Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 382




Nhưng, nàng biết rõ đây là một hố lửa, vẫn kìm lòng không được, mất hồn mất vía nhảy xuống. Bây giờ khiến cho chính mình một thân chật vật, một thân trọng thương, coi như là tự tìm.

Nàng cúi đầu, bỗng nhiên hôn lên môi hắn.

Vũ Mao sư huynh, đây là lần cúi cùng ta hôn ngươi, từ nay về sau, ta sẽ hoàn toàn quên ngươi…….

Trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt cũng tự nhiên trào ra, một giọt rồi lại một giọt, cuối cùng cũng ngăn không được.

Nàng chật vật đứng dậy, hít một hơi dài: “Ta đi rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta, cũng không cần tìm ta, qua hôm nay, ta sẽ triệt triệt để để quên ngươi, ta có võ công, cho nên có thể sống một cuộc sống rất tốt……..”

“Tạm biệt, Vũ Mao sư huynh———– Chúng ta đều tự bảo trọng thôi!” Nàng không dám nhìn sắc mặt xanh trắng lần lượt thay đổi của Phượng Thiên Vũ, nhẹ nhàng nói ra câu cuối cùng, sau đó xoay người bước đi, không hề nhìn lại…….

Chưa từng quay đầu lại, bóng dáng kia cứ như vậy cứng ngắc thoát khỏi tầm mắt của mình. Phượng Thiên Vũ vô cùng bối rối muốn lưu lại bóng dáng của nàng, nhưng thân mình lại không thể nhúc nhích, cũng không thể mở miệng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người hắn yêu thương nhất, là hắn trân trọng nhất cả thiên hạ, tiêu sái bước ra khỏi thế giới của hắn.

Đó là lần cuối cùng hắn nghe nàng gọi hắn là “Vũ Mao Sư Huynh”……

Quá nhiều bi thương, trong khoảnh khắc thổi quét trái tim hắn, giống như ngực bị người ta dùng đao khoét một lỗ thật lớn, loại tuyệt vọng này gần như cắn nuốt hồn phách của hắn mất…….

Chính là trong nháy mắt đó, tất cả phòng vệ cùng ngụy trang của hắn, nguyên tắc cùng kiên trì của hắn đều sụp đổ.

Long Phù Nguyệt, nàng điên rồi! Đủ tuyệt tình!

Nhưng, nàng đừng mơ có thể rời khỏi ta! Cả đời này ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có biện pháp bắt nàng trở về! Muốn cùng ta thoát ly quan hệ? Không có cửa đâu!

Thời gian từng giây từng phút đi qua, một giây cũng làm hắn cảm thấy rất lâu. Nội lực của Phượng Thiên Vũ tuy rằng vô cùng cao thâm, vô cùng mãnh liệt, nhưng vẫn không cách nào có thể khiến thân thể động đậy, nhìn hắn thực sự giống như một tử thi.

Bởi vì hắn đã từng phân phó, không có lệnh của hắn, không ai được phép quấy rầy, cho nên thời gian đã qua lâu, nhưng cũng không ai phát hiện ra sự bất thường.

Chuyện này có tính là tự lấy hòn đá đập chân mình không?