Thành phố A ban đêm rất náo nhiệt, từ cao lầu nhìn xuống, khắp nơi đều là đèn đuốc lập loè mê người.
Mà lúc này ở trong tiểu khu hạng sang của Diệp gia cũng vô cùng sáng ngời, bầu không khí trong nhà hết sức vui vẻ.
Trên bàn lát đá cẩm thạch sạch sẽ sáng bóng đặt các loại đồ ăn vặt và đồ uống đủ màu sắc.
Trên sô pha kiểu đắt tiền có khoảng năm người đang ngồi. Có ở bên nhau sớm nhất - Lâm Phiêu cùng Giang Bối Bối, cũng có tiểu thọ tinh của hôm nay - Diệp Vãn An cùng A Mộc của nàng, cũng có vẻ có chút cô đơn lẻ bóng - Giang Khuynh Ca.
"Hôm nay là sinh nhật Diệp nữ thần, chúng ta trước chơi Truth or Dare, thế nào? Các cậu có vấn đề gì không?" Lâm Phiêu nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở trên tường, thời gian còn sớm, mới hơn 8 giờ. Cơ hội buôn chuyện tốt như vậy, cô nàng không thể nào bỏ qua.
Đặc biệt là vấn đề tình cảm của Cố Thanh Mộc và Diệp Vãn An, là điều cô nàng tò mò nhất. Đương nhiên còn có Giang nữ thần, tại sao hai cô đều có bằng hữu, Giang nữ thần vẫn không có, là Giang nữ thần tầm mắt quá cao sao?
"Mình và cậu ấy không vấn đề gì." Cố Thanh Mộc bưng nước chanh lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn thoáng qua An An ngồi bên cạnh, mặt mày thả lỏng hiếm thấy.
Ngồi trên sô pha đơn đối diện Lâm Phiêu, Giang Khuynh Ca cũng gật đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không thành vấn đề. Mọi người đều là bạn thân, trái lại không có gì phải câu nệ.
"Ừ, vậy được rồi, vậy chúng ta sẽ chơi Truth or Dare. Số 1 là tôi, số 2 là Bối Bối, số 3 là A Mộc, số 4 là Diệp nữ thần, số 5 là Giang nữ thần, lần lượt tương ứng với số trên xúc xắc, số 6 sẽ lắc lại một lần nữa, từ số 1 bắt đầu lắc xúc xắc, một lần luân phiên, chuyển tới ai, người đó sẽ phải trả lời thật lòng câu hỏi do đối phương đưa ra, hoặc là thử thách, bằng không sẽ phải uống." Lâm Phiêu giới thiệu quy tắc, chỉ thùng bia ở trên bàn. Chỉ là vẻ mặt đê tiện kia có hơi làm người khác muốn đánh cô nàng.
Nói xong liền cầm lấy hộp xúc xắc ra vẻ lắc trái lắc phải, dưới ánh mắt có chút chờ mong của mọi người, mặt trên hiển thị là ba điểm, cũng chính là số 3. Đọc 𝐭𝙧u𝓎ệ𝓷 chuẩ𝓷 khô𝓷g quả𝓷g cáo ﹎ T𝗥uMT𝗥𝗨𝘠 eN﹒V𝓷 ﹎
"Ha ha ha. A Mộc. Bị mình tóm được rồi chứ. Mình cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được." Lâm Phiêu nở nụ cười dần dần đắc ý, mắt híp không có ý tốt ra sức nhìn chằm chằm Cố Thanh Mộc, phảng phất như muốn đem cô nhìn chòng chọc đến thủng cả một lỗ.
"Hỏi đi." Cố Thanh Mộc ngược lại rất thản nhiên, cô không làm chuyện gì có lỗi với An An, dĩ nhiên sẽ không sợ cô nàng.
"Cậu và Diệp nữ thần ở bên nhau từ khi nào?" Hỏi vấn đề này đúng là thật xảo quyệt, không chỉ xác nhận cô có cùng Diệp Vãn An ở bên nhau hay không, còn có thể hỏi ra thời điểm hai người ở bên nhau, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cố Thanh Mộc ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Phiêu, không tệ đấy, đi theo đuôi Giang Bối Bối cũng học thông minh rồi, hỏi cái vấn đề đáng chú ý này.
Vẻ mặt cưng chiều nhìn thoáng qua cô gái đang làm bộ đứng ngoài cuộc ở bên cạnh, thanh âm không khỏi nhu hòa hơn rất nhiều "Buổi tối ngày thứ hai tham gia trại hè." Nói xong, còn bất giác nở nụ cười ôn nhu, cảm giác có chút đắc ý khoe khoang.
Lâm Phiêu khinh thường liếc xéo cô, cách rất xa cô nàng cũng có thể ngửi thấy mùi khắm chua của tình yêu. Thật là, nhưng mà nhan sắc của Diệp nữ thần thì cô nàng thật sự thích.
Giang Khuynh Ca ở một bên cũng mỉm cười, cầm nước chanh nhấp một ngụm, đôi mắt sạch sẽ thuần túy mang theo một chút thoải mái.
"Hai người thật đúng là được lắm. Ngày đó mình hỏi cậu, cậu còn không thừa nhận. Diệp nữ thần, cậu nhìn xem, A Mộc tên này có phải lòng dạ quá xấu không, lừa gạt tình cảm của một đứa bé như mình." Nói xong, còn làm bộ làm tịch mà dựa vào vai Giang Bối Bối khóc thút thít, nói.
Cố Thanh Mộc liếc cô nàng một cái không nói nên lời. Trong lòng cuồng dung tục, thật là làm ra vẻ nữ nhân. Còn không phải mượn cơ hội ăn đậu hũ Giang Bối Bối. Nhìn Giang Bối Bối vẻ mặt đầy đau lòng, thật là thói đời quá hiểm ác, trẻ nhỏ quá đơn thuần.
Đúng là phong thuỷ thay phiên chuyển, kế tiếp Giang Bối Bối liền lắc trúng Lâm Phiêu, sau đó Giang Bối Bối liền hỏi Lâm Phiêu ngày đó tại sao không nghe điện thoại của cậu ấy, có phải đi ghẹo gái hay không?
Dưới ánh mắt tràn ngập lực uy hiếp của bạn gái, Lâm Phiêu nỗ lực sắp xếp từ ngữ, chỉ là cũng gián tiếp thừa nhận ngày đó cùng một tiểu tỷ muội đi ra ngoài chơi, điện thoại để quên ở nhà.
Vì thế Lâm Phiêu bị Giang Bối Bối đ è xuống đánh tại chỗ, bộ dáng đó khỏi nói có bao nhiêu thấp hèn.
Cố Thanh Mộc trong lòng kêu một tiếp 'đẹp lắm', ánh mắt thỏa mãn mà nhìn cô gái bên cạnh, cảm khái không thôi, vẫn là An An nhà cô ôn nhu.
Chỉ là Diệp Vãn An nhìn thấu tiểu tâm tư của cô, bàn tay nhỏ cầm túi đồ ăn vặt, thong thả ăn khoai tây lát, thanh âm thanh đạm nói "Mình muốn nghỉ đông này đi học Taekwondo." Dáng vẻ nghiêm túc đến kỳ lạ.
"Tại sao? Mình lại không hề cùng tiểu tỷ muội nào đi ra ngoài chơi." Cố Thanh Mộc tâm tình chuyển âm, nội tâm cực kỳ thấp thỏm lo âu.
"Giữ lại sau này dùng. Nếu cậu ngoan ngoãn, hiển nhiên không cần lo lắng." Còn vô tội mà nhìn chằm chằm cô. Haha, phụ nữ.
Kế tiếp liền đến phiên Cố Thanh Mộc. Mà xúc xắc hiển thị chính là số 5, Giang Khuynh Ca.
"A Mộc. Làm phát kính bạo*. Không dễ dàng gì mới bắt được Giang nữ thần, không thể buông tha cậu ấy dễ dàng như vậy được." Lâm Phiêu ở một bên hét lên, vẻ mặt lại gợi đòn lần nữa.
(*) Kính bạo '劲爆': Một thuật ngữ xuất phát từ quảng cáo của KFC, ám chỉ một cái gì đó vừa mạnh mẽ vừa rực rỡ, vừa phong cách vừa tiên phong. Nó giống như một gia vị tốt, cho cuộc sống của người bình thường thêm một cảm giác tươi mới, k1ch thích, cảm giác vui thích. (Nguồn Baidu)
Diệp Vãn An cũng nhướng mày, hiển nhiên là rất tò mò. Tại sao Đoạn Mộ Thừa lại biến mất một cách khó hiểu, sau đó Giang Khuynh Ca cũng càng trầm mặc hơn.
"Giang học bá, nụ hôn đầu của cậu còn không?" Cố Thanh Mộc có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua cô ấy, chẳng qua ánh mắt đều là dáng vẻ xảo trá. Hiển nhiên cũng tò mò cô ấy và Đoạn Mộ Thừa rốt cuộc có từng phát triển kiểu như tình cảm hay chưa. Dù sao, bên cạnh Giang Khuynh Ca cũng chỉ có một mình Đoạn Mộ Thừa.
Lực chú ý của bốn người còn lại cũng toàn bộ tập trung ở trên người Giang Khuynh Ca, đều là hiếu kỳ sâu sắc, Giang học bá vẫn luôn quá thần bí. Trên cơ bản là kiểu cách ly với tin đồn.
"Không còn." Giang Khuynh Ca mặt mày ôn nhu rũ thấp, đôi mắt hiện lên một tia đau khổ cùng nặng nề, giọng nói cũng thấp hơn rất nhiều. Hiển nhiên không muốn nhắc tới đề tài này.
"Oh oh. Trời ạ. Đây là anh hùng nào đây, mình muốn quỳ lạy." Lâm Phiêu có vẻ rất kích động, không nghĩ tới có thể nghe được scandal của Giang nữ thần khi đang còn sống trên đời. Cô nàng còn từng suy đoán Giang nữ thần có bệnh khó nói ra.
Cố Thanh Mộc ngược lại nằm trong dự kiến, với những gì cô hiểu biết về Đoạn Mộ Thừa, và không khí mất tự nhiên trước đó giữa hai người, hai người này tuyệt đối có chuyện.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Giang Khuynh Ca có chút ảm đạm, Cố Thanh Mộc cũng rất tự trách, cô không nên thăm dò cô ấy như thế.
"Xin lỗi cậu, Giang học bá. Mình không nên làm như vậy." Cố Thanh Mộc vẻ mặt không giấu nổi áy náy, cảm thấy có lỗi đối với vấn đề mình vừa hỏi.
"Không sao. Cũng không có người ngoài. Không cần tự trách." Cô gái mỉm cười, tròng mắt còn tinh nghịch mà nhìn cô một cái.
Bởi vì vấn đề này mang tới lúng túng, những vấn đề sau liền có vẻ rất tầm thường. Đơn giản là Lâm Phiêu mấy tuần mới giặt vớ một lần. Sau đó yêu cầu Cố Thanh Mộc chia sẻ bí kíp ghi chép toán học v.v.
Đến gần 9 giờ rưỡi, moi người cùng nhau thu dọn, liền tan cuộc.
"An An. Vừa nãy có phải mình quá mạo phạm không?" Cố Thanh Mộc thở dài một hơi, trên mặt viết đầy đưa đám. Cô thật không nên nhất thời bị Lâm Phiêu đầu độc, sau đó hỏi một vấn đề lúng túng.
"Không có gì. Bạn bè với nhau mà. Vả lại cậu và cô ấy đều thân quen như vậy. Cô ấy sẽ không để ý đâu. Nhiều lắm là làm cô ấy nhớ tới Tiểu Đoạn." Diệp Vãn An mặc váy ngủ màu trắng tựa như an ủi mà xoa xoa mái tóc gần đây dài thêm không ít của Cố Thanh Mộc.
"Mình cũng cảm thấy nếu là có người, người đó nhất định sẽ là Tiểu Đoạn." Giọng nói của cô nhiều thêm một phần khẳng định, tròng mắt đen sáng lấp lánh. Câu trả lời của cô ấy đã nghiệm chứng phỏng đoán của cô.
"Cho nên cậu mới hỏi cô ấy như vậy, đúng không?" Diệp Vãn An nhìn thấu suy nghĩ của cô, không khỏi tỏ vẻ có chút buồn cười. A Mộc là thần toán tử* sao?
(*) Thần toán tử: giống như thầy bói siêu hạng, đoán gì cũng trúng, tính gì cũng ra. Từ này xuất phát từ Tưởng Kính - là một nhân vật hư cấu trong truyện Thủy Hử, ông là người văn võ song toàn, có tài điều binh khiển tướng, bày binh bố trận, tính toán giỏi nên gọi là Thần Toán Tử.
Cố Thanh Mộc gật đầu liên tục, Tiểu Đoạn rời đi nhất định là có nguyên nhân. Mà Giang học bá trầm mặc nhất định cũng có liên quan tới Tiểu Đoạn.
Tắt đèn, phòng tối đen, cô gái mặc váy ngủ có đai thắt màu trắng nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi, chẳng qua ánh mắt lại nhìn chằm chằm đèn chùm pha lê trên trần nhà được ánh trăng chiếu rọi có vẻ đặc biệt mờ ảo mà ngẩn người.
Vấn đề đó của A Mộc khiến cô ấy nhớ tới sự kiện đêm đó xảy ra ở Đoạn gia thành phố B. Cũng chính bởi vì sự kiện đó khiến cô ấy nảy sinh ý nghĩ nhất định phải rời khỏi thành phố B.
Ngày ấy cổ phiếu Cao gia sụp đổ, Cao gia phá sản trong một ngày, sau đó Cao Hoan tới đây cầu xin cô ấy, hy vọng Đoạn Mộ Thừa có thể thả cho Cao gia bọn họ một con đường.
Đối với Cao Hoan, thật ra Giang Khuynh Ca cũng không quá thân quen, chỉ biết cô gái này luôn lặng lẽ đi theo sau lưng mình, sau đó thỉnh thoảng đưa cho mình đồ ngọt cùng bánh kem do cô ta làm.
Nhưng bởi vì Đoạn Mộ Thừa, mấy thứ này - không thể nghi ngờ gì - đều vào thùng rác. Mà Cao Hoan cũng bởi vì áp lực mà thôi học.
Nhìn một ít tin tức cùng với chứng cứ về phương diện tài vụ mà Cao Hoan đưa cho mình, còn có con dấu trên đó, cái này không thể nghi ngờ đã đem tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng về phía Đoạn thị.
Giang Khuynh Ca không hiểu tại sao Đoạn Mộ Thừa phải làm như vậy, chỉ bởi vì tính chiếm hữu cực độ bi3n thái của cô, liền phải hủy diệt toàn bộ hy vọng của một gia đình.
Đêm đó cô ấy đi tìm Đoạn Mộ Thừa, cũng nổ ra cuộc cãi vã lần đầu tiên giữa hai người, cũng hoàn toàn làm cô ấy rời xa thành phố B, thoát khỏi tầm mắt Đoạn Mộ Thừa.
"Tại sao cô phải làm như vậy? Chỉ bởi vì tính chiếm hữu buồn cười của cô, liền phải hủy diệt hy vọng của một gia đình, cô không cảm thấy bản thân cô quá tàn nhẫn sao?" Đôi mắt cô ấy không chứa bất kỳ tình cảm gì mà nhìn cái người còn nhàn nhã pha trà kia, thanh âm lạnh đến vỡ tan.
"Là em làm Cao thị phá sản, nhưng Cao thị phá sản cũng là xu thế tất yếu, em chẳng qua là cho nó một kích cuối cùng thôi, nỏ mạnh hết đà thôi, hơn nữa Cao Hoan người phụ nữ đó có gì phải thương tiếc, tự làm tự chịu." Đoạn Mộ Thừa đầy mắt đều là khinh thường đối với Cao gia, trong câu chữ càng không có ý thu tay lại.
Nhìn tỷ tỷ vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, Đoạn Mộ Thừa muốn tiến lên nói với cô ấy đừng tức giận, đỡ cô ấy đến ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nhưng Giang Khuynh Ca lại đẩy cô ra, mặt mày tràn đầy chán ghét đối với cô, giọng điệu lại càng lạnh lùng vô cùng "Đoạn Mộ Thừa, đừng chạm vào tôi, cô làm tôi ghê tởm."
Cánh tay Đoạn Mộ Thừa muốn tiến lên lần nữa liền cứng đờ tại chỗ, tròng mắt màu xám nhạt tuy bình tĩnh nhưng bên trong lại nổi lên mưa rền gió dữ.
Vô số lần cự tuyệt và bài xích, chỉ nhận được lạnh nhạt trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Cô dường như không khống chế được chính mình.
Đoạn Mộ Thừa cường ngạnh nắm cổ tay của cô ấy, đẩy cô ấy đến góc tường, đôi mắt nhạt màu cuồn cuộn đủ loại cảm xúc mà cô ấy nhìn không hiểu, sắc mặt mơ hồ có dữ tợn, chỉ là giọng cô vẫn bình tĩnh thâm tình như vậy "Tỷ tỷ, chị đang nói gì vậy? Chị chê em ghê tởm phải không?"
Không thể thoát khỏi sự trói buộc của cô, vẻ mặt Giang Khuynh Ca cũng càng thêm lạnh lùng. Nhớ tới nỗi đau bị giam cầm trong nhiều năm qua, nếu cô cũng đã hỏi như vậy rồi, vậy thì cô ấy nhất định phải nói cho cô biết. "Đúng vậy, tôi chê cô ghê tởm, nghe rõ chưa? Có cần nói lại không.."
Chỉ là không đợi cô ấy nói hoàn chỉnh lời nói, Đoạn Mộ Thừa tựa như mất khống chế hôn lên môi cô ấy, động tác hết sức cường ngạnh và thô lỗ. Mà cổ tay nhỏ trắng của cô ấy cũng bị cô nắm đến đỏ một vòng.
Thậm chí cuối cùng cô cắn rách môi chính mình, mùi máu tươi tràn ngập ở giữa môi răng hai người, cô đều không dứt ra. Trong con ngươi nhạt màu là mê loạn và điên cuồng mà cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy.
Nếu không phải rất lâu không thấy hai người đi ra, ông nội Đoạn mang người xông vào, đem Đoạn Mộ Thừa kéo đi, cô ấy có lẽ thật sự muốn chết ở nơi đó.
Cũng bởi vì một đêm đó, ngày hôm sau cô ấy bất chấp ông nội phản đối, đặt vé máy bay trở lại thành phố A, khi đó cô ấy thật sự không muốn gặp lại cô.
Ánh mắt vô hồn mà nhìn chằm chằm chiếc đèn chùm pha lê được ánh trăng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng mỹ lệ. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô ấy chậm rãi vuốt v e bờ môi đỏ mọng, ở nơi đó có một vết thương từng bị cô cắn, theo thời gian trôi qua, cũng không có bất kỳ dấu hiệu khỏi hẳn nào.