Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 131: Chủ mưu




"Được! Gửi địa chỉ tôi đến ngay"

Cô nói rồi hắn liền cúp máy địa chỉ cũng được gửi qua.

Hạ An nhìn chăm chăm cái điện thoại, mặc lên cái áo khoác cô lập tức chạy đến ngân hàng rút tiền.

Để hai bảo bảo được an toàn bắt cô trả bằng mạng mình cô cũng trả.

Ngồi trên xe nhìn đống tiền kế bên Hạ An lại phấp phỏng lo âu, cô sợ cô đến chỗ của tên bắt cóc kia, bọn chúng lấy được tiền rồi lại không thả người, cô thật muốn nói với Chi Quân nhưng mà cô vẫn nhớ lời uy hiếp của hắn.

Cô không dám! Cô sợ lời hắn nói là thật. Ở ngay trước mắt Cố Chi Quân bắt được hai bảo bảo đi chắc chắn hắn đã phải theo dõi và có âm mưu từ rất lâu rồi.

Hít sâu một hơi rốt cuộc cô cũng tự mình rời đi.

Mà lúc này ở trên một chiếc xe khác Cố Chi Quân vẫn luôn tìm kiếm dấu vết của hai bảo bảo, lúc này điện thoại anh chợt vang lên.

"Nghe!"

Anh thấp giọng nói đến.

"Cố tổng, quả như anh đoán, phu nhân vừa rút số tiền rất lớn"

Lời nói gấp gáp của Mộ Nghiên truyền đến khiến Cố Chi Quân nhanh chóng tái mặt.

[...]

Hạ An theo như địa chỉ trên điện thoại cô rất nhanh đã đến được điểm hẹn.

Bước vào căn nhà hoang đôi mắt cô lo lắng nhìn quanh bốn phía.

"Tôi đến rồi"

Âm thanh của cô vừa vang lên rất nhanh từ trong góc tối ba bốn tên đàn ông cao to đi ra trên tay bọn chúng xách lấy Áo Áo và Nhạc Nhạc như một món hàng.

"Phịch" bọn chúng quăn mạnh Áo Áo cùng Nhạc Nhạc xuống sàn.

Hạ An nhìn thấy tim như bị véo một cái thật mạnh bên miệng vô thức kêu lên.

"Áo Áo, Nhạc Nhạc"

Áo Áo nhìn thấy mẹ lập tức hoảng đến nổi rơi nước mắt khóc nức nở.

"Mẹ, mẹ ơi"

Nhạc Nhạc thấy Áo Áo đáng thương cũng sinh đau lòng nhưng bé vẫn ra sức trấn an.

"Áo Áo đừng khóc, mẹ nhìn thấy sẽ hoảng sợ rồi gấp gáp sẽ rất nguy hiểm, ngoan chút nữa chúng ta được về nhà rồi"

"Huhu nhưng mà Áo Áo sợ…aaa"

Áo Áo còn chưa nói hết câu tên cao lớn kia đã nắm lấy đầu bé kéo lên.

"Mày câm mồm coi thằng nhóc, ồn chết được, tin tao cắt cái lưỡi của mày không?"

Áo Áo càng hoảng sợ hơn khóc càng lớn.

"Anh thả Áo Áo cùng Nhạc Nhạc ra, tôi đưa tiền, tôi lập tức đưa tiền"

Hạ An sợ đến tay chân run rẩy, cô sợ sợ chúng sẽ làm Áo Áo và Nhạc Nhạc bị thương thêm.

"Mang tiền qua đây"

Hắn ta ngoắc tay một cái, Hạ An liền nghe theo đem tiền đi đến chỗ bọn chúng, đặt tiền trước mặt của họ cô nghiêm túc nói.

"Tiền ở đây, mau thả người"

Tên đại ca liếc mắt một cái đàn em liền hiểu ý đi đến kiểm tra tiền, cảm thấy đủ rồi hắn liền gật đầu với tên đại ca.

"Cút đi!"

Tên đó lại lần nữa ném Áo Áo cùng Nhạc Nhạc đi, hai bé vội vàng chạy đến chỗ Hạ An.

"Mẹ ơi, mẹ ơi"

Hạ An liền dang tay ôm lấy hai bé không ngừng vuốt lưng trấn an.

Hạ An đau lòng hôn lên má con rồi dịu dàng mở trói.

"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi"

Nhạc Nhạc thấy mẹ đau lòng bé cũng đau lòng có loại muốn khóc nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi thì mắt bé đã đụng phải nụ cười nham hiểm của bọn bắt cóc, mặt bé liền tái đi.

"Mẹ, chúng ta mau rời khỏi đây, nhanh lên, chuyện không đơn giản vậy đâu"

Hạ An lại bị câu này của Nhạc Nhạc doạ sợ, Nhạc Nhạc trước giờ vẫn chưa có nói sai bao giờ.

Lập tức gật đầu nắm lấy bế lên Áo Áo, nắm tay Nhạc Nhạc cô vội vàng chạy đi.

Chẳng qua cô còn chưa kịp bước ra, từ ngoài cửa đã có thêm bóng dáng của năm sáu người đi vào, mà người dẫn đầu cô rất quen thuộc.

"Mạn Tuyết Linh". Đọc‎ 𝐭𝘳u𝘆ện‎ ha𝘆‎ 𝐭ại‎ ﹙‎ 𝙏R‎ uM𝙏R𝑼𝑌𝘦N﹒Vn‎ ﹚

Cô còn chưa có phản ứng kịp đã có hai tên cao to chạy đến chỗ cô, bắt lấy cô cùng các con ép về phía sau.

"Buông tôi ra, mau buông tôi ra"

Mạn Tuyết Linh nở nụ cười nham hiểm từng bước từng bước tiến đến chỗ cô.

"Lâu rồi không gặp, xem ra cô sống rất tốt nhỉ?"

Vừa nói cô ta vừa nâng lên một lọn tóc của cô khẽ vuốt ve.

Hạ An lại bị tình cảnh này doạ cho thở không nổi.

"Cô muốn gì?"

Mạn Tuyết Linh đưa tay nắm chặt tóc Hạ An cô ta kéo ra sau.

"Thấy cô sống tốt như vậy tôi rất chướng mắt đó, có biết không? Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô thoi thóp chết đi nằm dưới chân tôi mà cầu xin tha thứ thôi"

Hạ An hiểu ra rồi, tất cả mọi chuyện đều do Mạn Tuyết Linh gây ra.

"Cô vì cái gì phải làm tới bước đường này? Chị của cô không phải do tôi giết"

Mạn Tuyết Linh lại phá lên cười điên dại.

"Hahaha, cô vẫn nghĩ tôi hận cô như vậy là vì Mạn Tuyết Liên sao? Tôi đương nhiên biết cô không giết chị ta vì tôi mới chính là kẻ tiễn con chị ngu ngốc đó đi"

Hạ An càng nghe càng lạnh sóng lưng, cô ta thật sự điên rồi.

Mạn Tuyết Linh từ trong túi rút ra con dao sắc lẹm, cô ta gạch ngang ngón tay của cô ta một đường làm máu tươi chảy ra, cô ta lại cười.

"Chặc chặc, con dao này bén như vậy nếu đâm vào tim cô, gan cô thì sao đây nhỉ? Có phải rất sướng tay không?"

Nói rồi cô ta đem ngón tay dính máu của mình vuốt lên mặt Hạ An kéo xuống một đường dài.

Mùi máu tanh lẩn quẩn bên mũi Hạ An làm cô buồn nôn mà cô còn thêm sợ hãi.

Mạn Tuyết Linh điên rồi! Thật sự điên rồi! Cô ta có khả năng sẽ làm hại đến Áo Áo cùng Nhạc Nhạc.

Càng nghĩ cô càng run rẩy thâm tâm lại cầu xin, cầu xin có người đến cứu bọn cô.

Nhưng mà, lúc cô rời đi không có nói với bất kỳ ai.

Chi Quân! Anh có nghe em không? Mau đến cứu em, cứu con.

Mạn Tuyết Linh đưa lưỡi liếm lên sóng dao ánh nhìn hướng đến Hạ An ngày càng nguy hiểm.

"Hay là để tôi thử đâm cô vài nhát nhé, cô xong rồi tôi đến luôn hai đứa con của cô"

Hạ An câu nói này của Mạn Tuyết Linh làm cho run lẩy bẩy tay chân cô cố gắng vùng vẫy.

Tên đàn ông phía sau cô lại nắm cô càng chặt.

Thoát không được cô liền đưa ra lời hăm doạ kéo dài thời gian.

"Chi Quân sắp đến rồi, cô dám làm gì con tôi anh ấy sẽ không tha cho cô"

Mạn Tuyết Linh lại cười.

"Chát, Chát, Chát" ba tiếng, mặt Hạ An bị tát đến chảy máu môi.

"Sai rồi sai rồi, tôi sẽ giết cô…rồi sau đó tôi sẽ trở thành vợ của anh ấy"

Dứt lời cô ta liền đưa lên cao dao sắc bén ác tâm hướng đến chỗ Hạ An điên loạn hạ xuống.

Hai mắt của Hạ An mở to nhìn con dao sắp cắm vào người mình, cả người cô liền ớn lạnh run rẩy đồng tử cũng mãnh liệt co rút.

Cô sẽ chết sao?