Ngọc Bội Thái Tử Gia

Ngọc Bội Thái Tử Gia - Chương 23: Dày công vu oan




Edit: Niệm phu nhân

Sau khi tan học, Đặng ma ma phát hiện mình quên đồ, vì vậy phải vòng lại lấy.

Bà đi vào sân thông gian trong phát hiện ra Sở Cẩm Diệu còn ở đây.

“Tứ tiểu thư?” Đặng ma ma kinh ngạc.

“Tứ tiểu thư, đã học xong lâu rồi, sao ngài còn ở đây?”

Sở Cẩm Diệu khép sách lại, nói: “Hôm nay ma ma giảng rất hay, ta hiểu ra được rất nhiều, mọi thứ đều in sâu trong đầu, thật lâu cũng không thể bình tâm lại. Vì vậy, ta đành ở lại đây, đọc lại một lần nữa.”

Đặng ma ma tiến lên, cầm sách đọc những gì Sở Cẩm Diệu viết, kinh ngạc nói: “Tiểu thư đọc cả Tân Ngữ?”

“Không dám, ta rảnh rỗi chỉ lật xem một chút thôi.”

Đặng ma ma chỉ vào những chú giải trong sách: “Đây điều là tiểu thư viết sao?”

“Ta đọc qua có viết lại cho nhớ.”

Dường như Sở Cẩm Diệu hơi xấu hổ, gấp sách lại, đứng lên mỉm cười: “Để ma ma cười chê rồi.”

Đặng ma ma lắc đầu, cầm quyển sách của Sở Cẩm Diệu lên, lật xem. Trên sách chi chít những dòng ghi chú luận giải, hơn nữa sách đã cũ, vừa nhìn là biết thường xuyên mở xem. Thậm chí trên sách còn ghi mấy dòng cảm nhận. Đặng ma ma xem xong mới gật đầu cười nói: “Tứ tiểu thư làm lão nô rất kinh ngạc. Đây không phải là sách dùng khoa khảo, không ngờ Tứ tiểu thư lại đọc qua rồi. Tứ tiểu thư học cao hiểu rộng, thật làm lão nô hổ thẹn không bằng.”

“Không dám nhận, ma ma không cần nói như vậy.” Sở Cẩm Diệu xua tay cười: “Bình thường ta chỉ đọc chơi thôi, cũng không phải khảo thí gì cả, làm sao so bì được với các ca ca.”

“Tứ tiểu thư quá khiêm tốn rồi.”

Đặng ma ma nghe xong mỉm cười. Trước kia bà cũng từng nghe người khác ca ngợi Tứ tiểu thư có tài năng, hôm nay mới được chứng kiến tận mắt. Vì vậy bà thấy yêu mến tài năng vừa hiếu học còn khiêm nhường của tiểu thư này. Đặng ma ma ôn hòa hỏi tiếp: “Tứ tiểu thư, bây giờ cũng không còn sớm. Lão phu nhân bên đó đã dùng thiện rồi, sao không có người tới tìm ngài?”

Sở Cẩm Diệu cười khổ: “Ta là thân phận gì, sao lại có người tới tìm ta?”

Đặng ma ma lúc này mới bừng tỉnh, Tứ tiểu thư tuy rằng là có danh tiểu thư, nhưng thân phận thật sự lại không phải là tiểu thư Sở gia. Vị cô nương này cũng thật là đáng thương, đang êm đẹp sống mười ba năm, đột nhiên có một ngày có người nói với nàng. Nàng thật ra không phải thiên kim nhà này, thiên kim thật là một người khác. Đặng ma ma sinh lòng thương tiếc, là tài nữ mà con đường thật chông gai. Đặng ma ma càng suy nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, bà nói: “Tứ tiểu thư không cần tự hạ thấp mình như vậy, chỉ cần người có tài hoa, sớm hay muộn sẽ sáng lên. Cho dù minh châu phủ bụi trần, chỉ cần là minh châu, sẽ gặp được người biết thưởng thức mà thôi.”

“Tạ ma ma an ủi.” Sở Cẩm Diệu hành lễ với Đặng ma ma, nhưng nụ cười trên mặt lại không duy trì bao lâu đã trở nên sầu khổ ai oán.

“Ta hi vọng mình có thể tìm thấy được người biết thưởng thức tài năng như ma ma nói nhưng danh phận của ta rất xấu hổ, cứ danh không chính ngôn không thuận ở lại Hầu phủ. Chỉ sợ là chẳng chờ được Bá Nhạc(1) đến. Ta cũng không ngờ được, ta là nữ hài bị ôm nhầm đi, mấy năm nay quang minh chính đại chiếm lấy thân phận của người khác. Hầu phủ chấp nhận thu lưu ta đã là đại ân đại đức, còn nhiều hơn nữa ta thật không dám cầu. Bây giờ cũng chỉ biết trách vài câu không nên, ai biết được ta vừa khi sinh ra đã phạm lỗi như này. Ta còn cảm thấy chỉ cần mình an thân, ở yên một chỗ học tập cho tốt là được rồi. Đáng tiếc, vẫn là ta hy vọng quá xa vời.”

(1)Bá Nhạc: Dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng nhân tài.

Nghe vậy, Đặng ma ma nhíu mày: “Tứ tiểu thư, người nói là Ngũ tiểu thư nhắm vào người?”

Sở Cẩm Diệu cúi đầu im lặng. Lát sau, nét mặt nàng ta hiện lên vẻ tang thương, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ma ma đừng nói nữa, nàng ấy không thích nghe lời như vậy. Vốn là ta đoạt đồ của người ta, nàng ấy ở bên ngoài trưởng thành cơ cực, trở về khó chịu với ta là điều đương nhiên. Tổ mẫu và phụ thân có lòng muốn bồi thường nàng, ta lại không phải là tiểu thư Sở gia chân chính, sao có thể nói khuê nữ người ta một câu không phải. Bọn họ đồng ý thu dưỡng ta đã là tốt lắm rồi. Dù sao đây cũng là chuyện nhỏ, nhịn một chút là được.”

Đặng ma ma thở dài, Tứ tiểu thư vốn là thiên chi kiều nữ, đột nhiên giờ báo cho nàng ta biết thật ra mình là nữ nhi nhà nông, thân phận thay đổi lớn như vậy, đâu có cô nương nào chịu nổi? Đấy là còn chưa nói tới việc Tứ tiểu thư phải đối mặt với những người từng làm tỷ muội và người dưới. Chỉ sợ sau khi rõ thân phận của nàng, họ càng lơ là nàng ta đi. Vốn Đặng ma ma chỉ cảm thấy Tứ tiểu thư văn nhã lại có tài năng, đâu ngờ được nàng ta phải sống lén lút thế này.

Đặng ma ma sinh lòng thương cảm nhưng chỉ có thể nói: “Tiểu thư không cần oán trách, về sau mọi chuyện sẽ tốt.”

“Hy vọng vậy.” Sở Cẩm Diệu chua xót mỉm cười, rồi lại thở dài: “Cũng không biết là, Hầu phủ nhà này có thể giữ ta bao lâu. Dù sao thân phận ta như bèo trôi, chẳng đáng là bao.”

Đặng ma ma không biết nói sao nữa, bà cũng cảm thấy Tứ tiểu thư không thể ở Hầu phủ lâu dài được. Nhưng mà thư đồng là chuyện của Vương phủ, không phải chuyện bà có thể tự quyết được. Đặng ma ma cảm thấy có thể tìm được giúp huyện chủ một cô nương có tài lại hiếu học thì thật tốt, nhưng vương phi và lão phu nhân còn chưa gật đầu đâu. Nếu đây là chuyện Đặng ma ma quyết định, bà còn có thể an ủi Sở Cẩm Diệu vài câu, nhưng mà bà không thể, cũng không được để Sở Cẩm Diệu quá hi vọng. Đặng ma ma đành nói: “Tiểu thư yên tâm, ngày sau nhất định sẽ có người quý trọng người, vui vẻ cưới ngài về nhà.”

Sở Cẩm Diệu nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn lời chúc của ma ma.”

Nàng ta ngưng khóc, giả vờ mạnh mẽ cố mỉm cười, dáng vẻ này càng làm cho người khác đau lòng hơn. Sở Cẩm Diệu vờ như không biết, nói tiếp: “Ta cảm thấy ta và ma ma rất có duyên, lần đầu tiên thấy ma ma ta đã thích ngài rồi, chỉ là không dám nói ra, sợ ngài nghĩ ta nịnh nọt. Ta có một quyển thơ trước kia viết, có thể tặng ngài làm lễ gặp mặt không?”

Đặng ma ma hơi chần chừ: “Đấy là tập thơ của tiểu thư, như vậy sao được.”

Sở Cẩm Dao thấy Đặng ma ma định từ chối, nhanh nhảu đáp: “Ma ma đừng từ chối, đó là tâm ý của ta mà thôi. Lần này từ biệt, chỉ sợ sau này khó gặp lại. Ta tặng ma ma tập thơ này, cũng coi như tâm nguyện của ta viên mãn rồi.”

Thấy Sở Cẩm Diệu nói như vậy, Đặng ma ma đành phải đáp ứng: “Được, vậy lão nô đành nhận vậy.”

Sở Cẩm Diệu rút quyển thơ từ bên dưới sách vở ra, cầm tay đưa cho Đặng ma ma. Đặng ma ma tiện tay lật vài tờ, bỗng nhiên thấy Sở Cẩm Diệu ‘a’ một tiếng. Đặng ma ma ngẩng đầu: “Có chuyện gì sao tiểu thư?”

“Ma ma, ta suýt quên mất, trong này còn có mấy bài của ca ca ta. Nếu chỉ có mình ta viết, ta có thể tặng người. Nhưng bên trong còn có thơ của nhị ca ta, không thể đưa ngài bây giờ được. Nếu không thì thế này, hôm nay ta về sao lại thêm một bản, ngày mai đưa cho ma ma được không?”

Đặng ma ma cười: “Được chứ, đây là điều tất nhiên.”

Đặng ma ma nói xong, nhịn không được mà bổ sung: “Tứ tiểu thư không cần gấp đâu, buổi trưa ngày mai chúng ta mới đi, người cứ chậm rãi sao chép vẫn còn kịp, không thể vì chuyện này mà không ngủ được.”

“Ta biết rồi.”

Sở Cẩm Diệu cong môi cười. Trong lúc nàng ta và Đặng ma ma nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng nói: “Tứ muội muội, muội đâu rồi?”

Sở Cẩm Diệu hơi hoảng hốt, sao lại có người đến đây? Nhưng Đặng ma ma còn ở đây, Sở Cẩm Diệu không thể không trả lời, đành phải mỉm cười miễn cưỡng đáp: “Muội ở đây.”

Tam tiểu thư Sở Cẩm Thiền vừa đến, đã thấy Sở Cẩm Diệu đang đứng cùng Đặng ma ma, dường như đã nói gì rất lâu rồi. Thấy vậy, đôi mắt nàng lóe sáng, trong lòng thầm mắng nhưng bên ngoài lại bật cười: “Tứ muội muội, sao muội lại ở đây? Để tỷ tìm lâu quá.”

Sở Cẩm Diệu xấu hổ mỉm cười, không định trả lời Tam tiểu thư, đành phải chuyển chủ đề: “Bây giờ không còn sớm nữa, muội dẫn Đặng ma ma ra ngoài vậy, không chậm trễ giờ ăn của ma ma.”

Tam tiểu thư thì không chịu buông tha, cứ lôi kéo Đặng ma ma nói chuyện. Sở Cẩm Diệu sợ Tam tiểu thư làm hỏng việc của mình. Khó khăn lắm mới làm Đặng ma ma có ấn tượng tốt với mình, đừng để Tam tiểu thư này làm hỏng việc mới phải. Sở Cẩm Diệu lén cầm ống tay áo của Tam tiểu thư, dùng ánh mắt uy hiếp.

“Tam tỷ, chúng ta mau về thôi, kẻo tổ mẫu tới tìm.”

Tam tiểu thư thầm cười lạnh trong lòng, trả lời: “Tổ mẫu còn có Đại tỷ và Ngũ muội muội, sao mà nhớ tới chúng ta được?”

Đặng ma ma nghe xong, hỏi: “Ngũ tiểu thư rất được sủng ái?”

Nhắc đến Sở Cẩm Dao, Tam tiểu thư và Sở Cẩm Diệu đứng cùng chiến tuyến. Hai người âm thầm liếc nhau rồi nói: “Đúng vậy, tổ mẫu cảm thấy muội ấy thiệt thòi, nên đối xử với muội ấy rất tốt. Chúng ta cũng chỉ có thể nhịn mà thôi, đáng tiếc là muội ấy luôn nhằm vào Tứ muội muội.”

Sở Cẩm Diệu đợi Tam tiểu thư nói xong mới vờ cắt ngang: “Tam tỷ đừng nói nữa, để ma ma chê cười rồi.”

Đặng ma ma trong lòng hiểu rõ, nói tiếp: “Sắp truyền thiện, hai vị tiểu thư mau về đi thôi.”

Tam tiểu thư và Sở Cẩm Diệu đồng loạt hành lễ, đợi Đặng ma ma đi xa dần. Sau khi không nghe thấy giọng nói nữa, Tam tiểu thư mới đẩy tay Sở Cẩm Diệu ra, cười lạnh: “Tứ muội muội quả nhiên có nhiều thủ đoạn nha, chúng ta đã bàn kết minh, vậy mà cuối cùng muội lại trốn ta đến tìm Đặng ma ma gây ấn tượng.”

“Bản lĩnh mỗi người thôi.”

Sở Cẩm Diệu cất thơ của mình đi, đâu còn dáng vẻ đáng thương như ban nãy nữa. Nàng ta lười quản Tam tiểu thư, quay người muốn rời đi. Tam tiểu thư thấy đồ Sở Cẩm Diệu cầm trong tay, vội vàng giật lấy.

“Đây là gì? Có phải muội trộm viết cho thế tử không?”

Sở Cẩm Diệu cảm thấy Tam tiểu thư thật không nói lý lẽ. Nàng ta có thân phận gì? Sao có thể trộm viết thơ cho thế tử, làm chuyện không có mặt mũi bậc này? Nàng ta cầm chặt tập thơ, mãi không chịu thả tay. Đây là tập thơ nàng ta muốn tặng Đặng ma ma, để ma ma đến vương phủ rồi đưa ra trước mặt vương phi, làm sao có thể để bị cướp đi được. Tam tiểu thư thấy Sở Cẩm Diệu sống chết không chịu buông tay, càng cảm thấy đây nhất định là thơ tình. Sở Cẩm Diệu muốn trước mặt nàng, câu dẫn thế tử! Tam tiểu thư càng dùng lực kéo mạnh, xoẹt một tiếng, tập thơ bị hai người kéo rách thành hai nửa.

Tập thơ bị rách khiến Sở Cẩm Diệu theo quán tính lùi lại vài bước, sau khi định thần lại thấy thơ mà mình cố gắng chọn thật kĩ đã bị xé bỏ.

Sở Cẩm Diệu không kiềm chế được cơn giận, quát: “Sở Cẩm Thiền, ngươi làm gì vậy?”

Tam tiểu thư cũng vừa hồi thần, đừng vững lại thấy tập thơ bị xé chỉ khinh thường nói: “Thì ra là thơ u buồn này nọ, sao không nói sớm ra, ai thèm xem chứ.”

Sở Cẩm Diệu tức đến phát run, mà Tam tiểu thư làm như không có chuyện gì cả, lạnh nhạt nói: “Ngươi đừng làm bộ dáng này cho ta xem, ta biết ngươi có tính cách gì. Vô ích thôi. Bị xé cũng không phải là chữ của ngươi, ngươi nhất định có sao lại một phần, chẳng có tổn thất gì cả.”

“Ngươi…”

Sở Cẩm Diệu tức đến tay phát run. Thật đúng như câu ác nhân có ác nhân trị. Sở Cẩm Diệu vừa rồi còn trăm phương ngàn kế chửi bới Sở Cẩm Dao, hiện tại bị Tam tiểu thư mắng lại. Tam tiểu thư còn tiếp tục: “Ai bảo ngươi ăn mảnh, đáng lắm. Nếu không phải Sở Cẩm Dao lớn lên quá đẹp, tam phòng không phải đèn cạn dầu thì ai muốn kết mình với ngươi chứ?”

Sở Cẩm Diệu biết mình có tức giận với Tam tiểu thư cũng vô dụng, đây là một người không biết xấu hổ. Nghe thấy tên của Sở Cẩm Dao, trong đầu nàng ta hiện lên một ý tưởng: “Ngươi vừa mới nhắc đến Sở Cẩm Dao?”

***

Sau giờ cơm trưa, Sở Cẩm Dao ngồi dưới mái hiên viết chữ. Nàng mới viết được một hồi, đã nghe thấy tiếng ồn ào không dứt. Nha hoàn nói, là thế tử Hoàng Lăng đến thỉnh an lão phu nhân.

Sở Cẩm Dao ngẫm nghĩ rồi nói: “Mấy người cô mẫu ngày mai phải đi rồi, hôm nay thế tử đến thỉnh an lão phu nhân, thật là lễ nghĩa chu toàn.”

“Hắn lúc nào cũng như vậy.”

Tần Nghi không để ý lắm, hắn gặp Lâm Hi Viễn vài lần, biết rõ tính cách người này. Mà Sở Cẩm Dao nghe xong lại giật mình, tròng mắt đảo quanh ngó trước nhìn sau mấy người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói nhỏ chút, xung quanh có người đó.”

Sở Cẩm Dao có thể nghe thấy tiếng Tần Nghi, hiển nhiên người khác cũng có thể, nên những lúc bình thường họ đều thật cẩn thận. Gần đây không biết Tần Nghi làm sao, bên ngoài luôn không kìm chế được mà trò chuyện với nàng. Sở Cẩm Dao cảm thấy có lẽ là hắn gần đây quá thoải mải, tính cách cũng thay đổi, không còn cẩn thận như trước nữa.

Tần Nghi quả nhiên không nghe khuyên giải, chỉ có người khác tránh hắn, làm gì có chuyện hắn tránh người khác cơ chứ. Sở Cẩm Dao cũng hết cách, chỉ có thể cúi đầu viết chữ.

Sở Cẩm Dao gặp Lâm Hi Viễn trong tình thế rất đáng sợ, nàng không tuân lễ giáo còn bị Lâm Hi Viễn nhìn thấy, nên gần đây nàng luôn tránh mặt Lâm Hi Viễn, có thỉnh an cũng sẽ né đi. Cũng may Lâm Hi Viễn phải về rồi, sau này cũng không biết ngày nào mới gặp lại. Lịch sử đen tối của nàng cũng không còn ai biết nữa, Sở Cẩm Dao cảm thấy cả người đều vui sướng. Nhưng mà ta không thấy núi, núi vẫn thấy ta. Sở Cẩm Dao đang trốn dưới mái hiên, đã nghe thấy tiếng cười từ xa đến gần. Sở Cẩm Dao ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy Lâm Hi Viễn mang theo người xốc lên mành của mái hiên, cười cười đi vào.

“Ngũ muội muội, sao muội lại trốn ở đây?”

Sở Cẩm Dao cảm thấy rất buồn bực, không muốn nói chuyện chút nào. Lâm Hi Viễn trước giờ ở đâu, thì đều là tâm điểm chú ý. Lâm Hi Viễn đi vào mái hiên, chỉ vài phút sau đã thấy mấy cô nương Lâm gia và Lâm Hi Ninh, còn có mấy vị tiểu thư Sở gia đều vào theo.

Mái hiên ồn ào nhốn nháo, còn viết chữ gì nữa chứ. Sở Cẩm Dao buồn bã mà cất tập đi, miễn cưỡng mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Tất cả mọi người đều vây quanh Lâm Hi Viễn, Sở Cẩm Dao chẳng mấy chốc mà bị quăng một bên. Lấy Lâm Hi Viễn làm trung tâm, nhiều người như vậy mà hắn còn không quên Sở Cẩm Dao còn chưa trả lời hắn. Hắn mới mỉm cười nhìn Sở Cẩm Dao.

“À, tự nhiên Ngũ muội muội lại bị đẩy đi xa như vậy. Nói tới nói lui vẫn là ta không đúng, Ngũ muội muội ở dưới mái hiên một mình an tĩnh, là ta quấy rầy yên tĩnh của muội, biểu muội sẽ không oán trách ta chứ?”

Có. Sở Cẩm Dao trong lòng thầm mắng hắn, nhưng trên mặt chỉ mỉm cười: “Làm sao vậy được, thế tử khách sáo rồi.”

Lâm Hi Viễn thấy biểu tình của Sở Cẩm Dao, cũng biết nha đầu này dối lòng. Hắn càng cảm thấy buồn cười, nói thêm: “Vừa rồi còn chưa hỏi xong, biểu muội ở đây làm gì vậy?”

Các cô nương thấy Lâm Hi Viễn tự mình chủ động nói chuyện với Sở Cẩm Dao mà còn nói với mình nàng, đều âm thầm buồn bực vặn khăn tay. Sở Cẩm Dao biết mình đã không thể nào yên tĩnh nữa, thở dài: “Muội đang chép sách thôi.”

“Chép sách?”

Lâm Hi Viễn không nghĩ đến việc này: “Ra biểu muội chăm chỉ như vậy, là ta quấy rầy muội rồi. Mong muội chớ trách.”

Lâm Hi Viễn nói xong còn duỗi tay làm thành cái ấp, Sở Cẩm Dao vội vàng tránh đi. Mấy cô nương khác ăn giấm nhiều hơn, liên tục nói chuyện để di dời lực chú ý của Lâm Hi Viễn.

“Biểu ca, hôm nay ma ma giảng muội có đôi chỗ không hiểu, huynh có thể dạy muội không?”

Lâm Hi Viễn bị vây quanh không thể thoát ra. Sở Cẩm Diệu lặng yên liếc nhìn Sở Cẩm Dao, trên miệng hiện một nụ cười lạnh. Nàng rất nhanh bình thản trở lại, rồi nói tiếp: “Vừa hay muội cũng muốn viết vài thứ. Mang một án thư đến đây, ta cũng muốn ở đây viết chữ.”

Các cô nương vừa nghe, nhốn nháo nói: “Ta cũng muốn.”