Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 83






Từ Sâm Lâm Trấn muốn đến được Tam Tinh Thành, bắt buộc phải vượt qua Bách Vạn Nguyên Sa. Đoạn đường này có khoảng cách 100 vạn dặm, đối với Ngưng Thần Cảnh tu sĩ, nếu dùng thân pháp liên tục gấp độn không ngừng nghĩ, thì mất khoản mười ngày có thể đi hết đoạn dường này, sau đó hắn phải dùng vài ngày để nghĩ ngơi hồi phục. Thiên Sí Tuyết Sư là yêu thú phi hành phong thuộc tính, hiện tại tu vi của nó đã đạt đến ngũ giai, một ngày có thể phi hành 15 vạn dặm.

Vì thế một ngày, Hạo Nam cho Thiên Sí Tuyết Sư phi hành 8 canh giờ, còn lại 4 canh giờ để nghĩ ngươi dưỡng sức. Đã một tuần trôi qua, Thiên Sí Tuyết Sư đã bay được hơn 70 vạn dặm, đi được hơn một nữa đoạn đường. Hôm nay ngày thứ tám, vừa xuất phát được vài canh giờ, thì Hạo Nam phát hiện, cách hắn vài dặm đang có người đánh nhau, không chê lắm chuyện, hắn quyết định đi đến địa điểm tranh đấu quan sát, khi gần đến nơi đã nghe tiếng la hét.

"A. Long Bá Thiên. Long Ngạo Thiên. Bọn giặc cỏ khốn kiếp các ngươi, từ lần tỷ võ trước đó đến nay, bọn khốn kiếp các ngươi, chuyên tìm tu sĩ Hợp Hoan Tông chúng ta chặn cướp. Có thể nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhục, lần này ta nhất định cùng các ngươi liều mạng."

"Khặc khặc. Hợp Hoan Tông chó má các ngươi. Đám kỹ nữ các ngươi, triệu tập tu sĩ trên giang hồ, tổ chức đại hội tỷ võ chiêu thân chó má gì? Con mẹ nó, đám kỹ nữ các ngươi dụng tâm nham hiểm, dụ dỗ chúng tu sĩ đến Ngọc Nữ Thành, để bốc lột linh thạch, thật đúng là đê điện, đám người các ngươi làm kỹ nữ, mà còn muốn lập đền thờ trinh liệt, thật khiến cho bọn ta cảm thấy buồn nôn."

"Hắc hắc. Lệ Tuyết Mai đại trưởng lão. A. Ta xin lỗi, trước đây không lâu ta nghe được tin tức, là ngươi được tấn thăng lên làm phó tông chủ Hợp Hoan Tông rồi phải không? Ta nhắc lại một lần nữa, nếu ngươi chịu làm nữ nhân của huynh đệ đúng ta, sơn trại tặc khấu của chúng ta, sẽ không tìm các ngươi gây chuyện nữa. Nếu ngươi không đồng ý, sau này người của sơn trại chúng ta, thấy người của Hợp Hoan Tông một lần sẽ cướp một lần, thấy hai lần sẽ cướp hai lần."

"Đúng vậy, tuy ngươi đã hơn 100 tuổi, già hơn chúng ta vài chục tuổi, nhưng không sao, tu sĩ chúng ta thọ nguyên rất dài, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phục vụ huynh đệ chúng ta là được. Lệ Tuyết Mai, ngươi cũng là một mỹ nhân vô cùng xin đẹp, bon ta không chê ngươi già đâu." "Ực." Nói xong thì hắn nuốt nước bọt vào bụng, thè lưỡi ra liếm nước bột bị tràn ra bên ngoài, sau đó dùng tay chùi đi những nơi bị ướt.

Lệ Tuyết Mai thấy mình bị sĩ nhục thì vô cùng tức giận, nàng mở miệng rống lón. "A. Bọn tặc nhân các ngươi, thật vô pháp vô thiên, ta muốn cùng các ngươi liều mạng, ta cùng với các ngươi, không chết không thôi."


Khi Hạo Nam đuổi tới thì phát hiện, hai phe đang đánh nhau ở phía trước, tu sĩ hai phe hắn đều biết đến. Một phe chính là tu sĩ của Hợp Hoan Tông, dẫn đầu là đại trưởng lão Lệ Tuyết Mai, nhưng hiện tại phải gọi là phó tông chủ mới đúng, phía sau nàng, có hơn 10 tu sĩ Hợp Hoan Tông, đang đứng đề phòng bọn giặc cỏ. Một phe còn lại là sơn trại tặc khấu, dẫn đầu đám giặc cỏ là Long Dâm Song Sát, anh em Long Bá Thiên và Long Ngạo Thiên, phía sau có gần 20 bọn lâu la giặc cỏ, bọn chúng đều có tu vi Ngưng Thần Cảnh.

Một mình Lệ Tuyết Mai, phải đối phó Long Bá Thiên và Long Ngạo Thiên cùng gần chục tên giặc cỏ khác. Những tu sĩ còn lại của Hợp Hoàn Tông, thì bị số lâu la giặc cỏ còn lại giằng co, bọn họ không thể đến trợ giúp phó tông chủ của mình chiến đấu. Tu sĩ của Hợp Hoan Tông thông thường có lực chiến không cao, nên một mình đánh gần mười người, trong đó có hai tên thủ lỉnh, làm cho Lệ Tuyết Mại không thể làm gì, nàng chỉ có thể cẩn thận chiến đấu.

Khi Hạo Nam đi đến, thì hai phe đã chém giết được một thời gian, tu sĩ mỗi bên đều có bị thương, hắn để Thiên Sí Tuyết Sư trở vào bên trong Tiểu Hành Tinh, còn mình thì ở lại bên ngoài, ẩn thân xem hai phe tranh đấu. Bên trong Tiểu Hành Tinh, chúng nữ phát hiện hôm nay Thiên Sí Tuyết Sư mới đi được một lúc, tại sao lại trở vào Tiểu Hành Tinh sớm như vậy. Liễu Như Mộng lần đầu đến tiểu thế giới, nên nàng rất mong muốn, bọn người nhanh chóng đến được Tam Tinh Thành, khi đến nơi, nàng sẽ cùng Hạo Nam đi dạo một vòng cho biết.

...

Bên trong Tiểu Hành Tinh.

Hôm nay phát hiện Hạo Nam không tranh thủ lên đường, mà nghĩ sớm, nàng nhịn không được nên ôm lấy cánh tay của Hạo Nam làm nũng, nàng mở miệng nói. "Lão công, sao hôm nay chàng mới đi được có một lúc, chàng đã nghĩ rồi, bên ngoài có chuyện gì sao?"

Hạo Nam nghe vậy liền kéo Liễu Như Mộng vào trong người, hôn lên má nàng một cái, sau đó mở miệng nói. "Bên ngoài có hai phe đang tranh đấu, cho nên ta dừng lại ẩn núp một bên xem náo nhiệt đâu."

Phạm Băng Băng nghe vậy thì mở miệng hỏi. "Lão công, bên ngoài hai phe tranh đấu, cụ thể là hai phe nào vậy?"

Hạo Nam nghe Phạm Băng Băng hỏi liền trả lời. "Long Dâm Song Sát, anh em Long Bá Thiên và Long Ngạo Thiên, dẫn đầu gần 20 tên tặc khấu chặn đánh tu sĩ Hợp Hoan Tông. Bên phe Hợp Hoan Tông do Lệ Tuyết Mai dẫn đầu, theo sau nàng hơn mười vị nữ tu sĩ. Hai bên đang giằng co, theo hoàn cảnh xung quanh thì thấy được, hai phe bọn họ đã đánh nhau được một lúc, ta con nghe nói, Lệ Tuyết Mai đã được thăng chức lên làm phó tông chủ Hợp hoan tông rồi."

Phan Kim Liên nghe vậy thì hừ một tiếng, sau đó mở miệng nói. "Lão công, chàng mặc kệ bọn họ đi. Bọn họ vì lợi ích của môn phái, mà muốn gã bọn thiếp ra ngoài, thật đáng hận mà."

Liễu Phi Yến nghe vậy thì lên tiếng nói giúp. "Nếu bọn họ gặp nguy hiểm, thì chàng hãy ra tay giúp một chút, dù sao mọi người cũng quen biết đã lâu, không thể thấy chết không cứu. Với lại nhờ có Hợp Hoan Tông thu nhận bọn thiếp, lão công chàng mới có thể nhặt tiện nghi, mới thu được nhiều mỹ nữ như hiện tại."

Hạo Nam nghe vậy thì lấy tay sờ sờ mũi, miệng thì cười cười. "Được. Nếu bọn họ gặp được nguy hiểm, thì ta sẽ a tay trợ giúp. Lệ Tuyết Mai cũng rất xinh đẹp à, các nàng không sợ ta sẽ thu nàng làm nữ nhân của mình sao?"

Hạo Mẫu Đơn chu miệng nhỏ nói. "Hừ. Chàng thật vô sĩ, chàng là một kẻ dâm tặc, trường thương của chàng mạnh mẽ như vậy, bọn thiếp còn không có chịu nỗi đây, có thêm chị em để chia sẽ gánh nặng, bọn thiếp cũng không ngại à."

Còn lại chúng nữ cũng gật đầu đồng ý, cặp mặt nhìn Hạo Nam như nhìn một tên Hoan Hỉ Đại Vương.


...

Khu vực bên ngoài Bách Vạn Nguyên Sa.

Lúc này Lệ Tuyết Mai đã nhất quyết liều mạng, tu vi của nàng là thất tinh hậu kỳ Hợp Nhất Cảnh, nàng muốn liều mạng giết sạch đám giặc cỏ khốn khiếp nà. Đều này có thể khiến cho nàng bị trọng thương, nhưng hiện tại không còn cách nào khác, nếu tiếp tục kéo dài, viện binh của bọn giặc cỏ nhất định sẽ đuổi tới. Nơi đây chính là Bách Vạn Nguyên Sa, là địa bàn của bọn tặc khấu hoạt động, chỉ cần Pháp Vương hay bất kỳ một bị Đại Vương nào dẫn người đến, đám người các nàng sẽ không còn cách nào để trốn thoát.

Cho nên, hiện tại nàng quyết định liều mạng, cho dù bị trong thương sau đó bị đuổi giết, tốt xấu gì cũng có cơ hội để trốn thoát. Nếu chần chừ không quyết, đợi đến khi viện binh bọn giặc cỏ đuổi tới, lúc đó sẽ là 10 phần chắc chắn, các nàng sẽ không có cách nào trốn thoát. Khi đó, chờ đợi các nàng chỉ có hai kết quả. Thứ nhất là liều mạng tự bạo. Thứ hai là bị bắt sống, trở thành chiến lợi phẩm, trở thành đồ chơi, làm nô lệ tình dục của bọn hắn.

Khi đó, nàng có thể dựa vào tu vi cao cường của mình, liều mạng phá vòng vây để thoát thân, nhưng đám tu sĩ còn lại của Hợp Hoan Tông, sẽ bị một lưới bắt hết. Đi theo nàng toàn là thân tính, phe cánh của nàng. Về tình, thì bọn họ đã đi theo nàng nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, không thể để bọn họ lại, mà trốn một mình được. Về nghĩa thì nàng là phó tông chủ Hợp Hoan Tông, trên người nàng có trọng trách, có nghĩa vụ của một vị phó tông chủ, nàng phải đoạn hậu để cho đám đệ tử môn phái chạy trước, mới đúng.

Nếu nàng vô tình, vô nghĩa, bỏ lại mọi người để trốn một mình, thì nàng có khác gì đám giặc cỏ khôn kiếp kia. Thế là nàng lựa chọn liều mạng, nàng muốn gánh lấy trọng trách của một vị thủ lĩnh đứng đầu cần có. Lệ Tuyết Mai đã hạ quyết tâm, nàng sử dụng toàn bộ tu vi của mình, để thi triển tuyệt học Ngọc Nữ Kiếm Pháp, đây là trấn phái kiếm pháp của Hợp Hoan Tông. Ngọc Nữ Kiếm Pháp tổng cộng có 8 chiêu, lần lượt 1 Mộc Lan Hồi Xạ, 2 Phân Hoa Phất Liễu,

3 Phiêu Bạt Khắp Nơi, 4 Thái Bút Họa Mi, 5 Phu Thê Đồng Tâm, 6 Tiểu Viện Nghệ Cúc, 7 Hạo Uyển Ngọc Trạc, 8 Lãnh Nguyệt Khuy Nhân.

Muốn luyện được bộ kiếm pháp này, nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông phải có gia đình, hoặc ích nhất phải có đạo lữ song tu, mới có thể tu luyện bộ kiếm pháp này tới tận cùng được. Lệ Tuyết Mai còn là xử nữ, nàng chỉ có thể thi triển 4 chiêu đầu của Ngọc Nữ Kiếm Pháp. Lệ Tuyết Mai đã liều mạng đề cao sức chiến đấu, để 4 chiêu đầu của Ngọc Nữ Kiếm Pháp, nàng lập tức rachiêu.

"Mộc Lan Hồi Xạ."

"Phân Hoa Phất Liễu."

"Phiêu Bạt Khắp Nơi."

"Thái Bút Họa Mi."

Một chiêu tiếp lấy một chiêu, Lệ Tuyết Mai ra liên tiếp bốn chiêu, toàn lực đánh về phía Long Bá Thiên và Long Ngạo Thiên.

Chiêu thứ nhất là "Mộc Lan Hồi Xạ", triệt kiếm ngọc lập, nhất cố khuynh thành, gây ra 1 đòn sát thương. Lệ Tuyết Mai cố ý tích xúc sức mạnh, sau đó phóng thích khí thế, lợi dụng kẻ địch bị bất ngờ đem bọn chúng đánh bay ra xa.


Chiêu thứ hai là "Phân Hoa Phất Liễu" kiếm khí lưu quang, chém phá không trung, lợi dụng kẻ địch bị đánh bay ra, tiếp tục thừa thế xông lên, phát ra ba lần ám kình, liên tiếp ba đạo chân nguyên đánh tới.

Lợi dụng thân pháp tiếp cận kẻ chủ lực, để tung ra chiêu thứ ba là "Phiêu Bạt Khắp Nơi", chiêu thức xung phong, lượn như kinh hồng, dịu dàng như rồng uốn lượn, tung ra hai kiếm liên tục, để đánh giết kẻ địch.

Chiêu thứ tư là "Thái Bút Họa Mi", Ngọc Nữ Kiếm Ý, thế chiêu thứ nhất chưa xong, thì chiêu thứ hai đã tiếp cận, nâng kiếm thẳng hướng phát ra một luồng chân khí cực mạnh, nhắm thẳng huyệt bách hội của kẻ địch mà đánh, một khi kẻ địch bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ chết.

Phía đối diện gần mười tên giặc cỏ, đang vây đánh Lệ Tuyết Mai, đột thiên bị khí thế của nàng chấn nhiếp, sau đó một chiêu tiếp lấy một chiêu, để bọn họ liên tục bại lui, tiếp theo là bị đuổi đánh không bỏ. Đến chiêu thứ ba thì Long Bá Thiên và Long Ngạo Thiên bị trúng một kiếm trước ngực, hai người bọn họ không có suy nghĩ nhiều, dứt khoát toàn lực dùng thân pháp tránh ra phía xa, không nói hai lời lập tức quay đầu chạy trốn, mặc kệ sống chết của thuộc

hạ mình. Hợp Nhất Cảnh tu sĩ liều mạng chém giết, nếu bọn họ còn muốn dây dưa, thì khi viện binh chưa tới bọn họ đã bị giết chết rồi, cho dù tất cả mọi người cùng nhau liều mạng, cùng lắm chỉ làm cho người ta bị trọng thương mà thôi.

Lệ Tuyết Mai thấy hai tên thủ lĩnh, của bọn giặc cỏ đã chạy trốn, cũng không có đuổi theo, nàng liền ra tay giết chết mấy tên giặc cỏ đang bị thương, hấp hối nằm trên đất, một kiếm đoạn hầu. Sau khi giải quyết xong bọn giặc cỏ vây đánh nàng, nàng liền đuổi tới liên thủ với tu sĩ trong tông môn, giết chết đám giặc cỏ còn lại. Lực lượng quá chênh lệch, không đến 10 phút, thì bọn giặc cả đã bị giết chết hết toàn bộ.

Lệ Tuyết Mai nhìn thuộc hạ của mình lên tiếng nói. "Mọi người, nhanh chóng rời khỏi nơi đây."

"Vâng." Hơn mười nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông, không nói hai lời lập tức sử dụng thân pháp, nhanh chóng rời khỏi địa điểm vừa mới chém giết. Lệ Tuyết Mai dẫn theo hơn mười thuộc hạ của mình, chạy đi được năm trăm dặm thì bị chân khí phản phệ, trong miệng phun ra một ngụm máu, từ trên không rơi xuống đất. Chúng đệ tử Hợp Hoan Tông giật mình, nhưng vẫn kịp thời phản ứng, nhanh tay giữ lại được nàng, không để nàng rớt xuống đất.

"Ta bị chân nguyên phản phệ, không còn cách nào chiến đấu, mọi người nhanh đưa ta trở lại tông môn." Lệ Tuyết Mai chỉ kịp nói một câu thì ngất đi. Chúng nữ tu sĩ vô cùng sợ hãi, bọn họ không dám nghĩ nhiều, lập tức cắm đầu hướng về Mỹ Nhân Vịnh mà chạy.