Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 4




Hi Hoa ngồi tu bổ linh lực, bên cạnh Phượng Minh trợ giúp cho y, thoáng đã hồi phục được không ít, Phượng Minh vui mừng không thôi. Hi Hoa nhìn tiên lực tụ ở bàn tay mình liền cười với sung sướng: "Tốt như vậy sao? Vậy đệ có thể trở về Hoa Giới.."

Nụ cười của Phượng Minh liền tắt, hắn lắc đầu nói: "Không tốt, không tốt, vẫn nên bồi dưỡng thêm. Ây, ta thấy đệ đừng vội vàng quá, Hoa Giới bây giờ vẫn còn Hoa Đế chăm lo, đệ cứ dưỡng thương trước đi. Hay là Nguyệt Liên hắn khiến đệ lo sợ.."

Hi Hoa chưa kịp đáp lại thì thấy Phượng Minh đã lấy trong áo bào ra một túi Càn khôn đưa cho y, nháy mắt nói: "Ngoài tu bổ linh lực thì vẫn nên khởi động tay chân. Ta cho đệ ít pháp bảo, đệ cứ thoải mái dùng lên người của Nguyệt Liên, hắn hẳn sẽ không từ chối giúp đỡ, sẵn tiện.."

"Này!"

Nguyệt Liên ngồi ở bàn nhìn hai con người đang có ánh mắt xấu xa kia, hai huynh đệ ngươi là đang xem ta là không khí sao? Phượng Minh phe phẩy chiếc quạt mà nói:

"Ây da giúp người thì phải giúp cho đến cùng, trời sinh Đế Long là chiến thần sống trong hòa bình quá cũng thấy khó chịu, chi bằng giúp đỡ Hi Hoa sẵn tiện để giãn gân cốt."

Nguyệt Liên chỉ cái đầu đã được băng bó lại, cười khan nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ bình an về sau?"

Phượng Minh cười vui vẻ, bỏ qua lời của Nguyệt Liên mà nói với Hi Hoa: "Đế Long xưa nay trượng nghĩa có khí phách. Lâu nay cũng bồi đệ kha khá, sau này phải chăm sóc hắn thật tốt."

Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên, bất giác nở một nụ cười: "Nếu đã là ân nhân.."

"Không, ta không phải ân nhân của ngươi."

Nguyệt Liên đứng phắt dậy mặt rất có biểu tình, lại bồi một câu: "Ta rất quý mạng mình."

Ở Long Giới có rất nhiều Hàn động, Nguyệt Liên đã chuẩn bị riêng cho Hi Hoa một cái, y vào đó tịnh dưỡng vài ngày lại trở ra. Đứng trên bãi cát trắng, ánh sáng hắc từ nước lên khiến nơi y càng thêm lung linh huyền ảo nhưng có thứ còn lấp lánh hơn khi Hi Hoa đưa mắt nhìn Nguyệt Liên một thân chiến giáp đang đứng đối mặt với y: "Ngươi đây là?"

"Phòng còn hơn chống, ta không biết cái con chim hoa hòe đó đã tặng pháp bảo gì cho ngươi nhưng ta thực sự thương cái đầu và cái mạng mình lắm."

Hi Hoa bất lực hỏi: "Ngươi nghĩ với thể trạng bây giờ của ta thì dùng được pháp bảo nào?"

Nguyệt Liên xoa cằm suy nghĩ, đáp: "Ngoài cái bình bông kia thì không xài được cái nào cả."

"Vậy ngươi lo cái gì?"

Dứt lời Hi Hoa liền xông đến đánh, tuy hơi yếu thế một chút nhưng Nguyệt Liên cũng rất biết cách phối hợp, hắn không đánh y nhưng chắc chắn sẽ co chân bỏ chạy lúc cần thiết. Cả hai không dùng binh khí nào cả, chỉ so vài chiêu đơn giản mà thôi. Đợi một lúc Hi Hoa thấm mệt thì mới dừng lại.

Hi Hoa tiếp tục bế quan ở Hàn động, qua một tuần khi trở ra liền hướng đến Nguyệt Liên mà đánh.

"Ây dô, công lực tăng lên không ít, ngươi thật giỏi đó." Vờn nhau vài chiêu xong, Nguyệt Liên vội bắt lấy hai cổ tay Hi Hoa khóa lại kéo đến trước mặt mình, hạ giọng nói: "Ngươi như đang rất muốn đánh chết ta."

Hi Hoa nhếch mép cười: "Không đánh chết.. chỉ muốn đánh."

Nguyệt Liên tặc lưỡi nói: "Người ta thường nói nợ máu trả máu, nợ tiền trả tiền, ta lỡ hôn ngươi hai cái thì bây giờ ta cho ngươi hôn lại gấp đôi, nếu không đủ thì ta lấy thân báo đáp luôn, ngươi chịu không?"

"Lưu manh.."

Hi Hoa giật tay ra khỏi rồi xoay lưng rời đi. Nguyệt Liên cười phì tung tăng nối gót, thật không hiểu sao chọc Hi Hoa rất vui, nhìn y giận thật rất đáng yêu. Hắn thầm nghĩ quả nhiên hồi nhỏ lời mấy đứa trẻ con nói rất đúng, người cứ trêu đùa mình thì hết chín phần là đang thích mình. Quả nhiên trêu đùa người mình thích, cảm giác rất thú vị. Hai người đi song song nhau, dưới phản chiếu của ánh sáng vào nước khiến đoạn đường đi lung linh lạ thường. Nguyệt Liên nhìn bóng hai người in trên cát lại tưởng tượng ra như một đôi đạo lữ song hành, cứ thong thả đi mà không có chứng ngại vật gì. Giá như hắn có thể lưu lại được cảnh này thì hay biết mấy.

"Hoa Đế sẽ đến thăm ngươi trong hôm nay."

Hi Hoa như bất ngờ, nét mặt thoáng vui lên: "Thật sao?"

Cũng không đợi Nguyệt Liên đáp lời, y liền chạy vội về Long giới. Nhìn Hi Hoa đứng ngồi không yên, ánh mắt mong chờ nhìn qua bàn Thiên Tinh khiến cho Nguyệt Liên rất thích thú, y lúc này rất giống những đứa trẻ mong mỏi cha mẹ nó trở về vậy. Lúc này Hi Hoa ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt Nguyệt Liên đang chằm chằm nhìn mình, y liền hỏi:



"Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Ngươi đẹp thì ta nhìn, hỏi làm gì?" Nguyệt Liên trả lời trơn tru khiến cho Hi Hoa không biết đáp lại như thế nào đành lấy tay áo che mình lại, cũng coi như không để mình nhìn thấy Nguyệt Liên.

"Quân Thượng, Tịch Nhan thượng thần cầu kiến."

Phút chốc nghe vị tiểu tướng vào bẩm báo, Hi Hoa liền quay phắt lại, trong ánh mắt liền trở nên ngạc nhiên, sau lại có chút tư vị lạ lẫm. Tất cả đều thu vào ánh mắt của Nguyệt Liên, hắn không nói, chỉ nhẹ cởi ngoại bào rồi khoác lên người Hi Hoa, cố gắng nhỏ giọng nói:

"Ở yên đây chờ ta về. Sau này khi bình yên mọi chuyện hãy tính sau."

Nói xong Nguyệt Liên liền rời đi để lại Hi Hoa một mình ở đó. Tịch Nhan đến đây vì việc gì?

Hi Hoa khẽ thở dài, thôi bỏ đi, y không nên nghĩ đến việc Tịch Nhan tới đây là để tìm y. Dù gì bây giờ Tịch Nhan cũng đã có hạnh phúc riêng của mình, cưới được đại công chúa Thiên Cửu, thân là cố nhân y vẫn nên chúc mừng hắn mới phải. Giữa hai người vốn chưa xảy ra việc gì, có thương hẳn là xuất phát từ mỗi y thế nên y vốn không có quyền dị nghị, đành chúc phúc cho hắn thôi.

"Hi Hoa!"

Hi Hoa ngẩng đầu nhìn, trước mặt y Hoa Đế chậm rãi bước đến, đôi mắt mở to lại ửng đỏ lên. Qua một vạn năm chịu nhiều đau khổ mất mát, người đã gầy rất nhiều. Hi Hoa nhẹ nhàng đứng dậy rồi nghiêm trang quỳ xuống trước mặt Hoa Đế lạy: "Đã để phụ thân chịu khổ, nhi thần đã trở về."

Trong cung điện Nguyệt Liên chuẩn bị cho Hi Hoa, Hoa Đế ngồi cười không ngớt ngắm nhìn đứa con trai cưng của ngài, sau lại lấy ra từ tay áo một sợi dây đeo cổ, treo trên đó chính là ấn hoa Hoa giới gọi là Ngọc Lục Linh Căn, ngài nói:

"Năm đó con rời đi, ấn hoa này gia đã cất rất kĩ càng. Gần đây hoa ở Hoa giới đua nhau nở khoe sắc, gia đã nghĩ chắc chắc con sẽ trở về, giờ thì con trở về rồi, gia cũng nên trao trả cho con, con vẫn là Hoa thần của Hoa giới, là con trai cưng của gia.. Haha"

Hi Hoa mỉm cười vân vê ấn hoa, đây là ngọc bảo lưu truyền qua các đời Hoa Thần, khi mẫu thân mất đã truyền lại cho y. Bây giờ đeo lại bỗng có một cảm xúc khác lạ trào dâng, y mỉm cười sau lại nhỏ giọng nói: "Phụ thân, cho con về Hoa giới được không?"

"Bây giờ Hoa Giới đang không ổn, con cứ tạm thời ở đây đi. Long giới chính là nơi an toàn nhất sau vòng tay của gia đấy." Hoa Đế với vẻ mặt khẳng định nói với Hi Hoa. Ai cũng nói Long giới tốt, đúng là tốt thật nhưng Hi Hoa còn đang rất e dè cái tên Đế Long kia, hắn suốt ngày đều muốn ăn thịt y, hỏi y làm sao mà an tâm được.

"Hoa Đế."

Vừa mới nghĩ là đã đến, Nguyệt Liên vui vẻ ngồi xuống cạnh Hi Hoa. Hoa Đế cũng rất vui vẻ nói: "Đế Long, đến thật đúng lúc. Thật cảm ơn ngươi, nhìn bảo bối nhà gia được ngươi chăm lo mập mạp như vậy, gia rất mừng, một ngày nào gia mời rượu, ngươi không được từ chối."

"Ý tốt của Hoa đế, Nguyệt Liên không thể chối từ."

Hi Hoa ngồi một bên nhìn hai người hàn huyên chuyện đông tây, trong đầu thì nghĩ hai người này sao mà có thể nói những điều tưng tửng như vậy còn trong lòng lại vô cùng ủy khuất, phụ thân không để ý đến y nữa, Nguyệt Liên hắn cướp vị trí của y trong lòng phụ thân luôn rồi.

"Hai người thân nhau thật đấy."

Nguyệt Liên phì cười rót trà cho Hi Hoa. Hoa Đế vui vẻ nói: "Hoa nhi, để gia nói, sau này nhập gia thì tùy tục. Con cần gì thì nhờ vả Đế Long, hắn rất có lòng đó, người Hoa giới ta trọng ân nghĩa, con cứ theo đó mà hành xử cho đúng."

Nguyệt Liên nhấc chân mày, đắc ý nhìn Hi Hoa, sau lại nói: "Chỉ cần Hoa thần mở miệng, ta sẽ dốc hết sức thực hiện, chỉ sợ y không hài lòng."

Hi Hoa vội đáp: "Ta rất không hài lòng."

"Sau này sẽ hài lòng". Nguyệt Liên tiếp lời

"..."

Hoa Đế ngồi cười ha hả, ba người hàn huyên đến tận đêm thì Hoa Đế mới trở về.

Tiễn Hoa Đế xong Hi Hoa liền rời đi, có chút nhớ thương luyến tiếc, Hoa giới cách đây không xa nhưng lại không được về, tâm y lại thấy tủi thân nhìn về phương Nam một lúc mới quay về. Nguyệt Liên đi bên cạnh y thấy y trầm tư, hắn cũng không rõ y vì sao lại vậy, lúc nãy còn cười rất vui vẻ mà. Hắn e dè hỏi: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

"Không có."

"Vậy thì ta nói." Nguyệt Liên đứng chắn trước Hi Hoa, ánh mắt có chút nghiêm nghị: "Hi Hoa, ta biết ngươi có những chuyện không muốn nói ra nhưng ta mong ngươi sau này có thể hợp tác với ta một chút. Việc này không chỉ liên quan đến Hoa giới mà còn có cả tứ hải bát hoang, ta mong ngươi suy xét. Đừng nói ta rảnh rỗi lo việc ngoài, nếu không vì ngư.. Vì tứ hải bát hoang thì ta cũng không thèm quan tâm."



Ánh mắt Hi Hoa trầm xuống như đang suy nghĩ, sau lại đáp: "Bây giờ rút lui vẫn còn kịp."

Đây chính là biểu hiện của việc không muốn hợp tác đây mà, Nguyệt Liên thầm mắng Hi Hoa là tên bướng bỉnh cứng đầu, kiểu này chỉ đành cho y ăn cứng mới được. Hắn hai tay khoanh trước ngực, hạ nén giọng hết sức có thể:

"Từ trước đến nay Nguyệt Liên ta trọng nhất là chữ tín. Hoa đế giao cho ta nhiệm vụ thì ta đương nhiên phải hoàn thành. Sau này ngươi ở lại Long giới, làm gì hay đi đâu đều phải dưới sự quản giáo của ta. Dù ngươi muốn chạy, ta cũng sẽ sớm bắt ngươi đem về. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta biết có chừng mực, chỉ cần ngươi chịu hợp tác là được. Trời khuya sương lạnh, ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi."

Dứt lời liền quay lưng rời đi. Hai tay Hi Hoa nắm chặt, lại quay người hướng Nguyệt Liên mà lớn giọng: "Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì? Chuyện Hoa giới vốn không phải việc của ngươi? Ta cũng không cần ngươi quản!"

"Ngươi nghĩ ta muốn gì?"

Hi Hoa cảm thấy trong lòng rất tức tưởi mà không đáp, y làm gì biết hắn muốn gì, y chỉ biết y bây giờ rất nhớ nhà, nhớ phần mộ của mẫu thân y, y chỉ muốn được trở về gánh gồng cùng phụ thân, phụ thân lớn tuổi rồi, y nhìn thấy người ốm yếu đi rất nhiều. Nguyệt Liên hạ mắt, tâm tình hắn cũng bị xáo động bởi đôi mắt ửng đỏ kia, tên ngốc này, hắn thở dài rồi quay lưng rời đi nhưng vẫn không quên để lại câu trả lời.

"Muốn ngươi bình an."

Trong cung điện, Nguyệt Liên ngồi ở bệ rồng lắc lư ly rượu. Cửa điện mở, một người đeo mặt nạ bạc đi vào hành lễ với hắn rồi bẩm báo:

"Vẫn không có kết quả gì thưa Quân thượng. Nhưng mà thần vừa nghe qua tin đồn chuyện Phi Yên công chúa muốn làm Hoa Thần. Theo thần thấy, Thiên Đế rất yêu chiều công chúa nhưng mà về vấn đề này Thiên Đế đã tạm bỏ qua một bên không nhắc lại. Nhưng Quân thượng cứ yên tâm, Hoa Thần đã trở về, thần nghĩ sẽ không ai có thể thay thế y được đâu."

Nguyệt Liên khẽ thở dài nói: "Tuy là vậy nhưng hiện giờ chưa thể để Hi Hoa ra mặt. Sắp tới ngày Đồng Lô Hồng Liên mở cũng là lúc thần tiên đua nhau tranh thành phẩm để được thăng cấp, nếu có thể dùng mọi cách khóa được nó hẳn Thiên Đế sẽ ban thưởng mong muốn cho họ, lúc đó ngôi vị Hoa thần chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên nhưng mà ta bắt buộc vẫn phải tìm cách giữ chân y lại."

Vô Ảnh có chút không hiểu hỏi: "Thần không rõ vì sao Hoa thần lại bị nhiều kẻ để ý như vậy?"

Nguyệt Liên đặt ly rượu xuống, lạnh giọng nói: "Hoa giới được xem là nơi thiên hòa địa lợi lại rất quan trọng đối với tứ hải bát hoang. Chỉ cần nắm giữ nó trong tay thì dù là một kẻ có tu vi thấp cũng được người người sùng bái. Muốn chiếm được Hoa giới thì phải trở thành người được tượng Mẫu Đơn chứng nhận. Mà hiện giờ người được tượng Mẫu đơn công nhận chỉ có Hi Hoa. Nếu như để họ biết Hi Hoa đã cải tử hoàn sinh e là sẽ lấy mạng y làm bàn đạp, thăng chức cho mình. Hừm, ta sẽ không để chúng làm hại đến y. Huống hồ Đồng Lô Hồng Liên mở thì chúng tiên chỉ có lao vào lầm than."

Vô Ảnh như hiểu nhưng cũng hạ giọng nói: "Một vạn năm qua người đã bảo toàn Hoa Thần một cách toàn vẹn rồi. Quân thượng nên nghĩ cho bản thân mình."

"Nghĩ cho y là nghĩ cho bản thân ta. Ngươi tiếp tục công việc đi, có gì báo lại ta, nhớ cẩn thận bè cách của Tịch Nhan, tên này nhạy cảm, hẳn cũng đóng phong phanh được Hoa Thần đã trở về rồi."

Vô Ảnh hành lễ rồi rời đi nhanh chóng. Một mình Nguyệt Liên ngồi lại, cung điện cũng yên lặng hơn hẳn. Nguyệt Liên đưa tay mở một kết giới ở giữa điện, hình ảnh Hi Hoa ngồi bên Bàn Thiên Tinh hiện ra làm hắn có chút rung động, khuôn mặt thanh tú này càng nhìn lâu lại giống như mưa mùa thu, u buồn không thể tả nhưng lại đem đến cảm giác nhẹ nhàng ưa nhìn.

Lúc này hắn lại nhớ về lúc hắn còn đang là một con rồng nhỏ thích la cà rong chơi. Phàm là con nít trong tộc thấy hắn đều sợ hãi bỏ chạy còn con cháu quyền quý thì nhập bọn đánh nhau với hắn. Nhưng hắn vốn chỉ đánh một mình, dù thân là thần long có thể đánh chúng sứt đầu mẻ trán nhưng chính mình nhận lại vết thương cũng không ít.

Phụ thân hắn giận dữ cấm túc hắn, mẫu thân vì thương con nên mới thả hắn vào một hồ băng bạch liên tiên dược đem từ Hoa giới đến vừa trị thương vừa để hắn hối lỗi. Trời sinh tính khí hắn cao ngạo và thích tự do, bơi qua bơi lại thấy hồ sen này không thoải mái, dây rễ cũng rất nhiều làm hắn chán ghét mà bò ra ngoài, vô tình đụng vào vết thương mà ngã xuống thành. Nhưng một cảm giác đau cũng không có, hắn được một đứa nhỏ bắt được, nó nở nụ cười tươi chậm rãi đặt hắn lên thành. Lúc này đầu hắn chỉ nghĩ đứa nhỏ này là ai, tại sao thấy hắn mà không quỳ không sợ hãi.

Bỗng dưng một cảm giác man mát ở vết thương, hắn liền thoát khỏi suy nghĩ, đứa bé cười tươi nói: "Người ngươi thật nhiều vết thương, đây là linh dược ba năm công lực ta làm ra, nó rất tốt, ngươi ngồi im ta giúp ngươi chữa trị."

Hắn vậy mà ngồi im để đứa nhóc ấy bôi thuốc. Bỗng đứa nhóc đổ ra một viên thuốc để vào miệng của hắn, một vị ngọt liền tràn vào miệng, hai mắt hắn mở tròn xoe, còn ngọt hơn cả bánh mẫu thân làm. Tự dưng hắn thấy thích thú, từ trước đến nay ngoài mẫu thân ra thì không ai chăm hắn như vậy, người Long giới vốn dạy con cái độc lập từ nhỏ, không ai đút cho chúng ăn hay băng bó vết thương cho nó, nghĩ đến đây hắn liền đung đưa chiếc đuôi của mình, là thích, là cảm thấy rất vui.

"Hi Hoa, con đâu rồi?"

Thuốc cũng vừa thoa xong, đứa bé tên Hi Hoa ấy liền nở nụ cười, ngón tay chọc chọc vào phần bụng mềm của hắn cười nói:

"Ta nghe nói người Long tộc phải đợi khi thành hình người mới đặt tên. Nhìn ngươi còn chưa kết vảy hẳn là chưa có tên. Ta tên là Linh Nguyệt, nhưng mọi người đều gọi ta là Hi Hoa, ta và ngươi huynh đệ kết nghĩa, hay là lấy tên Nguyệt Liên, Có trăng có hoa sen còn có ta hihihi. Tiểu Nguyệt Liên, tạm biệt ngươi!"

Nguyệt Liên ngồi đó, lại nhìn qua lọ linh dược đặt ở cạnh hắn, tên Hi Hoa - Nguyệt Liên.. Bất giác hắn nở nụ cười, một nụ cười hồn nhiên chưa từng thấy.

Quay trở về thực tại, cũng đã hơn bảy vạn năm trôi qua rồi, hắn vẫn còn nhớ mãi cảnh tượng lúc đó, đáng quý đến nhường nào, chỉ tiếc người ấy lại không còn nhớ gì về hắn nữa, thật trớ trêu..

"Hi Hoa.."

Hi Hoa giật mình nhìn xung quanh, hình như y vừa nghe ai đó gọi mình, rất giống giọng của Nguyệt Liên nhưng Hi Hoa cũng tự xua đuổi ý nghĩ, chắc y nghe nhầm, tên ấy sao lại rãnh rỗi nửa đêm vào đây. Ngẫm đi ngẫm lại Hi Hoa lấy làm lạ, tên này rốt cuộc có ý định gì vì sao mọi mặt đều đối tốt y đến lạ thường. Hi Hoa thở dài trở về điện, hắn nói y phải cẩn thận người hại mình, ai biết được hắn cũng chính là người đó, y vẫn nên đề phòng thì hơn, tránh sau này biến hóa khôn lường, y sẽ gánh không nổi.