Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 39: Lễ đàn Tế người




Chuyện ở lãnh địa mỗi tộc đã được giải quyết. Thiên Đế ban lệnh, lập tức những người nằm trong nhiệm vụ bắt đầu thi hành.

Bởi vì Nguyệt Liên còn là vua một cõi nên về phận nhiệm vụ Thiên Đế không thể giao cho hắn một nhiệm vụ riêng biệt nên đã để hắn cùng Phượng Minh nhận lệnh đến nhân gian giải quyết, các binh tướng đã được thiết lập kĩ càng, chỉ cần có lệnh liền xuất hiện. Hai người hóa thành phàm nhân ngồi trong một quán trà nhỏ. Phượng Minh gấp chiếc phiến, chán chề nhìn gương mặt ai oán của Nguyệt Liên mà khó chịu:

"Này Nguyệt Liên, ngươi ghét ta đến vậy sao?"

Hắn tặc lưỡi uống trà ý bảo không, Phượng Minh khoanh tay tỏ vẻ bất lực nói: "Ngươi bực cái gì chứ, chỉ là đi làm nhiệm vụ chứ có ai cướp tiểu Hoa đi luôn đâu mà ngươi sợ. Ta nói ngươi nghe, ngươi là chiến thần, là vua của Long giới, Thiên Cửu phân bố ngươi xuống đây đánh yêu là một công việc vừa thuận tiện cho ngươi vừa để ngươi có thể cai quản Lãnh địa của mình. Còn Hi Hoa lại là thượng thần khuynh hướng nghiêng về văn, rất thích cho việc đi dò la tung tích Tà thần. Thế nên khoan nói về tư, chuyện công bây giờ là chính sự, giải quyết xong chính sự, ngươi đi gặp y, y cũng chưa mất miếng da nào đâu."

Nguyệt Liên nhìn Phượng Minh, lúc này cơ mặt mới giãn ra, trút bỏ nặng nề: "Ta đương nhiên biết, nhưng ta lại không muốn y đến U Minh giới, nơi đó âm khí thịnh, y từng là thần thức bước qua nơi đó, ta sợ y sẽ bị gì. Mà người đi xung quanh y ta cũng không mấy an tâm chút nào."

Phượng Minh suy nghĩ xong mới gật gù: "Quả nhiên là vậy, thương nghị với U Minh giới là chuyện hệ trọng, thái tử Thiên Cửu đã được phái dẫn binh dẹp loạn ở phương Bắc. Thiên Đế chọn Tịch Nhan đi cùng Hi Hoa, không biết sẽ như thế nào. Cũng chỉ tại tên đầu gỗ Kính Văn kia đi nhong nhong làm gì cho bị thần thú tấn công, bây giờ ai cũng có công việc, mình hắn nằm chình ình ở điện, nếu không thì đã đi cùng Hi Hoa rồi."

Nguyệt Liên nắm tay thành nắm đấm che miệng, tỏ vẻ lo ngại nói: "Ta thực ra.. Không lo về tên Tịch Nhan, mà chỉ lo có người Điểu tộc đi cùng."

Phượng Minh nghe đến đây, vẻ mặt liền hứng thú hỏi: "Ngươi sợ có Ôn Ngọc sao? Haha, vậy thì càng có chuyện vui rồi! Ngươi nên tự hào về mình là hàng đắt giá đi, đi đâu cũng có người hâm mộ, sẵn sàng đánh nhau vì ngươi. Chẳng phải hắn đeo người cũng được mấy trăm năm rồi sao?"

Nguyệt Liên ngửa mặt, lững lờ nói: "Một mình Hi Hoa đã đủ rồi."

Phượng Minh bật cười. Cả hai ngồi một lúc thì có vài ba người vào quán trà ngồi, họ hình như đang bàn tán cái gì đó. Phượng Minh lanh miệng bắt chuyện: "Chư vị.. Ta từ xa đến đây cũng không biết gì nhiều về nơi này, chẳng hay chư vị đang bàn tán chuyện gì mà nghe có vẻ rất đáng lo ngại vậy."

Họ đánh giá qua Phượng Minh và Nguyệt Liên, một đàn ông trung niên thấy hai người lạ nên mới tận tình kể: "Chúng tôi là đang bàn tán về chuyện ma quái xảy ra ở nơi này trong thời gian qua."

Phượng Minh liền hỏi: "Chuyện ma quái? Không lẽ nơi này bị yêu ma quấy nhiễu sao?"

Một lão bá gật đầu nói: "Nói yêu ma thì chỉ là đồn đoán nhưng chuyện này không nghĩ tới yêu ma thì không có gì là có thể làm."

"Vậy.. chuyện đó như thế nào, mọi người có thể kể cho ta nghe được không. À, tiểu nhị, mang thêm trà và điểm tâm ra đây. Ta mời các người."

Tiểu nhị rất nhanh mang ra, mọi người thấy hắn nhiệt tình lại rất biết điều nên cũng rất thật thà kể:

"Chuyện xảy ra từ năm năm trước, trời bỗng nỗi cơn càn quét thịnh nộ. Làng xóm điêu tàn, nạn đói liên miên, thế nên dân làng mới lập ra đàn cúng tế chư vị thần tiên giúp đỡ nhưng không ngờ lại mời một đạo sĩ tu về ma pháp. Gã lập đàn tế cầu cứu Tà thần, nói là nơi này là nơi đất độc, không thể nương nhờ thần tiên, từ đó tuy có chút cải thiện nhưng cả làng không tránh được tai vạ. Cứ mỗi năm loại xuất hiện vài ba cái hủ tục bái tế người từ làng ngoài vào. Người chết có sinh thần vào tháng bảy âm lịch, chỉ cần hiến tế, cầu gì được đó. Từ đó liên tiếp các vụ Người sống và người chết thay phiên nhau được đưa đến khiến ai nấy đều rùng mình, còn chưa kể những vụ buôn người nhằm trục lợi. Nhưng đỉnh điểm ở đây chính là ba năm về trước chính là đạo sĩ ấy nói Tà Thần có thêm yêu cầu mới mỗi năm phải chôn bốn nữ tử đồng trinh mang váy đỏ ở bốn góc đền, còn những kẻ sinh rằm tháng bảy sẽ trở thành binh trấn giữ. Không hiểu sao tên Tri huyện lại đồng ý, cho đến giờ đã có tám thiếu nữ bị chôn sống, tan nát bao nhiêu cha mẹ và gia đình nghèo. Gần đây có vài người ban đêm đi qua khu rừng đó đều nghe tiếng khóc nỉ non, tiếng van xin cứu, nhưng đến đó lại không thấy ai cả. Chúng tôi lo ngại đến việc nhiều người trong thôn sẽ bị mua lại để tế cho Tà Thần ấy nên đi mời các sư thầy về tụng kinh. Nào ngờ chỉ trong một đêm, xác sư thầy nằm la liệt, mắt trợn trắng, mặt vô cùng sợ hãi. Từ đó làng lại nổi hoảng loạn, ban ngày buôn bán bình thường nhưng cứ sập chiều lại đóng cửa. Mà đêm đến, người trong nhà cứ nghe tiếng gió rít, tiếng đập cửa, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng than đòi mạng, đến cả những con chó hoang thấy đều tru lên hồi lâu, sáng hôm sau đã bị vặn cổ chết hết. Nhị vị công tử xem xem, chúng tôi cũng hết cách, mới trước đây một tháng có cô nương bị hiến tế nhưng sáng hôm nay tự dưng vị cô nương ấy trở về, trên người vẫn mang hỉ phục nhưng cả người gầy trơ trọi, đầu tóc rối bù, thần trí điên loạn suốt ngày cứ la có quỷ. Cuối cùng vẫn là treo cổ tự tử."

Phượng Minh và Nguyệt Liên đảo mắt nhìn nhau, tỏ vẻ lo sợ: "Ây da, ghê rợn thế sao. Vậy nhà vị cô nương ấy bây giờ đang ở đâu, không lẽ vì nàng ấy trốn ra được nên mới bị bắt lại sao?"

Lão bá lắc đầu, khàn giọng nói: "Bắt thì sao? Không ai làm được gì cả.."

Phượng Minh nhìn Nguyệt Liên lại thấy hắn có chút đăm chiêu suy nghĩ, một lão bá khác hỏi: "Hai vị không biết đến từ đâu, nhìn trông rất có tiên khí tiêu sái. Không phải là người tu tiên chứ?"

Phượng Minh cười cợt: "Chúng tôi đến từ nơi xa, ghé qua thôn nghỉ ngơi thôi. Trừ yêu ma thì có chút hiểu biết haha."

Nguyệt Liên im lặng uống trà, trong hắn chắc đã biết sẵn nếu còn nói nữa Phượng Minh sẽ khoe mẻ mất. Hắn lên tiếng: "Xin hỏi nhà vị cô nương cùng nơi lập đền Tà Thần ấy ở đâu?"

Có vài người cả kinh, một nông phu lo ngại hỏi: "Này công tử, cậu không phải là muốn đi diệt nó sao? Cái này là thứ mà người mới hiểu một chút việc trừ yêu ma có thể gánh được!"

Phượng Minh cười ha hả: "Thật ra chúng tôi đến đó xem qua thôi, chúng tôi biết lượng sức mà."

Nhìn họ có chút lưỡng lự nhưng cũng nói đến hết địa chỉ, Phượng Minh trả tiền song liền chạy theo Nguyệt Liên.

"Chúng ta có nên nhờ binh bao vây không?"

"Chưa cần, xem xét tình hình đã."

U Minh giới là nơi âm u lạnh lẽo chỉ có bóng tối và lửa xanh, trong màn sương đen lững lờ là những tòa cung điện đen đỏ lẫn lộn vô cùng đáng sợ. Hi Hoa bước đi trước nhìn những âm binh xếp lối dài dẫn những đoàn âm hồn đi.

"Xuân thần."

Hi Hoa dừng lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tịch Nhan có chút bối rối nói: "Nếu càng tiến sâu vào nữa e là tiên pháp sẽ không lưu chuyển được nữa. Chúng ta nên để binh tướng tiếp tục thì hơn."

Hi Hoa hướng mắt nhìn vào trong một lát, song trên tay lại hiện lên lên đóa hoa Thạch Anh, đóa hoa bay đến lơ lửng bên người Tịch Nhan. Hi Hoa chậm rãi nói: "Phải đợi một chút nữa hoa đăng dẫn âm hồn mới đi qua nơi này. Ngươi ở đây xem chừng và chờ những người còn lại đến, ta đi vào trong để xem qua những âm hồn đi chuyển kiếp này, đây là việc hệ trọng vẫn không nên lơ là. Hoa Thạch Anh này sẽ giúp ngươi thoải mái ở nơi này hơn."

Nói xong Hi Hoa hướng theo đoàn âm hồn mà đi, y chú ý đến từng âm hồn, chúng có màu sắc khác nhau, cúi mặt lững thững mà đi. Hi Hoa trầm mặt, y có chút không hiểu vì sao Tà Thần phải chọn kiếp luân chuyển thành phàm nhân, nếu y là hắn y thà chọn trở thành quỷ sa đọa để thoát khỏi nơi này. Nhưng Tam thanh đã bói ra, Tà Thần sống dậy trên người khí dương tràn chề, mà khí dương chính là nhân gian và thần tiên. Nơi lục giới đã được rà soát chỉ còn mỗi U Minh giới, y được nhận nhiệm vụ nơi cầu Nại Hà và sông Vong Xuyên, chí ít cũng phải liệt kê được vài trường hợp đáng nghi. Nhìn theo dòng âm hồn không rời mắt, bỗng chốc y lại nghe bên tai tiếng nỉ non

[ Cứu tôi với.. Tôi oan quá, hắn ta thật ghê rợn, hắn nuốt hết sinh khí của tôi..]

Nhìn về một đoàn âm hồn khác, toàn thể đều là linh hồn xám, Hi Hoa ngạc nhiên hỏi một âm binh: "Đó là.."

"Bẩm, là oan hồn của những sinh linh tu vi thấp ở lục giới, vì lúc lịch kiếp tăng tu vi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên trở thành oan hồn nơi này, sống lại kiếp làm phàm nhân mới trở lại thành tiên."

Hi Hoa nhìn chúng, lại hỏi: "Nhưng ta thấy họ giống như muốn tan thành khói, nếu chỉ dựa vào chút thần thức này thì làm sao mà đủ sức làm trọn kiếp."

Âm binh khom người nói: "Chuyện này chỉ có bên Âm Ti lo liệu, ta chỉ là âm binh dẫn đường, những chuyện này không rành ạ."

"À.. không sao?". Hi Hoa nhìn đoàn âm hồn bị đày đi, trong lòng có cảm xúc lạ lẫm, quả nhiên cái gì cũng có hai mặt, đụng vào mặt xấu của nó là y rằng sẽ bị tai vạ. Nhưng nghĩ lại lời của oan hồn kia nói, lời nói vừa than thở vừa oán trách, mà kẻ dẫn đến cái chết cho những tiểu tiên này e cũng là người không mấy tốt lành. Nhưng mà nếu đã là tiểu tiên ở lục giới thì đã có linh lực cao hơn bậc ở nhân giới, nên những kẻ thường như đạo sĩ hay tu tiên ở nhân giới đều không thể ra tay, trừ phi những kẻ đó cũng nằm trong Lục giới cao hơn chúng một vài bậc.

"Xuân thần, Hoa đăng sắp chảy đến đây rồi."

Tịch Nhan bước đến gọi, Hi Hoa gật đầu rời đó, nhưng vẫn còn chút khó hiểu mà vô thức cứ nhìn lại đoàn âm hồn ấy bước đi.

"Có chuyện gì sao?"

Tịch Nhan bỗng hỏi, Hi Hoa như nhớ ra liền nói: "Ngươi ở Thiên Cửu có bao giờ nghe đến việc các tiểu tiên lịch kiếp rồi bị nuốt hết sinh khí không?"

Ánh mắt Tịch Nhan có chút co giãn, hắn chậm rãi nói: "Chuyện bị nuốt sinh khí thì chưa nghe qua nhưng mà có một chuyện từng được bẩm báo lên Thiên đế cách đây không lâu đó là rất nhiều tiểu tiên rũ nhau đến trần gian lịch kiếp, số lượng được Kính Văn tổng hợp lại phải trên trăm tiểu tiên."

"Vậy họ có quay về không?"



"Hiện tại thì vẫn chưa có tấu sớ nào trình lên việc trở về của họ."

Hi Hoa nhíu mày, y bắt đầu thấy mọi chuyện có vấn đề rồi: "Lúc nãy ta gặp được oan hồn của vài tiểu tiên, chúng than trách, căm hờn người hút sinh khí của chúng khiến chúng lịch kiếp thất bại. Ta đang nghĩ đến kẻ hút sinh khí của chúng."

Tịch Nhan trầm lắng, song mới nhàn nhạt nói: "Có thể là để tăng tu vi, ta từng đọc qua thủ đoạn tàn ác đó."

Ngẫm thấy cũng đúng, nhưng mà dùng mạng người khác để lấy lợi cho mình thì thật độc ác. Hai người vừa hay đến bờ sông Vong Xuyên, nhìn mặt hồ đen ngòm nhưng lại có những đốm xanh lượn lờ khiến cả một bờ sông không bờ bên kia rực sáng, bên này Hoa bỉ ngạn mọc đỏ rực. Từ xa có một chiếc đò chậm rãi tiến tới, đầu thuyền treo một loại đèn đốt bằng âm khí màu xanh lam nhạt, chèo thuyền là một ông lão lưng còm phủ trên người là y phục đen thô mang kèm một tấm khoác tơi. Tóc bạc hơi rối, trên đầu mang một cái nón tơi kéo sụp xuống che đi đôi mắt, lão nói với giọng ồm ồm như vọng từ đâu về:

"Xin hỏi, hai vị có muốn đi hay không/"

Hi Hoa từ tốn nói: "Phiền ông có thể đưa chúng tôi ra nơi hoa đăng trôi về không?"

"Được, xin hãy lên đò. Tác phong nhẹ nhàng đừng đánh thức oan hồn dưới đáy sông"

Hi Hoa lấy ra một túi tiền xu đặc biệt chuẩn bị xong ngoảnh lại nhìn Tịch Nhan hỏi: "Người đâu?"

Hắn đứng trước mặt Hi Hoa, bối rối nói: "Họ.. Không đến đây, mà đi bằng đường khác.". Hi Hoa nghe xong cũng không nói gì, lần này phân chia nhiệm vụ là Thiên Đế, hẳn ngài sẽ có ý định riêng nên y cũng sẽ không quản việc của người khác, nên liền hướng túi tiền xu kia cho người lái đò nhưng lão cười rồi xua tay nói: "Lão không lấy tiền của thần tiên, chỉ có âm hồn mới lấy tiền."

Hi Hoa nói câu Đa tạ xong thì bước xuống trước ngồi ở đầu thuyền, vốn đã suy đoán trước Thiên Đế ban cho họ vài chiếc thuyền sang trọng nên chẳng có ai chịu đi chiếc thuyền nhỏ này, thật là một dụng ý kiểm tra nhanh gọn của ngài ấy. Tịch Nhan bước xuống sau ngồi ở giữa thuyền, chiếc thuyền bắt đầu di chuyển, những vạt sương mù cứ từ từ dạt ra, chiếc đèn treo trên thuyền chong chênh đung đưa. Những u hồn bơi lượn theo mạn thuyền mà đi. Đi được một chút, Tịch Nhan lên tiếng: "Nơi này sao lại có sương mù dày đặc vậy?"

Lão già chậm rãi nói: "Vốn trước kia từ đây có thể nhìn ra phía xa nhưng sau lần chấn động ở U Minh giới, nơi này đều bị phủ bởi sương mù. Ta đưa hai vị qua đoạn này một lúc, đến kia sẽ hết thôi."

Sương mù này không giống như sương mù bình thường, Hi Hoa đưa tay lên trước mặt, nếu không nhờ những u hồn phát sáng kia thì y cũng sẽ không thấy nỗi bàn tay mình rồi, y quay mặt ra phía sau nhìn chỉ thấy lờ mờ bóng của hai người.

"Nếu lợi dụng sương mù này mà tấn công thì rất khó đối phó." Hi Hoa nói xong thì quay mặt lại, bất ngờ trước mặt y xuất hiện một gương mặt trắng bệch, da khô rúm lại, đôi mắt trợn to, cái lưỡi xanh thè dài ra ngoài. Hi Hoa giật mình vung tay đánh vào nó, nó liền lùi vào lớp sương mù.

"Hi Hoa.. Có chuyện gì vậy?"

Hi Hoa nhíu mày nói: "Có thứ gì đó ẩn trong sương mù, giống một con quỷ đói."

Phía đầu thuyền bên kia nói lại: "Ây, lại là chúng nó, chúng là quỷ ăn hồn, hay thừa cơ những lúc ta đưa âm hồn qua sông mà bắt làm thức ăn. Nhị vị cẩn thận bảo vệ mình, ta sẽ chèo nhanh hơn, hai người tiên khí đầy mình, nó không đụng được đâu, im lặng một chút là được."

Hi Hoa bình tĩnh lại, trên tay luôn vận linh tính Mạn Đà La Hoa. Quả nhiên trong sương mù có chuyển động, đôi khi còn có vài con bay qua giữa Tịch Nhan và Hi Hoa. Thuyền trôi rất nhanh, bên tai là những tiếng u hồn nỉ non. Lão chèo thuyền nhỏ giọng nói: "Sao hôm nay lại tập trung đông thế này. Lúc trước chỉ có một hoặc hai con thôi, lại còn không sợ tiên khí nữa."

Hi Hoa nhíu mày: "Quỷ đói từ bao giờ lại xuất hiện ở nơi sông nước này?"

Dứt lời sương mù bên cạnh Hi Hoa chuyển động, Y vung tay, chúng liền lẩn mất. Lão chèo thuyền gấp rút trả lời: "Chúng xuất hiện theo sương mù này, đã có rất nhiều âm tướng đến đây xử lí nhưng hình như không tiêu diệt được. Chúng biến mất một thời gian thì lại xuất hiện."

Thuyền trôi nhanh bỗng dưng chấn động ở mạn thuyền, nước Vong Xuyên bắn lên. Hi Hoa vội lấy tay che mặt lại, tiếng lớp vải bị rách nghe rất rõ

"Hi Hoa!"

Phía sau Tịch Nhan di chuyển đến vài bước rồi nói: "Ngươi đừng ngồi ở mạn thuyền nữa! Mau lại đây."

Hi Hoa khựng người nhìn vết thương trên tay do u hồn cắn, một lúc mới chậm rãi tiến từ từ về phía giữa thuyền, Tịch Nhan quay lại hỏi: "Lão chèo thuyền, bao giờ mới ra khỏi đây vậy?"

Không còn tiếng trả lời, Tịch Nhan lại gọi lại.

"Đừng gọi nữa, lão chèo thuyền không nghe thấy đâu!"

Tịch Nhan trầm mặt, Hi Hoa đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này toàn sương mù không thấy được gì cả. "Làm sao ngươi biết chúng ta bị lừa vào mê trận"

Hi Hoa chậm rãi cuốn vết bỏng ở mu bàn tay mình rồi nói: "Vì lúc nãy ta phát ra linh lực đánh, mặt nước nơi này không gợn, sương mù cũng không chuyển động hay tan ra phần nào. Lão chèo thuyền sẽ ẩn thân đi để tránh bị mê trận ảnh hưởng."

Tịch Nhan nhìn xung quanh rồi hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải phá mê trận sao?"

Hi Hoa lắc đầu: "Không, chúng ta vẫn cứ đi qua nơi này, đi một lúc nữa chúng ta sẽ thấy được hoa đăng."

Tịch Nhan gãi tóc mai, một lúc mới nói: "Vậy là chúng ta vẫn đi đúng hướng sao? U Minh giới không nói qua cho ta biết phải gia nhập vào mê trận này mới thấy Hoa đăng!"

Hi Hoa cười trừ nói: "Bí mật vốn dĩ không nên tiết lộ huống hồ đây là cách tuyệt mật để bảo vệ các âm hồn trên hoa đăng an toàn đi qua lớp sương mù này, những con quỷ trốn trong sương mù cũng bị trói ngoài mê trận, tất cả đều che mắt người ngoài. U Minh giới làm việc rất chuẩn xác, không diệt được cũng không để chúng làm hại được."

"Vậy.. Vết thương ở tay ngươi không sao chứ?"

Hi Hoa nhìn bàn tay không đáp, nơi Vong Xuyên này vốn dĩ không hề có cá hay quỷ nước để quẩy nước hay đẩy thuyền của người lái thuyền trên sông này trừ phi đánh đạo lực xuống nước cho nước bắn lên thôi. Một lúc thấy Tịch Nhan cúi mặt, run giọng nói;

"Ta Xin lỗi."

Hi Hoa nhàn nhạt trả lời: "Ngươi ra tay ngăn đạo quang đánh vào ta, ta nên cảm kích mới phải!"

Tịch Nhan im lặng, lúc nãy khi Hi Hoa quan sát xung quanh thấy sương mù chuyển động lạ thường, linh tính hoa trên tay y bỗng phát ra tầng kết giới, đó là báo hiệu cho nguy hiểm sắp cận kề. Đúng như lúc đầu y nói, sương mù này rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng, hai đạo lực vô hình hướng về phía y. Một cái bị Tịch Nhan đánh tan, cái kia nhờ lão chèo thuyền lánh qua nên nó đụng vào mạn thuyền và nước sông. Vốn dĩ làm gì có nhiều quỷ ăn âm hồn như vậy, chỉ có những kẻ giả chúng mà thôi. Cái khiến y chú ý đến chính là nơi này đã đặt mê trận, chúng vốn dĩ sẽ không chạm vào được phạm vi của thuyền, nhưng lại có vài tên ngu ngốc bay qua giữa vị trí ngồi của Hi Hoa và Tịch Nhan, như thế có khác gì bại lộ thân phận, tìm hiểu vị trí đối phương nhưng lại chọn nhầm cách.

Thuyền trôi đi được một đoạn, phía trước đã xuất hiện những ánh sáng vàng, sau rất nhiều lại rất nhiều, sương mù tan ra, cảnh sông Vong Xuyên lại rõ vô cùng mà sau đó còn xuất hiện hai chiếc thuyền khác, sang trọng lại sáng chói. Tự ý dùng thuyền bằng linh lực chặn trước dòng chảy hoa đăng, quả nhiên là cách làm táo bạo nguy hiểm mà. Nhưng chỉ sợ tự tung tự tác, không đường đường chính chính đi qua mê trận e là chút nữa có gặp bất trắc thì cũng khó bảo hộ.

Một bên là thuyền binh Điểu tộc, một bên là những phương chủ các tộc khác. Hi Hoa chán nản trong lòng, thầm trách Kính Văn vì sao lại bất cẩn như vậy. Thấy thuyền vừa ra, người người đứng dậy cung kính.

"Tham kiến Xuân thần, Thận Vương điện hạ"

Lão chèo thuyền đã xuất hiện ở đầu thuyền, Hi Hoa nhìn lão khẽ gật đầu như thay lời đa tạ. Lão mỉm cười, qua lớp nón tơi, Hi Hoa cảm nhận thấy lão nhìn những thuyền còn lại với ánh mắt lạnh lẽo. Đi trên sông Vong Xuyên không phải muốn là được, vốn dĩ đã là điều tối kỵ. Ít ra qua sông phải có người chứng cho mới có thể an toàn, y khẽ thở ra. Một giọng nói vang lên:

"Xuân thần, Tịch Nhan điện hạ, chỗ đã dọn sẵn, không biết hai người có muốn lên không. Ngồi ở còn thuyền nhỏ ấy không sợ bị lật sao?"

"Ây do.. Ở gần nước sông toàn âm khí, cẩn thận bị vấy bẩn đó."

Hi Hoa có chút đau đầu, trên đời này quả nhiên người có mặt dày ắt sẽ sống lâu, Ôn Ngọc và vị công chúa Phi Yên chính là điển hình, y trầm tư hướng mắt về phía vệt sáng ngồi bất động không trả lời. Ở thuyền của Ôn Ngọc có người của Thiên Cửu, Tịch Nhan nhìn có chút do dự, Hi Hoa chậm rãi nói: "Đã có lão chèo thuyền chứng, ngươi đừng lo chạm vào điều tối kỵ"

Tịch Nhan cảm thấy sống lưng có chút lạnh, mắt thấy có vài ánh mắt trừng trừng nhìn mình, hắn chậm rãi nói: "Ta ngồi đây với ngài!"



Linh tính hoa giấu trông tay áo của Hi Hoa dần biến mất, xem ra nguy hiểm cũng không còn rồi, tiếc thật, nếu như hắn chịu đi thì đã có chuyện vui xem rồi. Hi Hoa vốn là người khá dễ dàng, nhưng không phải là không biết ghi thù, nhìn Ôn Ngọc liếc nhìn Tịch Nhan trong cơn phẫn khiến y có chút thoải mái. Nhưng điều muốn biết còn chưa đạt đến, y vẫn muốn xem những trò hay phía trước. Có những người ở thuyền khác cười mở giọng nói:

"Xuân thần, ngài thân kim ngọc quý nhân, ở gần nơi âm khí sẽ không tốt đâu."

"Ở trên này đã chuẩn bị xong thức ăn cùng rượu, ngài lên đây nghỉ ngơi đi"

"Không cần đâu."

"HOA HOAAA!"

Một giọng nói vang lớn khiến ai nấy đều giật mình, từ trong sương mù một chiếc thuyền trôi ra, giống như thuyền của Hi Hoa. Tuyết Lưu ngồi đầu mạn, theo sau tầm mười âm binh. Thuyền dừng lại kề sát thuyền của Hi Hoa, Tuyết Lưu cùng các âm binh cúi người: "Tham kiến Xuân thần, Thận Vương điện hạ"

"Xin lỗi huynh, đệ đến muộn!"

Tuyết Lưu không câu nệ nhảy qua ngồi cạnh Hi Hoa, y lắc đầu nói: "Ngươi còn xử lí nhiều chuyện, không nên làm phiền ngươi mới phải."

"Huynh có thấy lão quen không?"

Tuyết Lưu chỉ chỉ lão chèo thuyền. Hi Hoa mím môi cười: "Không nhầm chính là người chèo thuyền năm đó bị ngươi đẩy xuống sông Vong Xuyên."

Tiểu đệ đệ cười cười lại chẹp miệng: "Chỉ là vô ý thôi, lão cũng đâu giận ta nữa, đúng không lão.. Hì hì, huynh ngồi đây đã đi, để huynh chịu ủy khuất thật không đáng mặt Tuyết Lưu này, đợi đệ một chút."

Hắn vội đứng dậy, Hi Hoa kéo tay áo y lo lắng hỏi nhỏ: "Ngươi tính làm gì vậy?"

Tuyết Lưu thở dài ngồi chòm hỏm nói: "Huynh không cần lo lắng đâu, đệ làm vậy vừa là vì huynh vừa là công vụ đệ vừa bị giao cho."

Hi Hoa không hiểu, Tuyết Lưu chẹp miệng nói: "Đệ bị tên rồng Thần kia lôi đầu lên nhân gian nói huynh ở đây một mình rất buồn chán lại nguy hiểm, bảo đệ đến bầu bạn với huynh!"

"Nguyệt Liên?"

"Không hắn thì còn ai! Đây.. chờ chút."

Tuyết Lưu lục trong ống tay áo lấy ra một mảnh giấy gấp nhỏ: "Thư tình."

Nhận xong, Tuyết Lưu thầm cười rồi nhảy về phía thuyền mình. Hi Hoa lúc này mới chậm rãi mở ra xem.

[ Vi phu nhớ tiểu bảo bối, cẩn thận giữ gìn sức khỏe. Xong việc vi phu sẽ đến tìm.. Moa moa.]

Phía dưới còn kèm hình một con rồng nhỏ ú nụ. Hi Hoa liếc nhìn Tuyết Lưu chỉ thấy hắn mắt nhìn đông ngó tây, miệng cứ cười tủm tỉm. Y chậm rãi gấp lại mảnh giấy để vào ống tay, thật lòng cũng muốn được cười như Tuyết Lưu vậy nhưng phía trước còn nhiều người nhìn, y phải kiềm nén, cười trong lòng thôi.

Tuyết Lưu lấy lại tinh thần xong, hướng hai chiếc thuyền lớn, ánh mắt trầm xuống khi đặt lên người Ôn Ngọc, hắn có chút lùi sau một vài binh lính.

"Chư vị.. Thứ cho ta không nói trước. Ở U Minh giới hay Thiên Cửu hay bất kể nơi đâu cũng có phép tắc mà người ngoại địa dù không thích cũng phải tuân theo. Nếu như sông Vong Xuyên này giống như những sông khác đi đi lại lại, muốn đặt ở chỗ nào cũng được thì nó không được dùng trong các việc chính của luân kiếp con người đâu. Thiên Cửu cho các ngài thuyền sang trọng để ngồi nhưng chắc là quên dặn các ngài khi nào mới được sử dụng nó nhỉ?"

Có những người thoáng liếc mắt nhìn nhau, đôi mày có chút nhíu lại. Tuyết Lưu gác tay lên thành thuyền, nhàn nhạt nói tiếp: "Mà cái quan trọng ở đây, nơi Vong Xuyên này, tất cả mọi thứ trừ hồn phách thì đều là hư vô trừ phi được người cai quản sông này chứng cho. Thế nên đừng nói ta không nhắc trước, nếu có chuyện gì xảy ra thì U Minh giới không chịu trách nhiệm đâu!"

Nói xong Tuyết Lưu hừ một tiếng, nói với chính mình: "Thực không biết đi làm nhiệm vụ hay đi du ngoạn nữa!"

Có những người họ không hiểu ý của Tuyết Lưu, thậm chí còn trồi lên sự lo lắng, tất cả ánh mắt chợt liếc sang thuyền bên cạnh, Hi Hoa nâng mắt, chậm rãi nói: "Quay trở về, bắt đầu lại nơi xuất phát rồi đi bằng thuyền mộc đến đây. Nếu không tuân thủ, chút nữa hoa đăng trôi về, các người sẽ không thấy được chúng. Mà nếu gặp trường hợp xấu không toàn vẹn thân thể, cũng không ai chứng cho các người, có bị gì cũng tự mình chịu."

Phía trước bỗng xôn xao, có người nói nhỏ: "Sao.. sao ngay từ đầu không nói!"

Hi Hoa từ tốn nói: "Ngay từ đầu đã hẹn trước cửa Âm Ti, là các người tự ý không đến mà chọn cách này, nếu các người quay về đi bằng thuyền mộc đến đây thì dù có lên lại chiếc thuyền kia cũng không có gì trở ngại. Mọi người mau quay lại đi để còn kịp làm việc. Còn nữa, những người không phận sự, nên trở về đi."

"V.. Vâng."

Thoáng một lúc đã không còn bóng người, hai chiếc thuyền trở nên vắng bóng. Tuyết Lưu chẹp miệng, Hi Hoa cũng dồn hướng mắt về phía xa xăm. Tịch Nhan ngồi đằng sau bỗng phá tan sự im lặng: "Không biết phải xưng hô với ngài như thế nào?"

Tuyết Lưu xoay ống tay áo, đáp: "Bổn quan tên Tuyết Lưu, ngươi cứ gọi ta là Lưu đại nhân hoặc Lưu mỹ nhân cũng được."

Tịch Nhan có chút ngớ người, xung quanh lại có tiếng thở ra. Tuyết Lưu liếc nhìn, cáu kỉnh nói: "Sao, các ngươi có ý gì, đừng có ở đó mà cười ta.. Không phải những lúc ta giả gái các ngươi cũng nhìn không chớp mắt sao!"

"Vâng vâng.. chúng thần sai rồi."

Hi Hoa cười khổ, Tuyết Lưu phất tay áo tỏ vẻ nguy hiểm. Lúc này Tịch Nhan lại nói: "Vậy vừa hay Lưu đại nhân đến, Xuân thần, vết thương trên tay ngài cần được xử lí."

Hi Hoa khựng người ngoái nhìn về Tịch Nhan, Tịch Nhan lại tránh ánh mắt của y. Tuyết Lưu giật nảy người: "Huynh bị thương, mau đưa cho đệ xem!"

"Không đáng lo ngại.. chỉ.."

"Là do u hồn cắn!"

Tịch Nhan ngăn lời Hi Hoa. Tuyết Lưu điêu đứng nói: "Cái gì cơ? Người đâu đưa thuốc đến đây. Huynh bị bao lâu rồi? Vì sao lại bị cắn? Cái này rất đáng ngại, nếu không mau trị chắc chắn sẽ bị thối rữa mất."

Thuốc đưa đến, Tuyết Lưu tháo vội lớp vải trên tay Hi Hoa, vừa thoa thuốc vừa tặc lưỡi: "Nguy hiểm.. nguy hiểm, huynh có phải không cần bàn tay này nữa không. Cái này phải đắp thuốc đặc trị ở U Minh giới mới có thể lành, còn chưa chắc có để lại sẹo hay không nữa?". Tuyết Lưu nhẹ nhàng đổ thuốc vào, còn ấn thuật gì nữa, hắn lại tiếp tục lãi nhãi: "Đế Long hắn mà biết ta không bảo vệ chu toàn cho huynh chắc nhà ta cũng sẽ bị hắn thu mất."

Hi Hoa nâng mắt nói: "Ngươi nợ bạc hắn?"

Tuyết Lưu đứng hình, song giả cười bối rối gật đầu. Nhưng không để Hi Hoa tra hỏi, Tuyết Lưu lại quay sang Tịch Nhan cười cợt: "Khiến ngươi chê cười rồi!"

"K.. không sao, Điều Đế Long cân nhắc là điều tốt cho Xuân Thần. Thân thể Xuân Thần luôn không tốt."

Hi Hoa rũ mi không nói nữa. Trong lòng có chút kỳ lạ không nói nên lời, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, mọi thứ đã bắt đầu sang bước tiến mới, y cũng không nghĩ về chuyện trước kia nữa. Người trong lòng y bây giờ đã là Nguyệt Liên, là tiểu tâm can của y không thể thay đổi. Chút chuyện vụn cũ bây giờ đã không còn, y chợt nghĩ có thể hắn đang trả nợ cho mình, nhưng y nào cần chuyện nợ nần ấy, cũng chỉ là thứ phù du thôi. Nhưng mà sao cái câu trả lời của hắn có chút kì lạ, y nghĩ thầm Nguyệt Liên mà nghe được chắc sẽ nổi giận đùng đùng xuất Cửu Long khỏi vỏ. Tuyết Lưu lại vô cùng ung dung nói:

"Sau này nhớ cẩn thận đó, khi nào về đệ sẽ sai người lấy thuốc cho huynh, nhớ phải giữ gìn không thôi bỏ luôn bàn tay đó."

Hi Hoa gật đầu, trong sương mù sau lưng đã có tiếng ồn ào, Tịch Nhan quay đầu nhìn, thừa cơ Tuyết Lưu ghé sát tai Hi Hoa nói thầm: "Huynh bị người ta ám toán?"