Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 68: Bí mật về Tôn Từ Y




Cố Toàn kéo mọi người đến trước cửa điện Vân Lan, hắn tự mình mở khóa rồi đẩy cửa vào.

Quan sát bên trong một lúc rồi mọi người đều nhìn nhau, Cố Toàn không nói nên lời. Người ở bên trong là Trương Từ Hiểu quần áo không chỉnh tề và Tôn Từ Y. Cố Toàn nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Cố Nhược Nhiên đâu.

"Tham kiến bệ hạ, các vị đại nhân" Tôn Từ Y vội bước ra hành lễ

Trương Thừa tướng và Cố Khải Ngôn cũng nhìn ra Cố Toàn là muốn hãm hại Trương Từ Hiểu.

"Hai con ở đây làm gì thế?" Trương Thừa tướng hỏi

"Thưa cha, chuyện là...y phục của Tướng quân bị bẩn, con mới kéo chàng vào đây trong lúc chờ cung nữ mang y phục mới đến. Nhưng không ngờ cửa lại bị ai đó khóa từ bên ngoài, một lúc sau thì mọi người đã đến đây rồi" Tôn Từ Y trả lời

Mọi người cùng nhau rời đi, một cặp phu thê ở cùng nhau có gì sai đâu. Hoàng thượng không khỏi phiền muộn về những đứa con của mình, ông ôm lấy trán:

"Toàn vương, kịch hay mà con nói đến là thế này sao?"

"Phụ hoàng, rõ ràng là..."

"Không cần giải thích nữa, đừng làm ta mất mặt thêm. Chuyện của Sương Nhi đã khiến ta khổ sở lắm rồi"

Hoàng thượng rời đi, Cố Toàn lườm Trương Từ Hiểu rồi cũng chạy theo. Điện Vân Lan dần chỉ còn Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu.

Trương Từ Hiểu dường như mất hết sức lực mà dựa vào người Tôn Từ Y.

Cũng may mà có tam công chúa thông báo nên cô mới chạy đến giải cứu kịp lúc, nếu không sợ rằng vụ của Trương Từ Hiểu và Cố Ngân Sương sẽ nổi nhất hoàng cung.

Điện Vân Lan, trước đó...

Tôn Từ Y và Cố Dĩ An chạy đến thì thấy cửa đã khóa, hai người đành trèo vào từ đường cửa sổ. Cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt hai người, Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên cùng nằm trên một chiếc giường, y phục vứt đầy dưới sàn.

Tôn Từ Y vội chạy đến giường:

"Trương Từ Hiểu, Trương Từ Hiểu chàng tỉnh dậy cho ta"

Chàng hé mắt nhìn phu nhân mình:

"Từ Y, nàng...sao ta lại ở đây?" Chính cảnh tượng trước mặt cũng dọa cho Trương Từ Hiểu kinh hồn

"Phu nhân cô đừng hoảng, có người cố tình bày mưu"

Cố Dĩ An nhanh chóng phát hiện ra trần hương trong phòng có vấn đề, hắn cầm lư hương rồi ném xuống bồn tắm bên trong.

Tôn Từ Y nhặt y phục dưới sàn đưa cho Trương Từ Hiểu:

"Chàng mau mặc vào, chúng ta phải rời khỏi đây"

"Nàng nghe ta giải thích, chuyện này..."

Cô vội cắt ngang:

"Ta biết mà, chàng mau mặc vào trước"

Cố Dĩ An giúp Cố Nhược Nhiên mặc lại y phục, trong lòng hắn cũng đang không thoải mái.

Bên ngoài, Cố Toàn cũng đã kéo theo nhiều người đến đây, thật sự là không còn thời gian. Cố Dĩ An phải bế Cố Nhược Nhiên trốn vào trong phòng tắm.

Quay về hiện tại...

Tôn Từ Y đưa Trương Từ Hiểu quay về nhà. Có vẻ thuốc hơi mạnh nên trên xe ngựa chàng cứ mê man suốt, cứ vậy mà nằm trên đùi cô say giấc.

"Chắc Lạc Lạc cũng biết tự mình xử lý chỗ công chúa" Cô mẩm

Trần Cảnh Liêm giúp Tôn Từ Y đưa người về phòng.

"Phu nhân, rốt cuộc có chuyện gì thế?"

Cô đành đem mọi chuyện kể lại cho Trần Cảnh Liêm nghe. Dù sao hắn cũng không phải người ngoài.

Trông Tôn Từ Y vẫn bình tĩnh nhưng Trần Cảnh Liêm nghĩ cô đang khó chịu.

"Cô không ghen sao?"

Cô đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt đơ ra một lúc rồi lại chuyển động, cô bật cười:

"Trương Từ Hiểu là bị hãm hại, sao ta phải ghen chứ?"

Hắn không ngờ cô lại có thể bình tĩnh đến mức này.

"Ngược lại là huynh đấy, Trương Từ Hiểu. Tính ra huynh cũng là phu quân ta mà, huynh cứ giữ hình dạng này đi. Vậy là ta lời rồi, ta có đến tận 2 tướng công" Cô cười đùa

"Ta có tận 3 nương tử? Nghe thật là thú vị"

"Huynh không định nói chuyện này với Thuần Nhi tỷ sao? Giữ im lặng không tốt đâu"

"Trước đó bọn ta đang cãi nhau, không biết làm sao để mở lời nữa"

Đến chiều, Trương Từ Hiểu cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Tôn Từ Y đang ngồi bên cạnh đọc sách:

"Chàng dậy rồi. Chắc là đói rồi, ta đi gọi người chuẩn bị đồ ăn ngon cho chàng" Cô vội đặt sách xuống bàn



Nhưng Tôn Từ Y chưa kịp làm gì Trương Từ Hiểu đã sà vào lòng cô, dáng vẻ như một đứa trẻ:

"Tôn Từ Y, ta xin lỗi. Ta không biết vì sao mình lại nằm ở đó nữa"

Cô bật cười trước hành động này, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc chàng:

"Được rồi, được rồi. Ta tin chàng, ta biết phu quân của ta là hãm hại. Chàng muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho chàng"

Trương Từ Hiểu ngồi dậy, thấy cô vẫn bình tĩnh thì không vui:

"Nàng không ghen à?"

"Ta đã nói đây không phải là chuyện chàng cố tình làm rồi mà, hơn nữa đối phương còn là nhị công chúa, ta biết chàng không có ý gì với người ta"

"Ta muốn ăn cơm rang trứng"

Tôn Từ Y liền rời đi, Trương Từ Hiểu hụt hẫng:

"Không phải nàng nói sau này cũng sẽ ghen sao?"

Cùng lúc đó, Cố Đạt đến chùa cầu phúc. Lúc đi có gặp qua trụ trì chùa:

"Mạnh vương gia lại đến đây cầu bình an sao?"

"Đúng vậy, đã lâu không gặp trụ trì" Cố Đạt đáp

Trụ trì thấy tò mò vì Mạnh vương gia thường lui đến đây, thường thì nếu đi cầu phúc người ta chỉ đến 3 tháng một lần, nhưng hầu như tháng nào Cố Đạt cũng đến:

"Không biết vương gia là cầu phúc cho bản thân hay cầu phúc cho ai?"

Cố Đạt cũng vui vẻ trả lời:

"Không giấu gì trụ trì, lần này ta đến là để cầu phúc cho bằng hữu của ta, cô ấy tên Tôn Từ Y, là một người vô cùng hiền lành"

Nghe đến "Tôn Từ Y", nét mặt ông ta có vẻ hoảng hốt:

"Tôn Từ Y? Là con gái của Tôn thái phó năm đó sao?"

"Đúng là như vậy, trụ trì biết cô ấy sao?"

"Sao có thể chứ? Năm đó ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tôn tiểu thư bị bóng đen nuốt chửng, không quay về nữa. Ta hổ thẹn với Tôn thái phó vì không bảo vệ được cho tiểu thư nên mới đi tu" Đôi tay của trụ trì run run

"Cái gì?" Cố Đạt không tin được mà thốt lên

Nếu những lời mà ông ấy nói là thật, vậy Tôn Từ Y đang ở phủ Thừa tướng là ai?

Lúc này Tôn Từ Y vừa rang cơm xong và đang ăn cùng Trương Từ Hiểu.

"Có ngon không?" Cô tò mò hỏi

Trương Từ Hiểu gật đầu, cho dù không ngon thì chàng cũng phải ăn hết, dù sao phu nhân cũng mất công vào bếp. Nhưng cũng may là tay nghề của Tôn Từ Y không tồi:

"Thì ra đây là lí do Đinh Phong Quán đắt khách sao?"

"Trước giờ ta chưa từng đến Đinh Phong nấu ăn, chỉ là viết công thức rồi hướng dẫn đầu bếp làm." Cô thành thật trả lời

Chàng chăm chăm nhìn đôi mắt phu nhân mình được một lúc rồi nói:

"Không phải chứ? Ta càng nhìn càng thấy nàng có đôi mắt giống Khải vương gia đấy"

"Dù sao bọn ta cũng là nghĩa phụ và nghĩa nữ, có thể vì điểm này ngài ấy mới chọn ta"

Đến tối, Trương Từ Hiểu đang chuẩn bị đến Hoàng Vệ Quân thì một nô tài bước đến, hắn cúi người đưa cho chàng một phong thư:

"Tướng quân, đây là thư gửi cho phu nhân. Nhờ ngài chuyển giúp tiểu nhân"

"Ai gửi?" Chàng quan sát kĩ nét chữ bên ngoài

"Là nô tài từ Mạnh vương phủ đưa đến, nói nhất định phải là phu nhân mở thư. Tiểu nhân cáo lui"

Tên kia đi ra. Trương Từ Hiểu nhìn chằm chằm vào bức thư, vẻ mặt dần tối sầm lại:

"Rốt cuộc hắn ta viết gì cho nàng ấy chứ? Lại còn vào lúc tối thế này..."

Chàng muốn xé toạc bức thư ra nhưng không được, nếu làm vậy Tôn Từ Y sẽ tức giận, nghĩ thế nào chàng vẫn đưa bức thư đến tận tay cho phu nhân mình.

Vừa nhận được thư Tôn Từ Y liền mở ra ngay, Trương Từ Hiểu vừa ngó vào xem đã bị lườm cho, chàng đành lui ra bên cạnh:

"Hắn ta viết gì thế?"

Cô gập bức thư lại:

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Chàng không phải nói sẽ đến Hoàng Vệ Quân sao?"

Trương Từ Hiểu tủi thân mà đến Hoàng Vệ Quân, mối quan hệ của hai người cũng đâu có khác trước là bao nhiêu.

Tôn Từ Y nhìn theo Trương Từ Hiểu, rồi cô lại mở bức thư ra đọc lại, trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ:

"Tối nay hẹn gặp ở bên sông Bản Lăng, Mạnh vương gia có chuyện gì muốn nói sao?"

Cùng lúc đó, trong hoàng cung hoàng thượng đang trách mắng Liêm vương và Tề vương, hai người họ vào cung để xin tha tội, nhưng kết quả lại bị chửi thêm một trận te tua. Cố Dĩ An đứng bên cạnh thấy rất hả dạ.



Nghe chửi xong, Tề vương gia tức giận đi ra, Liêm vương cũng vội đi theo. Hắn còn cố tình đụng phải một công công đang chạy vào, khiến ông ta ngã ra sàn:

"Ngươi không có mắt nhìn sao?" Liêm vương cục súc đi ra

Cố Dĩ An đứng bên đó thấy vậy liền chạy lại đỡ công công dậy:

"Nào, Dương công công, ông không sao chứ?"

"Đa tạ Thành vương điện hạ, lão nô không sao"

Thấy hành động của con trai, hoàng thượng cảm thấy được an ủi. Chỉ có đứa con này là có phong thái nhất, là đứa nổi trội nhất, cũng là đứa duy nhất có thể so sánh với Trương Từ Hiểu.

"Phụ hoàng cho gọi nhi thần đến không phải chỉ để nhìn nhị vị hoàng huynh bị trách mắng chứ?" Cố Dĩ An hỏi

Hoàng thượng ngồi vào ghế, ông ta nghiêm giọng:

"Tất nhiên là không phải. Dạo gần đây ở bên Vũ Triều lại bắt đầu nổi loạn. Ta muốn con đến đó xử lí. Dù sao thì suốt 5 năm con cũng đã ở đó rồi, quen địa hình hơn ai hết"

"Nhi thần tuân lệnh"

Cố Dĩ An rời khỏi tẩm điện, không hiểu được vì sao ông ta lại muốn mình đến dẹp loạn ở biên giới Vũ Triều. Nếu nói về tính hợp lí không phải nên là Trương Từ Hiểu sao? Trương Từ Hiểu cũng ở đó cùng hắn 5 năm, hơn nữa còn là Đại Tướng quân.

"Chắc là ông ta muốn khoe mẽ, không muốn huynh ấy tiếp tục lập công"

Sau đó Cố Dĩ An lặng lẽ đến tẩm cung của Cố Nhược Nhiên, nữ tì canh gác cũng bị qua mặt.

Vừa thấy hắn Cố Nhược Nhiên đã chạy ra ôm chặt lấy, như thể không chịu buông ra:

"Nhớ chàng gần chết ấy"

"Chẳng phải ta đang ở đây rồi sao?"

Thấy một bàn ăn thịnh soạn được dọn ra nhưng lại không thay đổi chút nào, Cố Dĩ An lại gần, chân mày nheo lại đầy khó chịu:

"Không phải nàng lại bỏ bữa chứ? Ít ra cũng phải ăn gì đó mới khỏe lên được"

Nàng chán nản ngồi vào bàn ăn, khuôn mặt đầy ghét bỏ:

"Ta không muốn ăn mấy đồ này. Hình như dạo này trời nóng lên, cơ thể ta có một chút tính hàn nên khó chịu không muốn ăn gì"

"Điểm này rất giống Từ Hiểu, cứ đến mùa hè là huynh ấy lại thấy đồ ăn không ngon miệng"

Cố Nhược Nhiên lườm khéo đối phương:

"Chàng nói không để ý chuyện hôm nay nhưng thật ra rất để ý đúng chứ?"

"Sao ta có thể không để ý? Ta không thể suy nghĩ tích cực như phu nhân Tướng quân, dù biết không có chuyện gì xảy ra nhưng mà ta vẫn khó chịu lắm"

Nàng mỉm cười, trong lòng thấy biểu hiện của hắn rất dễ thương:

"Chàng cũng chưa ăn gì đúng không? Chi bằng ăn cùng ta đi"

"Ở đây không thoải mái, nàng có muốn ra ngoài không? Ta đưa nàng đi ăn sủi cảo và mì dương xuân"

"Nghe rất hay"

Cố Nhược Nhiên hào hứng chạy vào trong thay một bộ y phục bình dân khác. Nàng và hắn cùng rời khỏi hoàng cung. Thân thủ cả hai lợi hại, muốn qua mặt được lính canh là một chuyện dễ dàng.

Tối hôm đó Tôn Từ Y một mình đến bờ sông Bản Lăng gặp Cố Đạt. Quả nhiên Cố Đạt ở đó thị vệ Cát Đới thì đứng một bên canh chừng, còn đang nướng cá. Thấy cô thì hắn vẫy vẫy tay chào:

"Không biết có chuyện gì mà vương gia lại gộ ta ra đây?" Cô tiến lại gần, ngồi xuống một khúc gỗ bên cạnh

Cố Đạt nhoẻn miệng cười:

"Ta chỉ muốn gặp phu nhân một lúc thôi. Trước đây cô cũng từng nướng cá cho ta ăn, lúc đó cô nói cá ở sông này là ngon nhất"

"Vương gia vẫn còn nhớ sao?"

Cố Đạt là không quên được kỉ niệm giữa hai người. Hắn đưa con cá nướng thơm phúc trong tay cho cô.

"Chắc là tay nghề không kém phu nhân đâu"

Cô cũng ăn thử rồi tấm tắc khen ngợi, đúng là không chê vào đâu được. Hai người vừa ăn vừa nói vài câu chuyện qua lại:

"Không biết có nên nói chuyện đó cho cô ấy không?" Hắn nghĩ thầm

Chẳng mấy chốc Tôn Từ Y đã ăn xong, đột nhiên đèn lồng treo trên cây bị gió thổi qua làm tắt nến, cô vội phản ứng:

"Nến tắt rồi, để ta thắp lại"

Cố Đạt còn chưa kịp nói gì cô đã trèo lên cây muốn thắp lại nến, nhưng không may là thân cây trơn quá, cô liền trượt chân ngã xuống. May sao Trương Từ Hiểu kịp thời xuất hiện đỡ lấy Tôn Từ Y, cô nằm gọn trong tay chàng. Giọng nói lạnh lùng cất lên:

"Khiến vương gia lo lắng rồi, phu nhân của ta, ta sẽ tự mình chăm sóc"

Chính Tôn Từ Y cũng phải đơ người để xem chuyện gì đang xảy ra. Trương Từ Hiểu cứ vậy mà bế cô đi mất. Cố Đạt không thể nói gì hơn, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

"Trương Từ Hiểu, chàng làm gì thế? Ta đang nói chuyện với vương gia mà, thả ta xuống" Tôn Từ Y vùng vẫy

"Nàng mà rơi xuống ta không chịu trách nhiệm đâu"