Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 7




Mão Nhật đã rực sáng, cả hai cưỡi mây trở về. Hi Hoa ngồi khoanh chân trên đám mây, tay ôm đầy món ăn do Dương Tử chuẩn bị cho còn Nguyệt Liên ngồi tiêu sái kế bên thuận tay lấy một phần mà ăn. Hi Hoa đưa tay vén màn che lên, nét mặt khó hiểu hỏi:

"Hình như không phải về Long giới, ngươi muốn đưa ta đi đâu sao?"

"Đi long nhong thôi, ta đã chuẩn bị sẵn một số loại sách viết về trận pháp cấm, trong tháng tới ngươi có thể tha hồ ở lại điện vừa nghiên cứu vừa lấy lại linh lực ban đầu của mình. Nhưng ta lại sợ ngươi ở lâu sẽ nhớ thế nên hôm nay dẫn ngươi vòng xem tứ hải bát hoang một lần luôn."

Hi Hoa gật gù đồng ý nhưng cũng không khỏi lo lắng: "Ngươi không sợ bị phát hiện sao?"

Nguyệt Liên ăn miếng bánh cuối, tiện tay lấy vò rượu uống rồi trả lời: "Thử chơi lớn một lần xem có ai trầm trồ không ấy mà. Nếu ngươi không thích, bây giờ chúng ta về."

"Không, ta muốn đi."

Cả hai bay qua muôn trùng vạn cảnh, qua từng nơi Nguyệt Liên lại tỉ mỉ nói về việc còn mất của nơi đó. Hi Hoa chăm chú lắng nghe, lâu lâu lại bị Nguyệt Liên chọc mà phá lên cười rồi quay sang đánh hắn cho hả giận. Một khoảng lâu y mới hỏi: "Ta nhớ qua nơi này sẽ đến rừng đào, nó có còn không, lão hồ ly ấy giờ này thế nào rồi?"

Nguyệt Liên vui vẻ nói: "Rừng đào vẫn còn, ngươi nhìn kìa, lão lại trồng thêm nhiều đào, cũng sắp tới lễ Bách Hoa, lão lại chuẩn bị thêm nhiều loài hoa khác, nghe nói là để tưởng nhớ thê tử của mình."

Hi Hoa cảm thấy thán phục vị lão hồ ly ấy, thê tử của lão trở về cõi Tam Thanh đã lâu mà đến giờ lão vẫn còn nhớ đến. Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa, hắn có thể biết suy nghĩ của y lúc này, nhưng hắn coi đây là sự đồng cảm của hắn dành cho y. Hắn và y giống nhau, đó là tình đơn phương, đó là loại tình yêu niềm vui thì ít mà đau thương thì nhiều, nhưng chung quy vẫn tự ôm trọn trong lòng mình mà thôi.

Nguyệt Liên khẽ thở dài rồi nói: "Chúng ta ngắm thêm một lúc rồi về, sắp tới giờ chúng tiên từ pháp hội Phật pháp ở Thiên Cửu trở về, không nên để họ chú ý đến."

Cả hai trở về Long giới, Hi Hoa quay bước về tẩm điện của mình thì lại nghe Nguyệt Liên gọi lại, Hi Hoa xoay người hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nguyệt Liên bước đến, trong ngực lấy ra một chiếc hộp nhỏ dài đưa cho y. Hi Hoa ngạc nhiên nhận lấy rồi mở ra, ánh mắt bỗng mở to ra. Nguyệt Liên nói: "Đừng để nó lạc nữa, nó sẽ giúp ngươi nhiều trong thời gian tới."

Nói xong hắn rời đi, Hi Hoa ngẩn người nhìn theo hắn, rồi mới nhìn chiếc hộp đựng Ngọc Bội hình Mạn Đà La Hoa. Đây chính là vật chân thân của y và duy nhất y mới có nó, nhưng ngọc bội lúc trước của y đã vỡ rồi, y cũng chưa từng nghĩ sẽ tạo lại cái khác bởi để tạo ra Ngọc bội chứa tiên khí cần phải liên kết với chân thân. Hi Hoa thử vận pháp, ngọc bội liền phát sáng, đồng nghĩa nó nhận y làm chủ. Hi Hoa liền thắc mắc, vì sao Nguyệt Liên lại có ngọc bội mang linh tính của y, không lẽ là hắn tạo ra, không thể nào!

Thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm đủ để Hi Hoa hiểu biết về Long giới. Hôm nay Hi Hoa tiếp tục xem trận pháp trong sách sử, cũng lâu rồi không thấy Nguyệt Liên, hỏi qua thì Mộ Linh bảo ở Long giới có hiện tượng lạ nên hắn đi giải quyết rồi. Làm người đứng đầu một tộc đương nhiên nhiệm vụ và trọng trách rất lớn, có khi vì công vụ mà bỏ quên bản thân mình luôn. Hi Hoa thở dài, rời khỏi phòng. Mộ Linh đi đến hỏi: "Thượng thần, ngài cần gì sao?"

Hi Hoa lắc đầu: "Ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi."

Mộ Linh gật đầu rồi nói: "Khí trời Long giới không phù hợp với thân thể hiện tại của ngài, Quân Thượng có căn dặn thần chuẩn bị Hỏa ngọc, để thần đi lấy cho ngài."

Nói xong liền quay đi ngay, Hi Hoa đành ngồi đợi nàng trở về. Mộ Linh là hầu cận được Nguyệt Liên phân phó ở cạnh y, làm việc rất nhanh gọn, chốc lát đã trở về, trên tay cầm túi thêu chứa Hỏa ngọc dâng lên cho Hi Hoa.

Hi Hoa ung dung bước đi trong Ngự Hoa Viên, hoa nở trong mùa đông rất ít, cả khu vườn cũng không mấy tươi sắc, Hi Hoa đưa tay vung ít tiên khí cho chúng, chúng liền tươi tắn lên. Y lại đi theo đường sỏi, y đi trong vô định, vì là đi dạo, y không nghĩ đến đích mình muốn đến. Vượt qua hành lang, nơi này y chưa đi qua nhưng cảm giác rất quen thuộc. Chậm rãi bước đến hồ sen tiên, Hi Hoa ngồi ở cạnh hồ, trong đầu lại vô thức, cứ cảm thấy cảnh vật quen vô cùng nhưng không nhớ mình đã gặp ở đâu. Hi Hoa nhìn bóng mình dưới ánh nước, bỗng dưng một hình ảnh khác hiện ra, Hi Hoa giật mình quay phắt lại.

"Bảo bối, sao lại ở đây?"

Hi Hoa mặt mày trắng bệch đứng dậy nhìn Nguyệt Liên nói: "Chỉ là vô thức đi đến đây thôi, nơi này, là cấm địa của Long giới sao?"

Nguyệt Liên nói: "Đúng vậy, nhưng với bảo bối thì không. Ở long cung này bảo bối muốn đi đâu thì đi, không ai ngăn đâu."

Hi Hoa trầm mặt vuốt tim: "Ưu đãi lớn quá ta không nhận đâu, sau này đừng gọi ta như vậy nữa." Nói xong xoay lưng đi, lại nghe Nguyệt Liên hỏi: "Ngươi thấy nơi này quen không?"

Hi Hoa dừng chân, ánh mắt đưa nhìn xung quanh một lượt, hình như có cái gì đó ùa về nhưng không rõ ràng, y cúi mặt đáp: "Không quen."

Nguyệt Liên cười nhẹ bước đến đứng trước mặt Hi Hoa nói: "Thật sao?"

"Ngươi có ý gì?"

Nguyệt Liên cong đuôi mắt, vẻ mặt cực kì hạnh phúc. Rồi hắn bỗng di chuyển ánh mắt, Hi Hoa hình như cũng cảm nhận được liền nhìn theo

"Tuyết đầu mùa, cuối cùng cũng rơi rồi.."

Từng bông tuyết rơi xuống, lung linh trong ánh mắt của Hi Hoa. Từ nhỏ đến lớn y ở Hoa giới, là nơi bốn mùa tràn ngập ánh nắng không hề có tuyết. Y tuy đã từng thấy tuyết rơi nhưng chưa từng ngắm nhìn tuyết rơi đầu mùa rơi ở Long giới, nơi được xem là nơi lạnh nhất ở tứ hải bát hoang.

"Thích lắm sao?"

Hi Hoa đưa tay đón bông tuyết: "Đây là tuyết rơi đầu mùa? Nó có hình dáng rất lạ, đẹp và tinh khiết hơn những bông tuyết ta từng thấy."



Nguyệt Liên ngắm nhìn Hi Hoa đùa giỡn với những bông tuyết, hắn lại gọi y: "Bảo bối, nhìn kìa."

Hi Hoa nhìn theo hắn, trong vô vàng bông tuyết trắng rơi xuống bỗng dưng lấp ló một vệt đỏ. Nguyệt Liên đưa tay bắt lấy, vệt đỏ đó là một bông tuyết nhưng có màu đỏ như máu. Nguyệt Liên để hoa tuyết đó vào tay của Hi Hoa rồi úp bàn tay mình lên, hắn nói: "Ngươi thử vận linh lực đi."

Hi Hoa ngạc nhiên nhưng cũng làm theo, một cơn gió thổi lên, Nguyệt Liên nói: "Nhìn nhé!"

Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, vô số cánh hoa đỏ rực bay lên hòa với màu trắng của tuyết tạo nên khung cảnh đẹp mê hồn. Hi Hoa mở tròn mắt, quả nhiên rất đẹp, sự kết hợp tuyệt hảo giữa hoa và tuyết.

"Đẹp không?"

"Đẹp.."

"Thích không.."

"Thích.."

Nhìn Hi Hoa bị cuốn hút bởi khung cảnh như một đứa trẻ khiến Nguyệt Liên vui trong lòng, hắn lại nói: "Năm sau lại tiếp tục ở đây ngắm tiếp."

Hi Hoa gật đầu, tay bắt lấy cánh hoa có dính bông tuyết mà nhìn. Đôi má của Nguyệt Liên có chút ửng đỏ, tay nắm đấm lại che miệng, ai cũng hiểu chỉ mình Hi Hoa không hiểu, ở Long giới cùng đứng ngắm tuyết đầu mùa hai năm liền tại một nơi thì sẽ có duyên trở thành đôi bên nhau đến già, hắn phì cười lấy lại tinh thần nói:

"Về nghỉ thôi, ở đây lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Quân thượng."

Mộ Linh bỗng xuất hiện với nét mặt chán chề, Hi Hoa cũng ngừng trêu đùa mà nhìn nàng.

"Chim Công lại cố ý lạc chân."

Trên đầu Hi Hoa hiện lên vài dấu chấm hỏi còn Nguyệt Liên lại nhíu mày, Mộ Linh nói:

"Thần không ngăn được, có lẽ sắp đến đây rồi."

Nguyệt Liên nhìn qua Hi Hoa, Hi Hoa hình như biết ý liền nói: "Ta tự trở về tẩm điện.." Nhưng hắn lại tặng cho y một nụ cười tà mị: "Không cần đâu.. Mộ Linh."

Một chủ một tớ cười đến độ miệng rộng đến tai cho đến khi Mộ Linh chạy đi, Hi Hoa ngơ ngác hỏi: "Ngươi lại bày âm mưu gì sao?"

Nguyệt Liên gật đầu, mắt nhìn Hi Hoa, Hi Hoa liền bước lùi: "Này.."

Hăn thở dài: "Ngươi phối hợp, giúp ta chuyện này đi, ngươi vốn biết người ở Điểu tộc như thế nào mà.."

Nói xong hắn bước đến, nhanh chóng kéo Hi Hoa lại ôm vào lòng. Cả mặt Hi Hoa úp vào ngực hắn, một mùi hương gỗ phả vào mũi, không hiểu sao Hi Hoa lại cảm nhận được sự ấm áp đến lạ thường nhưng cũng vội trấn tĩnh lại rằng mình đang bị tên biến thái giở trò. Nguyệt Liên hắn lại thoải mái cười bên tai, đôi tay càng siết chặt eo y hơn. Tay Hi Hoa bị luồn vào áo choàng của hắn, cố ý đánh vào hông hắn bảo hắn buông ra. Cứ như vậy được một lúc, bên tai y lại nghe giọng đùa cợt của hắn:

"Bảo bối.. ta yêu bảo bối nhất trên đời. Chúng ta sắp thành thân rồi, ta rất vui, con chúng ta cuối cùng cũng đã có danh phận, đến tên ta cũng đã chuẩn bị rồi."

Vẻ mặt Hi Hoa như đã quá quen với trò bỡn cợt của tên khùng điên này nên cứ để Nguyệt Liên cười cợt, hôn lên đầu của y rất chi là tình cảm, cứ như vậy được một lúc. Hi Hoa lạnh giọng hỏi:

"Xong chưa?"

"Hình như chưa đi, một chút nữa thôi."

Hi Hoa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Chân không do dự co lên thồn vào bụng hắn một cú không nặng không nhẹ. Nguyệt Liên a một tiếng đau đớn ôm bụng thối lui. Y phất áo rời đi:

"Lâu rồi không vận động, giờ lại thấy thoải mái hơn nhiều."

Nguyệt Liên muốn cười nhưng cười không nổi, ôm bụng chạy theo y.

Hi Hoa tiếp tục ngồi nghiên cứu sách, Mộ Linh đi vào châm lò sưởi cho y, nàng cười lấy lòng nói: "Thượng thần, ngài đừng giận chủ thượng nhé, việc ấy chỉ là bất đắc dĩ thôi."



Vẻ mặt Hi Hoa như không để ý nhưng mặt vẫn có vẻ rất căm hờn: "Ta nào dám xen vào chuyện Quân Thượng nhà ngươi, với thân phận ở nhờ tại đây ta chỉ biết nhẫn nhịn mặc hắn bắt nạt.". ????ìm ????ru????ện ha???? ????ại ⩵ ????????u???????????????????? E????﹒vn ⩵

Nhận được tính hiệu cầu cứu mãnh liệt từ Quân Thượng nàng như khóc ròng nài nỉ: "Là Quân Thượng thần không tốt.. Thế nên ngài hãy bình tĩnh uống trà, đợi tâm tình tốt lên thì hãy suy nghĩ đến.. haha Ngài thả ngài ấy ra có được không? Ngài hãy vì thần, vì đôi chút nguồn thu nhập của thần.. Quân Thượng sẽ giết thần mất."

Hi Hoa liếc mắt vào góc bàn ở đó có một chiếc bình ánh vàng. Tuy mang hình dạng bình thường nhưng thực ra là pháp bảo Phượng Minh tặng y, nói là có thể nhét vào đó những vật có kích thước to bằng tẩm điện của y vào, vừa hay nhốt tên lưu manh ấy vào đó là rất thích hợp. Hi Hoa khẽ thở dài phất tay, một luồng sáng bay ra, là Nguyệt Liên bị ngã chúi vào giường. Mộ Linh liền chạy đến, hắn đưa tay từ chối rồi lồm cồm dậy, vẻ mặt còn rất ngu ngơ:

"Ngươi ra ngoài đi.. Đi đi."

Mộ Linh tuân lệnh nhưng cũng không quên nhắc nhỏ: "Ngài đừng trêu y nữa, ta thấy sau lưng y có cầm búa thần, gõ một cái là thành rồng không đầu đó."

"Biết rồi.. biết rồi"

Nàng vội rời đi ở đây có khi vô tình dính đao chung, nàng cũng sợ chết lắm. Nguyệt Liên mỉm cười nằm trên giường, hướng đôi mắt qua án thư của Hi Hoa mà ngắm nhìn y.

Không gian yên lặng cứ thế trôi qua, Nguyệt Liên chán nản phá tan nó: "Bảo bối, ngươi nhìn ta chút đi, ngươi nhìn vết thương trên người ta nè.. Bảo bối.". Vừa nói hắn vừa phanh áo ra chỉ chỉ cái bụng cơ của mình. Hi Hoa cầm tách trà uống, một cái liếc mắt cũng không có. Nguyệt Liên vội nhảy xuống ngồi trước án thư mở áo càng rộng cho y nhìn vết thương chính mình gây ra.

Hi Hoa vẫn không ư hử, nhưng tay đã mò đến túi Càn Khôn ở hông, Nguyệt Liên vội vội vàng vàng bắt lấy cổ tay y nói: "Khoan khoan.. Đừng đụng cái gì là lôi pháp bảo ra.. Bình tĩnh, bình tĩnh.. Ta không trêu nữa, không trêu nữa.. ta có chuyện muốn nói."

Như không để lỡ thời gian, Nguyệt Liên chỉnh tề y phục rồi lấy từ ngực một tờ giấy gấp tư đưa cho Hi Hoa, nói: "Ta vô tình tìm được, cảm thấy trận pháp ấy bảy phần giống với trận pháp đặt ở Tẩy Hoa.. Ngươi xem sao."

Hi Hoa cầm lấy mà xem, dựa vào trí nhớ mà nói: "Quả nhiên có phần giống, ngươi tìm nó ở đâu?"

"Cách không xa thủy cung có một bờ lưu vực sông, là vị thần cai quản con sông ấy đưa cho ta.."

Hi Hoa trầm tư không lẽ trận pháp đặt ở nơi linh cửu của Mẫu thân là trận pháp liên kết từ những trận pháp nhỏ khác. Nguyệt Liên tựa vào án thư nói:

"Lão cai quản sông là một người kĩ tính, hễ có đồ vật gì rơi xuống có vẻ khả nghi liền đem về cất giữ, cứ một trăm năm lại trình lên cho vị văn thần trong Vương Thành của ta. Đợi bên đó rà soát xong nếu còn sẽ chuyển đến đây."

Hi Hoa tỏ vẻ hài lòng: "Vậy thì tốt, mong là sẽ có thêm chứng cứ."

Cả hai lại im lặng một lúc, Nguyệt Liên xụ mặt nằm ườn ra án thư, đè lên hết sách của Hi Hoa: "Bảo bối.. bụng ta đau quá.."

Hi Hoa hừ nhẹ liền gọi: "Mộ Linh.. Đưa quân thượng nhà ngươi gặp vu y.."

Mộ Linh liền chạy vào. Quân thượng lại không nhìn nàng mà chỉ nhả ra một từ: "Cút."

Mộ Linh liền chạy ra, Hi Hoa vớ cuốn sách đánh hắn: "Nghiệt chướng.."

Nguyệt Liên cười ha hả bỏ chạy đi, Hi Hoa thở dài sau lại phì cười bất lực.

Nguyệt Liên sau khi dặn dò Mộ Linh xong liền rời khỏi Long cung, bỗng dưng có tiếng gọi. Hắn dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn một nam tử mang xiêm y lộng lẫy đi đến: "Có chuyện gì sao?"

Ôn Ngọc bước đến, có chút ngập ngừng mà nói: "Không có chuyện là ta không đi gặp ngài sao."

Nguyệt Liên chậm rãi nhìn Ôn Ngọc, tên này không hiểu sao lại có mối quan hệ mập mờ với một số quan tướng ở Long giới, hắn đã từng cho người điều tra thì phát hiện gã là người chuyên trao đổi thông tin bí mật qua lại, kẻ này hắn khinh bỉ ra mặt: "Ta bận."

Ôn Ngọc liền xua tay: "Không phiền ngài đâu, Chỉ là.. Đế Long, ta muốn hỏi ngài một việc. Người.. người đó, ngài có người mình thương thật sao?"

Nguyệt Liên cong miệng, cuối cùng cũng đã đến lúc cắt đuôi rồi, hài hòa nói: "Thật ngại đã để ngươi nhìn thấy lúc nãy, cũng không giấu gì ngươi, đó chính là Vương hậu sắp cưới của ta."

Đôi mắt Ôn Ngọc mở tròn mang theo sự ngỡ ngàng, hắn cười như không cười mà nói: "Vậy thì thật mong rượu mừng của ngươi.. Nàng ấy chắc là một người cực kì tốt số."

Nguyệt Liên cười nói: "Ta lại thấy ta mới tốt số, Vương hậu là người tuyệt vời nhất trong lòng của ta."

Khóe môi Ôn Ngọc không cười được nữa, nét mặt hạ xuống rồi hành lễ mà nói: "Thật ra cũng chỉ tiện đường ghé thăm, không làm phiền nữa, Ôn Ngọc xin cáo từ"

Đợi Nguyệt Liên rời đi, ánh mắt đau thương của Ôn Ngọc chuyển dần sang căm phẫn, hắn vung tay đánh vào gốc cây khiến nó lõm sâu vào trong. Hắn liếc nhìn tên hậu vệ bên cạnh gằn từng chữ:

"Điều tra xem tên tiểu tiên thấp kém kia là ai, nếu không có trở ngại, giết luôn càng tốt. Đừng kéo dài thời gian tránh cản trở việc tốt của ta."