Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 6




Hôm nay khí trời thanh mát, Hi Hoa cùng Diễm Du đi ngắm cảnh ngoài Ngự Hoa Viên. Diễm Du tập võ, học kinh thư nhưng cả buổi vẫn không vào một chữ nào, nó liền chạy đến ngồi cạnh Hi Hoa. Hi Hoa mỉm cười nói:

"Lúc nhàn rỗi đọc sách là thích hợp nhất, đọc sách cũng thể hiện tính kiên trì. Ngươi muốn trở thành một vị chiến thần văn võ song toàn như sư phụ ngươi thì ngoài luyện võ ra còn phải thông hiểu các loại sách, kinh thư nữa.."

Diễm Du đung đưa chân, chán nản nói: "Sư phụ từng nói với ta như vậy nhưng ta cứ mỗi khi thấy sách vở liền buồn ngủ không chịu được."

Nói xong nó chạy đi luyện kiếm tiếp, Hi Hoa mỉm cười rồi tiếp tục đọc sách. Bên tai truyền đến tiếng bước chân, y cũng không nhìn lại vì đã quá quen thuộc. Nguyệt Liên xà xuống ngồi cạnh y, nháy một mắt vui vẻ gọi:

"Bảo bối."

Hi Hoa liếc hắn: "Ngươi ngứa đòn rồi sao?"

Nguyệt Liên cười tít mắt, lại nói: "Bảo bối, đoán xem ta đem gì về cho bảo bối nè." Hắn đưa tay, trên bàn liền hiện ra một lệnh bài có vẽ trận phù chú, Hi Hoa cầm lệnh bài lên, bây giờ y mới phát giác hoa văn trên lệnh bài rất quen thuộc. Hi Hoa ngỡ ngàng nhìn Nguyệt Liên:

"Lệnh bài của Hoa giới!"

Nguyệt Liên mỉm cười chống cầm lên tay nói: "Đi không, ta đưa ngươi đến Hoa giới."

Nói xong không đợi Hi Hoa đồng ý, hắn đã nắm tay y kéo đi. Diễm Du vui vẻ chạy đến thấy Nguyệt Liên kéo Hi Hoa đi liền ủ rũ: "Sư phụ lại cướp Hoa thần đi rồi."

Cả hai đáp ngoài kết giới, Hi Hoa vén màn che lên nhìn: "Lần trước ở xa ta nhìn không rõ, đến bây giờ mới nhìn kỹ."

Nguyệt Liên dắt y đi, nói: "Kết giới này rất chắc chắn, người ngoài không vào được mà người bên trong cũng không ra được, muốn vào hoa giới duy nhất chỉ có đi qua Cổng Thủy tinh, chúng ta đi đến đó, bảo bối có lệnh bài thì có thể thoải mái ra vào."

Hi Hoa gừ một tiếng nói: "Ngươi đừng có gọi ta như vậy."

Nguyệt Liên mỉm cười, cúi người đưa cả mặt mình vào đấu lạp có màn che nhìn mặt Hi Hoa, đôi tay giữ chặt y lại. Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ là Đế Long đang cưỡng hôn người trước mặt trong cái đấu lạp có cái màng che ấy.

Hi Hoa rụt người về sau dè chừng: "Ngươi.."

"Ta là đang đòi phần thưởng, hôm nay ta phá lệ ăn trộm lệnh bài cho ngươi đến Hoa giới không bị ai phát hiện, ngươi cũng đừng ích kỷ vậy chứ, chỉ là gọi thân mật một chút thôi mà, không có gì đáng lo ngại, đúng không bảo bối."

Hi Hoa hất tay Nguyệt Liên ra: "Vô sỉ.." Mắng xong y bỏ đi, vô tình lại vấp ngã. Nguyệt Liên nhanh chóng đỡ lấy y sau lại phì cười vui vẻ nắm tay lôi đi.

Chào đón hai người ở Cổng Thủy Tinh là tiếng ngáy của Lão Chu, một con Gấu tinh yêu mật ở Hoa giới mà nhập gia vào. Lão Chu nổi tiếng là con sâu rượu, chỉ cần lên cơn thèm rượu thì đến có hầm rượu của Hoa Đế cũng dám lén vào trộm. Nhìn dưới gốc cây Ngân Hạnh toàn vò rượu trống, Hi Hoa suy đoán là lão đã uống khá nhiều rồi nên bắt đầu kì ngủ dai dẳng. Nguyệt Liên tặc lưỡi nói:

"Lão đã quen mùi của ta nên không tỉnh dậy, nhưng cũng đừng chủ quan quá, chút nữa ngươi gặp Hoa Đế phải nhắc ngài ấy kiểm điểm lại lão."

Hi Hoa thuận ý gật đầu rồi cùng Nguyệt Liên đi vào. Không khí ở Hoa giới thật khác với Long giới, Hi Hoa tháo đấu lạp xuống nhìn xung quanh, đôi mắt đỏ lên vì nhớ, trong lòng lại bồi hồi hạnh phúc. Hi Hoa đi trên đường sỏi, đi đến đâu hoa nở lại càng nở rộ, hồ điệp vui vẻ bay xung quanh y, trời lại nổi cơn gió lành. Hi Hoa vui vẻ chạy đến rừng hoa đào, những chùm hoa rung rinh khoe sắc chào đón y.

Nguyệt Liên đi theo sau y, lặng lẽ mỉm cười nhìn y đùa giỡn với hoa. Từng cánh hoa Hi Hoa chạm vào liền mang tiên khí, màu hoa càng đậm hơn

"Bảo bối."

Hi Hoa quay lại nhìn, gió thoảng tung bay mái tóc y. Khung cảnh có hoa có người thật đẹp, nó khiến trái tim của Nguyệt Liên rung động. Hi Hoa nhăn mặt đi đến:

"Ngươi đừng gọi ta như vậy nữa, lỡ người ngoài nghe được thì không tốt chút nào."

Nguyệt Liên bật cười ngại ngùng, Hi Hoa tự động hỏi lại: "Có chuyện gì?"

Nguyệt Liên ngừng cười, nói: "Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, Bảo bối cần muốn đi đâu ta liền đưa đi."

Hi Hoa biết rằng có nói hắn cũng không chịu sửa nên đành mặc kệ. Suy nghĩ một chút liền nói:

"Ta muốn đến Tẩy Hoa, tượng Mẫu Đơn"

Nguyệt Liên dẫn y đi một lối đường nhỏ, hắn nói: "Để tránh gặp nhiều người ta đã nhờ Dương Tử chuẩn bị vài con đường cấm.. Nó có thể thông lối với nhau, sắp đến Tẩy Hoa rồi!"

Hi Hoa bước rất nhanh, lại nói: "Không nghĩ ngươi lại rành rõi về Hoa giới như vậy."

Nguyệt Liên ung dung bước đi: "Còn không phải vì bảo bối, nếu không ta cũng không rảnh đi đi lại lại cho quen mấy con đường này đâu."

Hi Hoa dùng khuỷu tay huých hắn: "Đạ tạ ý tốt của Đế Long."



Nguyệt Liên chu miệng nói: "Không thành tâm chút nào"

Cả hai đến Tẩy Hoa - Là phần mộ yên nghĩ của mẫu thân Hi Hoa. Hi Hoa bước đến tọa đêm quỳ xuống cúi đầu lạy, trên tay y là một bông hoa Mẫu Đơn. Nguyệt Liên cũng trọng lễ quỳ xuống cạnh Hi Hoa, dâng lên phần mộ một nhành Mẫu Đơn vàng. Xong xuôi, Hi Hoa mới hỏi:

"Hoa Mẫu Đơn của ngươi phát sáng, ngươi ước nguyện dưới linh cửu của mẫu thân ta sao?"

Nguyệt Liên mỉm cười nói: "Là lời hứa, bây giờ thực hiện được rồi, Hoa Mẫu chắc chắn rất vui vì được gặp lại ngươi."

Hi Hoa không nói, có lẽ y biết hắn hứa cái gì. Y cũng không muốn hỏi sâu liền lảng qua chuyện khác: "Trận pháp ấy được đặt ở đâu?"

Nguyệt Liên vung tay, trên phần mộ liền xuất hiện một trận pháp đỏ rực, Hi Hoa thức thần muốn bước đến liền bị Nguyệt Liên ngăn lại: "Đừng đến gần, những trận pháp này có thể gây ảnh hưởng đến ngươi, sát khí của trận pháp này rất lớn, vẫn nên cẩn thận."

Hi Hoa bất an, ánh mắt luôn hướng về trận pháp: "Sát khí? Dùng máu dẫn!"

"Đúng vậy, nhưng cũng không có vấn đề, ta đã dùng trận pháp áp chế nó, tuy không phá được nhưng có nó, trận pháp ấy sẽ không tổn hại đến Hoa giới. Sau này khi ngươi mạnh trở lại, tự tay phá nó sẽ tốt hơn ta."

Hi Hoa trầm mặt, chưa bao giờ y thấy mình vô dụng đến vậy, ngay cả phần mộ Mẫu thân còn không bảo vệ được. Nguyệt Liên nhìn y, nhẹ nhàng kéo tay y đi: "Đến Tượng Mẫu Đơn đi."

Tượng Mẫu Đơn được đặt giữa một tầng rừng hoa Tử Đinh Hương, hai bên là hai thác nước chảy xuống tỏa khói sương. Đường dẫn đến đó bắt đầu bằng hai cây hoa Hải Đường và trải dài bằng hai hàng hoa Mẫu Đơn rực rỡ. Hi Hoa bước đến bắt quyết, linh thức y liên kết với Tượng Mẫu Đơn, Tượng Mẫu Đơn liền phát sáng, ánh sáng nhạt bao phủ lấy thân thể y. Ấn hoa trên cổ y phát sáng, tiếng chuông trên đỉnh Tượng liền vang lên, Nguyệt Liên mỉm cười bắt lấy một cánh hoa.

"Một vạn năm trôi qua, ngươi vẫn mãi là Hoa thần trong lòng con dân và cả Hoa giới. Bảo bối sau này đừng nghĩ tự kết liễu đời mình nữa đó."

Hi Hoa mỉm cười ngắm nhìn cơn mưa hoa: "Sẽ không đâu.."

Nguyệt Liên vui thầm trong lòng, cuối cùng y cũng chịu cười trước mặt hắn rồi, hắn thật muốn lưu lại thành phẩm này của mình. Cứ như vậy mà ngắm hoa, một lúc Dương Tử chạy đến, miệng cười tủm tỉm nhìn Hi Hoa không thôi. Nguyệt Liên tặc lưỡi nói:

"Hôm nay trốn đưa Hi Hoa về đây, ngươi chuẩn bị một chút đừng để ai phát hiện. Điện hạ của ngươi cần được nghỉ ngơi."

Ánh vui trong mắt Hi Hoa hiện lên, y liền muốn xác định: "Ta được ở lại đây sao?"

Nguyệt Liên nghiêng đầu nói: "Cũng không còn sớm, ta muốn cho bảo bối nghỉ ngơi, nếu bảo bối không muốn ta sẽ đưa về Long giới."

Hi Hoa liền đáp, mặt đã tươi như hoa Hướng Dương: "Ta muốn ở đây.."

Nguyệt Liên mỉm cười nhìn Dương Tử. Dương Tử cười khì rồi đưa cả hai đi theo lối cấm. Dương Tử nói: "Phòng của điện hạ vẫn luôn được giữ gìn sạch sẽ, người có thể thoải mái nghỉ ngơi. Đế Long, tẩm điện của ngài cũng như vậy ạ, không biết Đế Long cần chuẩn bị gì không?"

Nguyệt Liên khua tay nói: "Không cần đâu, lần này là ta âm thầm đưa Hi Hoa trở về Hoa giới nên ta sẽ ở tẩm cung của Hi Hoa."

"Không được..". Hi Hoa vội từ chối, Nguyệt Liên vẫn bình thản căn dặn Dương Tử

"Để người ngoài biết thì sẽ không hay, ngươi hãy vì điện hạ của ngươi lo lắng cho chu toàn đó"

"Vâng."

"Dương Tử!"

Nguyệt Liên vui vẻ kéo Hi Hoa đi, Y vội giằng co nhưng không được. Dương Tử cười trừ, thầm nghĩ cứ như vậy sợ hắn chỉ bảo toàn cho điện hạ đối với người ngoài còn Đế Long thì không mất.

Hi Hoa đã tắm rửa sạch sẽ, mặc y phục mang màu lam ngọc nhẹ nhàng. Y ngồi bên chậu nước nhỏ, nơi có một bông hoa Băng Tuyết Lĩnh được trồng vào đó. Nguyệt Liên tắm xong ngồi bên bàn hỏi: "Năm đó loài hoa này duy nhất chỉ vì ngươi mà nở, bây giờ vẫn vậy"

Hi Hoa chạm vào cánh hoa nói: "Đây là hoa Mẫu thân ta lặng lội kiếm tìm tặng ta. Duy nhất chỉ nở vì gia đình ta.."

Nguyệt Liên mỉm cười, thở một hơi rồi nói: "Bảo bối.. khuya rồi, ngủ thôi."

* * *

* * *

* * *

Nguyệt Liên đứng dậy, Hi Hoa vội chạy ù té nhảy lên giường ôm hết gối chăn vào người:

"Đây là giường của ta, ngươi dám dành sao?"

Nguyệt Liên vô tư cởi ngoại bào rồi bước đến: "Giường của ta ngươi cũng nằm rồi, bây giờ ta nằm lại giường của ngươi cũng có gì lạ đâu. Mà ngươi cũng đừng nghĩ sẽ đi ngủ phòng khác, phòng này của ngươi cất giấu rất nhiều bí mật, ngươi đi rồi ta lại có cơ hội khám phá hơn đó."



Nguyệt Liên giật một chiếc gối từ tay Hi Hoa, vô tư nằm xuống: "Ngoan ngoãn ngủ đi bảo bối.."

Hi Hoa hầm mặt, liền xông đến muốn đẩy hắn xuống giường, nhưng không hiểu sao hắn lại nhanh như gió quật y ngã ra giường. Nguyệt Liên nhanh tay kéo gối kê dưới đầu Hi Hoa, rồi đắp chăn lên người cả hai. Hi Hoa nhăn mặt hất chăn muốn ngồi dậy lại bị hắn nhét lại vào chăn.

"Ngủ đi."

Hi Hoa hừ một tiếng tự mình nằm xa hắn, ngay cả chăn cũng cuốn trọn vào người không cho hắn đắp ké. Nguyệt Liên cười thầm dùng sức kéo chăn lại, vì dùng linh lực nên Hi Hoa liền bị kéo theo cái chăn, cả người lật ngược nằm trên người Nguyệt Liên, hai chóp mũi chạm nhau, bốn mắt vô thức nhìn nhau.

Tiếng mở cửa vang lên, Hoa đế nhanh chóng bước vào rồi lại nhanh chóng bước ra, còn không quên đóng lại cửa, Hi Hoa vội với theo: "Phụ thân, không phải.."

Căn phòng trở lại yên lặng, Hi Hoa muốn ngồi dậy nhưng eo đã bị Nguyệt Liên giữ lại.

"Ngươi.. buông ta ra.."

"Bảo bối, Hoa đế không làm phiền chúng ta nữa. Hà tất phải tìm người làm gì nữa.. Ngày mai hẳn nói chuyện, bây giờ làm việc có ý nghĩa chút đi."

Nguyệt Liên yêu mị nhìn Hi Hoa, nốt ruồi ở đuôi mắt theo đường nét tăng thêm độ lưu manh cho hắn. Hi Hoa giận dỗi cắn vai hắn: "Ngươi.. Vô sỉ"

Nguyệt Liên la trong vui vẻ sau nhanh chóng đổi lại vị trí. Hai tay Hi Hoa bị gập trước ngực của hắn khiến y ngỡ ngàng hai mắt trợn to, y bị hắn nhìn đến độ hai tai đỏ lên liền vùng vẫy: "Nguyệt Liên.. Ta cảnh cáo ngươi, người dám làm càn, ta sẽ.."

Nguyệt Liên bình thản nói: "Nếu ngươi thích, chỉ cần một canh giờ đêm nay thôi, ta cam đoan rằng ngươi sẽ được ở lại Hoa giới thêm hai ngày. Bảo bối, có muốn không, ta sẽ bồi ngươi."

Đôi má của Hi Hoa dần ửng hồng, y cắn răng vùng vẫy: "Tên vô liêm sỉ nhà ngươi, ta không muốn ở lại Hoa giới nữa."

Nguyệt Liên nhướng mi nói: "À.. Vậy sau này, đến khi hòa với Tam Thanh, ở lại với ta ở Long giới nhé.."

Hi Hoa cứng họng, lại nói: "Ngươi.. Ta không muốn ở Long giới, ngươi buông ta ra, ta muốn ở lại Hoa giới, không muốn ở cùng với tên biến thái nhà ngươi."

Nguyệt Liên cười lưu manh, dụi đầu lên yết hầu của Hi Hoa khiến Hi Hoa giật bắn người, Nguyệt Liên cười bật thành tiếng: "Ngươi còn không ngoan ta liền đem ngươi ăn sạch.. Bây giờ có ngủ không?"

Bàn tay xấu tính chạm đến eo của Hi Hoa, cả người Hi Hoa như điện giật, y sợ hãi nói: "Ngủ.. ta ngủ.. Tên khốn nạn nhà người."

Nguyệt Liên hài lòng kéo chăn nhét gọn cả tay lẫn người Hi Hoa vào trong. Hi Hoa ấm ức, coi như lúc này tu vi y chưa bằng hắn, đợi khi hồi phục hoàn toàn liền một cước đánh hắn bay hồn phách.

Cánh cửa khép lại, Hoa Đế khẽ thở dài, Dương Tử đứng đằng sau khẽ hỏi: "Hoa đế.. Điện hạ Có chuyện gì làm người lo lắng sao?"

Hoa Đế lại thở dài trưng vẻ mặt đau thương nói: "Chịu thôi.. Lúc đầu còn chiếm ưu thế, nhưng cuối cùng cũng bị thất thủ rồi"

Dương Tử nghe vậy vội vội vàng nói: "Vậy không phải chúng ta phải vào cứu viện sao, điện hạ vừa trở về Hoa giới, pháp lực chưa hoàn chắc chắn sẽ bị Đế Long ức hiếp, nếu đánh nhau thì Điện hạ phải chịu thiệt thòi rồi.. không được, không thể được."

Dương Tử toan xông vào liền bị Hoa đế nắm đầu hất ra, chính ông đứng chắn trước cửa: "Ngươi mà vào lúc này thì thật mất không gian.. Mau về ngủ đi, chuyện ấy cứ để hai người họ giải quyết.. Mau, mau về phòng.."

Dương Tử như không nỡ lại càng không hiểu, nhưng có Hoa đế ở đây hắn không thể làm gì đành phải nghe lời lủi thủi rời đi trong sự hoang mang lo sợ. Đợi Dương Tử đi, Hoa Đế thở phào rồi đi ra bàn đá ngồi, cánh cửa nhẹ nhàng mở, Nguyệt Liên đi ra ngoài.

Hoa đế cười mỉm, nhâm nhi tách trà không nói gì. Nguyệt Liên liền mở lời: "Hoa đế, ngài biết rõ mọi chuyện mà, đừng cứ cười mãi như vậy chứ, Hi Hoa thấy sẽ không vui đâu."

Hoa đế ho vài tiếng rồi nói: "Con trai gia thất thủ, đương nhiên gia đang buồn thay nó. Nào, ngồi đi, chúng ta bàn chuyện một lát"

Nguyệt Liên ngồi đối diện Hoa Đế rồi nói: "Hồn phách y gần như đã hoàn, chỉ cần đêm nay nữa thôi. Nơi này là nơi linh khí y hợp nhất, hồn phách cũng dễ triệu tập hơn."

Hoa đế gật đầu rồi nói: "Cũng đa tạ ngươi rất nhiều. Lần trước giúp đỡ Hoa giới đánh yêu, gia theo ý ngươi tặng ngươi giống hoa mà Phù Anh điện của Hi Hoa trồng nhiều nhất. Lần nữa chăm sóc Hi Hoa khi nó vừa về, Hoa giới cũng đã chấp nhận cung cấp mật hoa cho Long giới không tính phí. Lần này lại thu đủ hồn phách cho Hi Hoa, ngươi muốn gia thưởng cái gì, nếu được liền cho ngươi."

Nguyệt Liên nhâm nhi trà suy nghĩ chốc lát, một lúc sau nụ cười bỗng hiện lên, hắn nói: "Ta coi như là một vị thần không thiếu thứ gì. Nếu như Hoa đế muốn trọng thưởng, chi bằng ngài đồng ý với ta, cho phép ta quản Hi Hoa cho tới khi Đồng Lô Hồng Liên đóng lại."

Hoa đế bật cười nói: "Đế Long, gia thật không hiểu, mọi yêu cầu của ngươi đều liên quan tới Tiểu Hoa nhà gia.. Ngươi rốt cuộc là muốn dùng nó đe dọa gia hay là có ý gì với nó."

Nguyệt Liên chậm rãi nhìn vào cánh cửa phòng của Hi Hoa, không chủ động khóe miệng cong lên nói: "Ta không dám làm gì Hoa đế, vả lại ta cũng không có ý xấu đối với y.. Chỉ là ta bây giờ cái gì cũng có, rãnh rỗi chọn bừa lí do mà thôi."

Hoa đế cười khinh bỉ: "Chọn bừa vào con trai gia không nhỉ? Ây, sống đến từng tuổi này mọi chuyện đời gia đều hiểu. Tiểu Hoa coi như chưa nhận ra, gia vẫn thay nó cảm tạ ngươi.. Thôi được, chống đối không bằng cung phụng. Con trai gia giao cho ngươi, nhưng cũng đừng bắt nạt nó quá, nếu ngươi dám lại hại nó, gia cũng sẽ mặc kệ mà thất hứa với ngươi đó."

Nguyệt Liên đứng dậy, ung dung rời đi mà nói: "Ngài yên tâm.. Ta biết chừng mực của mình."

Hoa đế cũng đứng dậy rồi rời đi, xem như ông cũng đã bớt phần nào lo lắng cho Hi Hoa rồi.