Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 459




Tay trái của hắn trống rỗng khẽ vung, nắp quan liền ‘tát; một tiếng tự động mở ra, lộ ra thi thể đã chết bên trong.

Thi thể nằm trong là một nam tử còn trẻ.

Nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên không phải chết già.

Cổ Nhược đem nó nâng lên, đùa nghịch một chút tay chân của hắn.

Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, thi thể vốn sớm cứng ngắc.

Nhưng dưới bàn tay của Cổ Nhược lại bỗng nhiên trở nên dị thường mềm mại.

Một lúc sau liền bị biến thành một kiểu tạo hình giống như cỗ thi thể trước kia.

Cổ Nhược vừa giống như mới vừa rồi, một tay đưa lên trời, một tay ấn xuống ngực người chết, đến khi khí trắng thoát ra……

Long Phù Nguyệt chỉ nhìn trợn mắt há hốc mồm, hít từng ngụm khí lạnh.

Thảo nào trên người sư huynh luôn âm hàn thấu xương, thì ra —— Thì ra là do quanh năm hấp thu âm khí người chết mà nên!

Đây, đây rốt cuộc là công phu tà môn gì? Sao mình cho tới bây giờ không nghe nói qua?

Hay đây là Vu thuật Nam Cương thất truyền theo như đồn đãi?

Đại sư huynh một thân vu lực quỷ thần khó lường chính là như vậy mà có?

Nàng giờ phút này cách hắn càng gần, cũng cách khoảng ba bốn trượng.

Theo bình thường, khoảng cách gần như vậy, đại sư huynh đã sớm nhận thấy sự tồn tại của nàng.

Nhưng bây giờ quỷ dị như thế. Hắn dĩ nhiên một chút cũng không phát hiện nàng đến.

Hay là —— Đại sư huynh do bị thương quá nặng, cho nên thính lực không còn nhạy cảm như trước?

Nàng kinh ngạc suy tư, muốn ra ngoài hỏi đại sư huynh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng dưới chân mềm nhũn, một bước cũng bước không được.

Nàng thất thần một hồi, thấy đại sư huynh đã đứng lên, đang định đi về hướng nấm mồ khác.

Nàng cũng đứng lên, nghĩ lại những gì đã qua.

Không đề phòng dưới chân có một cái rễ cây, bị nó ngáng chân, bổ nhào xuống, ngã chúi nhủi.

Ôi ôi, miệng đau quá, sợ đã bị rách da. Miệng có mùi máu.

Nàng lắp bắp kinh hãi.

Hỏng rồi! Chỉ sợ sư huynh đã phát hiện!

Trước mắt bóng trắng nhoáng lên một cái, đại sư huynh thực sự quỷ mị nhẹ nhàng quay lại đây.

Nhìn vạt áo màu trắng lay động trước mắt, nàng thở dài một hơi, ngượng ngùng cười nói: “Đại sư huynh, rốt cuộc đã bị huynh phát hiện. Ôi, huynh đang tu luyện công phu gì thế? Nhìn qua thật làm cho lòng người kinh sợ mà……”