Cố Hiểu Mộng vùi đầu trước ngực Lý Ninh Ngọc, khóc không một tiếng vang. Mặc dù đau lòng đến mức không thể kiềm chế, nhưng lại không muốn cho Lý Ninh Ngọc nhìn thấy, nắm chặt chiếc chăn trước mặt, tay còn lại nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Lý Ninh Ngọc. Trán Lý Ninh Ngọc đổ đầy mồ hôi, thân thể không thể kiềm chế cơn run rẩy, nhưng vẫn luôn cắn chặt môi, không phát ra chút tiếng động. Hai người trong khoảnh khắc này lại giống nhau một cách kỳ lạ, sự kìm nén vô thức kia luôn như có như không bảo vệ cho đối phương.
Người này sợ người kia sẽ đau lòng, cho nên thà tự tổn thương bản thân... Qua một lúc lâu, Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn sót lại nước mắt.
Nhìn thấy mặc dù tình hình của Lý Ninh Ngọc đã có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng trong lòng vẫn còn lo nghĩ. Không được, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Cầu Trang, nhưng bây giờ vẫn chưa đoán ra được Takahashi Reiko có ý gì, chỉ có thể đợi Lý Ninh Ngọc tỉnh lại.
Cố Hiểu Mộng cởi áo khoác, nằm bên cạnh Lý Ninh Ngọc, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Nàng cũng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng lại lo lắng cho Lý Ninh Ngọc. Nàng giơ tay hướng về phía Lý Ninh Ngọc, hơi kéo cô lại. Dường như Lý Ninh Ngọc cũng cảm nhận được Cố Hiểu Mộng, nhích vào lòng Cố Hiểu Mộng một chút. Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc nhíu mày, nàng chầm chậm sờ lên... Chị Ngọc, đừng bệnh mà, được không? Chăm chú ngắm nhìn, nàng biết như vậy là không tốt, nhưng nàng thực sự rất sợ hãi, khẽ dùng tay kiểm tra hơi thở của Lý Ninh Ngọc, cảm nhận được hơi thở của cô, cả người Cố Hiểu Mộng đều buông lỏng. Thật tốt... Rồi nàng lại ôm lấy Lý Ninh Ngọc, nhắm mắt lại.
Màn đêm yên tĩnh, cả Cầu Trang bởi vì hoang tàn mà lộ ra dáng vẻ hiu quạnh. Những tên binh lính Nhật Bản xung quanh giống như những vệ sĩ tấp nập, khiến cho người ta không rét mà run. Căn phòng của mỗi người đèn đuốc sáng trưng, cho người ta được chút ánh sáng le lói.
Phòng của Lý Đàm.
Lý Đàm cầm một quyển sách, khêu đèn ngồi đọc: "Con người sống trên đời thì đừng rung động, nếu không thì sẽ làm liều..." Uống một hớp trà, như có điều suy nghĩ nhìn về phía căn phòng của Tống Lăng, hơi nhíu mày: "Quy viên chính phương, lạc tử vô hối..."
Phòng của Tống Lăng.
Tống Lăng tiếp tục đánh cờ, mỗi nước đi đều vô cùng nghiêm túc, hương trà phảng phất bốn phía: "Lão hồ ly..."
Phòng của Takahashi Reiko.
"Cho tôi một khẩu súng..." Takahashi Reiko ra hiệu.
"Tiểu thư..." Thượng tá Nhật Bản không đồng ý.
"Lấy hết đạn ra, để lại một viên!" Từ đầu đến cuối, Takahashi Reiko luôn duy trì nụ cười.
"Hả?" Thượng tá Nhật Bản khó hiểu.
"Tôi cũng sợ chết mà!" Takahashi Reiko trêu đùa: "Sợ Cố Hiểu Mộng không thu tay được, cho nên cứ chừa lại một chút đường lui vậy!"
"Tiểu thư, như vậy quá nguy hiểm..." Mặc dù không biết Takahashi Reiko muốn làm gì, nhưng phụ nữ vẫn không nên cầm súng.
"Nguy hiểm?" Takahashi Reiko nhìn chằm chằm tên gia thần trước mặt: "Bây giờ, ở nơi này, tôi là người nguy hiểm nhất!"
"Tiểu thư, cô ta không phải là Tamako tiểu thư. Người không cần tự uất ức bản thân như vậy đâu..."
"Uất ức? Nếu như Cố Hiểu Mộng thực sự dám nổ súng, cũng không tính là uất ức..." Takahashi Reiko vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy có chút đắc ý.
Sáng tinh mơ, ánh nắng len lỏi vào Cầu Trang, có chút ấm áp. Trên bàn, chỉ có một mình Takahashi Reiko đang ngồi dùng bữa sáng, những người khác vẫn chưa xuống đến. Takahashi Reiko cũng không để ý lắm, cô đang âm thầm chờ đợi một người, bởi vì cô biết chắc chắn Cố Hiểu Mộng sẽ xuống đây. Quả nhiên, Cố Hiểu Mộng mặc quân phục, yên lặng đi xuống. Sao nàng ta có thể nhẫn tâm để cho Lý Ninh Ngọc đang bị bệnh không ăn không uống.
"Cố thủ trưởng, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
"..." Cố Hiểu Mộng cũng không muốn quan tâm Takahashi Reiko, đi đến trước bàn ăn, nhìn bữa sáng phong phú, nhưng cây súng trên bàn lại lộ ra vẻ đột ngột. Con ngươi của Cố Hiểu Mộng hơi co rút lại, nhưng lại lập tức khôi phục tình trạng bình thường. Takahashi Reiko muốn làm gì?
"Thế nào, Cố thủ trưởng không muốn để ý đến tôi à?"
"Tiểu thư Reiko, nếu như Thẩm Dật Chi là người tiết lộ bí mật rồi thì chừng nào chúng tôi mới có thể ra khỏi Cầu Trang đây? Sức khỏe của chị Ngọc cần phải tìm bác sĩ!" Sắc mặt của Cố Hiểu Mộng cũng không tốt. Tối qua, Lý Ninh Ngọc ngủ không hề yên ổn, cứ luôn giật mình choàng tỉnh, cũng may, khi Lý Ninh Ngọc ôm nàng thì mới dần dần bình tĩnh lại, nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn vô cùng lo lắng.
"Cô không muốn biết tại sao Lý thượng tá lại trở thành như thế này sao?" Takahashi Reiko hỏi lại.
"Cô chịu nói à?"
"Tại sao lại không chứ, chỉ cần Cố thủ trưởng muốn biết!" Takahashi Reiko khẽ cười một tiếng, vô cùng đắc ý. Rốt cuộc, quyền chủ động vẫn nằm trên tay mình, giống như chuyện Tổng Tư lệnh tiết lộ bí mật đã qua rồi.
"Vậy làm phiền tiểu thư Reiko cho biết." Cố Hiểu Mộng kéo ghế ra, ngồi xuống. Nàng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, rất muốn biết.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là tôi đã nói với Lý Ninh Ngọc. Thẩm Dật Chi làm lộ bí mật mà chết. Tôi muốn treo cô ta ở thành Hàng Châu ba ngày thị chúng, cảnh cáo những gián điệp khác."
Chỉ vậy thôi sao? Lý Ninh Ngọc vì Thẩm Dật Chi mà bị bệnh? Không thể nào...Cố Hiểu Mộng nhìn Takahashi Reiko, ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
"Cô và Lý Ninh Ngọc đều là công thần. Cô lại tự tay giết chết Thẩm Dật Chi, cho nên tôi muốn phát thông báo, nói với toàn bộ người trong thành Hàng Châu về chiến công của hai người, đồng thời còn muốn thăng quân hàm cho hai người." Cố Hiểu Mộng nghe đến chỗ này, mày nhíu lại, có vẻ đã hiểu ra được chuyện gì đó... Lý Ninh Ngọc sao có thể dồng ý. Đây là tội danh phản quốc, cứ thế nhẹ nhàng bị Takahashi Reiko đẩy lên mình nàng và Lý Ninh Ngọc.
"Tiểu thư Reiko, tôi muốn Thẩm Dật Chi nói cho tôi biết cô ta đã truyền lại tin tức như thế nào, cho nên mới lỡ tay giết chết cô ta. Vậy thì cũng thôi đi, Lý Ninh Ngọc chẳng làm gì cả, cô làm như vậy là thật lòng muốn lấy mạng chị ấy rồi!" Cố Hiểu Mộng phẫn nộ, có chút đứng ngồi không yên... Takahashi Reiko không ngờ phản ứng của Có Hiểu Mộng lại đến nhanh như vậy. Nhìn dáng vẻ của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc không tiếc bản thân để bảo vệ cho đối phương, cô ta khẽ thở dài, chợt mất đi hứng thú trêu đùa lúc nãy.
"Thì sao? Tôi cho hai người thăng quan tiến chức, không tốt sao?"
"Bốp..." Cố Hiểu Mộng đập bàn: "Takahashi Reiko, cô đừng quá đáng. Chúng tôi không phải con cờ trong tay cô, mặc cô tùy ý bài bố!"
"Cố Hiểu Mộng, thế nào, cô cảm thấy Cầu Trang lúc này, cô vẫn còn có quyền tự chủ à?"
"Dù trời có sập thì Cố Hiểu Mộng tôi còn chẳng sợ. Takahashi Reiko cô cho rằng cô có thể làm khó dễ được tôi sao?"
"Ha ha, Cố thủ trưởng thật can đảm. Nhưng mà, với tính cách lỗ mãng này của cô, khó trách Lý thượng tá không cho cô ra mặt, xém chút nữa đã quỳ gối cầu xin tôi rồi..."
"Cầu xin?" Lần này triệt để kích nổ điểm bùng nổ của Cố Hiểu Mộng. Nàng chạy thẳng đến trước mặt Takahashi Reiko, một cước đá văng chiếc ghế của Takahashi Reiko, phẫn nộ cầm thấy cây súng trên bàn, nhưng lại hơi ngây người.
"Takahashi Reiko, cô tự tìm chết..."
"Ha ha... cô muốn giết tôi à?"
"Giết cô thì làm sao. Cố Hiểu Mộng tôi chưa từng tiếc cái mạng này." Cố Hiểu Mộng một khi phát điên thì thực sự sẽ không muốn sống nữa. Trong một năm trời không có Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng đã tập thành thói quen không kiêng nể, tùy ý bộc phát lửa giận trong lòng mình. Người nàng nâng niu trong lòng, sao có thể chịu loại nhục nhã này được.
"..." Thẳng tay nổ súng, quả nhiên bên trong không có đạn. Cố Hiểu Mộng có chút thản nhiên, ném khẩu súng lên bàn.
"Takahashi Reiko, cô nằm mơ đi... Chị Ngọc, sẽ không quỳ xuống cầu xin cô. Niềm kiêu hãnh của chị ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống, đừng cầm loại súng như thế này đến chọc giận tôi..."
Xém chút nữa, cô ta nói xém chút nữa... Vậy chính là vẫn chưa, nhất định vẫn chưa.
"Cô cũng hiểu cô ấy lắm."
Nghe thấy Takahashi Reiko nói, Cố Hiểu Mộng bất giác thở phào một hơi. Nàng sợ!
Cố Hiểu Mộng làm gì có khí phách đó, với sự am hiểu của nàng đối với Lý Ninh Ngọc, sợ là chuyện gì chị ấy cũng có thể làm ra được! Đó là niềm kiêu hãnh chị ấy xem như sinh mệnh, tại sao lại có thể vì nàng... Nàng không muốn! May quá.
"Nhưng mà Cố Hiểu Mộng, tôi và cô đều hiểu rõ. Thẩm Dật Chi vì cô mà mất mạng, trong lòng cô có cô ta... Với sự kiêu ngạo của cô ấy, e rằng cũng không thể dễ dàng tha thứ đâu!"
"Tôi không có..." Sao nàng có thể thích Thẩm Dật Chi?
"Nhưng mà cô ấy tin là cô có. Nếu không thì sao nhịp tim lại đột nhiên đập nhanh như vậy chứ..."
Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống, hóa ra cuối cùng vẫn là vì nàng.
"Cố Hiểu Mộng, cô có từng nghĩ đến, cô ấy vì cô mà không tiếc từ bỏ tôn nghiêm, thậm chí cả mạng sống của mình. Trong khoảng thời gian quen biết, cô ấy vẫn luôn che chở cho cô. Cô vẫn luôn được cô ấy bảo vệ. Cô hoàn toàn không có tư cách ở bên cạnh cô ấy. Cô không thể bảo vệ cho cô ấy, không thể cho cô ấy sự an toàn mà cô ấy muốn! Hai người không hợp."
"..." Cố Hiểu Mộng không nói gì. Thời gian dần trôi qua, khiến cho đầu óc của nàng bắt đầu tỉnh táo. Nàng và Takahashi Reiko rất giống nhau, có gia thế ưu việt, được hưởng những thứ trên đời này ít ai được hưởng, có bối cảnh không ai muốn trêu chọc, thậm chí đối với đồ vật của mình cũng tùy ý chiếm đoạt. Bây giờ, ngay cả người được nhìn trúng cũng giống nhau.
"Takahashi Reiko, cô không hiểu."
"Hả?"
"Cố Hiểu Mộng tôi thiếu nợ Lý Ninh Ngọc, nợ mạng sống, nợ tình cảm. Vậy thì sao chứ! Tôi thích chị ấy che chở cho tôi. Tôi chưa từng nghi ngờ tình cảm của mình dành cho chị ấy. Tại sao tôi phải tự ti vì chị ấy ưu tú chứ? Chị ấy cứu tôi, là vì yêu tôi, tôi rất vui... Chị ấy không tin tôi... Là vì tôi chưa nói chuyện rõ ràng, trách tôi! Nhưng chúng tôi phải ở bên nhau, chị ấy vốn dĩ vì lớn hơn tôi, cho nên cảm thấy thiếu nợ tôi. Bởi vì cái tiếng xấu đã gả nhiều lần của bản thân mà không muốn tôi bị người khác bàn tán. Takahashi Reiko, tôi và Lý Ninh Ngọc vốn cũng chẳng phải người trong sạch gì, nhưng tình cảm chính là chuyện cả hai người thiếu nợ lẫn nhau. Chỉ cần tôi không buông tay, kiếp này, kiếp sau... Chị ấy đều là của tôi! Còn tôi, nhất quyết không buông tay..."
Tình cảm của Cố Hiểu Mộng dành cho Lý Ninh Ngọc mãi mãi đều giống như tính cách của nàng, dũng cảm tiến về phía trước, không chút lùi bước. Còn Lý Ninh Ngọc vì nguyên nhân bản thân, luôn mang theo rất nhiều lo lắng, thậm chí vì bảo vệ cho Cố Hiểu Mộng mà làm tổn thương bản thân, vì thế đã lùi đến mức chẳng còn đường lui. Mặc dù như vậy, nếu Lý Ninh Ngọc lui một bước, Cố Hiểu Mộng sẽ tiến đến một bước! Như vậy, cuối cùng vẫn có thể gặp được nhau...
Takahashi Reiko có chút động dung, nhưng nhiều hơn chính là sự phẫn nộ. Bởi vì Cố Hiểu Mộng không hành động giống như trong tưởng tượng của cô ta. Cô ta cũng không ly gián được tình cảm giữa Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc.
"Takahashi Reiko, trong cây súng có một viên đạn! Tôi sẽ không giết cô... Cho đến lúc này, cô chưa từng làm ra chuyện gì gây tổn hại đến chị Ngọc." Thậm chí còn giúp Lý Ninh Ngọc. Mặc dù Thẩm Dật Chi đã chết, nhưng Lý Ninh Ngọc mãi mãi cũng không cần chịu trách nhiệm chuyện làm lộ tình báo.
"Tôi sẽ không để cho tâm lý của chị Ngọc có chút không đành lòng nào đối với cô. Chi bằng cô cứ nổ súng bắn chết tôi... Chị Ngọc của tôi mãi mãi là chị Ngọc của tôi!" Nàng sẽ không để cho Takahashi Reiko có bất kỳ cơ hội nào.
Cố Hiểu Mộng và Takahashi Reiko quá giống nhau. Loại người sống trong vòng thượng lưu như họ, thứ cả ngày tính toán chính là lòng người hoảng loạn, cho nên nàng hiểu rõ những chuyện bây giờ Takahashi Reiko đang làm. Bởi vì nếu đổi lại là Cố Hiểu Mộng, nàng cũng sẽ làm như vậy, mà Lý Ninh Ngọc, e rằng sẽ khinh thường.
Nếu như Lý Ninh Ngọc ở đây, có lẽ sẽ càng ngạc nhiên hơn. Trong vòng một năm, Cố Hiểu Mộng của cô đã có năng lực bảo vệ cho cô: "Tiểu thư Reiko, sức khỏe của chị Ngọc không tốt. Cô cũng đã phí hết công sức tính kế tình cảm của chúng tôi rồi, vẫn nên thả chúng tôi ra ngoài đi!" Cố Hiểu Mộng nói xong thì cầm chén cháo đi lên lầu.
Lần này, kế hoạch ly gián của Takahashi Reiko xem như đã hoàn toàn thất bại. So với lúc cô ta ở trước mặt Lý Ninh Ngọc, ly gián mối quan hệ với Cố Hiểu Mộng còn thất bại thảm hại hơn.
"Cố Hiểu Mộng..." Takahashi Reiko phẫn nộ đập bộ dụng cụ ăn uống trên bàn.
.---.. -. -.--.- -.
Đoan Ngọ vui vẻ nà ~
Xém quên đăng chương. Sau này chắc đăng chương theo ngày lễ cho dễ nhớ. Cho nên, Thất Tịch gặp =)))