Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 69: Từ thiếu gia, chào mừng về nhà!




Sao có thể như vậy...

Sao Từ Từ Niên lại còn sống được, năm đó không phải bị hắn sai người đi giải quyết rồi sao? Còn Cù Thành nữa, sao hắn lại ở chung một chỗ với Từ Từ Niên chứ!?

Lòng Từ Tân Niên lúc này nổi lên sóng gió kinh hoàng, đầu nhất thời trống rỗng, cả người run cầm cập, tay chân lạnh như băng, trong sâu thẳm nhận ra, mình đã lọt vào bẫy mất rồi.

Từ Kiến Quốc không biết Cù Thành, giờ thấy một người đàn ông xa lạ bước vào, lửa giận lại bốc lên, âm độc nói về phía Từ Từ Niên, "Đây là tập đoàn Từ thị, không phải nơi mà lũ súc sinh chẳng ra gì có thể tùy tiện vào, mày bây giờ cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ lập tức báo cảnh sát!"

Từ Từ Niên cười nhạo một tiếng, dựa người vào cạnh bàn không nhanh không chậm nói, "Súc sinh chẳng ra gì? Nếu đó là tôi, vậy người sinh ra tôi thì gọi là gì đây?"
"Ba, trước mặt nhiều người như vậy tôi giữ cho ông chút mặt mũi, nhưng đừng quên, khi tôi quản lý Từ thị, ông còn đang ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, bàn về tư cách, đại hội cổ đông lần này, dựa vào đâu tôi không thể tới?"

Từ Kiến Quốc mặt sưng đến tím tái, tức giận môi không ngừng run rẩy, ông ta luôn coi trọng mặt mũi hơn cả mạng của mình, giờ lại bị Từ Từ Niên giáng một bạt tai trước mặt nhiều người như vậy, căm giận đến mức muốn lập tức xé nát Từ Từ Niên ra.

Tất cả các cổ đông xung quanh, nhìn thấy bộ dạng ăn miếng trả miếng lúc này của hai cha con, từ lâu đã trợn tròn mắt, thậm chí quên luôn họ đến đây để làm gì, chỉ lo nhìn chằm chằm Từ Từ Niên.

Nghe cậu nhắc đến thời điểm cường thịnh nhất của Từ thị, trong lòng nhiều người không khỏi xúc động, thậm chí có người còn mỉa mai, "Người làm ba dùng 8 năm phá hủy sự nghiệp kinh doanh mà con trai đã vất vả gây dựng nên, giờ đương nhiên xấu hổ khi nhìn thấy con trai mình rồi."
Câu nói này trực tiếp đâm phải vết thương cũ của Từ Kiến Quốc, khiến ông ta tức giận đến nỗi ánh mắt dữ tợn đỏ bừng lên.

Đời này ông ta ghét nhất người khác so sánh mình với Từ Từ Niên, khi ông cụ còn sống, mọi người đều biết cháu trai trưởng Từ thị tài giỏi hơn con trai, ông cụ còn thường xuyên nghị luận, nói gì mà gen tốt đều được di truyền qua nhiều thế hệ. May mắn có Từ Từ Niên kế thừa khí phách của người xưa, nếu không, dựa vào dáng vẻ công tử ăn chơi trác táng của Từ Kiến Quốc, Từ thị sớm muộn gì cũng lụi bại.

Trong giới thượng lưu không có bí mật tuyệt đối, nói bóng nói gió nhiều, chẳng mấy chốc đã đến tai của Từ Kiến Quốc, lúc đó ông ta đã muốn gϊếŧ Từ Từ Niên, cũng không có một chút tình cảm máu mủ ruột thịt nào với người con trai cả này, chỉ có sự chán ghét, căm thù, còn có sự... ghen tị mà cả đời này ông ta cũng không muốn nói ra khỏi miệng.
Nhớ lại trước kia, thù mới hận cũ chồng lên nhau, khiến Từ Kiến Quốc mất kiểm soát hất đổ ly trà trước mặt, hít một hơi thật sâu, mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu thâm độc nhạo báng, "Giỏi lắm, Từ Từ Niên, đừng nhắc đến chuyện tư cách với tao, Từ thị này không có phần của mày, hiện tại tao vẫn là chủ tịch của Từ thị, mày là 'người ngoài' không có cổ phần, không có tư cách đứng đây, cả lũ cặn bã mày đưa tới, tất cả lập tức biến khỏi đây! Nếu không, tao sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức! "

Cù Thành đứng bên cạnh lúc lâu không nói gì, lúc này nghe nói vậy thì bật cười thành tiếng, "Từ tiên sinh, tôi xin phép được tự giới thiệu một chút, tôi họ Cù, tên Cù Thành, trước mắt là người đứng đầu Hào Đình, không phải cặn bã trong miệng của ngài, khuyên ngài giữ miệng sạch sẽ chút. "
Nghe thấy từ "Hào Đình", đồng tử Từ Kiến Quốc co rút dữ dội, những năm gần đây vươn lên nhanh chóng, nắm toàn bộ ngành giải trí thành phố S trong tay, công ty Hào Đình, không ai không biết, không ai không hay.

Lúc trước, ông ta có ý muốn bấu víu vào Hào Đình, nhưng chưa bao giờ thành công, sao giờ boss của Hào Đình lại đột nhiên xuất hiện ở đây !?

Không đợi Từ Kiến Quốc kịp định thần lại, Cù Thành đã nheo mắt liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Từ Tân Niên nói, "Đương nhiên, tôi là người Hào Đình, việc tôi đột nhiên chạy đến Từ thị đúng là không hợp lý cho lắm, nhưng ở đây tôi có phải "người ngoài" hay không, tốt hơn hết ngài nên xem những thứ này trước rồi hãy nói. "

Vừa nói, hắn vừa đặt một xấp hình dày xuống trước mặt Từ Kiến Quốc, chậm rãi mở miệng, "Một tuần trước, con trai út của ông đã khóc lóc cầu xin tôi mua cổ phần của Từ thị. Cái dáng vẻ hận không thể biến thành một con chó quỳ xuống trước mặt tôi, chỉ để tôi có thể thưởng cho cậu ta một ít tiền, nhanh chóng phủi sạch mọi quan hệ với ông, nhìn cậu ta khóc đi, không lạ gì chứ? Cậu ta là do ông sinh ra mà, có hóa thành tro cũng nhớ rõ nhỉ."
Xấp hình dày cộp đều là ảnh chụp ngày Từ Tân Niên trong quán cà phê, dáng vẻ khổ sở cầu xin Cù Thành, hình rõ đến mức ngay cả ánh mắt và hành động mang theo ý câu dẫn cũng bị chụp lại, làm Từ Kiến Quốc có muốn phủ nhận cũng không được, tức giận che ngực, ngã ngồi trên ghế thở hổn hển, không thốt nên lời.

Từ Tân Niên bị dọa sợ run lẩy bẩy, đứng sững tại chỗ, trợn mắt nhìn chằm chằm Cù Thành.

Cù Thành tặng cho hắn ta một nụ cười lạnh, dùng ánh mắt sắc bén uy hiếp lại, vỗ tay một cái, tiếp đó bốn năm người áo đen bước vào, cầm theo hàng trăm tấm ảnh trong tay, phân phát cho từng vị cổ đồng ngồi trong phòng họp, trong đó không chỉ có lần gặp mặt gần đây, còn có mấy lần trước, Từ Tân Niên dùng mũi chân dụ dỗ Cù Thành trong quán cà phê Sith.

Bức ảnh rõ nét đến nỗi tất cả các cổ đông đều sửng sốt ngay tại chỗ, họ ngước nhìn Từ Tân Niên với vẻ kinh tởm, không thể tin nổi người một giây trước còn luôn miệng nói sẽ mãi đứng về phía cha mình, sẽ không bỏ phiếu chống lại Từ Kiến Quốc lại ngấm ngầm bán tháo cổ phần, bí mật có ý định bỏ trốn.
Không cho họ rút cổ phần nhưng chính mình lại làm ra loại thủ đoạn như vậy, việc này cùng với 'Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn' có gì khác chứ?

"Không phải vậy... Không phải vậy đâu! Ba, con...Con không có..." Từ Tân Niên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Cù Thành đang cười nửa miệng, lập tức mất đi lý trí, nhào tới, "Cù Thành, đm, mày là đồ khốn nạn! Mày cố tình gài bẫy tao! Thằng khốn! Uổng công tao tin tưởng mày như vậy!"

Người áo đen bên cạnh lập tức ngăn lại, Từ Từ Niên và Cù Thành đứng sánh vai nhau, từ xa nhìn Từ Tân Niên nổi điên, vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không để hắn ta vào trong mắt.

Tất cả các cổ đông trong phòng họp đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt.

Mắt thấy tình hình sắp sửa không thể kiểm soát được, Từ Kiến Quốc thở lấy hơi, đặt tấm ảnh xuống, giả vờ bình tĩnh, hừ lạnh nói, "Chỉ là một vài tấm hình thôi. Bây giờ công nghệ PS tiên tiến như vậy, tôi làm sao biết cậu có cầm hình giả mạo đến để lừa tôi hay không? Chú Trương, báo cảnh sát đi, giao những người này cho cảnh sát xử lý."
Cù Thành giễu cợt ném một tập tài liệu đến trước mặt ông ta, "Từ tiên sinh, mời ông mở to mắt ra nhìn kỹ một chút, hợp đồng giấy trắng mực đen có chữ ký con trai út của ông. Hiện tại cậu ta đã chuyển nhượng 14% cổ phần trên danh nghĩa của mình cho tôi. Giờ tôi đã chính thức là cổ đông của Từ thị, ngài muốn báo cảnh sát để làm gì? Định nói với cảnh sát rằng con trai út của ngài đang quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ tôi, bắt cậu ta đến đồn cảnh sát để thẩm vấn sao? Vậy thật đúng là không khéo, cậu ta đã ra vào nhà giam hai lần rồi, thêm một lần nữa, vụ án còn ghi những việc làm mờ ám đó sao?"

Hắn cất giọng nói lớn, sự kiêu ngạo của hắn khiến Từ Từ Niên thể không trừng mắt nhìn hắn cười, tên vô lại, anh không thể khiêm tốn một chút à? Lúc nào cũng cướp ánh đèn sân khấu của em.
Cù Thành nháy mắt với cậu, nhân lúc xung quanh không có ai chú ý, dùng đầu ngón tay khẩy khẩy lòng bàn tay Từ Từ Niên, như muốn nói: Ngầu chưa, chồng em ngầu ghê chưa.

Từ Từ Niên cố gắng nhịn cười, không nói lời nào.

Hai người quang minh chính đại vờn nhau, người xung quanh không biết sẽ không thể hiểu được, nhưng Từ Từ Niên thì thấy rõ, sắc mặt hắn ta đột nhiên tái nhợt đi.

Hắn ta không dám tưởng tượng, Từ Từ Niên đã ẩn núp sau lưng hắn ta bao lâu, Cù Thành đã mang theo bao nhiêu tâm tư đến gặp mặt hắn ta, hai người họ đã bố trí bao lâu, mới giăng thiên la địa võng này chờ hắn ta chui vào.

Phàm là những người đã từng thấy qua thủ đoạn cứng rắn và tác phong cay độc của Từ Từ Niên trên thương trường năm đó, không một ai không hoàn toàn bái phục. Khi ấy Từ thị có thể được hắn đưa đến đỉnh cao, liệu bây giờ còn có khả năng xoay chuyển tình thế được hay không?
Hơn nữa, bây giờ Từ Từ Niên không chỉ là cháu đích tôn của Từ gia, là người thừa kế duy nhất được lão gia chỉ định trước khi qua đời, mà còn có cả một Hào Đình làm hậu thuẫn. Chỉ riêng cái địa vị này cùng với xuất thân, bất cứ người nào của Từ gia cũng không làm được.

Miễn là có thể giữ Từ Từ Niên lại, thì tương đương với việc công ty vẫn còn hy vọng, tiền của bọn họ cũng sẽ không mất sạch.

Nghĩ như vậy, quả thực không có lựa chọn nào hoàn hảo hơn việc để cậu kế thừa Từ thị!

Sắc mặt Từ Kiến Quốc u ám hồi lâu không lên tiếng, ngồi trên xe lăn giống như một bộ xương khô, trầm lặng rất lâu đột nhiên phát ra tiếng cười khặc khặc, "Hay, hay lắm, Từ Từ Niên, tính toán của mày bước đầu thành công rồi đấy, đại hội cổ đông này mày muốn ở lại thì cứ ở lại đi, nói thế nào mày cũng có 14% cổ phần mà, tao đây làm chủ tịch cũng không thể bạc đãi mày, tránh cho có mấy người nói tao bất công, nhưng việc nào ra việc đó, mày đạt được mục đích rồi, tao cũng không thể để cho bản thân không vui vẻ."
"Bác Trương, bây giờ báo cảnh sát, có mấy người vắt óc suy tính còn muốn ngầm chiếm đoạt gia sản của Từ gia, ta cũng nhận ra rồi, còn những người khác..."

Nói đến đây, lão liếc mắt nhìn Cù Thành và vệ sĩ đứng đầy xung quanh, cười lạnh một tiếng, "Đám người cặn bã này chỉ biết động chân động tay cứ giao cho cảnh sát giải quyết, Từ thị chúng ta kinh doanh chính đáng, không có chuyện để cho đám xã hội đen này đến chiếm hời."

Ánh mắt kia của lão lộ ra khinh bỉ, giống như bản thân là người của gia đình giàu sang quyền thế, xuất thân trong sạch hơn người khác một bậc, hoàn toàn không đếm xỉa đến Cù Thành.

Từ Từ Niên ghét nhất người khác chỉ tay năm ngón với thứ mình thích, đặc biệt người này còn là Cù Thành, muốn đánh muốn mắng chỉ có cậu tự mình ra tay, người khác dám xem thường hắn như vậy, không có cửa đâu!
Cậu lập tức ngăn phía trước Cù Thành, biết rõ uy lực Cù Thành còn mãnh liệt hơn cả cậu, vốn không cần mình bảo vệ, nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu, dùng một tư thế bảo hộ, một tay che chở Cù Thành, đồng thời giễu cợt nói, "Được thôi, Từ tiên sinh báo cảnh sát đi, để cho cảnh sát đều đến xem xem đường đường là chủ tịch Từ thị, tự kiêu hơn người một bậc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kẻ cặn bã bỏ vợ bỏ con, chiếm đoạt gia sản!"

Sắc mặt Từ Kiến Quốc lập tức xanh tím, ánh mắt sắc bén dữ tợn, "Mày có ý gì! Từ Từ Niên, tao có thể để mày ở lại đây đã rất không tệ rồi, hiện tại Từ thị vẫn nằm trong quyền quyết định của tao, thằng nghịch tử táng tận lương tâm như mày đừng có không biết tốt xấu!"

Lúc nói lời này, giọng của lão có hơi run rẩy, hiển nhiên đã bị chọc vào chỗ đau.
Người xung quanh nghe không hiểu hai người này đang đánh đố cái gì, nhưng có người nhìn thấy bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại này của Từ Kiến Quốc, rõ ràng đang cầm tiền mồ hôi xương máu của người khác không trả còn có thể ngạo mạn như vậy, nhịn không được há miệng chửi, "Từ Kiến Quốc ông chẳng qua chỉ cậy trong tay có nhiều cổ phần, nơi này cmn còn mấy người chịu gọi ông một tiếng chủ tịch!? Không làm mà đòi có ăn chỉ có ăn b...ám là nói ông đó!"

*Câu này nguyên văn 占着茅坑不拉屎 (Chiếm trước mao khanh bất lạp thỉ): nghĩa gốc là chiếm lấy nhà xí mà không đi đại tiện, nghĩa bóng là chiếm lấy một vị trí, công việc nhưng không làm việc, không có tài, chỉ biết ăn bám. Vì đây là câu chửi nên khá thô, mình dịch na ná giống câu của thầy Huấn cho thoát nghĩa =)))
Một câu nói dẫn đến một trận phụ họa, có người không kiềm chế nổi kích động nói, "Đcm tôi cũng không chịu được cái công ty tồi tàn này nữa! Chỉ cần lão già vô dụng Từ Kiến Quốc ông vẫn không từ chức, vậy thì chúng tôi sẽ tặng không cổ phần cho đại thiếu gia chứ cũng không thể để lại cho hai kẻ phá của là ông và Từ Tân Niên!"

"Đúng vậy! Thay ông ta đi! Để đại thiếu gia tiếp quản công ty!"

"Thay lão ta!"

"Thay lão ta! Đại thiếu gia hôm nay tôi sẽ ký hợp đồng với cậu, cdm tôi méo cần cổ phần nữa, cho cậu hết!"

....

Tiếng hô từng đợt nối tiếp từng đợt vang lên, cha con Từ gia hoàn toàn mất đi lòng cổ đông, Từ Từ Niên lấy được sự ủng hộ của tất cả người ở chỗ này.

Từ Kiến Quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu từ khi Từ Từ Niên sinh ra, cả đời lão đều không thoát khỏi cái bóng của cậu. Bây giờ nhìn dáng vẻ cậu dù đã rời đi 8 năm, vẫn có thể được toàn bộ người trên dưới công ty ủng hộ, lão thừa nhận bản thân đố kỵ đến phát điên, không kìm được cười lớn cuồng loạn, "Từ Từ Niên, cho dù đám người này đều đứng cạnh mày thì có làm sao? Trong tay mày chỉ có 14% thảm hại, dù cho bọn chúng đưa hết cổ phần cho mày, cộng lại mới chỉ 27%, mày lấy cái gì đấu với tao?"
(Tiếng lòng editor: t đến cạn lời với ông TKQ này. Người ta bảo hổ dữ không ăn thịt con, lão không những mưu đồ gϊếŧ con ruột mình, còn đi đố kỵ, ghen ghét với con, tam quan lệch 360 độ luôn -_-)

"Ồ? Ông thật sự nghĩ vậy sao?"

Trên mặt Từ Từ Niên không lộ ra nửa phần hoảng hốt, nhàn nhã đút tay vào túi ngồi lên bàn, vươn tay từ trong túi áo Cù Thành lấy ra một miếng kẹo cao su nhét vào miệng, học theo 10 phần dáng vẻ lưu manh của Cù Thành. Chỉ là động tác này do cậu làm ra, ít đi mấy phần vô lại, nhiều thêm mấy phần hiên ngang, nhìn thế nào cũng vẫn là bộ dáng chín chắn điềm tĩnh, làm cho Cù Thành có chút ngứa ngáy trong lòng. Nếu không phải ngại tình cảnh, hắn rất muốn đi lên hôn cậu một cái.

Từ Từ Niên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, liếc hắn một cái giống như cảnh cáo: Đàng hoàng một chút cho em, đừng có lúc nào cũng ngây ngốc nhìn chằm chằm em, bị người khác phát hiện thì làm sao?
Cù Thành bật cười, theo bản năng sờ sờ mũi: Hai ta đến cùng là ai không đàng hoàng? Ở ngay trước mặt nhiều người như vậy tìm đồ trong túi áo anh, em là đang sợ người khác không phát hiện được.

Thời khắc quan trọng, hai người còn không quên dùng ánh mắt dây dưa, Từ Kiến Quốc hoàn toàn bị phớt lờ thở không ra hơi, kịch liệt ho khan mấy tiếng, "Mày không cần làm bộ làm tịch với tao, tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm, cho dù những người này đều đưa cổ phần cho mày, mày cũng không thắng được tao, huống chi thủ tục chuyển nhượng cổ phần phải mất 3-5 ngày mới có thể làm xong, đến lúc đó mày thấy tao vẫn sẽ bị mày nắm trong lòng bàn tay một lần nữa sao?"

Từ Từ Niên thu hồi đấu mắt với Cù Thành, thong thả ung dung gật đầu, chậc chậc hai tiếng, "Từ Kiến Quốc, chẳng trách ông nội đến lúc ra đi cũng không để lại gia sản cho ông, bởi vì ông thật sự không có một tí đầu óc kinh doanh nào, nể tình ông cống hiến cho tôi một phần t*nh tr*ng, tôi gọi ông một tiếng cha, nhưng nếu đầu của ông có nửa phần thông minh của ông nội, Từ gia cũng sẽ không sa sút đến nước này."
Từ Kiến Quốc trừng muốn rách cả mí mắt, một chữ "mày!" run rẩy nửa ngày, nghẹn đến không nói ra được.

Mặt Từ Từ Niên không đổi sắc tiếp tục nói, "Ông cho rằng tôi sẽ thật sự ngu xuẩn đến mức đặt tất cả hy vọng lên người những cổ đông này sao?"

"Những thứ này là tiền mồ hôi nước mắt của người ta, tôi không cần, cũng sẽ không ngu ngốc trông mong tất cả mọi người đứng về phía tôi. Bởi vì người sang tự biết rõ mình, thứ không thuộc về mình vĩnh viễn đừng nghĩ đến, giống như năm đó ông nội để lại di sản cho tôi, ông và Từ Tân Niên sao có thể mặt dày nuốt trôi được, hử?"

Một câu nói khiến tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn lần nữa, sắc mặt Từ Tân Niên và Từ Kiến Quốc trắng bệch, những người khác trợn mắt ngoác miệng.

Từ...Ông cụ Từ vẫn còn có di chúc? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói tới?
Hai tay Từ Kiến Quốc không khống chế được phát run, đồi mồi trên gương mặt già nua run rẩy theo cơ mặt, cố giả bộ bình tĩnh nói, "Tao...tao không biết mày đang nói cái gì, Từ Từ Niên, mày phạm tội gϊếŧ người! Bây giờ lại vẫn có mặt mũi nhắc đến lão gia tử à?"

Từ Từ Niên liếc nhìn Từ Tân Niên ngồi bệt dưới đất bị bảo vệ khống chế, ánh mắt sắc bén.

Ánh mắt bén nhọn ác độc giống như lưỡi dao lăng trì mỗi một tấc da của Từ Tân Niên, hắn theo bản năng rụt về sau một chút, cắn môi xanh tím run rẩy, kinh hãi không nói ra được câu nào.

Hắn cho rằng bản thân năm đó đã làm rất gọn gàng sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không lộ ra một tí xíu sơ hở nào, nhưng giờ đây Từ Từ Niên vốn phải thối rữa nằm trong đất lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, chuyện năm đó phát sinh nhà cũ Từ gia chỉ có 3 người biết, bây giờ ông cụ đã ch*t rồi, Từ Từ Niên là người duy nhất biết chân tướng, lỡ như hắn ta nói ra....bản thân mình phải làm sao?
Nỗi sợ khổng lồ khiến hắn không dám đối diện với Từ Từ Niên, mồ hôi lạnh chảy xuống, hận không thể cướp đường chạy trốn, kết quả lại bị Cù Thành bên cạnh đạp một cước, vừa vặn quỳ thẳng trước mắt Từ Từ Niên.

Lúc này Từ Từ Niên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, trên mặt không một gợn sóng, không có bất kỳ cảm xúc nào nổi lên.

Nhìn xem, trò mèo đuổi chuột vui biết bao nhiêu, nhìn gương mặt hoảng sợ này của hắn, buổi tối đều có thể ăn thêm hai bát cơm.

"Rốt cuộc ông nội có di chúc hay không, ông biết rõ nhất, bây giờ giả ngu cái gì? Từ Kiến Quốc, ông dám vỗ ngực nói với tất cả mọi người ở đây, ông không trông ngóng ông nội ch*t sớm một chút xong chiếm đoạt gia sản của người không? Chưa từng nghĩ đến việc gi*t ch*t tôi thì có thể độc chiếm gia nghiệp, kê cao gối ngủ ngon không lo sầu làm chủ tịch Từ thị của ông không!?"
"Láo xược! Khụ...khụ khụ...." Sắc mặt Từ Kiến Quốc tím đen, ném cây gậy trong tay về phía Từ Từ Niên nhưng lại bị Cù Thành lập tức bắt được, bẻ làm đôi quăng xuống đất.

"Mày cút cho tao! Cút! Chỗ này không phải là chỗ để mày nói xằng nói bậy! Bác Trương, bác Trương! Đuổi nó đi!"

Từ Kiến Quốc đã mất đi lý trí, cả người như điên như dại run cầm cập trên xe lăn, bác Trương sớm đã bị người của Cù Thành khống chế, lúc này ngay cả nói cũng không nói ra được một câu, chưa kể toàn bộ cổ đông ở đây sớm đã hận thấu xương ông ta.

Người đang có mặt tại đây cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy phản ứng của Từ Kiến Quốc lập tức nổi lên nghi ngờ, thẳng thắn hỏi trực tiếp, "Từ Kiến Quốc, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi là cổ đông công ty, có quyền lợi được biết phân chia quyền cổ phần công ty, tóm lại trước khi mất ông cụ Từ có di chúc không?!"
"Không có! Có phải các người không có não không! Lần này nó trở về chính là vì cướp đoạt gia sản Từ gia, năm đó cũng là nó chính tay hại ch*t ông cụ, lời của loại nghiệp chướng này các người cũng tin!"

Từ Từ Niên cười nhẹ một tiếng, thái độ giống như đang chế giễu Từ Kiến Quốc giấu đầu hở đuôi.

Cậu bước đi thong thả, chầm chậm tiến đến trước mặt Từ Kiến Quốc, từ trên cao nhìn xuống lão, gằn từng câu từng chữ, "Từ Kiến Quốc, tôi sẽ cho ông nhìn xem hai người chúng ta đến cùng ai đang nói dối."

Nói xong cậu vỗ tay một cái, cửa lớn phòng họp mở ra, có ba người đi tới, hai nam một nữ.

Lúc Từ Kiến Quốc nhìn thấy một người đàn ông trong số đó lập tức kêu lên thất thanh, "Luật sư Vương!?"

Người đàn ông được gọi là luật sư Vương là một ông lão hơn 60 tuổi tóc hoa râm, liếc nhìn Từ Kiến Quốc một cái, mặt không cảm xúc quay đầu đi đến bên cạnh Từ Từ Niên, cung kính gọi một tiếng, "Đại thiếu gia"
Từ Từ Niên gật đầu cười, "Chú Vương, hôm nay vất vả cho chú rồi."

Sắc mặt Từ Kiến Quốc trắng bệch, sau lưng thoáng chốc thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, bởi vì người đàn ông trung niên này không phải người ngoài, mà chính là luật sự ông cụ thuê khi còn sống, bất cứ chuyện gì của Từ gia ông ta đều biết rõ!

Ở đây có không ít người nhận ra ông, nhất thời còn có chút không kịp phản ứng, "Luật sư Vương... không phải ngài đã nghỉ hưu rồi sao? Sao lại đi cùng Đại thiếu gia thế này?"

Luật sư Vương cười cười không trực tiếp trả lời, mà sau khi Từ Từ Niên gật đầu, từ cặp tài liệu mang bên mình lấy ra một bản văn kiện bày ra trước mặt tất cả mọi người.

"Hôm nay ở nơi này chẳng qua chỉ là nói ra một chút chân tướng tôi biết, năm đó khi ông cụ Từ vẫn còn tại thế quả thực đã từng lập di chúc, chuyện này Từ Kiến Quốc cũng biết rất rõ."
Một câu nói giống như một quả bom nặng ký nổ tung phòng hội nghị, tất cả mọi người đều sững sờ, Từ Kiến Quốc giận điên lên, cuồng dại muốn đuổi luật sư Vương ra ngoài, "Từ Từ Niên! Đừng tưởng rằng mày mua chuộc luật sư khi đó của Từ gia là đã có thể để mặc cho ông ta nói dối! Cha hoàn toàn không để lại di chúc, tao cũng chưa từng nhìn thấy!"

"Từ tiên sinh, ông cần gì phải nói dối?" Luật sư Vương nhìn ông ta, trên khuôn mặt già nua mang theo chút mỉa mai cùng áy náy, "Tôi đã làm việc cho ông cụ gần như nửa đời, tuyệt đối sẽ không mê muội, nói dối một câu nào. Năm đó, trong di chúc của ông ấy đã nói rõ, để cho đại thiếu gia kế thừa toàn bộ cổ phần của mình trong Từ thị, lúc đó ông cụ sợ ông cảm thấy khó chịu, còn cố ý nói chuyện riêng với ông. Lúc đó tôi đã ở đó, nghe rõ ràng, giờ ông nổi lên tâm địa như vậy, không cảm thấy có lỗi với ông cụ Từ sao?"
Tình hình chuyển biến mạnh, trong lòng Từ Kiến Quốc luống cuống hoảng sợ, ông ta trăm triệu lần không nghĩ tới Từ Từ Niên lại có thể nhờ luật sư Vương này trợ giúp.

Năm đó ông ta cứ tưởng rằng, sau khi sa thải luật sư Vương, mọi chuyện sẽ bình yên vô sự, không có sơ hở, nhưng không ngờ sơ suất nhất thời, ngày hôm nay lại gây ra phiền toái lớn như vậy.

Hít một hơi thật sâu, ông ta làm cho mình trấn tĩnh lại, ánh mắt âm u, "Ông bảo ông đã đọc di chúc, trong di chúc nói rằng giao toàn bộ gia sản cho Từ Từ Niên, ai có thể chứng minh điều đó? Coi như thật sự có di chúc, thì ông mang di chúc ra đây, đừng tưởng chỉ bằng một câu nói của ông là có thể đánh lừa người khác. Đúng là nực cười."

Vẻ mặt của tất cả những người có mặt lúc này đều rất phức tạp, bởi vì những gì Từ Kiến Quốc nói đều có lý. Dù cho những gì luật sư Vương nói là sự thật thì ai có thể chứng minh những chuyện đã xảy ra hồi đó? Nếu trong lòng họ ủng hộ Từ Từ Niên, họ có suy đoán về di chúc của Từ lão gia tử cũng vô ích.
Từ Từ Niên không hề hoảng sợ, tựa hồ hoàn toàn dự đoán được điều đó, cậu cười lạnh một tiếng, "Từ Kiến Quốc, ông thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hôm nay tôi cho ông cơ hội ngoan ngoãn từ chức nhường lại cho người có tài, là chính bản thân ông không biết quý trọng, vậy cũng đừng trách tôi."

Vừa nói, cậu vừa gật đầu với một nam một nữ đi vào cùng luật sư Vương, hai người lấy tài liệu từ trong túi ra đặt lên bàn, không ngờ hóa ra họ là công chứng viên của phòng công chứng.

Nam công chứng viên lấy ra một cái túi giấy kraft được niêm phong kỹ, đeo găng tay trắng, lấy ra một văn kiện hơi ố vàng, đưa trước mặt mọi người, "Sau khi xác minh thân phận của anh Từ Từ Niên, chúng tôi đã đồng ý với anh ấy, xin công bố di chúc mà ông cụ Từ lập tại văn phòng công chứng chúng tôi năm đó, đây là văn bản sao lưu của năm đó, có chữ ký của ông cụ Từ và con dấu chính thức của phòng công chứng, có hiệu lực pháp luật."
Mọi người sửng sốt một hồi há hốc mồm, sau đó đồng loạt xúm lại xem di chúc chưa công khai, trong đó có ghi rõ [Sau khi tôi chết, 52% cổ phần của nhà họ Từ sở hữu dưới tên tôi, và ngôi nhà cũ của gia đình họ Từ sẽ được thừa kế bởi cháu trai tôi là Từ Từ Niên, những đồ cổ và tài sản đất đai còn lại do con trai ông Từ Kiến Quốc thừa kế. Người lập di chúc: Từ Vương Sinh, Công chứng viên: XXX, ngày X tháng X năm 20XX. 】

Nhìn thấy bản di chúc này, Từ Kiến Quốc không thể phản bác nữa, sắc mặt trắng xanh, hai mắt nhìn chằm chằm Từ Từ Niên, nở nụ cười ngông cuồng, "Nếu di chúc như thế này thì sao? Di sản đã coi như phân chia xong rồi, bản di chúc này chẳng qua chỉ là một tờ giấy vụn, sau bao nhiêu năm, ông cụ không còn nữa, mày còn mong tao làm được những điều theo ý muốn của ông ta? Thực hiện giấc mộng xuân thu to lớn của mày! "
Sắc mặt Từ Từ Niên lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, cậu không nghĩ tới Từ Kiến Quốc thậm chí không còn có chút quan hệ cha con nào với ông nội mình, cho dù Từ Tân Niên không phải là của Từ Kiến Quốc ông ấy sinh ra, hai người đều là có lòng lang dạ sói giống hệt nhau, phù hợp tương xứng.

"Chú Vương, chú vui lòng nói cho ông ấy biết di chúc này còn giá trị hay không."

Luật sư Vương đọc lại di chúc, một lúc sau, chậm rãi nói, "Ông Từ Kiến Quốc và anh Từ Tân Niên đã xác nhận cái chết của anh Từ Từ Niên, vì vậy theo luật thừa kế của nước ta, di chúc chỉ định cái chết của người đã chết và di chúc phù hợp với pháp luật. Dựa theo định mức luật thừa kế, tất cả những người có tư cách thừa kế sẽ được chia đều theo phần, 52% cổ phần đứng tên ông Từ sẽ được chia đều, ông Từ Kiến Quốc và anh Từ Tân Niên mỗi bên sẽ giữ 26%. "
"Nhưng hiện tại anh Từ Từ Niên vẫn còn sống, theo quy định của pháp luật, di chúc có giá trị sau khi công chứng, do đó toàn bộ 52% cổ phần của tập đoàn Từ thị nên được thừa kế bởi anh Từ Từ Niên, tài sản được phân chia là ông Từ Kiến Quốc và anh Từ Tân Niên nên trở lại đầy đủ, anh Từ Từ Niên, anh có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý của họ. "

Âm thanh mấy câu chữ vang lên giữa bốn bề yên lặng, toàn thân Từ Kiến Quốc run rẩy không cam lòng, Từ Tân Niên biết sự tình đã kết thúc, không thể cứu vãn, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"52% so với 48%, cha ông thua rồi."

"Hiện tại ông cũng nên tìm hiểu xem, ai mới là chủ nhân thực sự của nhà họ Từ."

Đứng ở vị trí từ trên cao nhìn xuống, Từ Từ Niên, cũng giống như năm xưa, phải mất tám năm mới có thể đứng trên đỉnh cao một lần nữa, gìn giữ cơ nghiệp gia tộc do ông nội để lại bấy lâu nay.
"Từ Từ Niên! Mày không phải là người!" Không kiềm chế được xúc động, Từ Kiến Quốc lảo đảo đứng dậy lao về phía Từ Từ Niên, cả người giống như một cái xác ướp, vô cùng dữ tợn.

Từ Từ Niên nhất thời nắm lấy cổ tay Từ Kiến Quốc, ánh mắt sắc bén, cúi đầu ghé vào tai Từ Kiến Quốc, nhẹ giọng nói: "Ba, ba không còn liên quan đến gia đình này nữa, hiểu chưa? Tôi muốn bóp chết ai đó, giống như ba năm đó vậy, đơn giản như việc lôi kéo Từ Tân Niên để gϊếŧ hại tôi. Tôi không tin ông và tôi không nghi ngờ nguyên nhân cái chết của ông nội. Vì vậy, nếu ông không muốn người khác biết rằng ông thậm chí đã gϊếŧ con của mình để độc chiếm tài sản gia tộc thì đừng làm vậy. Đừng khiêu khích tôi, nếu không, thể diện mà ông quan tâm nhất sẽ mất sạch, cuối cùng gần đất xa trời mà thanh danh bị mất uy tín, liệu có đáng không, ông có thể tự mình quyết định, tôi cùng ông từ từ chơi trò chơi này. "
Buông tay ra, Từ Kiến Quốc ngã ngồi trên xe lăn, cả người run lên, một chút cũng không dám nhìn vào mắt Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên của hiện tại không còn là "thằng quỷ con" bám theo sau đuôi ông và tìm mọi cách để lấy lòng ông nữa, một quyết tâm tàn nhẫn đoạn tuyệt như vậy, rất giống con người cũ của Từ lão gia tử ngày xưa, đột nhiên khiến ông khiếp sợ.

Từ Từ Niên quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói như quân lâm thiên hạ, "Nếu không có ai phản đối, từ nay tôi sẽ tiếp quản toàn bộ nhà họ Từ, tôi sẽ tự mình giải quyết nợ nần, và tôi sẽ không bao giờ làm liên lụy mọi người, nếu bây giờ ai muốn rút cổ phần thì có thể nói ngay, tôi sẽ trả lại đầy đủ cho người đó, xin mời mọi người cùng nhau ra về, sau này chúng ta sẽ gặp lại, tạm biệt."
Nói năng có khí phách, khí thế bức người, Cù Thành bên cạnh cậu, không thể không huýt sáo, lần này, khổng tước của hắn thực sự dang rộng đôi cánh và bay lên.

Tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên làm cho tất cả mọi người sửng sốt tỉnh táo lại, lúc này ai sẽ lại nghĩ đến chuyện rút cổ phần, hận không thể đi theo đại thiếu gia cùng nhau khiêu chiến thiên hạ, nhìn nhau một lúc, và phản ứng đầu tiên là sự hoan hô cổ vũ từ tất cả bọn họ.

Từ lâu mọi người đều ghét hận hai người Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên, nếu không phải vì thiếu cổ phần và túng quẫn đau lòng vì đồng tiền mồ hôi và máu của mình, họ đã không ở lại chốn quỷ quái của nhà họ Từ, nhưng chính là lúc đầy ngờ vực này, Từ đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện, mang đến cho mọi người hy vọng mới, làm sao có thể không làm cho mọi người vui mừng.
Cả phòng họp sôi trào, giờ phút này không ai quan tâm đến tính mạng của Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên, Từ Kiến Quốc suýt chết trên xe lăn, ông ta ho dữ dội không ngừng, nhưng không ai nhìn ông ta. Từ Tân Niên hoảng sợ quỳ trên mặt đất, rúc người sang một bên, nhìn Từ Từ Niên, người đang bị những người khác vây quanh ở giữa, đang chói lọi như một vật thể phát sáng, hắn nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, không cam lòng nắm chặt quầy hàng dưới chân, máu từ đầu ngón tay trào ra đỏ tươi...

Mọi người đang cổ vũ, âm thanh được truyền đi rất xa qua cửa phòng họp. Từ Tân Niên không quan tâm đến điều này. Hắn quỳ rạp trên mặt đất và tiếp tục bò về phía trước như một con chó, hắn biết mình một khi rơi vào tay Từ Từ Niên là chắc chắn sẽ chết, vì vậy dù thế nào đi nữa, hắn phải sống sót trở ra.
Hắn vẫn còn có hàng chục triệu kiếm được từ việc bán cổ phiếu, số tiền này đủ để hắn ăn cả đời, chỉ cần hắn trốn thoát, chỉ cần hắn tránh xa Từ Từ Niên, hắn nhất định có thể sống sót... Nhất định có thể!

Một bước, hai bước, ba bước... Mắt thấy cửa phòng gần trong gang tấc, thậm chí tay hắn đã muốn chạm tới cánh cửa.

Từ Từ Niên lúc này đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên người hắn, cậu đưa tay ra ngăn lại, mọi người lập tức im lặng, như là đã thường thương lượng tốt, tự nhiên nghe lời đại thiếu gia.

Từ Từ Niên chậm rãi bước tới trước mặt Từ Tân Niên, một người đứng, một người nằm úp sấp, khác nhau một trời một vực.

"Em trai tốt, em muốn đi đâu vậy?" Cậu cười hỏi.

Từ Tân Niên rùng mình lắc đầu, "Anh cả... Em... Em..."
"Đừng gọi tôi là anh cả, sau này chúng ta còn nhiều thời gian ở chung với nhau. Em ngoan ngoãn về nhà chờ tôi, tôi cùng em 'ôn chuyện'. Nhân tiện nhớ chuẩn bị di ảnh của ông nội, chúng ta hãy cùng nhau khóc thương tiếc ông."

"Anh cả, em thực sự đã sai! Em van cầu anh ... Anh làm ơn buông tha cho em! Anh cả!"

Từ Tân Niên đã hoàn toàn quên mất sự xấu hổ của mình, hắn chỉ muốn sống, tận lực khẩn cầu nắm lấy ống quần của Từ Từ Niên, nước mắt lại tuôn ra ào ào như vòi nước.

Từ Từ Niên vô cảm, rút ​​cổ chân ra, nháy mắt với mấy người bên cạnh, "A Vĩ, A Cường, đưa em trai tôi về nhà, nhớ rõ ngàn vạn lần không được để em ấy chạy lung tung, đề phòng rủi khi em ấy không tìm được đường về nhà thì làm sao bây giờ."

"Dạ" Hai người đồng thanh một tiếng, liền kéo Từ Tân Niên mang ra bên ngoài.
Từ Tân Niên kinh hãi kêu lên thất thanh: "Anh cả! Em cầu xin anh, em không muốn về nhà! Em muốn ở lại đây! Em không đi, không đi!"

Từ Từ Niên cười nhẹ, cúi người vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, "Em trai tốt, không phải do em muốn hay không, hiện tại cổ phần của Từ thị em không còn lấy một xu, theo lời của ba, em là người ngoài, một người ngoài thì dựa vào cái gì ở lại Từ thị, có phải không? "

Từ Từ Niên thủng thẳng đứng dậy, nụ cười trên mặt thoáng qua giây lát, giọng nói của cậu đột nhiên trầm xuống, "A Vĩ, A Cường, đưa hắn về nhà!"

"A Tứ, cho người đưa ba tôi trở về dưỡng bệnh. Nếu không có việc gì, đừng để ông ta tùy tiện ra ngoài."

Từ Kiến Quốc bị anh em của bang Thanh Long đưa ra khỏi phòng họp, lúc này ông ta không còn sức lực phản kháng, ngồi phịch trên xe lăn, thở hổn hển, nhìn phòng họp càng ngày càng xa phía sau ông ta, như thể ông đang nhìn vào của cải của mình dễ như trở bàn tay mà tan thành tro bụi..
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, Từ Từ Niên rất nhanh nắm chặt tay, quay đầu nhìn lại thấy Cù Thành nở một nụ cười đầy ẩn ý đối với cậu, ​​"Từ thiếu gia, chào mừng về nhà."

Từ Từ Niên bật cười, thừa dịp không ai nhìn thấy, cậu liền nắm chặt tay Cù Thành.

Chặng đường về nhà này, vừa đi chính là qua tám năm, thật may là cậu đã trở lại, mang theo người đầy nhiệt huyết và tình yêu sâu nặng, sau khi vượt qua mọi chông gai, trở ngại, cuối cùng cậu đã trở về!