Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 44: Nơi Hình đài năm ấy




Cũng đã một ngày trôi qua, Nguyệt Liên vẫn túc trực bên giường Hi Hoa những y mãi vẫn chưa tỉnh. Hoa đế chỉ nói y thân thể không tốt sau lại truyền rất nhiều linh lực cho y, tình trạng bây giờ đã khá hơn, tim đập cũng đã nhịp nhàng trở lại. Từ sau khi lên làm Xuân thần, mọi chuyện từ nhân giới đến tam giới tồn bao lâu liền giao cho y làm. Với cái thể chất muốn ốm lúc nào thì ốm này chắc Hi Hoa sẽ gắn bó với cái giường dài dài nếu không biết tiết chế thời gian nghỉ ngơi.

Nguyệt Liên thở dài, chiếc chăn bị hắn lôi ra nhét vào hơn mấy lần, hắn rảnh rỗi hết ngắm gương mặt y lại ngắm tay y, tay tiểu bảo bối thật đẹp, dù sao cũng không phải là vị thần thường xuyên bôn ba ngoài chiến trường nên số lần cầm vũ khí rất ít vì thế độ mịn màng ở da tay và lòng bàn tay vẫn rất tốt, ngón tay thon gọn, khớp tay rõ ràng, thật đẹp!

"Liên.."

Nguyệt Liên nghe gọi liền vui mừng nhổm dậy nhìn Hi Hoa đã tỉnh: "Hi Hoa, ngươi tỉnh rồi, thấy thân thể thế nào, có chỗ nào không khỏe không?"

Hi Hoa giương mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn hắn lắc đầu: "Nhân lúc ta hôn mê ngươi lại nổi ý sàm sở, ta muốn ngủ thêm một lúc cũng không được."

Nguyệt Liên bật cười, đưa tay đặt lên trán của Hi Hoa. Hi Hoa nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn nắm chặt. Hắn có chút khựng lại: "Sao vậy?"

"Ngươi canh chừng ta suốt sao?"

Nguyệt Liên co mặt nói: "Đương nhiên, thân thể ngươi không được tốt, ta phải ở cạnh chăm sóc ngươi để tròn trách nhiệm chứ!"

Hi Hoa cười mỉm thầm khen: "Không hổ là ái phi của ta, ta yêu ngươi nhất!"

Nguyệt Liên không nói nhưng trong ánh mắt chính là sự vui vẻ. Khóe mắt Hi Hoa bỗng đẫm hơi sương, y trầm giọng nói: "Ta thực sự muốn biết được trong một vạn năm ta biến mất, ngươi đã từng làm gì, từng nghĩ đến những điều ngu ngốc gì. Lúc trước ta rất muốn biết nhưng ngươi không nói, ta cũng không dám hỏi. Cho đến bây giờ ta lại rất muốn nghe, nghe hết mọi thứ.. Nguyệt Liên, kể cho ta nghe đi, để cho ta biết ngươi yêu ta như thế nào, để cho ta biết để ta có thể yêu ngươi thêm nhiều nhiều hơn."

Ánh mắt Nguyệt Liên tràn đầy sự dịu dàng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Hi Hoa, để hai mặt sát nhau, giọng nói nhỏ trầm đủ để ai đó yên lòng: "Những chuyện đó cũng đã qua rồi, ta bây giờ chỉ biết Hi Hoa của ta đã trở về, những chuyện trước kia đều là vô nghĩa.. Một vạn năm trôi qua ta vẫn luôn nghĩ rằng ta thực sự chưa từng giúp ngươi chuyện gì, chỉ có ngày đêm trông chờ ngươi mở mắt ra thôi. Ta nghĩ việc làm duy nhất có ý nghĩa đó là chờ ngươi."

"Ngươi chờ ta không chỉ một vạn năm, mà là tám vạn năm.."

Nguyệt Liên cười mỉm: "Nhưng đổi lại được tấm chân tình, ngươi chịu bên cạnh ta suốt quãng đường còn lại thì chính là yêu ta nhất rồi."

Giờ lúc này Hi Hoa cũng không biết nói gì hơn nữa, trong lúc y bất tỉnh, y vẫn luôn mơ đến Nguyệt Liên, mơ về những gì hai người từng trải qua, mơ thấy hắn vẫn thầm gọi tên y, đó là điều khiến y muốn tỉnh dậy, tỉnh dậy để có thể thấy hắn. Cái miệng nhỏ của hắn lúc nào cũng nói những lời ngọt ngào, nhưng lại chân thực tận đáy lòng, Hi Hoa chợt thấy có chút tiếc nuối vì sao không yêu hắn sớm hơn để có thể cùng trải qua cái thời vô tư vô lo ấy.

"Tỉnh lại là tốt, ta đem chút đồ ăn cho ngươi để còn uống thuốc nữa."

Nguyệt Liên toan đi nhưng bàn tay vẫn chưa được Hi Hoa buông ra, y kéo hắn lại nói: "Không muốn ăn đâu, trời cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi thôi, ngươi cũng cần thời gian nghỉ."

Nguyệt Liên bật cười xoa đầu y, y thích ngủ hơn thì nên để y ngủ, ngày mai hắn ép y ăn cũng được. Cũng không nói gì, hắn buông rèm rồi chui vào chăn ôm y ngủ.

"Trên người ngươi không có mùi thuốc, những vết thương đó ngươi cưỡng ép nó lành bằng linh lực sao?"

"Cũng chỉ là vài vết thương nhỏ không đáng để tâm."

Hi Hoa xoay người, đôi tay mò mẫn vào trung y của Nguyệt Liên rồi kéo xuống để lộ hình xăm ở ngực. Cũng không biết từ lúc nào lại thích ngắm nhìn hình xăm ấy, càng nhìn càng mê mẩn. Ngắm đủ, Hi Hoa vùi mặt vào ngực Nguyệt Liên, khóe môi cong lên hạnh phúc. Nguyệt Liên nằm yên, vòng tay lớn ôm trọn người y, từ từ cùng y chìm vào giấc ngủ sâu.



Nơi Hình đài âm u ở Thiên Cửu, Dạ Tập Huyền bị trói bằng trận pháp giữa đài, bao quanh là những trụ sét hung tợn, bầu trời đen cuộn sấm rền vang. Thiên Đế giương mắt nhìn, chợt hỏi: "Hắn vẫn không nói gì sao?"

Vạn Uyên khoanh tay, trầm tư nói: "Không phải là không nói, mà là ta không hỏi."

Thiên Đế ngạc nhiên, Vạn Uyên buông tiếng thở dài: "Người nguy hiểm như hắn đương nhiên sẽ không để tự tung tự tác ở ngoài, chỉ là ta còn đang suy tính đến yêu cầu của hắn. Nếu thật như điều hắn mong muốn, ta cũng muốn thử để sau này không bị ảnh hưởng bởi việc vì chúng ta dồn hắn đến bước đường cùng."

Nơi Dạ Tập Huyền, gã không có cử chỉ gì, chỉ khoanh chân nhắm mắt, tóc tai có chút rối nhưng không hề giảm sự nguy hiểm. Từ từ đôi mắt đỏ rực hiện ra, gã nhìn về phía Thiên Đế, ánh mắt như là chào hỏi một cách ngông cuồng. Cũng đúng, năm đó Thiên Đế cũng chỉ là thái tử điện hạ, tuân lời tiền Thiên Đế mà dẫn quân nghênh chiến với gã, chính ngài là người cầm đầu quân phóng hàng vạn kiếm linh về gã, làm ra cái chết cho hôn thê của gã.

Thiên Đế nhàn nhạt nói: "Nhưng để đáp mong ước của hắn, e là rất khó."

Môi Vạn Uyên có chút mấp máy, giống như muốn nói điều gì, Thiên Đế như biết điều đó, ông chậm rãi nói: "Ta chưa từng nghĩ đến việc phải hy sinh một ai đó vì nó có thể sẽ khiến họ không lựa chọn được cuộc sống riêng của mình. Nhưng ta cũng tin là chẳng ai ngu ngốc chịu đánh đổi mọi thứ để bị dồn ép vào một con đường gian nan mở sẵn đâu."

Vạn Uyên lắc đầu, thầm than thở, trách tại sao lại cứ muốn làm thiên hạ náo loạn.

Cả hai rời đi sau đó, chỉ còn mỗi Dạ Tập Huyền trên hình đài, gã hít thở một hơi sâu rồi nhìn xung quanh quang cảnh, nơi Hình Đài này nhìn ghê gớm vậy nhưng trong lòng gã chưa lúc nào thấy sợ hãi, dù gì nơi này gã cũng đã trải qua rồi, chút đau đớn này đâu bằng sự lãnh lẽo trong lòng gã. Gã có thể rời khỏi đây, nhưng chỉ là gã không muốn, bởi ngày mai, nơi này sẽ gợi cho gã một kỷ niệm.. Hàng vạn thần tiên quỷ sứ giương mắt nhìn gã, trên tay mỗi tên đều cầm một linh đao phát sáng, chúng chỉ cần ném về phía trận pháp, lập tức nó sẽ hợp lại thành một trường kiếm sáng rực đâm thẳng vào gã. Chỉ là lúc đó có thân ảnh nhỏ bé len lỏi qua từng người, mặc kệ chướng khí gào thét cứa lên từng lớp da, Đàm Phiên của gã vẫn lao về, nghênh ngang đón mũi kiếm thay gã.. Tại chính nơi này đây.. Cũng hơn mấy mươi vạn năm rồi, gã mới có thể về đến nơi này, tiếc là không kịp mang theo bình rượu để tế cho Đàm Phiên. Gã thuận miệng cười chua xót, bàn tay vân vê chiếc nhẫn ngọc, vật mà Đàm Phiên nàng đã để lại cho gã.

"Mấy mươi vạn năm, làm đủ mọi thứ cuối cùng cũng quay về chỗ này với nàng, ta quên mang theo rượu rồi, thôi thì ngày mai ta nhờ chúng ban vài đạo hỏa hoàng, chúng ta cùng nhau ngắm tia sáng, giống như dải ngân hà nàng thích, được không?"

Gã tự cười rồi ngắm nhìn chiếc nhẫn cho đến khi phát giác có người đang tới, gã đưa mắt nhìn nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ âm trầm. "Cũng không biết nơi này sạch sẽ tốt lành gì mà có thể thu hút được Thiên Hậu đến đây vậy, còn con khổng tước kế bên, chắc không phải là thái tử điện hạ đâu nhỉ?"

Lạc Tịnh Hương từng bước đi đến chướng khí, rồi khẽ quay sang Ôn Ngọc nói: "Là Dạ Tập Huyền. Tà Thần của trận chiến trước đây ta kể với ngươi."

Nói xong bà giương đôi mắt nhìn Dạ Tập Huyền, cũng không biết là ánh mắt nhớ thương hay là khinh thường. Ôn Ngọc có chút bất ngờ khi nhìn dung nhan của gã, nếu không được nhắc nhỡ chắc hẳn hắn đã nghĩ trước mặt chính là Nguyệt Liên. Lạc Tịnh Hương chậm rãi nói: "Từ kiếp trước cho đến kiếp này, ngươi chưa từng tỏ ra thái độ kính trọng, muốn làm gì thì làm. Bây giờ bị bắt lại tại nơi này mà tự nguyện ngồi yên, không lẽ là nhớ tình cũ nên mới tự nguyện ở đây."

Dạ Tập Huyền vẻ mặt thản nhiên đáp: "Đúng vậy. Ngươi trước giờ vẫn hay để ý chuyện người khác."

Lạc Tịnh Hương cau mày, nghiến răng nói: "Đàm Phiên đã hồn bay phách tán hơn mười vạn năm, ta có nghe qua ngươi vẫn một lòng tìm Xuân thần để cầu hắn hồi sinh cho nàng ta. Ngươi cũng kiên trì thật, chuyện đó chính là không thể xảy ra, ngươi đừng hoang tưởng vô vị."

Dạ Tập Huyền cười lạnh: "Không thể hay có thể? Liên quan đến ngươi sao. Ta nhớ năm đó, ngươi và Đàm Phiên cũng từng rất thân thiết, lúc nàng ấy mất, ngươi không phải cũng khóc lóc ồn ào sao. Đến bây giờ, sao lại nói ra với vẻ căm thù như vậy. Thiên Hậu à Thiên Hậu, chuyện năm đó ta vẫn chưa tính tới, ngươi vì sao lại thích lôi ra vậy."

Dứt lời, những luồng ma khí xuất ra, cũng may đã có kết giới chắc lại, Ôn Ngọc lập tức phóng ra một lông vũ nổi lửa đâm thẳng vào vai gã, chiếc lông vũ từ từ xâm nhập vào vết thương của gã, gã nhìn nó, mặt cũng không đổi sắc: "Kỹ thuật thật tốt, Thiên Hậu quả nhiên chọn được người thừa kế tuyệt chiêu thâm độc này."

Lạc Tịnh Hương cười khinh: "Cũng không phải dành tặng riêng cho ngươi sao? Nhìn ngươi bây giờ, có biết tàn tạ thế nào không, còn thua xa khí thế trước đây, ngươi lúc này cái gì cũng không có thì làm gì có tư cách khinh thường ta. Cũng coi như năm đó ta ngu muội, một mực để tâm đến ngươi, nhưng giờ đây ta lại muốn hành hạ ngươi sống không bằng chết."

Dạ Tập Huyền bật cười lắc đầu nói: "Ăn không được thì đạp đổ. Đến bây giờ ta chợt nhận ra lí do vì sao vị trí thiên Hậu này lại là của ngươi mà không phải là Thần Phù rồi, ngươi quả nhiên là một người biết dùng kế đa đoan. Hừ, Ngươi hận Đàm Phiên vì nàng ấy là người ta yêu cũng là vị hôn thê của ta, thế nên giở trò tách hai ta ra để nàng ấy bị bọn quỷ ghê gớm hành hạ, xong lại một cước chí mạng giả vờ mở chướng khí để nàng ấy chạy vào đỡ kiếm thay ta. Ngươi lại dùng thủ đoạn hèn mọn châm độc vào lông vũ bức ta bị oán khí cắn ngược, vì thế đường đường chính chính được tôn vinh lên. Ngươi nói lúc đó ngươi để ý ta, mà trong lòng vẫn luôn mơ tưởng đến vị trí Thiên Hậu, lời nói của ngươi thật rẻ mạt đến thế nào. Ngươi căn bản chỉ muốn quyền lợi và địa vị, biết ta sa đọa liền đánh đổi mục tiêu là Thiên Đế bây giờ. Đê tiện!"

"Câm miệng! Dám phỉ báng Thiên Hậu nương nương tội đáng chết.". Ôn Ngọc ấn thuật, vết thương ở vai Dạ Tập Huyền co rút lại như thể xoắn da thịt gã, gã khó khăn cười.

"Khổng tước này quả nhiên có năng lực, phải chăng là hậu bối sau này ngươi dùng để làm hại Hi Hoa?"

Lạc Tịnh Hương phất tay: "Miệng mồm độc ác cùng đầu óc ảo tưởng của ngươi lúc nào lại thích đổ hết mọi tội lỗi cho ta, Hi Hoa hắn liên quan gì!"

"Ây da.. Nói về liên quan, ta nghĩ ngươi đương nhiên rõ. Có điều..". Dạ Tập Huyền hướng mắt nhìn Ôn Ngọc, ánh mắt đỏ rực khiến hắn có chút rụt người, Dạ Tập Huyền thản nhiên nói: "Tiểu khổng tước, thay vì cản trở hạnh phúc người khác thì hãy nghĩ đến hạnh phúc của mình đi"

Ôn Ngọc cười hắc nói: "Ta chính là đang làm mình hạnh phúc"

Dạ Tập Huyền nghe vậy liền bật cười, Lạc Tịnh Hương nhíu mày nói: "Thật là một kẻ ngông cuồng, Thiên Đế không hạ lệnh giết ngươi nhưng hành hạ ngươi thì không nhắc đến. Ngươi cứ ngồi đây chờ xem, đừng nói là Đàm Phiên quay về, cơ hội nhìn ánh sáng của ngươi cũng không có đâu, Chúng ta về thôi. Càng nhìn càng khiến ta bẩn mắt"

Cả hai người rời đi, phía sau bỗng nghe tiếng gọi: "Lạc Tịnh Hương.. Hẹn một ngày, mối thù của Đàm Phiên và cả tỷ tỷ nàng ấy Thần Phù, Hi Văn không tính toán nhưng ta sẽ trả sạch."

Lạc Tịnh Hương trợn mắt quay lại nhìn gã rồi cũng phất tay áo rời đi. Một lúc sau, những tiếng xét vang dội hướng Dạ Tập Huyền mà đánh, gã cắn răng chịu đựng, một chút cũng không la lối gì thậm chí còn cười rất to.



Hi Hoa bước vào cơ mật sâu trong Tẩy Hoa cung. Là y lẳng lặng trốn Nguyệt Liên ra đây, y nhớ lại lúc chiến đấu với Dạ Tập Huyền, cảm giác như tìm ra được linh tính hoa cuối cùng. Hi Hoa lập ấn, từng linh tính hoa xuất hiện, nơi trống ấy vẫn không có gì, Hi Hoa đi đến, khẽ đưa tay chạm vào vị trí đó, từ từ nhắm mắt lại mà hồi tưởng lại, y chỉ nhớ mang máng ở vị trí này lại xuất hiện ma khí lạ.

Khẽ buông tay thu hồi trận pháp, Hi Hoa lẵng lặng ngồi ở bậc thang, giương mắt hết nhìn mật thất lại nhìn những đóa sương hoa mọc theo dòng nước suối nhân tạo. Y chợt nhớ lại nơi này, phụ thân y từng nói trận pháp Lục Hoa đông Hoàng rất quan trọng trong việc khi Lục giới đại loạn nhưng không phải ai cũng dùng được nó bởi dù vật tốt đến đâu vào tay kẻ có dã tâm liền trở thành vật nguy hiểm, nhưng trận pháp này đối với y trước giờ chưa từng thấy qua, muốn y cấp tốc hiểu rõ cách sử dụng trước đại loạn thì thật sự rất khó, huống hồ nếu lỡ sai một chút, toàn thân thể liền bị chúng hành hạ. Khẽ thở dài, y nắm lấy ấn hoa đeo trên cổ, Mẫu thân từng dặn cái này sẽ theo bảo vệ y, y cũng tin vào nó vì đây là vật duy nhất mẫu thân dành tặng cho y. Nhìn màu lưu ly vận chuyển trong nó thật khiến tâm tình Hi Hoa giảm bớt nặng nề.

Nhẹ nhàng đảo mắt một lượt rồi đứng dậy rời khỏi, trên đường về điện Phù Anh, Hi Hoa có nghĩ về Dạ Tập Huyền, y cảm thấy việc mình bị hút linh lực là một chuyện rất khó chịu, nó đối với y giống như hoa sen bị đoạt lấy cơ duyên làm người vậy. Vả lại Hi Hoa thấy dựa vào Dạ Tập Huyền có thể tìm ra linh tính hoa cuối cùng cũng nên. Bước đến điện Phù Anh, trong sân đã có một bóng người đứng đó làm Hi Hoa có chút khựng người.

Nguyệt Liên nghe tiếng liền hướng đến Hi Hoa mà đi. "Ta tỉnh dậy đã không thấy ngươi, chờ ngươi nãy giờ cũng không thấy quay lại, ngươi đi đâu vậy?"

Hi Hoa cười nói: "Chỉ là có chút khó ngủ, sợ đánh thức ngươi nên mới ra ngoài dạo vòng mà thôi. Trời sương đêm không tốt, mau vào trong đi."

Hi Hoa kéo Nguyệt Liên vào tẩm điện, tự cởi giày rồi leo lên giường, bàn tay vỗ nhẹ một bên giường: "Ái phi, lên đây."



Nguyệt Liên phì cười leo lên nằm cạnh ôm lấy y, một lúc mới nhàn nhạt nói: "Ngày mai chúng ta đến Thiên Cửu, ta có chút tò mò về Dạ Tập Huyền!"

"Thiên Cửu?". Hi Hoa ngạc nhiên, lại hỏi: "Ta cứ nghĩ lão sẽ bị đưa về Côn Luân sơn!"

"Ừm, không nghĩ lại đưa đến đài Hình Phạt". Hi Hoa nghe vậy cũng không hỏi nữa, y vòng tay ôm hắn. Trong đầu cũng không nghĩ gì nhiều nữa, Nguyệt Liên hắn có thể còn muốn biết nhiều về Dạ Tập Huyền hơn cả y, chỉ là không biết hắn muốn biết những gì. Hi Hoa vuốt lưng nhẹ nhàng cho hắn, cũng như khiến đầu óc thư giãn, dạo gần đây nhiều thứ xảy ra, y cần phải nghỉ ngơi mới có thể tiếp tục công việc.

Sáng sớm hôm sau trước cổng Thủy kính, Dương Tử đem đến cho Hi Hoa một áo choàng, dặn dò: "Ở Thiên Cửu rất lạnh, điện hạ mang theo áo choàng cho ấm."

Hi Hoa gật đầu, nói: "Nếu xong sớm thì ta về, mọi chuyện giao cho đệ quản lí, sắp tới là mùa hoa đào nở rộ, chúng ta phải làm lễ hội, đệ quản lí chặt một chút, người ngoài đến ngắm cũng không được lơ là. Còn mùa vụ Lê cho người thu hoạch rồi cung cấp giống như năm ngoái là được."

"Vâng đệ biết rồi, người đến ngắm gần đây khá nhiều nhưng cũng chưa thấy phát sinh chuyện gì, đệ sẽ phái người xem xét, phía Thu Phân phương chủ sẽ cai quản việc này."

Dương Tử tiễn Hi Hoa ra tận cổng thủy kính, Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Đệ sao vậy? Cũng đâu phải ta đi lịch kiếp đâu mà sao đệ có vẻ không vui."

Dương Tử lắc đầu nhưng miệng muốn nói lại thôi. Hi Hoa đứng trước mặt hắn, vung lên một ít tiên khí, ấy thế mà mặt của Dương Tử vẫn không tươi tắn lên. Dương Tử day vạt áo, cả người có chút run run, mặt đã tái đi vài phần, đôi môi mấp máy nói nhỏ:

"Đệ.. Đệ sắp làm cha rồi!"

Hi Hoa trợn mắt đứng hình, một tiếng sặc vang lên, Nguyệt Liên đi đến bất chợt nghe liền sặc ngay miếng lê đang còn trong miệng. Rượu trong miệng lão Chu cũng phun ra hết

"Cái gì?"

Dương Tử quýnh quáng quỳ xuống trước mặt Hi Hoa khóc rống: "Điện hạ bớt giận xin tha lỗi cho đệ. Thật ra đây là việc ngoài ý muốn, đệ thực sự không biết cái gì cả huhu."

Cả hai cứng ngắc nhìn nhau, Lão Chu ôm đầu than: "Ây da, tên tiểu tử này, nhìn bề ngoài ngoan ngoãn hiền lành vậy mà không nghĩ là người như thế này. Đây có phải hận lão gia rèn sắt không thành thép không hả? Dám giờ trò lưu manh hại đời cô nương nhà lành, giờ lại còn sản xuất ra thêm đứa nhỏ, như vậy có khác hại con người ta mang tiếng không chồng mà chửa."

Dương Tử lắc đầu nói: "Không phải không phải, là không vợ mà có con.."

"..."

"..."

Hi Hoa nuốt nước bọt, như không thể tin vào tai mình, y hỏi lại: "Đệ.. Đệ mang thai sao?"

Ba cặp mắt thâm thúy hướng về phía Dương Tử, Dương Tử lắc lắc đầu mãnh liệt. Hi Hoa nhíu mày nói: "Ta cho đệ từ từ nói ra mọi vấn đề. Gian dối một từ, ta đưa vào Động Trùng của Đại Hàn tướng quân."

Dương Tử ngậm ngùi, ánh mắt rưng rưng kể: "Chuyện là bảy ngày trước đệ có đến Tượng Mẫu Đơn quét dọn, thấy trên cây Hải đường có một con sâu lớn thế nên đệ leo lên bắt nó xuống. Nào ngờ con sâu đó lại là một tiểu yêu ăn trộm mật, đệ không chú ý liền bị nó cắn vào tay chảy máu. Không ngờ máu lại bị Hải đường hút hết, sang hôm sau liền xuất hiện một bông hoa tràn trề tiên khí. Tiểu Mãn phương chủ nói nơi đó có một đứa trẻ đang hình hài. Điện hạ ngài xem có phải nó là con của đệ không?"

Lão Chu ồ một tiếng rồi nói: "Hóa ra là thế!"

Hi Hoa thở phào rồi nói: "Cây hải đường đó nhận máu để tạo hiện thân, năm đó đệ hình thành là do máu của một bằng hữu Hoa Đế để lại nhưng chân thân đệ không phải là một con hổ mà lại là đóa hải đường. Như vậy cũng không có nghĩa đó là con đệ. Nhưng theo ta thấy, cây hải đường này sống đến nay chỉ tạo có hai chân thân một là đệ hai là đứa bé đó. Mà tập tính mỗi loài mỗi khác, sau này đứa bé đó sẽ được đệ chiếu cố, đệ xem nó là con mình mà nuôi dưỡng cũng tốt."

Nguyệt Liên đồng ý gật đầu: "Đúng đó, dù sao cũng là giọt máu của mình, hãy yêu thương nó nhiều, sau này về già còn có người chăm sóc, những ngày buồn chán còn có nó san sẻ cho."

Dương Tử coi như có chút bị thuyết phục. Hi Hoa kéo tay Dương Tử đứng dậy, vỗ vai hắn nói: "Thật chất chuyện con cái không có gì khó, miễn sao đệ làm đúng chức vụ và tròn trách nhiệm của một đấng nam nhi là được. Đệ đừng lo, sau này đệ muốn cưới cô nương nhà nào mà có dị nghị về đứa nhỏ, có ta đây, ta nói giúp đệ."

Nguyệt Liên hớn hở hỏi: "Vậy sau này ta mang vài đứa về cho vui nhà vui cửa nhé."

Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên nở nụ cười: "Con nhà khác thì được, nhưng con riêng của ngươi thì nhớ bảo vệ thân dưới của mình."

Nguyệt Liên chẹp miệng, Hi Hoa dặn dò xong xuôi liền chào Lão Chu xong rồi rời đi. Cả hai cưỡi mây đến Thiên Cửu, Nguyệt Liên đứng sau vân vê vạt áo của Hi Hoa. Hi Hoa nghi hoặc hỏi:

"Ngươi muốn nói ngươi sắp làm cha hay là nói ngươi đang mang thai?"

Nguyệt Liên ngó lơ nói: "Không có.."

"Hay là muốn lập thê lập thiếp, người Long tộc tam thê tứ thiếp là chuyện thường nhỉ. Cũng được, ngươi cứ tự do đem về đi, đem về Hoa cung cho ta."

"Ngươi.. muốn làm gì?"

Hi Hoa vân vê tóc: "Nhập hậu cung. Nhốt ngươi."

Nguyệt Liên phì cười: "Thôi nào, phu quân của ta, ngươi biết rõ ái phi của ngươi yêu ngươi nhiều cỡ nào mà!"

Đôi tay hắn kéo má Hi Hoa, Hi Hoa thở ra. Thoáng đã thấy Nam Thiên Môn, cả hai bước qua đó, một cung điện mờ mờ ảo ảo liền hiện ra, những cột đình to lớn vàng chói đâm xuyên qua các tầng mây. Cả hai sóng bước đi trên bậc thang trời. Chợt một phía bỗng nỗi sấm chớp, nơi đó bao quanh bởi mây mù đen và sấm chớp. Nguyệt Liên nhìn, hắn đoán nơi đó là nơi Hình Đài.

"Dạ Tập Huyền bị nhốt ở đó, bị hỏa hoàng dày vò."

Hi Hoa chợt nói, Nguyệt Liên khoanh tay, đôi mắt có chút trầm lặng. Hi Hoa nhìn hắn hỏi: "Muốn đi không?"

"Ừm!". Nguyệt Liên gật đầu rồi cùng Hi Hoa hướng đến đó, đến dưới chân đài thì có hai binh gác chạy đến: "Xuân thần, Thủy Thần. Tà Thần đang lĩnh phạt nên không thể vào trong!"

Hi Hoa đã từng thấy qua Hình đài, nơi đó là nơi thứ hai sau Giáng Tiên vực kiềm hãm linh lực và quỷ khí. Xem ra cứ dùng hình mãi, Dạ Tập Huyền không biết sẽ ra cái gì.

Nguyệt Liên hỏi: "Ngày nào hắn ta cũng bị tra tấn bằng cách đó sao?"

Binh gác có chút sợ hãi, ngập ngừng nói: "Không.. không phải là tra tấn. Thực ra việc đạo hỏa hoàng đánh xuống là yêu cầu của hắn."

Nguyệt Liên khoanh tay, vẻ mặt cau lại: "Người này có phải điên không.. Đúng là khó biết được tâm tình của lão. Không lẽ thất vọng quá nên muốn chết đấy chứ!"

Hi Hoa xoa cằm: "Cũng không hẳn, ta thấy lão không có gì đau buồn cả."

Binh gác hình như có phát hiện liền nói: "Đúng là không phải tự tử, sáng nay thần nghe phong phanh là Tà Thần muốn dùng hỏa hoàng để ôn kỷ niệm gì đó."

"Kỷ niệm?"

Nhắc đến đây Nguyệt Liên a một tiếng rồi quay sang Hi Hoa nói: "Nơi này Đàm Phiên thượng tiên hồn bay phách tán."

"Thì ra là vậy.."

Nói đến đây cả hai liền khựng người, Hi Hoa há hốc nói: "Nếu như đây là lí do duy nhất, vậy có khi kết thúc lão sẽ.."

Nguyệt Liên hiểu ý Hi Hoa liền hướng binh gác hỏi: "Bao giờ hỏa hoàng kết thúc."

"Hình như sắp rồi."

Hi Hoa và Nguyệt Liên lập tức xông vào, trên Hình đài gió nổi mạnh, chướng khí lại mù mịt, trong tiếng sấm vẫn không nghe rõ âm thanh gì. Cho đến khi đến Hình đài, mùi máu tanh đã xộc lên, thiên binh xung quanh đều bị một tay Dạ Tập Huyền giết chết nằm ngổn ngang. Còn gã thì đứng giữa Hình đài hướng nhìn về đạo hỏa hoàng cuối cùng, trên tay vẫn còn siết chặt cổ một thiên binh, gã cười lớn: "Nào, chúng ta cùng lấy máu chúng thay rượu.. hahaha.."

"Dạ Tập Huyền!"

Dạ Tập Huyền nghe gọi, chậm rãi vứt thiên binh xuống đất rồi quay lại nhìn, đôi mắt gã đỏ rực miệng đầy máu, dáng ngươi lất khất như say rượu, lê từng bước về phía hai người. Các thiên binh mang theo giáo chạy đến nhìn cảnh tượng có chút sững sốt. Nguyệt Liên triệu kiếm, sẵn sàng nghênh chiến.

"Tất cả lùi lại..". Hi Hoa ra lệnh, trên tay hiện ra Song Đao, y nói nhỏ với Nguyệt Liên: "Tinh thần hắn không ổn, nếu kích động có khi nơi này sẽ đổ máu"

Nguyệt Liên nắm chặt kiếm, bình thản nói: "Giữ chân lão cho đến khi người Thiên Đế đến.. Nơi này có biến động, Thiên Đế chắc chắn sẽ biết."



Bên ngoài tiếng sấm rền vang, đúng như lời Nguyệt Liên nói, Thiên Đế đã đến, còn có ngũ thần sư và Vạn Uyên. Đằng sau là thiên binh bao vây. Dạ Tập Huyền ngước nhìn rồi tự cười: "Thật giống năm đó.."

Hi Hoa và Nguyệt Liên nhìn nhau, rồi cũng hướng nhìn xung quanh, trong lòng cả hai đều cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng. Thiên Đế đáp trước mặt Dạ Tập Huyền, ngữ khí trầm lắng:

"Dạ Tập Huyền, ngươi cũng biết nếu như ngươi chịu quay đầu, Thiên Cửu cũng sẽ không bức ngươi. Ngươi tự nguyện chịu trói, ta đương nhiên hiểu lí do của ngươi nên phần nào bỏ qua chuyện trước kia. Nhưng nếu ngươi xem nơi này như bãi đất hoang muốn tới thì tới muốn đi thì đi, người Thiên Cửu không phải muốn giết là giết. Nay ngươi lại gây loạn ở đây, phải chăng là muốn khiêu khích người Thiên Cửu?"

Dạ Tập Huyền cười lạnh cũng chưa vội nói, hắn vân vê chiếc nhẫn ngọc một lúc, nơi này bỗng trở nên tĩnh lặng. "Ngươi vốn biết, ta là người ngông cuồng, nơi nào đều có thể đi qua mà.. Xác chết đối với ta có gì là đáng sợ, huống hồ ta cũng chưa đụng đến Thiên Cửu mà đã bị bắt lên đây. Nếu nói cho công bằng, có đánh nhau thì chỉ có hai người là có tư cách."

Thiên Đế biết sẵn trong lòng hai người ấy là ai. Dạ Tập Huyền ngẩng mặt, nhìn về phía Nguyệt Liên và Hi Hoa nở nụ cười, một nụ cười khiến người người run sợ. Bỗng chốc thân thể Dạ Tập Huyền biến mất như cơn gió, không ai còn thấy gã nữa. Thiên Đế nhíu mày rồi khẽ trầm tĩnh hướng về Hi Hoa và Nguyệt Liên, nói bằng khẩu hình.

Cẩn thận

Vừa dứt lời, chướng khí chuyển động. Nguyệt Liên và Hi Hoa liền thu kiếm, nhanh như chớp một chưởng cùng lúc chắn được chưởng tập kích của Dạ Tập Huyền. Thiên Đế ra lệnh mọi thiên binh lùi lại còn ngài một hướng đánh đến. Ngũ thần sư cùng Vạn Uyên đều nhập trận nhưng gã không để tâm. Trên người bao nhiêu vết thương đều chịu, chỉ duy nhất tiến đánh Hi Hoa và Nguyệt Liên. Nói chính xác chỉ tập trung vào Hi Hoa.

Phượng Minh rất biết cách tạo lửa thiên, thứ kiêng kỵ nhất của Tà Thần. Vạt áo gã cháy xém nhưng lão cũng không quan tâm. Một mình lão không thể toàn vẹn đi ra khỏi trận nhưng vốn đã có dự định, từ đâu xuất hiện quái thú náo loạn, mọi người đều kinh hãi không thôi. Dạ Tập Huyền mỉm cười giơ vuốt phóng về phía Hi Hoa nhưng đều bị Nguyệt Liên tiến trước dùng kiếm chắn lại.

"Đế Long.. Không nghĩ chúng ta có thể đọ ngang sức.."

Nguyệt Liên cười khinh: "Ta không ngại quyết chiến một trận. Dạ Tập Huyền, như thế nào đi nữa ta cũng muốn nhắc ngươi một chuyện, đừng mơ tưởng đến việc khiến Hi Hoa bị thương khi ta ở đây.."

Dạ Tập Huyền mỉm cười: "Ta đương nhiên không thể làm bị thương niềm tin duy nhất của ta được, thay vì canh chừng mỗi ta, những người xung quanh chưa hẳn là đối tốt với Hi Hoa giống ngươi, đặc biệt là nơi Thiên Cửu này!"

Dạ Tập Huyền tung cước đạp vào kiếm Nguyệt Liên đẩy hắn ra xa, Nguyệt Liên vừa lùi Hi Hoa liền xông đến. Dạ Tập Huyền vẫn thoải mái đấu cùng, chỉ là nét mặt khá vui vẻ: "Hi Hoa.. Ta vẫn chờ ngươi đó, cô trượng vẫn tin ngươi."

*cô trượng: Chồng của chị/em gái của cha mẹ

Hi Hoa nhíu mày, y cứ nghĩ lão ta đã thông suốt được cái đầu, không nghĩ đến giờ đầu đã hỏng rồi nhưng hắn tự xưng cô trượng là sao. Dạ Tập Huyền bắt lấy tay y, thanh đoản đao kề cổ bị giữ lại, một vết máu từ cổ gã rơi ra. Không hiểu vì sao Hi Hoa cố giật ra nhưng không được. Dạ Tập Huyền vẫn nhìn y cười rồi chậm rãi nói: "Như vậy là đủ rồi!"

Nói xong gã đánh bật Hi Hoa ra được Phượng Minh bắt lấy. Gã cười lớn rồi biến mất, quái thú cũng bị Vạn Uyên tiêu diệt. Khắp nơi là mớ hỗn độn. Vạn Uyên đưa tay ngừng không cho đuổi theo, nét mặt sa sầm nhìn về một hướng.



Điện Xuân thần hôm nay tĩnh lặng lạ thường. Hi Hoa trầm ngâm ngồi nhìn đàn cá lội ở hồ sen gần đó, ánh mắt vô cùng mơ hồ. Nguyệt Liên bước đến ngồi cạnh, thấy y không để ý mình liền hỏi:

"Ngươi đang suy nghĩ đến việc thử hồi sinh Đàm Phiên thượng tiên sao?"

Hi Hoa rũ mắt, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, đối với Nguyệt Liên y lại càng bối rối, y một mặt muốn chứng minh mình không phải Đàm Phiên, một mặt lại muốn thử vài cách giúp Dạ Tập Huyền. Hi Hoa sợ Nguyệt Liên sẽ nghĩ không đến mà buồn lòng: "Không có! Ta chỉ đang nghĩ không biết sắp tới đây phải đối mặt với những gì thôi."

Nguyệt Liên có vẻ không phản hồi câu trả lời này, hắn chỉ cười nhạt: "Ngươi cứ thoải mái làm điều mà ngươi cho là đúng, không nhất thiết phải nghe theo người khác."

Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên, nét mặt u sầu hiện rõ lên mặt hắn, lúc này y chợt thấy mình thật xấu, y đã từng nói cả hai đã vô cùng thân thiết thì chuyện gì cũng phải chia sẻ cho nhau nghe, nhưng suy nghĩ của y cũng chưa từng nói qua hắn, huống hồ chuyện luyện trận pháp cơ mật Hoa giới y cũng giấu, đâm ra lí do thân thể y yếu đi cũng đều bịa đặt vài lí do mà an ủi hắn. Hi Hoa khẽ đưa tay chạm nhẹ vào ấn vẩy rồng ở đuôi mắt Nguyệt Liên khiến hắn ngạc nhiên đưa mắt nhìn.

"Lúc nãy chiêu thức của ngươi thật đẹp!"

Nghe Hi Hoa khen Nguyệt Liên liền cười ngại ngùng: "Trước mặt người mình yêu đương nhiên phải tỏ khí phách."

Hi Hoa thả tay, kiến nghị: "Lúc đó bận giao đấu với Dạ Tập Huyền, thật muốn xem lại các chiêu thức của ngươi."

Nguyệt Liên nhổm dậy đối mặt với Hi Hoa cười khoái: "Vừa hay đang rảnh rỗi, ta đánh lại cho ngươi xem."

Hi Hoa gật đầu rồi nói: "Múa kiếm theo âm điệu, có được không?"

"Muốn là chiều."

Hi Hoa vui vẻ hóa ra một thập nhất huyền cầm, Nguyệt Liên đứng dậy triệu kiếm. Khi tiếng đàn vừa vang lên, hắn cũng bắt đầu. Phong cảnh một đàn một luyện kiếm thật rung động lòng người, từng tiếng vút kiếm hòa với tiếng đàn rung ngân, những cánh hoa đào rơi hòa quyện theo tiếng đàn thật khoan thai.

Trong khi đang mê mẩn vừa đàn vừa ngắm nhìn Nguyệt Liên múa kiếm. Lập tức, mười ngón tay Hi Hoa dừng lại, ánh mắt bất ngờ nhìn mũi kiếm nhọn chĩa vào cổ y, trước mặt Nguyệt Liên khẽ cười, tay nâng kiếm di chậm rãi cẩn thận không đụng vào da Hi Hoa. Sau lại để ngang mũi kiếm dùng nó để nâng cằm Hi Hoa lên:

"Phu Quân.. Đừng đánh đàn nữa, tới đánh ta nè!"

Hi Hoa phì cười đưa tay thu đàn: "Nếu Ái Phi đã có ý mời, Phu quân sao nỡ từ chối!"

Nguyệt Liên rút lại kiếm, Hi Hoa liền hiện đôi Song Đao hướng đến. Những tiên nga cùng tiền đồng nhìn thấy lúc đầu có chút hoảng nhưng lúc sau lại ngẩn người ngắm nhìn, không biết từ góc độ nào đã thấy bộ tâm pháp kiếm của hai người lại toát lên sự nhẹ nhàng, thanh bình chứ không hung hăng nguy hiểm như những trận giao đấu khác.

Đến lúc này cả hai lại cùng nhau ôn lại thuật kết hợp giữa sóng nước và lán hoa, quả nhiên càng thành công hơn mong đợi. Nguyệt Liên đưa tay bắt lấy một đóa hoa đưa lên miệng ngậm, tay còn lại thu kiếm, thuận tiện kéo eo Hi Hoa lại. Vì bất ngờ, Hi Hoa chỉ kịp thu đao còn cả người nhào vào ngực Nguyệt Liên. Môi cách cánh hoa mỏng chạm vào môi Nguyệt Liên.

Các tiên nga tiên đồng mắt trợn miệng mở to một lúc rồi giật mình liền tản ra đi mất hút. Hi Hoa không chớp mắt nhìn đôi mắt lưu ly của Nguyệt Liên gần sát mặt mang theo ý cười thỏa mãn. Hi Hoa híp mắt đưa tay gạt bỏ đóa hoa rồi tự mình ngậm lấy đôi môi của Nguyệt Liên, hai tay quàng lấy cổ hắn.

Nguyệt Liên bất ngờ mở to mắt, Hi Hoa chủ động hôn hắn trước, điều này làm tâm hắn vui như mở hội, không để y đợi lâu liền cùng y day dưa miệng lưỡi. Hi Hoa đưa tay đẩy ngã Nguyệt Liên ra trường kỷ phía sau, tự mình leo lên ngồi trên người Nguyệt Liên.

"Nguyệt Liên.."

"Hửm?"

"Muốn thượng ngươi."

Không cần Nguyệt Liên đáp, Hi Hoa liền một tay kéo áo một tay tháo đai lưng Nguyệt Liên. Nguyệt Liên vội bắt chéo hai tay đặt trước ngực giằng co, giả vờ sợ hãi: "Ây ây, Phu quân không được xấu đâu nha. Cứu, Cứu ta với, aaa.. Cướp sắc.. Aaaa". Hắn cười thống khổ vừa cố không để người trên lột sạch y phục trên người. Giằng co đến độ trường kỷ cọt kẹt thành tiếng.

Hi Hoa nhớ lại lúc trước khi y muốn xem vết thương của hắn nhưng hắn lại không cho, ánh mắt chợt sa sầm: "Cái gì cũng nhìn thấy rồi, Ái Phi ngươi ngại ngùng gì. Hôm nay Hi Hoa ta phải cho ngươi nếm mùi đau thương mới được, à không, nhận sự sủng ái từ ta.. Mau bỏ cái tay ra."

Hi Hoa sắn ống tay áo giằng co, hôm nay nhất quyết y phải lấy lại khí chất của một nam tử. Nguyệt Liên hai tay che mặt cười ra nước mắt, mặt cho y phục bị Hi Hoa kéo ra.

"Ây da Hi Hoa, Phu quân thật manh động, a!"

* Leng keng. Xoảng*

Tiếng rơi đồ vang lên, cả Hi Hoa và Nguyệt Liên đều dừng lại hướng nhìn về nơi tiếng động. Hi Hoa vội rời khỏi người Nguyệt Liên mà đi vội ra sau bức phong, bình hoa đặt ở bàn cùng bộ ấm sứ đã vỡ tanh bành, y liếc nhìn xung quanh nhưng lại không thấy ai.

Nguyệt Liên mặc lại áo theo sau, nhíu mày nhìn: "Nhìn qua chắc không phải các tiên nga tiên đồng làm, tên này thân thủ cũng nhanh nhẹn thật."

Hi Hoa khó hiểu lại nói: "Nhưng là ai mới được, có người vào điện thì ta phải nghe Tiên đồng bẩm báo chứ, cho dù thường ngày ta đang tắm cũng sẽ đứng ngoài bẩm bảo.."

Nguyệt Liên sửa sang lại áo đồ, lên tiếng gọi, rất nhanh một tiên đồng chạy đến, nhìn đống đỗ vỡ có chút giật mình. Hi Hoa trầm giọng hỏi: "Vừa rồi có thần quan nào đến không?"

Tiên đồng lắc đầu thưa: "Không ạ, binh gác cửa điện không vào thông báo gì! Xuân thần, không biết đã gặp chuyện gì, thần liền xử lí giúp ngài."

"Có người vào nội điện không bẩm báo, bình hoa và ấm trà vỡ rồi, gọi người vào dọn dẹp đi."

Tiên đồng thoáng kinh ngạc liền cúi người nói: "Thần sẽ đi điều tra ngay!"

Tiên đồng vội vàng chạy đi, rất nhanh đã có người đến dọn dẹp. Hi Hoa và Nguyệt Liên trở về bên hồ sen, trong lòng vô cùng khó chịu. Hi Hoa suy nghĩ rồi nói: "Một chút khí tức của hắn đều không nhận ra.. Người này có thể là ai chứ? Không phải vì thấy chúng ta nên mới hoảng tinh thần."

Hi Hoa cảm thấy không vui cho lắm, đến điện của y an toàn còn không có thì phải làm sao đây. Từ bên ngoài, một thần quân đi vào cúi người hành lễ:

"Xuân thần Thủy Thần, Thiên Đế cho gọi hai ngài vào yết kiến."

Nguyệt Liên và Hi Hoa nhìn nhau, ánh mắt phức tạp khó mở lời.