thần, lão nhị là Nguyên Anh cảnh đại viên mãn, còn ta thì Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Ba người chúng ta chặn đánh một tiểu tử mới vừa bước vào Nguyên Anh cảnh thật là để mắt đến hắn."
Lão nhị nghe lão nói thì lên tiếng nói vào. "Lão hổ vồ thỏ cũng phải dùng hết sức, huống chi là một tu sĩ Nguyên Anh cảnh."
Lão đại nghe lão nhị nói như vậy thì rất tán thành lên tiếng nói. "Lão nhị nói đúng lắm, đây là cơ hội duy nhất để chặn cướp. Nếu để cho hắn chạy thoát đến Tam Tinh thành, đến lúc đó sẽ không có phần cho chúng ta đâu."
Ba người này chính là tam đại ác nhân. Lão đại có biệt danh là Sát Thiên, ý nói trốn lên tới trời hắn củng lên trời để giết. Lão nhị là Sát Địa ý nói trốn vào trong đất hắn củng moi ra để giết. Lão tam là Sát Nhân, ý nói đụng người là giết bất luận già trẻ, nam nữ, thích là giết người.
Sau khi nói xong ba người im lặng, ngồi điều tức chờ Hạo Nam đến nộp mạng. Hạo Nam thì không biết gì đang trên đường đi đến địa điểm phục kích của tam đại ác nhân.