Cố Thanh Mộc sắc mặt bình tĩnh mà xới cơm vào trong bát, giọng nói bình đạm "Có thể là do việc học gần đây bận quá ạ. Dù sao THPT cũng không nhẹ nhàng giống như THCS."
Tuy rằng Cố mẹ không nói gì thêm, nhưng mà trong lòng bà vẫn có thắc mắc. Trước kia Cố Thanh Mộc đối với Diệp Vãn An có thể nói là để ý còn hơn cả đối với người mẹ ruột như bà. Bình tĩnh như bây giờ ngược lại khiến bà có chút lo lắng.
"Tiểu Mộc à. Có phải con và bạn học Diệp cãi nhau không?." Cố mẹ vẫn là không nhịn được hỏi một câu.
"Không có. Mẹ cũng đừng quan tâm chuyện này. Con sẽ xử lý tốt." Cố Thanh Mộc cũng không nâng mí mắt lên. Một lòng tập trung ăn cơm.
Thấy Cố Thanh Mộc như vậy, Cố mẹ cũng không tiện nói gì nữa. Chuyện giữa đám nhỏ thì để chúng nó tự mình giải quyết đi.
Nháy mắt liền tới thứ bảy, Cố Thanh Mộc thức dậy rửa mặt ăn bữa sáng giống như bao ngày thường khác. Tâm tình ngoại trừ bình tĩnh thì vẫn là bình tĩnh. Cô vẫn rất có lòng tin đối thực lực của chính mình.
Cố Thanh Mộc căn chuẩn thời gian đến phòng tuyển chọn vòng loại. Bởi vì giáo viên giám thị còn chưa tới nên rất nhiều học sinh dự thi đều đang chờ trước cửa.
Ánh mắt Cố Thanh Mộc lướt qua đám người, liền thấy một người nổi bật giữa đám đông. Thì ra học bá cũng tham gia. Người này trước đó cũng không nói cho cô biết.
Mái tóc đen nhánh của cô ấy buộc lên cao, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài. Áo khoác màu đen giản dị kết hợp với áo len cổ lọ màu trắng, càng làm cho cô ấy trông cao hơn, trắng hơn. Trang điểm tinh xảo cổ điển xinh đẹp. Mặt mày dịu dàng trong sáng.
Vừa lúc cô ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn cô. Hai cặp mắt trong suốt đối diện nhau. Cách đám người chen lấn, đều nhìn nhau cười lên.
Bởi vì quá đông người, Cố Thanh Mộc chỉ thấy khẩu hình của cô ấy. Cô ấy nói "Cố lên." Cố Thanh Mộc cười với cô ấy, cũng nói "Cố lên."
Cầm được đề thi toán mới vừa phát xuống, Cố Thanh Mộc nhìn sơ lược từ đầu tới cuối một lần. Sau đó bắt đầu làm bài.
Đề thi vòng loại chỉ có câu hỏi điền vào chỗ trống và vấn đáp. Nhìn chung mà nói thì vẫn khó hơn một chút so với đề thi bình thường. Còn có rất nhiều đề bài thiết kế bẫy, nhiều đáp án.
Nhưng mà đối với Cố Thanh Mộc mà nói, vẫn là du nhẫn hữu dư* (chỉ việc làm ung dung, không phí tẹo sức lực nào). Nền tảng toán học của cô vốn rất tốt. Lại thêm mấy ngày nay luyện tập làm đề với cường độ cao. Hiển nhiên không phải nói khoác.
Tâm tình bình tĩnh nộp bài xong, Cố Thanh Mộc đi ra khỏi phòng học liền phát hiện Giang Khuynh Ca cũng đã nộp bài xong ra tới.
Hai người cứ tự nhiên như vậy mà đi cùng nhau. Hai người cũng không nhắc tới chuyện thi vòng loại vừa rồi. Kỳ thi vòng loại thật ra cũng không có gì đáng nói. Sau đó cũng đã ra tới cổng trường học.
Mặc dù thứ bảy có kỳ thi toán học nhưng thứ bảy cũng là ngày nghỉ. Thi xong tất nhiên cũng không còn việc gì.
Hai người chậm rãi ra tới cổng trường. Cố Thanh Mộc bởi vì đi thi cho nên không đi xe đạp.
"Trưa hôm nay mẹ mình không nấu cơm. Chắc là mình phải ra bên ngoài ăn." Cố Thanh Mộc nói với vẻ vô tội.
"Thật trùng hợp. Mình cũng vậy." Đôi mắt trong veo xinh đẹp của Giang Khuynh Ca cong lên. Gương mặt tràn đầy dịu dàng.
"Vậy cùng nhau ăn bữa cơm đi. Phố ẩm thực bên cạnh trường học thật không tệ. Muốn đi thử xem không?" Cố Thanh Mộc kiến nghị. Cô cũng dự định giữa trưa đi tới đó giải quyết vấn đề ăn uống.
"Được nha. Mình cũng muốn đi tới đó thử xem." Ngón tay nhỏ nhắn của Giang Khuynh Ca vén sợi tóc mái dài bên trán ra sau vành tai trơn mịn. Giọng nói vẫn dịu dàng trước sau như một.
Cố Thanh Mộc cao chuẩn 1m70, cao hơn một chút so với Giang Khuynh Ca. Hơn nữa quần áo của cô trung tính. Một chiếc áo khoác màu xám đậm, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi kiểu Anh, thoạt nhìn vô cùng tuấn tú. Nhìn từ phía sau, hai người trông rất hợp nhau.
Mùa đông giá rét tới gần, Cố Thanh Mộc cảm thấy buổi trưa vẫn nên ăn lẩu tương đối tốt. Hơn nữa thời gian cũng rất dư dả. Dĩ nhiên Giang Khuynh Ca cũng rất tán đồng.