Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 9




Nguyễn Kiên bây giờ đang cùng Võ Hùng ngồi xe buýt đi Biên Hòa. Võ gia hiện tại đang cư trú ở tỉnh Đồng Nai, theo lời Võ Hùng thì hắn phải đi vào thành phố Biên Hòa trước để gặp người, chuẩn bị ít đồ dùng rồi mới ngược sông Đồng Nai đi vào địa phận gần vườn quốc gia Nam Cát Tiên. Võ gia của hắn ẩn cư ở đó, có hẳn một võ đường, mặc dù đã suy sụp nhưng vẫn có danh tiếng nhất định.

Trên xe buýt trò chuyện một hồi thì cũng đến nơi, trước mặt Lâm Nghị lúc này là bệnh viện Biên Hòa, bệnh viện thần kinh lớn bậc nhất Việt Nam. Hiện nay, bệnh viện Biên Hòa đã mở rộng, tân tiến hơn nhiều năm trước. Trường hợp mất trí nhớ có rất nhiều, đã được chữa trị tại đây cũng không ít. Bây giờ Nguyễn Kiên sẽ đi vào bệnh viện, không phải để chữa trị, hắn tự biết trường hợp của bản thân là vô cùng hy hữu, ngay cả bệnh viện víp của Trần thị cũng vô phương thì hắn không nghĩ y học hiện đại có thể giúp hắn. Hắn vào bệnh viện là để tìm người với Võ Hùng.

Họ đang tìm cậu út của Võ Hùng. Ông nội hắn có sáu người anh em, bản thân ông xếp thứ tư và là người duy nhất còn sống, nay đã ngoài cửu tuần, 96 tuổi. Cậu út mà Võ Hùng tìm là con trai út của ông nội bảy, em trai út ông nội hắn. Võ gia hiện tại đã không còn mấy người, tính hết cũng chỉ còn khoảng mười, mà phần lớn đều là lứa của Võ Hùng. Lứa của cậu út hắn cũng chỉ còn một người khác nhưng hiện đã mất tích khi ra Hà Nội tìm cơ hội chấn hưng võ đường. Vì thế nên trọng trách đó đã truyền lại cho lứa cháu như Võ Hùng, những anh chị em khác của hắn cũng đã đi khắp các phương để tìm đường cứu Võ gia.

Cậu út của Võ hùng gọi Võ Cường Khả, hắn là cố vấn của một vị bác sĩ nào đó trong bệnh viện này. Đó là theo như Võ Hùng biết. Lần cuối hai người họ gặp nhau thì đúng là như vậy. Chỉ là đã ba năm từ lúc đó. Nguyễn Kiên và Võ Hùng đã tìm khắp bệnh viện suốt nửa canh giờ rồi, và không có được thông tin gì cả.

Cả hai vẫn đang kiên trì đi hỏi thăm, cuối cùng tìm được một người biết chuyện.

- Hai người muốn tìm cậu Khả? Muốn đòi nợ?

- Đòi nợ? Hẳn là bác sĩ hiểu lầm rồi, tôi là người thân của chú ấy, giờ đang tìm chú ấy có việc nhờ giúp. - Võ Hùng vội vàng giải thích.

- Cậu là Võ Hùng?

- Vâng, tôi đúng là Võ Hùng, còn đây là Nguyễn Kiên, người bạn thân của tôi. Bác sĩ biết chúng tôi?

- Tôi chính là người nhận cậu Khả làm cố vấn, giúp cậu ta suốt mấy năm qua. Đi theo tôi.

Hai người Nguyễn Kiên đi theo vị bác sĩ, tiến vào một phòng vắng, lại ngồi xuống, lắng nghe vị bác sĩ kể lại chuyện vài năm trước, sau đó lại nghe Võ Hùng nói một hồi lâu. Nguyễn Kiên lẳng lặng ngồi nghe hai người kể lại câu chuyện về Võ gia và Võ Cường Khả.

Mọi chuyện bắt đầu từ mười năm trước, khi ấy Võ gia vẫn chưa suy sụp như bây giờ, võ đường rất có danh tiếng, con cháu Võ gia vẫn còn rất đông đủ, võ học được truyền thừa thịnh vượng, bản thân mỗi người trong Võ gia đều thân mang tuyệt kỹ võ học gia truyền của mình, đều là cao thủ võ đạo.

Đến ngày định mệnh kia, xuất hiện một đàn ông người trung niên, ông ta thân mang trọng thương, lưu lạc đến địa phương của Võ gia. Người nhà họ Võ vốn mang tấm lòng nhân nghĩa, hiếu khách, khi thấy tình trạng của người đàn ông kia thì đã ra sức cứu chữa và giúp đỡ.

- Hẳn là không phải trùng hợp đi? Tên đó có mục đích đen tối mới tìm đến Võ gia của cậu phải không? - Vừa nghe đến đây, Nguyễn Kiên đã lờ mờ đoán được nguồn gốc sự thật.

- Đúng vây, hắn chính là có ý đồ ác tâm. - Võ Hùng khẳng định suy nghĩ của Nguyễn Kiên.

Hắn vốn là đệ tử của một đại phái truyền thừa ẩn cư, vì phạm phải tội ác nào đó mà bị trục xuất khỏi sư môn. Mãi đến sau khi Võ gia tìm hiểu về hắn thì mới biết được. Sau khi hắn bị trục xuất, hắn ôm hận với sư môn của mình và tìm kiếm sức mạnh để trả thù. Nghe được danh tiếng của Võ gia tuyệt học nên đã tự mình phế bỏ, để thân mang trọng thương tìm đến Võ gia, dùng khổ nhục kế xâm nhập vào Võ gia âm thầm mưu đồ.

Sau 5 năm mưu đồ, hắn rốt cuộc bộc lộ mặt thật, dùng thủ đoạn đầu độc phần lớn con cháu Võ gia, lại nhân cơ hội giết họ. Khi ấy, cha của Võ Hùng, Võ Cường Hổ đã đấu với hắn, do trúng độc lại bị ám toán, dù võ công cao cường nhưng cũng bị chết thảm trong tay tiểu nhân.

Trong ngày đó, ngoại trừ ông nội Võ Hùng đang bế quan sâu trong rừng, Võ Cường Khả ở trong thành phố làm cố vấn cho bác sĩ, Võ Hùng và vài người anh chị em khác của hắn đang học không có mặt tại Võ đường nên qua một kiếp, Võ gia mới thoát khỏi thảm kịch diệt tộc.

Ông nội của Võ Hùng ở trên núi nhận thấy có biến nên vội vã quay về, tiếc rằng khi về tới thì đã muôn, chỉ có thể nghe được lời kể của mấy người con cháu đang hấp hối.

Sau khi chiếm đoạt võ tịch, bí kíp võ học, gia sản của Võ gia, tên đó đã tẩu thoát, lại thay đổi một cái thân phận khác, biến mất. Đến lúc những người còn lại của Võ gia biết tin, ông nội của Võ Hùng đã dùng danh tính của mình, liên lạc với giới võ đạo để tìm kiếm kẻ thủ ác. Bản thân ông chịu cảnh “kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh”, lại vì tuổi già mà bị tẩu hỏa nhập ma, một thân tu vi võ đạo suy yếu. Kể từ đó Võ gia liên tục gặp những bất trắc, tai họa dẫn đến suy sụp tận cùng.

Rồi cú chốt hạ đã tới, một gia tộc giàu có đã mua lại khu đất vườn quốc gia Nam Cát Tiên, bao gồm cả phần đất của võ đường Võ gia. Võ gia đã tìm mọi cách để bảo vệ phần đất tổ tiên để lại, nhưng là vô ích trước sức mạnh và quyền lực của đồng tiền. Trong tình huống đó, Võ Cường Khả đã làm chủ cho Võ gia gia hạn thu đất thêm vài năm. Nếu trong khoảng thời gian đó, Võ gia có thể kiếm đủ tiền để mua lại phần đất của mình thì gia tộc kia không được phép quay lại làm khó dễ.

Người đại diện của gia tộc kia vì nghe tiếng Võ gia có võ học tuyệt kỹ nên đã đồng ý, với điều kiện người của Võ gia phải chiến thắng võ sĩ của hắn. Võ Cường Khả lúc bấy giờ là người có lực chiến mạnh nhất trong Võ gia nên đứng ra ứng chiến, không nhục danh tiếng Võ gia truyền thừa và chiến thắng. Tuy nhiên tên kia lại lật lọng, bắt Võ Cường Khả phải đánh cho tới khi tất cả võ sĩ của hắn đều gục. Nên biết rằng lúc đó có tới hơn hai mươi tên võ sĩ. Võ Cường Khả tự biết không thể né tránh, dùng hết sức lực chiến đấu và chiến thắng. Tuy nhiên lại bị trọng thương, võ công bị suy giảm không còn một phần toàn thịnh, gần như không thể hồi phục.

Sau đó Võ gia được gia hạn thêm sáu năm. Từ lúc đó, con cháu Võ gia bắt đầu tản đi khắp nơi để tìm kiếm cơ hội và việc làm, tìm cách kiếm đủ tiền để bảo vệ phần đất gia truyền, võ đường của mình.

Đến nay chỉ còn hơn một năm, nhưng con cháu Võ gia chẳng mấy ai có được việc làm tốt thì nói gì đến kiếm được số tiền khổng lồ để chuộc đất? Võ Cường Khả hiểu điều đó nên đã đưa ra một quyết định mạo hiểm. Suốt năm năm kể từ lúc gia hạn, hắn không chỉ làm việc kiếm tiền mà còn âm thầm điều tra về gia tộc quyền thế muốn mua đất nữa. Sau bốn năm tìm hiểu, hắn đã điều tra ra thứ gì đó mà gia tộc kia không muốn ai biết. Một năm trước hắn đã chuẩn bị, sắp xếp mọi thứ rồi ra đi, dùng thứ mình biết để đàm phán với gia tộc kia.

- Và đến nay chú ấy vẫn mất tích, người của gia tộc kia vẫn luôn cho người đến đây đòi nợ? - Nguyễn Kiên đột nhiên cảm thấy có gì đó bất an, hắn vội vàng hỏi vị bác sĩ.

- Đúng vậy. Tôi cũng rất lo cho cậu ấy, Cường Khả thật sự là một người tốt và tài giỏi. Thật là trời cao đố kỵ người tài - Vị bác sĩ cảm thán.

- Này Hùng, cậu thường xuyên đến gặp chú ấy lắm sao?

- Cũng không nhiều lắm, chỉ là mỗi lần tôi muốn về võ đường thì cần cậu út giúp nên mới tìm gặp thôi. Đã ba năm rồi tôi chưa về gặp. Có chuyện gì sao?

- Bác sĩ, có phải chú Khả đã nhắc qua với ông về chuyện Võ Hùng hoặc người thân sẽ đến đây tìm gặp? Chú ấy có còn nhắn gì không, như là đưa Võ Hùng tới nơi ở hay địa điểm nào đó chẳng hạn. - Nguyễn Kiên gần như đã xác định được suy nghĩ của mình là đúng, hắn vội vàng hỏi chuyện cuối cùng.

- Sao cậu biết hay vậy. - Vị bác sĩ thật sự bất ngờ. - Mặc dù cậu ấy không nhắn tôi đưa Võ Hùng đi đâu nhưng có nhờ tôi bảo toàn một vật để gửi cho người nhà đến tìm.

“Quả nhiên”. Nguyên Kiên chính thức khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, hắn nhanh chóng nói qua cho hai người kia nghe.

Theo những gì hắn nghe được về Võ Cường Khả, hắn có thể xác định đây là một người có kinh nghiệm, thông minh, giỏi ứng biến và nhìn xa trông rộng. Từ việc đi vào thành phố tìm việc, xin gia hạn thu đất, cho đến việc điều tra gia tộc kia, dự trù phương án đàm phán, tất cả đều cho Nguyễn Kiên một cảm giác, dường như người đàn ông đó đã dự tính hết cả từ khi nó mới có dấu hiệu xảy ra.

Đồng thời, tính cách của người nhà Võ gia cho hắn cảm giác tin tưởng, đó là bản năng. Đối với Võ Cường Khả, Nguyễn Kiên tin rằng với năng lực của ông chú này, hoàn toàn có thể tìm được một công việc đặc biệt, tiền bạc là không vấn đề. Nhưng người này lại chọn làm cố vấn cho một bác sĩ thần kinh. Nguyễn Kiên không nghi ngờ Võ Cường Khả có ý đồ xấu với gia tộc của chính mình, hắn chỉ cho rằng ông chú này có bí mật, và bất đắc dĩ không thể không che giấu nó.

Lại nói tiếp về chuyện đi đàm phán, chắc hẳn chú Khả đã dự đoán trước rằng mình sẽ gặp bất trắc, chính vì thế sẽ để lại đầu mối, thậm chí là thông tin bản thân ông điều tra được. Việc có người đến đòi nợ chính là chiêu “nhất tiễn hạ song điêu” của gia tộc kia. Thứ nhất là phủ định sự mất tích của chú Khả với họ, thứ hai là để tìm kiếm thứ ông chú này cất giấu. Ông chú đã nhắc qua cho vị bác sĩ về ngoại hình của mấy người cháu mình, lại nhờ bác sĩ giữ hộ manh mối và giao cho cháu mình lúc họ đến tìm. Điều này cũng giải thích cho việc bác sĩ và Võ Hùng chưa gặp nhau nhưng bác sĩ vẫn có thể nhận ra Võ Hùng. Ngoại hình của hắn thực sự quá ấn tượng nên người khác nhớ kĩ cũng không lạ.

Tất cả đều được Võ Cường Khả dự tính và sắp xếp trước.

“Khoan đã, nếu như chú Khả đã dự tính trước được những điều đó thì…”. Nguyễn Kiên bỗng nhận ra thêm một vài điều đặc biệt, hắn vẫn chưa chắc chắn sự chính xác của những điều này, nhưng nếu là đúng thì thật sự nguy hiểm. Hắn thầm tính toán, lại vừa hi vọng bản thân đã nghĩ quá xa.

Trước sự kinh ngạc của vị bác sĩ và Võ Hùng, Nguyễn Kiên vẫn tỏ ra bình thản, trong nội tâm, hắn bình định tâm tình của mình lại và đưa ra quyết định:

- Trước hết chúng ta phải hạ những kẻ bám đuôi mang danh đòi nợ. Lại xem thử chú Khả để lại manh mối gì. Tiếp đó sẽ quay về võ đường, rồi đi cứu chú ấy nếu vẫn còn sống.

<=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=>

(*): Một mũi tên trúng hai con trym.