Ngự Hoàng

Chương 269




"Là ta bảo hắn tới." Bắc Thần đi tới phía sau Vân Dương, đóng chặt cửa lại, sau đó mới nhìn về bọn phía họ, "Chuyện này, hắn cũng có phần."

Chốc lát, mọi người quay đầu, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục làm việc mình nên làm, cái nhìn vừa nãy kia, cũng chỉ là liếc mắt nhìn.

Không có Vân Dương, chuyện lúc trước cũng sẽ không giải quyết thuận lợi như vậy, dù đối với y vẫn bất mãn, thế nhưng, dùng lời Ngôn Vô Trạm mà nói, đều là người một nhà, có một số việc, qua rồi thì cứ cho qua đi. Vân Dương và bọn họ đều là đứng chung một chỗ. Lấy người kia làm trung tâm, vì hắn mà cân nhắc.Bọn họ tiếp nhận Vân Dương, đồng thời, Vân Dương cũng không còn không nhìn bọn họ, y hiện giờ có thể ngồi ở đây thì chứng minh, hai bên cùng lui một bước dài.

Noãn Xuân Các không nhỏ, bốn người bọn họ ở thật là lãng phí, vì vậy bọn họ quyết định, đem chỗ này tu sửa cho tốt một phen, đem tất cả những thứ có thể dùng được đều dùng.

Bên ngoài không có động tĩnh, nhưng kết cấu phải thay đổi hoàn toàn, phòng ngủ mỗi người vẫn ở tại chỗ, có điều ở trung tâm nhất phải xây mới một ngủ phòng lớn nhất, công dụng này không cần nói cũng biết.

Không chỉ như vậy, bên trong Noãn Xuân Các còn phải xây dựng một ít thứ trong cung không có, như hồ nước nóng cá Lạc Cẩn nói trước đó, còn có các loại trò chơi mới mẻ đều sẽ đầy đủ mọi thứ, sau đó, Noãn Xuân Các này không hề chỉ là nơi bọn họ nghỉ ngơi, nhiều hơn, là phải để nó danh xứng với thật...

Noãn Xuân Các.

Khắp nơi là xuân sắc dạt dào... Ý xuân vô hạn.

Sửa chữa lại là một phần, bọn họ còn phải tiến hành một công trình lớn hơn, tìm củng là tu sửa đường ngầm.

Bọn họ không thể đem quãng đời còn lại của chính mình đều uổng phí và tiêu hao trong hoàng cung, thời gian Ngôn Vô Trạm cho bọn họ xử lý chuyện của chính mình còn thiếu rất nhiều, vì vậy bọn họ quyết định tự mình sắp xếp.

Đường ngầm này không chỉ có thể đi tới các nơi trong hoàng cung, còn trực tiếp tới bên ngoài hoàng cung, như vậy thuận tiện bọn họ lúc nhàn rỗi đi xử lý sự tình, cũng đi tìm người kia bất cứ lúc nào.

Còn việc Ngôn Vô Trạm có đồng ý hay không bọn họ mặc kệ, bọn họ hy sinh nhượng bộ quá nhiều rồi, huống chi xây dựng đường ngầm đối với hoàng thất mà nói có trăm lợi không có một hại, vào thời điểm mấu chốt, đường ngầm này có thể xoay chuyển trời đất.

Hắn phải biết, chuyện này không phải ai cũng có thể làm, Ngôn Vô Trạm hắn hẳn là cầu cũng không được mới đúng.

Hội nghị kết thúc, bản vẽ định ra, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ khởi công.

Có điều, đây chính là công trình lớm, quy hoạch thì dễ, áp dụng vẫn có độ khó nhất định.

Ông ngoại Hoằng Nghị tuy rằng tức giận, nhưng quyết định này của Hoằng Nghị, trước mắt ông vẫn có thể chấp nhận, ít nhất Hoằng Nghị có thể xuất cung bất cứ lúc nào, y tự do.

Xem như đây là Hoằng Nghị đem sản nghiệp Hoằng Gia di chuyển về đế đô rồi.

Có điều ông ngoại y vẫn còn tức giận, ông không giúp đỡ, nhưng ông không ngăn cản thuộc hạ của mình tới hỗ trợ, có người của ông ngoại Hoằng Nghị hỗ trợ đào đường ngầm, việc này tất nhiên chính xác lại nhanh chóng, thời gian này giảm bớt không ít, nhưng có rất nhiều công cụ kim loại và vật liệu lại khiến bọn họ hết đường xoay xở...

Ngay vào lúc này, một vị khách bất ngờ đến Noãn Xuân Các rồi.

"Theo thường lệ, ta tới hỏi thử, mấy vị nương nương có gì cần, liệt ra danh sách, ta sẽ cho người rất nhanh đưa tới."Người chưa tới, tiếng tới trước, giọng nói quen thuộc này khiến mấy vị đang ngồi đều ngẩn ra, chờ sau khi bóng người nho nhã kia bước qua cửa, đứng trước mặt bọn họ, biểu tình của tất cả mọi người đồng thời chuyển thành kinh hỉ...

"Tam gia! Ngươi tới thật đúng lúc!" Bắc Thần thân thiện kéo Khâm Mặc vào, có Khâm Mặc ở đây, tất cả vấn đề dễ giải quyết rồi.

Khâm Mặc ở Ly Gia đứng hàng thứ ba, chính là đại thương gia đệ nhất Nam Triều, vì vậy Khâm Mặc này không có thứ không lấy được, không có chỗ không đến được.

Ngay cả vật phẩm cần dùng trong cung và cống phẩm, phần lớn đều là xuất ra từ trong tay Khâm Mặc hắn.

Khâm Mặc còn có một đặc quyền, mỗi khi đến thời điểm nhất định sẽ vào trong hậu cung thống kê vật tư phi tần cần thiết, sau đó đưa tới từng cái, vì vậy hắn mới có thể đường hoàng đến Noãn Xuân Các.

Sự xuất hiện của hắn, tuyệt đối là than ấm trong ngày tuyết rơi.

"Nghe nói đại đương gia có chỗ dựa cao đây, Khâm Mặc đã sớm muốn đến gặp mặt, chỉ tiếc thân phận đại đương gia hiện giờ đặc thù, Khâm Mặc lạc hậu, chỉ có thể cảm thán." Khâm Mặc nói xong, còn hợp tình hợp lý thở dài một tiếng.

"Nếu Tam gia ao ước, sáng mai ta nói với hoàng thượng một tiếng, cũng thu ngươi vào cung?"

Phì một tiếng bật cười, Khâm Mặc vội vã xua tay, cái này hắn không có phúc hưởng thụ, không nói đùa nữa, Khâm Mặc khôi phục thái độ bình thường, "Nhị ca nói với ta, các ngươi có nhu cầu gì cần giúp một tay, cứ mở miệng là được."

Bắc Thần cũng không khách sáo, vội vàng lấy bản vẽ ra cho Khâm Mặc xem, "Công việc này cho ngươi."

Y không sở trường cái này, những người khác ở đây cũng không am hiểu như nhau, nhưng Khâm Mặc là tay lành nghề trong phương diện này, hắn không chỉ có thể hoàn thành xuất sắc, còn có thể mang đến một chút kinh hỉ.

Cái tạo của Văn Thừa Phủ, Bắc Thần đã từng thấy qua rồi.

Khâm Mặc là ứng cử viên không thể thích hợp hơn.

"Không thành vấn đề, cứ giao cho ta." Khâm Mặc đơn giản nhìn một lần liền thu đồ lại, "Ta trở về sửa lại một chút, lại đem tới cho các ngươi xem."

"Làm phiền rồi." Lạc Cẩn hướng về phía Khâm Mặc gật đầu, đều là thương nhân, y và Hoằng Nghị cùng Khâm Mặc cũng từng qua lại, cùng Khâm Mặc cũng coi như là bạn cũ rồi.

"Người quen cũ, không cần khách sáo." Khâm Mặc nói xong, ánh mắt liền chuyển hướng lên người Vân Dương một mình ngồi bên cạnh hút thuốc lá, đánh giá trên dưới một phen, Khâm Mặc cười nói, "Nói vậy, các hạ chính là Vân Dương, tướng quân Vân Nam đi."

Vân Dương gật đầu một cái xem như trả lời, đối với Khâm Mặc, y chỉ nghe tiếng, chưa thấy mặt, lúc trước bắt hắn cũng không phải bản thân Vân Dương. Vì vậy, bọn họ không có chút quen biết nào.

"Vân tướng quân" Khâm Mặc đứng dậy, cũng thuận lợi rót một chén trà, hắn đi tới trước mặt Vân Dương, cung kính nâng lên, "Vân tướng quân vì dân vì nước, hy sinh vì nghĩa, Ly Gia ta chỉ có cảm kích cũng không oán hận. Tính tình nhị ca nhà ta vẫn luôn không tốt, việc hắn gây ra, cha ta đã biết được cũng trách phạt nặng, hôm nay may mắn gặp lại, Khâm Mặc thay mặt cha mình, đại ca, nhị ca hướng về Vân tướng quân bồi tội, lấy trà thay rượu, xin hãy xem xét."Khâm Mặc khách sáo như vậy, Vân Dương cũng không tiện nói gì thêm, nhìn chén trà kia một cái, y một hơi uống cạn.

Từ đó, y và Ly Gia, bỏ qua ân oán rồi.

Ba người kia nhìn động tác hào phóng của Vân Dương, lại nhìn nụ cười lễ nghĩa kia của Khâm Mặc, vẻ mặt lập tức kỳ quái.

...

Đêm đó.

"Cứng... không được nữa hả?" Lăn qua lăn lại nửa ngày, Vân Dương cũng không có phản ứng, hai người ngồi ở trên giường, hai mặt nhìn nhau.

"Ừm. " Vân Dương cũng kỳ quái, dù hắn làm thế nào, chỗ kia đều im hơi lặng tiếng, một chút cảm giác không có, thân thể không có bất cứ cái gì không khỏe, nhưng tiểu huynh đệ kia của y lại không chịu ngẩng đầu.

Hai người nhìn chằm chằm thứ kia một hồi, Ngôn Vô Trạm thương lượng, "Nếu không, ngươi sau này bớt hút thuốc một chút đi..."

"Ừm. "

"Còn có, dù chỗ này của ngươi có được hay không, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi."

Ngôn Vô Trạm nhớ tới lúc trước Vân Dương lừa hắn, nhưng dáng vẻ tin tưởng hoàn toàn của hắn lại khiến Vân Dương khá xoắn xuýt...

------------

Xoay một vòng, lại đến Vân Dương.

"Vẫn là... không cứng nổi?" Chuyện giống như vậy lần thứ hai diễn ra.

"Ừm." Vân Dương gật đầu, lần này rõ ràng mang theo ảo não cùng tức giận.

"Nếu không... Để thái y tới xem thử?" Người kia thử thăm dò hỏi.

"Ngươi không phải nói sẽ không ghét bỏ ta sao?"

"Khụ khụ, khụ khụ khụ... Ngươi còn trẻ như vậy, để lại bệnh không tốt..."

Ánh mắt tránh né kia của Ngôn Vô Trạm khiến Vân Dương không ngừng xoắn xuýt, còn muốn đánh hắn.

...

Nửa tháng sau, Lạc Cẩn không nhìn nổi nữa.

Nhân lúc bốn bề vắng lặng, y đi tìm Vân Dương.

"Đồ của Khâm Mặc, ngươi cũng dám uống bậy." Ly Gia làm gì có người tốt, thật sự tính ra, chỉ có Mộc Nhai ngay thẳng nhất, ít nhất hắn đều biểu hiện ra ngoài, mà mấy người khác đều là những kẻ gian ngoan giảo hoạt thích giở ám chiêu, trong đó Khâm Mặc lợi hại nhất, ngay cả Lạc Cẩn cũng có chút kiêng kỵ, thế nhưng Vân Dương lại không chút chần chừ uống rồi, "Không cần lo lắng, Khâm Mặc sẽ không phế bỏ ngươi, nếu không sẽ không như hiện giờ rồi. Đây cũng là hắn vì chuyện ban đầu trả thù nho nhỏ mà thôi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Ly Gia còn ba người đang chờ ngươi, còn về Ly Hận Thiên kia có tham gia hay không ta cũng không xác định, nói chung ngươi cẩn thận đi."

Vân Dương và Ly Gia kết thù oán rất lớn, còn về đến cùng khi nào mới có thể thật sự tiêu tan hiềm khích lúc trước, thì vẫn cần kiểm chứng thêm rồi.

Có điều, ba tháng sau, Noãn Xuân Các hoàn công rồi.

Khâm Mặc đứng dưới bảng hiệu Noãn Xuân Các, chắp tay thở dài, vẫn là trong cung tốt, chỗ rộng, muốn làm gì cũng có thể...

Cũng không biết, những niềm vui bất ngờ hắn chuẩn bị cho bọn họ kia, bọn họ có thích hay không, hay là có chơi vui vẻ hay không...

...

Noãn Xuân Các làm xong, thân thể Vân Dương cũng khôi phục.

Tối hôm đó, Ngôn Vô Trạm chờ y thể hiện ra bản lĩnh, có điều Vân Dương lại dẫn hắn tới phòng ngủ lớn nhất...

Ngôn Vô Trạm vẫn là lần đầu tiên tới nơi này.

Nến đỏ đèn đỏ, dưới ánh nến làm nền, màu đỏ này trông mờ ám lại kiều diễm, mang theo mấy phần mùi vị mê say...

Người kia chậm rãi tiến vào, hắn luôn cảm thấy, nơi này làm khá giống phòng cưới...

Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn là chính xác.

Trên giường lớn kia, nam phi mà hắn hao tổn tâm cơ đưa vào trong cung, không thiếu một ai, người kia ngẩn ra, mà lúc này, Vân Dương từ phía sau ôm lấy hắn...

Y đẩy hắn về phía bọn họ...

"Hoàng thượng, hôm nay là ngày động phòng của chúng ta, là ngày động phòng của tất cả mọi người chúng ta, ngươi, chuẩn bị xong chưa?"

Phần còn lại, tự mình tưởng tượng đi, cười.

—— Phiên Ngoại Hoàn ——