Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 11: Như bài hát ru




Cô khẽ câu môi cười yếu ớt, ở trong vòng tay của anh hóa ra lại ấm áp như vậy?

Nếu đã phản kháng không được vậy cô hưởng thụ đi, hưởng thụ giây phút dịu dàng ít ỏi của anh.

Cô nhụi mặt mình vào lòng ngực ấm áp của anh, tay chân cũng đáp lại anh mà ôm chặt anh hơn.

Sáng mai cô sẽ dậy thật sớm, sau đó lặng lẽ rời đi, nhất định anh sẽ không phát hiện ra việc cô ôm anh, như vậy chắc anh sẽ không giận cô đâu.

Dựa vào ý nghĩ đấy cô mới thật sự yên lòng nhắm lại đôi mắt ngọc, ngủ đi.

Một lần đau đớn đổi lấy một giấc ngủ trong vòng tay của anh, như vậy để cho cô đổi thêm nhiều lần nữa đi.

Cô quá lời rồi!

[...]

Rất lâu sau đó trời cũng dần có tia nắng, chỉ là cách trời sáng còn rất lâu.

Dựa vào đồng hồ sinh lý của bản thân, Hạ An uể oải tỉnh dậy, cô vẫn còn mệt lắm, mi mắt nặng trĩu cứ ngỡ rằng sẽ không cách nào mở ra được, nhưng mà không thức dậy nhất định không được đâu.

Vừa mở mắt trước mặt cô liền hiện ra lòng ngực rắn chắc của anh, mùi thơm quen thuộc chợt bao quanh chợt mũi cô, là mùi cỏ tươi.

Đưa mắt lên nhìn anh, cô khẽ yên lòng.

Thật may anh vẫn còn ngủ không có phát hiện ra cô ngủ lại cùng anh.

Đưa bàn tay nhỏ bé cô bắt lấy bàn tay to lớn đang ôm ngang eo của mình từ từ di chuyển nó ra khỏi người cô.

Đặt tay anh qua một bên cô khẽ khàng ngồi dậy.

Mỗi hành động đều rất nhỏ nhẹ, cô sợ anh thức giấc, cũng sợ anh sẽ tức giận với cô.

Vốn muốn bước xuống giường nhưng cô lại chịu không nổi mà đảo mắt qua nhìn anh thêm mấy lần, anh vẫn đẹp như ngày ấy vậy.

Vẫn là chàng trai anh tuấn của năm nào.

Mày rậm, mũi cao, đôi môi mỏng bạc tình bạc nghĩa, xương hàm tinh tế bạnh ra càng làm anh thêm vẻ cứng rắn, loại ngũ quan này thật sự có thể dìm chết tất cả trái tim thiếu nữ.

Mà đây cũng là lần đầu tiên cô được ngủ cùng anh, khi ngủ anh cực kỳ an tĩnh, anh sẽ không tàn nhẫn với cô, không ghét bỏ cô. Như vậy thật tốt.

Chỉ là cô biết khoảnh khắc này sẽ chẳng duy trì được bao lâu, anh sẽ lại tỉnh dậy rồi sẽ tàn nhẫn với cô.

Bàn tay cô run run đưa ra, do dự mấy lần cuối cùng cũng đặt lên mặt anh, đôi môi tái nhợt thỏ thẻ.

"Chi Quân, em thật sự không trách anh, chỉ cần anh vui vẻ là được"

Nghiêng cái đầu nhỏ, trên môi cô vẽ lên vòng cung yếu ớt, dù cho anh không còn dịu dàng với em, không còn yêu thương em, thì em vẫn yêu anh.

Chẳng vì gì cả, chỉ đơn giản vì người đó là anh.

Lưu luyến nhìn anh thêm mấy lần cô mới đành lòng bước xuống giường, dùng tư thế kỳ quặc khó khăn đi vào phòng tắm.

Đứng trước tấm gương Hạ An lại ngơ ngác.

Trên ngực, trên eo hay phía bên trong bắp đùi non của cô, chỗ nào cũng có dấu bầm tím chúng như nhắc nhở cô về sự tàn bạo đêm qua của anh.

Nhắc nhở về sự hận thù của anh.

Cô lắc lắc đầu mấy lần sau đó không nghĩ ngợi nữa, tiến đến chỗ vòi sen mở ra, lấy thêm ít xà phồng cô không ngừng rột rửa bản thân.

Qua vài phút, cuối cùng cô cũng tắm xong, thay cho mình bộ đồ hầu gái quen thuộc.

Mở cửa bước, ánh mắt cô lại thất thần nhìn về phía giường, lại lần nữa tiếng đến chỗ anh, kéo cao tấm chăn giúp anh.

Trời lạnh rồi, phải kĩ một chút, nếu không sẽ bệnh mất.

Cảm thấy ổn thõa, Hạ An mới an tâm rời khỏi phòng.

Mà cô không biết trong lúc âm thanh đóng cửa vang lên, đôi mắt phượng của Cố Chi Quân cũng dần mở, không rõ suy nghĩ đến cái gì chỉ thấy hai đầu lồng mày anh nhíu lại, ấn đường ngày càng đen.

Bàn tay cũng nắm thật chặt, trong con ngươi hiện lên chút giãy giụa.

Anh kỳ thực từ lâu đã thức, nhưng biết cô có ý muốn tỉnh anh lại giả vờ ngủ đi.

Thấy cô vuốt mặt anh, thủ thỉ bên tai anh, anh cũng không có tức giận, đến lúc cô dém chăn cho anh, anh cũng không có cảm giác gì khó chịu.

Mà ngược lại trong tâm anh giống như là có thứ gì đó rất ấm áp cứ dần dần lan tỏa, làm anh một chút phản kháng, một chút bài xích với cô cũng không có.

Hơn nữa...hơn nữa tối quá anh lại phát hiện bản thân ngủ thật sự rất ngon.

Có lẽ là giấc ngủ ngon nhất trong một năm qua.

Hương thơm trên người cô rất quen thuộc, để anh lạc vào thế giới tuyệt đẹp nào đó, ở đó thi thoảng anh nghe tiếng cười khúc khích của cô, tiếng cười trầm ngâm của chính mình, âm thanh ấy như bài hát ru, ru lấy linh hồn của anh.

Anh rốt cuộc tại sao lại có cảm giác như vậy?

Chết tiệt! Cảm giác này anh tốt nhất không nên có, lần sau mấy việc này còn lặp lại anh nhất định sẽ đánh chết cô.

Không cho cô ngủ cùng anh, không cho cô ôm anh, cũng không cho cô có cơ hội nói bất kỳ thứ gì.

Chỉ là anh thật sự sẽ làm như vậy sao?

Câu hỏi này có lẽ đến anh cũng không rõ câu trả lời.