Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 22: Lịch kiếp đụng độ lịch kiếp




Thất Thất đem mọi chuyện kể lại cho Hứa đại nhân và Hứa phu nhân, Hứa An nhìn vợ, cả hai đều ngấm ngầm chung một suy nghĩ.

"Không muốn.. Không muốn."

Hi Hoa hằn học ngồi ở bàn, Thất Thất gãi đầu nói:

"Thiếu gia.. nô tỳ thấy Nguyệt Liên công tử tài đức vẹn toàn, người bái y là sư phụ như vậy là rất tốt, tuy rằng trước nay có những sư đồ chênh lệch tuổi tác rất lớn nhưng cũng không phải là không có những người ngang tuổi nhau làm sư đồ. Người giỏi như vậy lại có duyên với thiếu gia thì tại sao thiếu gia không muốn."

Hi Hoa buồn chán nằm ườn ra bàn, ngón tay vẽ vô hình ở mặt bàn. Thất Thất thở dài nói: "Thiếu gia, cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta về phòng thôi."

"Ta muốn ở đây một mình, suy nghĩ.."

Thất Thất nghe vậy liền thu xếp đồ rồi lui xuống, Hi Hoa vẫn ngồi đó vẻ mặt còn đăm chiêu

"Tại sao lại không muốn!"

Hi Hoa giật mình ngẩn mặt nhìn Nguyệt Liên cười rạng rỡ ngồi đối diện, nhất thời không biết nên nói ra suy nghĩ trong lòng không.

Nguyệt Liên tay chóng cằm, nhìn vẻ mặt bối rối của Hi Hoa, hắn lại có chút muốn trêu đùa, nhưng chính hắn cũng nên biết dừng lại, y chỉ mới mười hai tuổi, phải uốn nắn từ từ.

"Ta hiểu đệ nghĩ gì, ta cũng đã nói, đệ muốn thế nào ta cũng chiều. Dù sao cha mẹ đệ đã nhờ ta dạy dỗ đệ, so với hai tiếng sư phụ thì gọi Liên huynh vẫn hay hơn."

Hi Hoa chớp mắt, rồi cười nói: "Vậy thì không cần bái sư nữa, huynh không cảm thấy mình thiệt thòi sao?"

"Ta lại thấy ta rất may mắn, biết bao vạn người muốn được Hứa công tử của Hứa Tổng đốc bái làm sư phụ đều không được, nay một tên thiếu niên như ta lại vô cùng được Hứa gia kính trọng mà giao thiếu gia cho, ta rất vui đó."

"Đệ cũng vậy."

Nguyệt Liên bật cười, hắn thoáng đãng nhìn tiểu thiếu niên trước mặt, vô cùng đáng yêu, vô cùng ngây ngơ nhưng lại pha chút trưởng thành, hắn lại bắt đầu suy nghĩ nên bắt đầu dạy y từ đâu, có thể là văn, có thể là võ, có thể là chút bùa bảo vệ y trước ma quỷ, nhưng chung quy hắn đưa ra cái nào tốt cho Hi Hoa, cái nào mà hắn biết, tất thảy đều sẽ dạy cho y.

3 năm sau

Nguyệt Liên hôm nay đi dạo phố ghé đến một tửu lâu, hắn đi lên lầu rồi lại rẽ vào nơi góc khuất mà ngồi xuống, nơi đó Kính Văn đã ngồi sẵn chờ hắn. Hắn gọi rượu thượng hạng, uống cạn một chén rồi mới hỏi: "Vẫn không tra được sao?"

Kính Văn lắc đầu: "Từ khi có ngươi bên cạnh, một bóng ma cũng không dám xuất hiện, chỉ dựa vào khí tức lúc đó e là khó tìm. Ta chỉ biết được những ma linh này là do có người nuôi bằng máu nên chúng sẽ giống như con người, không sợ ánh sáng không sợ lửa."

Nguyệt Liên xoa cằm nói: "Như vậy thì rất đáng lo ngại, ta sắp tới phải về Long giới, phía Bắc vực lại có động tĩnh, Vô Ảnh không dám làm bừa, nếu như Bắc vực có âm khí xuất hiện, ta đành phải trở về. Nhưng nếu đúng như ngươi nói vì có ta nên chúng mới không dám lại gần Hi Hoa, lần này ta đi rất có khả năng chúng lại đến quấy phá y."

Kính Văn đăm chiêu, vẻ mặt có chút phức tạp: "Về việc luôn bị yêu ma quấy phá thì ta chưa từng đề cập trong lần lịch kiếp này của y, chỉ sợ có kẻ đã biết y lịch kiếp nên tranh thủ lúc này ra tay."

"Rất có thể như vậy, chắc hẳn cùng với kẻ đặt trận pháp cấm ở Hoa giới là cùng một bọn."

Kính Văn nhấp rượu, chợt hỏi: "Nghe nói ngươi dạy y học phép bùa."

Nguyệt Liên ngã lưng ra thành ghế nói: "Ừm.. nhưng ta vẫn có chút không an tâm. Có lẽ lịch kiếp này không cho y tu đạo nên học không tới được."

"Vậy thì phải dùng cách khác.. Ta thấy.. Cái ngọc bội kia."

Nguyệt Liên mở to mắt, lại bật dậy nhìn xuống hông mình ngọc bội Mạn Đà La Hoa, hắn liền mỉm cười: "Ta quên mất có nó, nó sẽ tạm thời bảo vệ y trước yêu ma, ta vẫn tranh thủ xong sớm về sớm. Này, có muốn uống rượu không, ta đãi."

Kính Văn lắc đầu: "Phượng Minh còn đang nhờ ta đi xử lí mấy tai họa hắn gây ra, hẹn ngươi ngày khác."

Nguyệt Liên mỉm cười nói: "Ngươi quả là mắc nợ hắn, mà cũng tốt, có nợ ắt có duyên."

"Ngược đời". Kính Văn mắng hắn một câu, xong cũng an nhàn từ từ biến mất. Nguyệt Liên uống hết bình rượu, trả tiền rồi thống khoái đến chỗ vắng hóa phép bay về Hứa phủ, hắn lại ung dung đến viện riêng của mình. Ba năm qua đối với hắn thời gian không nhiều nhưng đủ gầy dựng tình cảm của hai người. Vì Hứa Tổng đốc muốn thê tử có cuộc sống yên bình tự do nên mới dựng phủ ở Lạc Dượng, một mình quản nhiều huyện. Vậy nên thời gian ông ấy dành cho gia đình không nhiều, Hứa phu nhân là nữ tử nên mọi việc nặng lại dồn lên Hi Hoa. Chỉ mới nhỏ tuổi đã gánh việc phủ như vậy đâm ra sức khỏe thân thể y không tốt, lại vì có nhan sắc tính tình hiền lành nên bị bạn bè lợi dụng cũng nhiều vô kể. Nhớ những lần y bệnh, hắn phải túc trực y cả ngày lẫn đêm, dù gì cũng đang là phàm nhân, bệnh cũng nhiều hơn hẳn. Thế nên hắn muốn rèn cho y một sức khỏe mạnh nên nghiêm khắc hơn, Hứa phu nhân cũng ủy quyền nuôi Hi Hoa cho hắn. Hắn rầu thật sự, hắn không muốn mình là bảo mẫu nhưng phu nhân như vậy hẳn có ý cho hắn cưới tiểu bảo bối rồi đi. Phàm nhân thật đáng yêu.

Đi sắp đến cổng viện, ánh mắt hắn nhanh chóng bắt được một hình ảnh, có một người đang leo tường để vào viện hắn. Hắn đến gần rồi nhìn lên con người đang chật vật leo lên liền e hèm một tiếng rõ to. Người trên kia liền giật mình ngoái lại.

"Liên.. Liên huynh, cổng huynh khóa rồi, đệ vào không được"

Bức tường này cao hơn Hi Hoa tận bảy mươi phân, Hi Hoa đã bám được vào thành nhưng chung quy vẫn còn lủng lẳng, y quay đầu nhìn hắn cười, trán cũng đã đẫm mồ hôi rồi, vài hôm trước hắn chỉ mới dạy cách leo cây, bây giờ lại áp dụng để leo tường sao. Nguyệt Liên nhanh chóng bước đến, nhẹ nhàng hai tay nắm eo y kéo y xuống. Đợi y đứng vững, hắn mới khoanh tay đánh giá y một phen từ đầu đến chân, giờ y đã mười sáu tuổi, cũng cao ngang cằm hắn, phong thái của Hoa thần đã quá rõ ràng, liếc mắt thấy vai Hi Hoa có vết gì đó, Nguyệt Liên nhíu mày nói:

"Trên áo đệ dính phấn.."

Hi Hoa cúi mặt kiểm tra liền thấy trên vai dính ít màu đỏ, lại rõ ra là hình môi, y liền cười nói:

"Hôm nay trên đường về, đi qua tửu lâu có gặp một người, người ấy hình như uống say người nằng nặc mùi rượu, nên té vào đệ, dấu này chắc là của người đó.. Ơ, Liên huynh.. Chờ đệ với.."

Nguyệt Liên xoay người rời đi, trong lòng hậm hực thầm mắng tiểu tử sao ngốc nghếch, chắc chắn người ta có ý đồ nên mới té vào người y. Hi Hoa chạy đến bên Nguyệt Liên, nghiêng mặt nhìn hắn. "Huynh giận đệ sao?"

"Ờ.."

Hi Hoa bật cười: "Không phải chứ? Chỉ là vô tình thôi mà!"



Nguyệt Liên dừng chân xoay người ngã nhào về phía Hi Hoa, thật chất là ôm chầm lấy y, xong buông ra. Hi Hoa ngớ người, Nguyệt Liên lại xoay lưng đi: "Xin lỗi, vô tình té."

Hi Hoa bật cười chạy theo Nguyệt Liên: "Huynh đừng giận đệ nữa nhé."

"Chút nữa vào thay bộ khác."

Hi Hoa mang đồ của Nguyệt Liên có chút rộng, Nguyệt Liên đem lên cho y dĩa điểm tâm rồi hỏi:

"Lần này đến hoàng cung có tốt không?"

Hi Hoa gật đầu: "Quả nhiên đề xuất mà huynh đưa ra rất nhiều người để ý, vừa hay nhờ đó mà đệ được tham luận với những vị quan văn kỳ tài trong triều, thật sự rất thích."

Nguyệt Liên chống cằm cao ngạo: "Đương nhiên phải vậy."

Hi Hoa ăn điểm tâm rồi khoanh tay nói: "Lần này đàm văn được hoàng thượng xem xét, có thể sau này sẽ tổ chức thêm những buổi họp tử quan để tìm kỳ tài. Phụ thân đệ bảo đó là cơ hội tốt để trong triều trọng dụng, lần tới huynh đi cùng đệ được không?"

Nguyệt Liên ngạc nhiên hỏi: "Đàm đạo giữa tử quan không phải ai cũng vào được. Còn nếu muốn vào ta đương nhiên sẽ có cách vào, chỉ là sẽ không ai tin ta là con quan đâu."

Hi Hoa như có chút tiếc nuối: "Cũng phải.."

Nguyệt Liên dùng ngón tay nâng cằm Hi Hoa lên: "Nhưng nếu đệ muốn, ta đương nhiên sẽ chấp nhận.."

Hi Hoa liền vui vẻ cười tươi rói. Nguyệt Liên thu tay rồi nói: "Xem ra từ hoàng cung trở về đệ đã chạy đến chỗ ta thay vì về Hứa phủ. Nếu như tiện vậy, hôm nay ta dắt đệ đi tập sống."

"Hở?". Hi Hoa có chút khó hiểu, lại hỏi:

"Sống? Tập thở sao?"

Nguyệt Liên đỡ trán nói: "À là sinh sống."

Hôm ấy là ngày đẹp trời, Nguyệt Liên dắt Hi Hoa đi câu cá, đi bắt gà rừng, sẵn tiện đưa y đến vùng ngoại ô, xem cuộc sống của người dân. Hi Hoa rất thích thú trong việc trải nghiệm thực tế. Nguyệt Liên biết là một văn thần dù là người hay thần tiên, sách vở đều phải đưa lên hàng đầu, nhưng học phải đi đôi với hành, muốn tiểu bảo bối thành công trong sự nghiệp công danh cần phải trau dồi cho y rất nhiều, mà dù là hoàng đế hay là một vị quan cấp phẩm nhỏ trước tiên phải đặt bách dân làm đầu, vị quan tốt là vị quan hiểu lòng dân. Nhìn Hi Hoa cùng một số nông dân khác đang hì hục đào củ cải thật khiến hắn thích thú.

Trời cũng đã về đêm, Nguyệt Liên cõng Hi Hoa đã ngủ gật trên lưng y trở về Hứa phủ, ba năm gắn bó, cái cảm giác nhìn Hi Hoa khôn lớn có chút gì đó đặc biệt, năm nay y đã mười sáu, cũng đã đến tuổi hiểu biết cái gì gọi là tình cảm yêu đương. Nguyệt Liên ngước nhìn những ánh sao lấp lánh, trong lòng có chút bồi hồi không biết ngày y với hắn đến với nhau, cảm giác sẽ như thế nào, ba năm qua là thời gian bồi đắp, có lúc vui cười có lúc hiểu lầm về chuyện linh tinh nhưng chung quy vẫn tâm kề tâm, thời gian đó chưa gọi là dài, hắn cũng chưa biết trong tâm của Hi Hoa hắn đã chiếm bao nhiêu phần, chỉ biết trong tâm hắn dù Hi Hoa có là Hoa thần, hay là một phàm nhân tên Chiêu Hoa, y vẫn là y, là người hắn yêu nhất, là người hắn muốn bảo hộ.

Hứa phu nhân đã đứng chờ ở cửa, thấy Nguyệt Liên liền nhỏ giọng: "Hoa nhi, ngủ rồi sao?"

Nguyệt Liên gật đầu chào rồi nói: "Hôm nay vui chơi quá mức, ta cũng không nỡ dừng ngang chuyện vui của y, xin Hứa phu nhân thứ tội."

Hứa phu nhân lắc đầu mỉm cười: "Hoa nhi vui vẻ, ta đây cũng vui, mau vào trong, trời đêm sương xuống không tốt, ta đã cho người dọn dẹp phòng cho công tử rồi, thật phiền cho công tử."

Nguyệt Liên cùng Hứa phu nhân đi vào, về Hứa phu nhân, hắn đặc biệt có cảm tình, bà hiền hậu lại rất yêu thương gia đình, Hứa đại nhân bận rộn triều chính, một tay bà quản Hứa phủ lại kiêm luôn sổ sách của huyện phụ giúp phu quân và con, thực sự muốn tìm một người phụ nữ như vậy thật khó, lại nghĩ kiếp này coi như Hi Hoa rất may mắn, được mẫu thân bên cạnh chăm sóc và thấu hiểu, nếu như ở Hoa giới, Hoa Mẫu Thần Phù còn sống chắc chắn cũng sẽ rất dịu dàng yêu thương Hi Hoa hết mực. Nghĩ đến đây có chút vui, nhưng rồi nụ cười tươi cũng chuyển sang nụ cười đau khổ, hắn lại không muốn nhắc đến mẫu thân cùng phụ thân hắn, rong chơi ngày tháng, bao nhiêu việc đều để hắn quản xuyến, phải đợi hắn có dịp thừa sống thiếu chết hai người họ mới trở về, xác định hắn không nguy hiểm đến tính mạng lại xếp đồ rủ nhau đi chu du tiếp, tiếng lòng đứa con như hắn thật sự rất đau thương.

Một tháng sau quả nhiên ở Hoàng cung lại tổ chức kỳ đàm cho con của các văn võ quan, rõ ràng tối hôm qua còn thấy Nguyệt Liên ngủ ở gian phòng kế ở ngự viện hoàng cung, sáng sớm lại không thấy đâu, Hi Hoa chỉ đành lên vị trí của mình ngồi trước rồi quan sát khắp nơi. Cho đến khi kỳ đàm chuẩn bị bắt đầu, những trưởng lão văn võ, có cả cha của y cũng đến, mà theo sau những trưởng lão được mời tới, Nguyệt Liên ăn vận nghiêm trang đi cùng những người ấy, lúc lướt qua y lại không để quên nụ cười mỉm. Hi Hoa mỉm cười, quả nhiên Liên huynh là một người tài giỏi và giao tiếp rộng, đến cả hoàng cung muốn vào cũng rất dễ. Kỳ đàm diễn ra cả một ngày trời, ai ai cũng muốn bộc lộ khả năng của mình, nếu là một người có sở thích nghiền ngẫm đạo lí, văn chương chắc chắc cũng sẽ không bỏ qua kỳ đàm lần này.

Sau buổi Kỳ đàm, Hi Hoa theo chân phụ thân về phủ riêng trong hoàng cung của ông. Hứa An là Tổng đốc giỏi trong triều, cố gắng một hai năm nữa sẽ nhậm chức Thượng Thư, ông đều luôn có mặt trong các lễ lớn cũng như những buổi gặp mặt ngoại giao nên hoàng thượng đặc biệt cho ông một phủ riêng, nhìn con trai hôm nay biểu hiện rất tốt, có thể đàm luận đến những chuyện chính các trưởng lão cũng đặt bút nghiên cứu thì thật sáng mày sáng mặt.

"Nguyệt công tử quả nhiên tài xuất, dạy con những cái chính phụ thân cũng phải nghiền ngẫm, sau này cố gắng học hỏi thêm nhiều. Nhưng con cũng cần để ý một chút."

Hi Hoa đứng nghiêm, luôn sẵn sàng nghe những lời khuyên răn của song thân, Hứa An nhìn con trai, vỗ vai y cười nói: "Lo giữ hắn cho tốt vào!"

Hi Hoa sững người, gãi đầu cười xấu hổ. Hứa An lại chắp tay sau lưng, bước đi thống khoái nói:

"Nhưng đâu có dễ, muốn giành con trai ta đâu có dễ dàng vậy. Hoa nhi, về phủ thôi."

Hi Hoa bật cười cũng theo sau Hứa An. Cho đến chiều hôm đó, Nguyệt Liên đang bận đàm đạo với các trưởng lão để sau này còn có thể giữ mối quan hệ tiến vào cung cho nó đàng hoàng. Hi Hoa đành dạo bộ ở quanh phủ, lại đi luôn qua nơi nghỉ chung của các tử quan khác, có nhiều người đến làm quen và nói chuyện với y, y cũng rất hòa đồng vui vẻ. Chưa kể lại có vài cô nương mang nét mặt ngại ngùng mỗi khi trò chuyện, trong lòng y biết giữ khoảng cách, nếu không Liên huynh lại giận y nữa. Nói chuyện một lúc, y cáo từ trở về nhưng đường hoàng cung lại lắm lối, y xác định mình lạc rồi.

Nơi này là chốn nào đó hình như y chưa từng đi qua, tuy phụ thân được ban phủ đã lâu nhưng số lần y đến đây từ khi mười tuổi đếm trên đầu ngón tay, hồi nãy cũng là vừa đi vừa nghĩ về Nguyệt Liên nên đi đến chỗ nghỉ của các tử quan khi nào cũng không hay. Giờ về thì lại lạc, đường quay về nơi nghỉ của các tử quan cũng quên luôn. Hi Hoa gõ trán mình, kinh thư hai vạn chữ y còn nhớ, cớ sao một đường đi y lại quên. Hi Hoa đứng trên chiếc cầu nhỏ bắt qua một cái ao to, mong là đứng đây sẽ đợi được một cung nữ để hỏi đường hay tốt số hơn là phụ thân sai người kiếm y về.

Nhìn nước ao trong veo, lại có đàn cá lượn nhảy lên đớp cánh sen thật thích thú, Hi Hoa chợt nghĩ khi về phủ y sẽ họa lại bức tranh phong cảnh này, đặc biệt đưa thêm ánh trăng vào, cá đớp cánh hoa dưới trăng, tưởng tượng thôi cũng đã thấy đẹp rồi, vẽ xong chắc chắn sẽ đem khoe Nguyệt Liên và để huynh ấy đề thêm thơ vào. Hi Hoa thích thú nhìn rõ cảnh vật để chắc chắn mình sẽ họa một bức chân thật nhất, bỗng dưng bên tai nghe tiếng bước chân, y liền xoay qua nhìn, trong lòng mừng rỡ vì sắp được về phủ rồi nhưng không hiểu sao khi gặp những người đi đến, trong lòng lại mang cảm giác không một chút tin tưởng. Y đứng giữa cầu còn những người mới đến ở chân cầu, đằng sau có năm sáu cung nữ cùng vài thị vệ, gần hơn là một công công ăn vận sang trọng mà ở giữa đội hình chính là một nam tử, trên thân mang cẩm y thêu sơn thủy uy nghi, tóc cột cao, phát quan trạm trỗ cùng trâm ngọc, ngũ quan sáng sủa nhưng rất ảm đạm. Đánh giá xong y liếc nhìn về bên hông của nam tử ấy, có đeo một lệnh bài dát vàng hình hổ, mà người đeo lệnh bài như vậy chỉ duy nhất một người đó chính là đệ đệ của hoàng đế - Mộ Dung Bắc Niên vương gia.

Hi Hoa kêu hoảng trong lòng liền quỳ xuống cúi người hành lễ: "Khấu kiến vương gia."

Mộ Dung Bắc Niên là Ôn Diện lịch kiếp mà thành, ngày hôm đó Ôn Ngọc tiễn y xuống nhân gian lịch kiếp, cho y một thân phận, cuộc sống sang quý và những gì hắn muốn nhưng Ôn Ngọc cũng không phải là người dễ dàng giúp người, hắn chính là tự tạo ra hình ảnh của Hi Hoa rồi đưa vào giấc mơ của Ôn Diện, bắt y phải nhớ đối tượng y cần phải gặp là ai.

Ôn Diện, bây giờ là Mộ Dung Bắc Niên nhìn nam tử trước mắt, bước chân không nhanh không chậm bước lên cầu, ánh mắt ra lệnh tùy tùng đứng yên. Hi Hoa vẫn chưa dám thu lễ khi chưa có sự cho phép, trong lòng thầm hứa sau này sẽ không đi lung tung để tránh gặp thứ dữ nữa. Y có thể có địa vị hơn so với các tử quan nhưng trong hoàng cung còn rất nhiều người có địa vị chức trọng hơn, y là người hiểu biết rõ thân phận lại được Nguyệt Liên dặn dò lấy đại cục và an nguy của mình làm đầu, y không dám thất lễ. Hi Hoa cúi người, ánh mắt chỉ dán lên mặt cầu lát cẩm thạch, bỗng dưng có một đôi hài dừng trước tầm mắt của y, tim y có chút hoảng, đây là đang có ý bắt tội y, đến gần như vậy có phải muốn một cước đá y xuống hồ không, như vậy thì không được, y là một con vịt mắc cạn, y không biết bơi, trong đầu khẩn cầu chư vị thần tiên hiển linh mong cho hồ sen này nông, y còn tự mò lên được.

"Ta luôn mơ thấy một người trong mộng cảnh, không ngờ người ấy lại hiện diện bằng xương bằng thịt trước mặt ta."

Hi Hoa chớp mắt, vị này là đang nói gì vậy, không lẽ hắn cũng có tâm hồn văn chương, nhìn cảnh cá đớp hoa mà kể luôn câu chuyện. Đang suy nghĩ vòng vo, hai bả vai Hi Hoa bị nắm chặt bởi bàn tay to, kéo cho y đứng thẳng người dậy, Hi Hoa không khỏi giật mình, lại bàng hoàng nhìn người trước mặt lại là vương gia, thân hình Bắc Niên cao lớn mà Hi Hoa vì bị nắm hai bả vai mà co rúm lại, cảm giác chênh lệch rất lớn. Hi Hoa chớp mắt chưa kịp nói, Bắc Niên đã mở lời, giọng nói pha lẫn tâm tư

"Chiêu Hoa, cuối cùng cũng gặp được ngươi."

Nguyệt Liên uể oải bước về phủ thấy Hứa An đi lui đi tới, chưa kịp hỏi Hứa An chạy ra, vẻ mặt lo lắng: "Nguyệt công tử, Chiêu Hoa có đi cùng ngài không?"

"Chiêu Hoa?". Nguyệt Liên lắc đầu, hỏi lại: "Chiêu Hoa có chuyện gì sao?"



Hứa An thấp thỏm nói: "Không hiểu sao Chiêu Hoa lại chạy đi đâu cả một canh giờ rồi, ta tìm hết trong phủ cũng không thấy nó, ta cứ nghĩ nó đi tìm công tử, bây giờ công tử trở về một mình.."

Nguyệt Liên xoay người đi nói: "Chắc y đi dạo quanh đây, ta đi kiếm y về."

Hứa An bất trắc nói: "Mấy Hôm nay là ngày Vương gia Mộ Dung Bắc Niên trở về từ phương Bắc xem xét nội bộ, phủ ta lại gần phủ hắn, vẫn mong Hoa nhi không gặp mặt hắn."

Nguyệt Liên dừng chân, nhíu mày khó hiểu. Hứa An liền nói:

"Chính là vị vương gia tàn bạo, vui thì tốt không vui liền chém người không thương tiếc, nghe nói hôm qua hắn bị hoàng thái hậu mắng nhiếc nên đã đánh chết ba bốn cung nữ, tính hắn thiện chiến, sáng nay lại bắt ngồi sau trướng nghe đối văn, tâm tình liền tồi đi.."

Nguyệt Liên gương mặt trở nên lạnh lùng, nhanh chóng rời đi trong tức khắc, Hứa An lau mồ hôi gọi gia nhân cùng đi kiếm lại, ông thành tâm khẩn phật, con trai tốt số của ông được an lành.

"V.. vương gia.. haha, ngài nói gì vậy, tiểu nhân chỉ là.."

Hi Hoa vùng ra khỏi tay tay Bắc Niên rồi lùi ra sau, giữ khoảng cách rõ với hắn. Hi Hoa cảm thấy không khí nơi này rất ngột ngạt, cũng không hiểu vương gia đang nói cái gì, Bắc Niên thu tay lại, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi chính là Hứa Chiêu Hoa?"

"Vâng."

Hi Hoa thừa nhận y so với hắn yếu thế hơn đôi lần nhưng y chắc chắn nếu Nguyệt Liên ở đây, y chắc chắn hắn thua xa Nguyệt Liên vạn lần. Trong đầu Hi Hoa thống khổ, hay là y cáo từ trước, y là người hành văn nên rất ít dám tiếp xúc với những người theo lối hành võ, họ là những người động thủ không động khẩu mà y là người ngược lại. Y cũng từng nghe qua sự nghiệp hiển hách cùng tính tình của vương gia, chính là một loại người y không muốn dính vào nhất, chỉ cần họ không lọt lỗ tai dù chỉ một từ, tức khắc liền một đao gọt người rất nhanh, y cực kì sợ:

"V.. vương gia, tiểu nhân chỉ là nhất thời đi lạc, không ngờ vô tình cản đường vương gia, xin vương gia thứ tội, tiểu nhân nhanh chóng rời khỏi đây, không cản đường ngài."

Hi Hoa nhanh chóng bước đi, những Bắc Niên cũng rất nhanh chặn y lại, y thầm chửi trong lòng, phụ thân từng dặn không được tùy tiện đụng vào người trong hoàng gia, y có phải đã làm chuyện thất lễ không.

Bắc Niên nhìn Hi Hoa, chậm rãi nói: "Hồi nãy ta thấy ngươi đứng nhìn cảnh nơi đây, có vẻ rất thích thú. Nếu đã có duyên như vậy chi bằng ta dắt ngươi đi xem phong cảnh nơi ngự viện này, sau đó sẽ đưa ngươi về Hứa phủ."

Hi Hoa cười bối rối: "Cái.. cái này, thật đa tạ ý tốt của vương gia, nhưng tiểu nhân nghĩ.."

"Ngươi từ chối sao?"

Xương hàm cùng cằm của Hi Hoa bị Bắc Niên bóp lấy khiến y thoáng kinh sợ, Bắc Niên giương mắt ngắm nhìn gương mặt nhỏ bị mình làm sợ hãi, trong lòng có chút khoái cảm, gương mặt này sao lại đẹp đến vậy, thật khiến người khác càng nhìn càng mê mẩn, đôi mắt phượng trong veo cùng nét ngài khuôn phép, sống mũi cao thẳng, đôi môi phiến hồng, nhìn rất sạch sẽ, lại như dương chi bạch ngọc*

(* là loại ngọc nhẵn nhụi sáng bóng, trắng tinh không pha tạp chất, ý chỉ da đẹp)

Hi Hoa bị bóp đến nỗi xương hàm đau nhức, tuy biết từ chối lời người hoàng gia ắt sẽ mang hại cho mình nhưng y là một con người rõ ràng, thích, không thích phân minh, y không thích, có ép y, y cũng không làm, nếu y miễn cưỡng chấp nhận, trong hành trình đi chắc chắn sẽ không có biểu hiện gì, như vậy lại càng tồi tệ hơn, nhìn ánh mắt đen láy của người trước mặt như hổ vờn mồi, cả người y như lạnh đi, miệng vô thức cầu cứu: "L.. liên huynh, cứu đệ.."

"Hửm?". Bắc Niên liếc mắt, một bàn tay khác thô bạo nắm cổ tay hắn giật ra, Hi Hoa được thả liền thở gấp, Nguyệt Liên nhanh chóng kéo y ra sau lưng. Nguyệt Liên nhíu máy, ánh mắt lạnh băng nhìn con người trước mặt

"Ôn Diện, sao hắn lại ở đây.. Không đúng, hắn là phàm nhân, ngũ quan cũng không mấy xuất thế, cũng không có tiên khí bảo hộ."

Nguyệt Liên đứng che chắn cho Hi Hoa, trong lòng bực tức không thôi, không nghĩ cái gương mặt kia lại theo chân Hi Hoa ở khắp nơi. Bắc Niên xoa cổ tay có phần đau nhức, tên vừa rồi xuất hiện từ lúc nào mà gã không biết, thị vệ đã xông lên tuốt kiếm, công công liền giận dữ:

"Hỗn xược, thấy vương gia sao không khấu đầu lại dám ra tay, cản trở vương gia."

Hi Hoa níu tay áo Nguyệt Liên, Nguyệt Liên chậm rãi nói: "Hoàng thượng lễ trọng đích thân mời đến làm khách, ngươi xem có ai làm khách vào phải khấu đầu chủ không?"

Bắc Niên hừ một tiếng: "Muốn chết! Xuất nhập như thần, tinh thông văn hành, quả là một cao nhân đắc đạo, nhưng ngươi đừng vì thế mà cao ngạo. Hoàng thượng mời ngươi, nhưng ta thì không, ngang nhiên xen vào chuyện của ta, quả là xem trời bằng vung, người đâu, đem tên này áp giải địa lao cho ta."

"Hỗn xược."

Mọi người giật mình quay lại liền thấy một nữ phụ ăn vận sang trọng uy nghi, đầu đội mũ phượng, đằng sau là vài chục nô tỳ thị vệ, ai nấy đều khấu đầu: "Tham kiến thái hoàng thái hậu."

Thái hoàng thái hậu bước đến liếc nhìn Bắc Niên khiến hắn có chút rụt người, bà nghiêm trang nói: "Miễn lễ."

Hi Hoa đứng dậy chớp mắt, lén nhìn Nguyệt Liên, y là đang thắc mắc, rốt cuộc Nguyệt Liên làm cách nào mà có thể quen đến thái hoàng thái hậu như vậy. Thái hoàng thái hậu nhìn Nguyệt Liên, ánh mắt ôn nhu nói: "Một chuyện nhỏ nhắc đều ngang hàng ngang vế, đừng làm lớn chuyện lên."

Nguyệt Liên chắp tay hành lễ, thái hậu liếc nhìn Hi Hoa rồi khẽ cười nói: "Chiêu Hoa, cái tên thật hay."

Hi Hoa vội cúi người hành lễ, Thái hậu cũng nhàn hạ nói: "Nếu ở đây tranh chấp sẽ ảnh hưởng uy danh đôi bên. Các người nên trở về đi, đừng ở đây làm loạn nữa."

"Vâng". Mọi người cùng hành lễ, thái hoàng thái hậu nghiêm giọng nói: "Bắc Niên, ở lại."

Nguyệt Liên kéo Hi Hoa đi, ánh mắt của hắn chạm vào ánh mặt Bắc Niên như hai thanh kiếm sắc giao nhau tóe lửa.

Đi qua rất nhiều đường vòng, Hi Hoa cuối cùng cũng trấn tĩnh được tinh thần, liền gọi nhỏ:

"Liên huynh.."

Nguyệt Liên trầm lặng dừng chân nhấn trán y một cái, trách mắng: "Rõ là một người mù đường bẩm sinh sao còn thích đi long nhong, nếu như ta và thái hậu không đến kịp, đệ sẽ bị hắn giết chết đó."

Nguyệt Liên hằn học là vậy nhưng cũng rất ôn nhu đưa tay kiểm tra hai vết đỏ ở cằm Hi Hoa, Hi Hoa tỏ vẻ hối lỗi: "Đệ xin lỗi.. Vương gia thật sự rất đáng sợ, đệ muốn về nhà."

Nguyệt Liên thở dài, đưa tay kéo y về phủ, Hứa An mừng rỡ kéo y lại hỏi chuyện, cũng may y không sao nhưng việc y có bị vương gia ghi thù hay không thì y nghĩ là có rồi.