Ôn Ngọc từ ngày về Điểu tộc, thần trí điên loạn như có thứ gì đó sai khiến, lúc sợ hãi lúc giận dữ. Mới đây còn ra tay muốn giết Phi Yên công chúa của Thiên Cửu rồi bỏ trốn. Đúng là kiếp này khổ thân cho Ôn Diện, với tình hình như vậy e là một mình hắn khó chống cự được lâu, sợ sau này loạn càng thêm loạn, muốn quản cũng khó. Hi Hoa dạo bước trên tầng mây thứ ba, nhìn cảnh u ám của Điểu tộc, trong lòng có chút tiếc nuối cho một nơi đã từng hiên ngang đồ sộ giống như Thiên Cửu. Điểu binh ngày đêm tìm kiếm nhị hoàng tử Điểu tộc, đến cả lãnh địa cũng phong cấm chế. Bên ngoài nhìn vào cũng chẳng biết thâm sâu nội tình là gì, Hi Hoa thở ra dời chân bay đến Thiên Cửu.
Tuy nói cuộc chiến tiên ma rất ác liệt nhưng nhân gian hầu như phải được bao bọc kĩ lưỡng, mùa xuân qua đi phải đến mùa hạ nhưng với tình thế này e là Mão Nhật cũng khó phát sáng.
Thiên Đế ngồi ở án thư xem xét nội tình, cổng chiêm tinh chiếu rõ mọi cảnh quan trận chiến. Thấy Hi Hoa vào bái kiến liền nâng đôi mắt mệt mỏi lên gật đầu. Cổng thiên đạo thắp không ngừng nghỉ, hẳn là tu vi ngài cũng giảm không ít nhưng có lẽ đó là điều không quan trọng, so với tính toán của ngài thả một chút nhưng thu về được nhiều cũng không tồi.
"Đến nhận tội sao?"
Hi Hoa đúng thật là đến nhận tội, còn tội gì thì phải quay về một tháng trước kia, cái ngày mà Tịch Nhan khởi động trận pháp. Cùng Kỳ Đao mất khống chế mà tạo ra lốc xoáy ma khí càng quét hết một phần quân thiên tướng ở Vạn Trùng Sơn vì nó không cảm được liên kết với chủ nhân, cũng chính là ngày khổ sở nhất của Vạn Uyên khi Đồng Lô Hồng Liên tự ráp lại hoàn chỉnh phá nát một đỉnh của Côn Luân sơn. Cũng là ngày khổ sở nhất của tứ hải bát hoang mất đi một vị thần sư Thủy Thần, Long giới mất đi vị Đế Long. Đến khi tình thế loạn tàn, dưới ánh trời đỏ ngâu, ma khí tàn sát khắp nơi, Nguyệt Liên nắm chặt tay y truyền hết linh lực cho y, tự thân sa vào đạo quỷ, nối lại liên kết với Cùng Kỳ Đao. Tính mạng của Tam giới giây phút nguy cấp được bảo toàn, nhân gian mới trở về trạng thái yên ổn. Y nhớ ngày ấy, trước cơn lốc tàn sát của Cùng Kỳ Đao, y từng nói với hắn:
"Người sa vào đọa quỷ phải là ta."
Hắn chỉ cười tươi, bụi bặm khiến mặt hắn hơi đen nhưng không khiến hắn lo âu.
"Ngược lại, nếu là ta thì người cứu được ta ra khỏi đạo quỷ chỉ có mình ngươi."
Nhìn từng luồn linh lực xanh mướt nhập vào cơ thể, Hi Hoa như chết đi sống lại, tận cùng thống khổ nhìn người mình yêu một thân tràn ma khí, chỉ trong chớp mắt, bốn bàn tay buông ra. Thân hình Nguyệt Liên cuốn vào trong gió lốc, rốt cuộc cũng không thể nói thêm gì nữa. Y nhớ sau ngày tháng đó, cuộc sống y như mất đi ánh sáng, tim như ngàn vạn mũi tên xuyên qua, giống như linh hồn của y vỡ vụn theo từng giọt nước mắt rơi, nhưng khi nhìn một bức tâm thư Nguyệt Liên để lại, lại nhớ về câu nói của hắn, y phải cứu hắn ra ngoài, không ai được dành hắn khỏi tay y.
Nhìn ánh mắt ảm đạm của Thiên Đế. Hi Hoa quỳ xuống lạy ngài một cái, kiên định nói: "Thần đến để xin Thiên Đế, cho phép thần trở lại tòa thành."
"Vì Thủy Thần?"
"Thần muốn cứu hắn."
"Bằng cách nào?"
"Bằng mọi cách!"
Thiên Đế thở ra, đặt bút lông lên giá rồi đứng dậy từng bậc đi xuống: "Ngày đó Thủy Thần tự nguyện lấy mình cản Cùng Kỳ Đao, chính Xuân Thần sau đó ở giữa điện Lăng Tiêu nói ra hết sự thật. Lúc đó Lục giới mỗi người một ý kiến, riêng Xuân Thần lại im lặng. Đến bây giờ đã qua một tháng mới bắt đầu nói với trẫm. Rốt cuộc thần còn giấu trẫm điều gì nữa."
Hi Hoa nhìn đôi hài vàng trước mặt, bình tĩnh nói: "Thần cũng đã nói trước, Thủy Thần buộc mình phải liên kết thần thức với Cùng Kỳ Đao lỗi lớn nhất liên quan đến chuyện tư của thần và Hoa giới. Vậy nên sau một tháng, thần muốn tự thân đi cứu Thủy Thần, tạ lỗi với Long giới và tứ hải bát hoang."
Thiên đế nhìn vào cổng chiêm tinh, trầm giọng nói: "Từ ngày Thủy Thần đọa quỷ, thế chiến của chúng ta càng trở nên rối ren. Hầu như hơn phân nửa Vạn Trùng Sơn dưới sự lãnh đạo của Thủy Thần, bọn quỷ yêu đã chiếm gần hết. Bên ta mất một chiến thần, bên kia lại được hưởng thêm một vị quỷ vương."
"Nhưng mà, Xuân Thần có nghĩ đến chỉ trong một tháng đọa quỷ, Thủy Thần đã không còn là Thủy Thần nữa, hiên ngang đối đầu với chúng ta như kẻ thù. Vậy thần có nắm chắc trong tay cứu được hắn không. Khi mà đến cả Long giới cũng bị Thủy Thần đánh đến chật vật, buộc đại thống lĩnh phải phá bỏ tất cả lệnh bài của Thủy Thần tránh để lòng quân rối loạn."
Bàn tay Hi Hoa nắm chặt vạt áo, y biết chuyện đó, trong một tháng qua y đã cố tiếp cận Nguyệt Liên nhưng bên cạnh hắn còn có Tịch Nhan, gã là người hiểu biết, tiệt nhiên đối với Hi Hoa chính là không để y có cơ hội gặp Nguyệt Liên. Một bên là Nguyệt Liên, một bên là Đồng Lô Hồng Liên khiến Hi Hoa bị ép vào thế bí bách. Viên hồ thủy của Nguyệt Liên chỉ còn chút ánh sáng, người cũng không còn như xưa. Thất thần sư gần như bị thất thế, mọi chuyện quả nhiên được tính kĩ lưỡng.
"Có nghĩ hay không, nếu thần bỏ mạng dưới tay hắn?". Thiên Đế chợt hỏi, Hi Hoa đưa mắt nhìn lại cười nhạt: "Đã từng, nhưng không sợ."
Thiên Đế nghiêng đầu nhìn, lại thở ra bước đến vỗ nhẹ đầu Hi Hoa: "Trở về đi, không cần Thất thần sư, chỉ cần Côn Luân trấn định. Cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc."
Hi Hoa nhìn Thiên Đế, khóe mặt chợt đỏ lên, lại không khuất phục, khàn giọng nói: "Ta sẽ không để Thủy Thần một mình chịu tội. Nếu Thiên Đế thật sự nghĩ đến việc bãi bỏ Thủy Thần thậm chí là.. sẽ giết hắn, vậy thì từ nay cũng sẽ không còn Xuân Thần nữa. Xin ngài rút lại thánh chỉ, để ta trở về làm Hoa Thần của Hoa giới."
"Thần đang đe dọa trẫm."
"Chính ngài cũng đã nói, không cần thất thần sư nữa."
"Hi Hoa!"
Hi Hoa cúi người lạy Thiên Đế ba lạy, đáp: "Thần không bỏ mặc Nguyệt Liên được. Mong Thiên Đế mở lòng, bỏ cấm chế cho thần nhập tòa thành."
Thiên Đế nhíu mày, phất ống tay áo rời đi. Hi Hoa hành lễ rồi đứng dậy, đi đến điện Thủy Thần. Chủ nhân nơi này đã không còn, cảnh tượng thật ảm đạm. Nhìn hồ sen vẫn tươi tắn nở hoa, Hi Hoa lại thở dài. Bất giác từ trong tâm nhẩm thuật, một ánh sáng đúc lại, hiện lên thanh Cửu Long sáng lóa.
Ngày ấy Nguyệt Liên hắn để lại y thanh kiếm này. Đây là linh kiếm theo hắn đã hơn chín vạn năm, bây giờ giao lại cho y giữ gìn, cũng có nghĩa nó chỉ nên thuộc về nơi linh khí tràn trễ. Hi Hoa rút kiếm, Thân kiếm sáng bóng chiếu một nửa gương mặt y, y lại rũ mắt nói với nó:
"Ta nhớ chủ nhân của ngươi, ngươi có phải cũng nhớ hắn đúng không. Vậy sắp đến đây hãy cũng Song Đao, cùng ta đến gặp hắn, đem hắn trở về, chúng ta cùng đoàn tụ."
Bầu trời nơi Huyết Hàn Cung kia đều nhuốm màu đỏ rực và tia sét xanh lạ thường. Dưới một cung điện sa hoa tráng lệ, những quỷ tướng tổ chức ăn mừng náo nhiệt. Từ ngày quỷ vương xuất hiện, cầm trong tay Cùng Kỳ Đao càn quét bọn thần tiên kia mở rộng lãnh thổ khiến cho những quỷ yêu như chúng được thoải mái tung hoành, ăn uống no nê, thật khiến tâm trạng hiếu chiến của chúng càng sôi nổi.
"Lần tiếp chúng ta phải đánh lên Thiên Cửu. Từ trước đến nay Thiên Cửu một tay che trời, chỉ cần chiếm được nơi đó, chúng ta sẽ thống trị Đại giới."
"Đúng đó, thừa cơ hội cứ tiến lên."
Tịch Nhan ngồi ở bậc cao cười khinh bỉ, quả nhiên thật không có đầu óc. Tuy nói lợi thế bây giờ là phe mình nhưng ngay đến cả Hoa giới còn chưa chạm vào được thì nói gì đến Thiên Cửu. Gã đưa mắt nhìn xung quanh, lại chú ý tới Chiếm Viễn - một tâm một mực nhìn vào người đang rót rượu ở bản tọa trên cao. Gã lại khinh cười, tình ái khiến con người thay đổi, cũng bất chấp tất cả. Nghĩ lại thật đáng sợ.
Ở nơi cao nhất cũng là nơi trung tâm được đặt một bệ rồng to lớn, trên bàn vô số đồ ăn nhưng hình như không có dấu hiệu đụng đũa. Ôn Ngọc đứng một bên bệ rồng nâng bình rượu rót đầy ly ngọc, trên mặt không lộ biểu tình gì nâng ly rượu đưa cho người ngồi ở bệ rộng. Bên kia bệ rồng lại có một nam tử khác đang chậm rãi quạt cho hắn, dáng người nhỏ nhắn có chút xinh đẹp.
"Quân thượng! Ngài hôm nay không có cao hứng nha.."
Ly Thư mỉm cười, nhỏ giọng nói, từng cái phẩy quạt càng thêm nhịp nhàng. Nguyệt Liên lắc lư ly rượu, thở ra một hơi nhẹ. Hắn bây giờ thật khác, trên người không còn tiên khí mà là ma khí đầy lạnh lẽo. Nét mặt lạnh lùng, viền mắt không hiểu sao đã in đỏ lên, đến cả hai vảy rồng ở khóe mắt cũng không còn màu lam ánh kim nữa mà chuyển hẳn sang một màu đem bạc lãnh đạm, trên thân mang một bộ trường bào đỏ huyết thêu rồng đen, mũ ngọc huyền xuôi theo tóc rũ xuống nghiêm nghị. Hiện rõ ra khí chất quỷ vương, khiến người ta có cảm giác không dám lại gần và không dám nhìn quá lâu, sơ sẩy sẽ bị hắn bẻ gãy cổ, chết tức tưởi. Chiếm Viễn chậm rãi nói:
"Muốn bắt tướng thì phải giết ngựa của tướng. Vạn Uyên rất khôn khéo khi dùng Đồng Lô Hồng Liên làm lá chắn bề ngoài cho con ngựa đó. Thật sự chỉ có kẻ ngu ngốc mới tự ý đánh đến Thiên Cửu."
Bên dưới một mảnh im lặng, có người cả gan hỏi: "Vậy sắp tới chúng ta sẽ có thêm kế hoạch gì đây. Quỷ vương ngài hãy ra lệnh, chúng quỷ đây sẽ lập tức tiến đánh."
Không nghe tiếng đáp lại, Tịch Nhan chợt cười rồi đáp: "Đối mặt với lục giới, từng bước phải xác định kĩ lưỡng, sơ xuất một chút liền tự mình thiêu mình. Các ngươi chớ có hiếu thắng mà gây ra chuyện không hay."
Bên dưới lại một tràn gật gù. Nguyệt Liên liếc mắt qua một lượt rồi lại dừng ở ly rượu trên tay. Nếu như một trận chiến đại giới giống như cắt một miếng thịt thì không cần một tên lãnh đạo như hắn đứng ra chỉ đạo làm gì. Nhưng vốn dĩ trong đầu hắn đã suy nghĩ đến kế hoạch lâu dài, trước hết chính là chiếm Vạn Trùng Sơn chia cắt tam giới liên kết với nhau. Thứ hai chính là đánh vào nơi tiên đơn, dược phẩm quan trọng của chúng. Chỉ cần nắm trọn hai thứ này thôi cũng khiến Thiên Cửu đứng ngồi không yên. Hắn chợt cười, nhàn nhạt nói:
"Sắp tới, chúng ta sẽ chiếm phần còn lại của Vạn Trùng Sơn, các ngươi chuẩn bị đi."
Tiếng hò reo vui vẻ vang lên, chiếm Vạn Trùng Sơn chính là chiếm địa lợi, Quỷ vương thật hiểu ý bọn chúng. Trong cuộc vui sa hoa, chúng lại bàn chuyện đây đó, chuyện tương lai xa vời có thể hai tay ôm ấp mỹ nữ, lấy thần tiên làm kẻ hầu người hạ, vui sướng, giàu có, tam thê tứ thiếp. Nguyệt Liên uống ly rượu, không nghe câu tam thê tứ thiếp nhưng lại để ý câu mỹ nữ. Hắn chợt nhớ đến chuyện kì quái xảy ra với hắn gần đây.
Hầu như những lúc hắn ở một mình liền bắt gặp một tên thần thức luôn theo dõi hắn. Người này thoạt nhìn qua có khuôn mặt sắc sảo, hoa văn hồng tâm đỏ rực dưới làn da trắng, mắt phượng tím rất dịu dàng, trên người mang bộ bạch y thuần khiết. Dù ngày hay đêm, lúc hắn làm việc hay nghỉ ngơi, nam tử đó luôn đứng trong một góc tối nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn đã rất nhiều lần muốn bắt nam tử kia lại tra hỏi nhưng chỉ cần hắn có ý định, người kia liền biến mất. Đến ngay cả khi hắn động tay đánh về hướng người đó, nhưng cũng giống như đánh vào hư không. Cứ như vậy mà lặp lại hơn nữa tháng qua, Nguyệt Liên chợt nghĩ liệu hắn có phải bị một âm hồn bất tán hay một quỷ oan đeo bám hay không. Tên kia thần không ra thần, quỷ không ra quỷ, thật khiến hắn đau đầu.
Rời bữa tiệc, Nguyệt Liên trở về điện của mình nhìn bản đồ bày bố trước mặt, Ly Thư đi theo một bên vẫn đứng quạt cho hắn.
"Quân thượng, nhìn ngài có vẻ không tập trung lắm. Ngài có phải đang gặp vấn đề gì sao, ngài chỉ cần nói, Ly Thư sẽ giúp ngài."
Nguyệt Liên xoa thái dương, tất cả các tay tớ ở dưới trướng ai cũng có những tính toán riêng, Nguyệt Liên cũng không rảnh quản chúng. Chỉ có tên tiểu yêu Ly Thư này vô dụng nhất, toàn lực chạy theo hắn chỉ để làm chân sai vặt kiếm tiền thoát khỏi những chuỗi ngày ăn mày lục giới, coi như còn tạo chút lòng tin. Nguyệt Liên bước lên giá ném cho Ly Thư một cuộn giấy rồi nói: "Có biết kẻ đó là ai không?"
Ly Thư mở ra, hai mắt liền sáng trưng: "Biết nha!"
Nguyệt Liên gác chân lên bàn, có chút thoải mái mà hỏi: "Là ai? Một kẻ như thế nào?"
Ly Thư toang hớn hở nói nhưng lại thu liễm bước đến trải bước họa ra bàn: "Tuy họa có nét không hoàn hảo nhưng theo sự hiểu biết của Ly Thư, người này hết tám phần giống với Xuân Thần, vị này, là một Hiện thân của loài Mạn Đà la hoa, con trai của Hoa Mẫu Đế, Hoa Mẫu Đế chính là tiên tử được Nữ Oa nương nương nặn ra thay nàng quán xuyến mùa xuân của tứ hải bát hoang, Xuân Thần ấy xuất thân là điện hạ cao quý của Hoa giới, tuổi trẻ tài cao, đã từng cải tử hoàn sinh dưới Đồng Lô Hồng Liên. Cách đây không lâu trở thành Xuân Thần của tứ hải bát hoang."
Nguyệt Liên cầm bức họa nhìn, lại tự nói với mình: "Hắn là thần tiên, cần gì lại xuất hiện ở nơi này."
Ly Thư nghiêng đầu ngu ngơ nói: "Quân thượng nói gì thế. Thiên Cứu đã dùng cổng Thiên đạo khắc chế chúng tiên xâm nhập vào lãnh địa của chúng ta. Mà chúng ta nơi này đâu đâu cũng là cấm chế, làm sao có việc một thượng thần xuất hiện ở đây được, chắc là ngài nhận nhầm rồi. Trên thế gian này, người giống người là chuyện bình thường. À không, với Xuân thần thì ngài ấy có một không hai rồi. Chắc quân thượng gặp quỷ giả dạng."
Nguyệt Liên nhún vai, đưa bức họa lên ngọn lửa muốn đốt, dù thế nào hắn cũng chẳng quan tâm, kẻ đó hẳn là quỷ giả thần, muốn chọc tức hắn.
"Aa, Quân thượng đừng đốt.". Ly Thư vồ lên giật lại bức họa, dập dập lửa. Nguyệt Liên nhíu mày hỏi: "Ngươi như vậy là có ý gì?"
"Bức họa này ngài họa rất đẹp, ta muốn giữ nó, huống hồ người trong tranh này rất đẹp, nếu Ly Thư thành tâm cầu khẩn, hẳn sẽ xinh đẹp giống ngài ấy."
"Hoang tưởng!"
Nguyệt Liên lại tiếp tục xem bản đồ, Ly Thư cuộn tranh nhét vào ngực lại nói: "Vị Xuân Thần này, theo Ly Thư biết, ngài ấy chính là khắc tinh của các quỷ tướng dưới tay ngài, nên các quỷ tướng ấy rất ngán việc đụng mặt, nhưng đã đụng rồi thì nhất quyết ta sống ngươi chết."
Nguyệt Liên cười cợt: "Vậy sao, ta lại thấy hắn ra dáng yếu đuối, ngoài việc chăm hoa chăm cỏ ra lại chẳng làm được gì. Có lẽ phải tranh thủ một ngày đẹp trời bái kiến hắn, bắt hắn về cho các quỷ tướng xả hận."
Ly Thư bặm môi nói: "Không được nha.. So với tên Ôn Ngọc kia thì ngài ấy chính là một hình tượng thượng thần rất tốt. Ta đã từng chứng kiến ngài ấy tay không đuổi đánh một con rồng thần đến độ con rồng đó phải khóc thét quỳ gối xin hàng đó."
"Ngươi như vậy là sợ ta giống con rồng đó sao?"
Nguyệt Liên liếc mắt, Ly Thư vội lắc đầu: "Đương nhiên quân thượng tài giỏi đệ nhất đại giới, Ly Thư chỉ sợ đem ngài ấy về lỡ giống câu cõng rắn cắn gà nhà, quỷ tướng của ngài tiêu đời. Một mình ngài cũng rất khổ sở."
"Ngươi nói một câu nữa là kiếm xuyên cổ. Cút về phòng đi."
Nguyệt Liên chợt lớn tiếng, uy lực của hắn tự dưng bị một tên thần tiên đè bẹp liền muốn một kiếm xiên chết Ly Thư. Ly Thư vội vã cong chân chạy. Hắn ngã người ra ghế, cảm thấy có chút mệt mỏi, bỗng có một cơn gió thổi qua, Nguyệt Liên không nhìn cũng biết thần thức kia lại đến, hắn cũng không để ý nữa, chỉ phun ra câu ngắn gọn: "Chỉ cần sau này tìm được bản thể của ngươi, ta sẽ đem nó làm thức ăn cho trận Âm Dương Càn Khôn."
Nói xong hắn im lặng một chút, lại liếc mắt về phía cửa sổ, thần thần đã biến mất nhưng trên bệ cửa sổ có thứ gì đó. Nguyệt Liên bước đến cầm lấy, là một ngọc bội Mạn Đà La Hoa tràn đầy tiên khí, nếu nhớ không nhầm thì hắn đã vứt nó từ lâu rồi, hắn chán ghét cái thứ đầy tiên khí này. Nhưng hắn lại rảnh rỗi lật qua lật lại.
"Hừ.". Nguyệt Liên nhăn mặt ném nó vào một góc, cố ý để lại là muốn gây thương nhớ sao.
Hi Hoa thả người xuống Vạn Trùng Sơn, nhìn thiên binh bày bố trận, một chút kẽ hở cũng không có, xem ra Thiên Đế thật sự không cho y vào đó rồi. Tư Duệ nương nương cùng đại thống lĩnh đã gửi gắm Nguyệt Liên cho y, phụ thân và cữu cữu cũng đã chuẩn bị cho y rất nhiều thứ nhưng đến bước cuối cùng lại bị Thiên Đế cản trở. Hi Hoa đành tìm đến chỗ đóng quân của Phượng Minh ở tạm, đợi thời cơ mà lẻn vào trong.