Ngự Hoàng

Chương 34




《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận

QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN

****

Không hiểu sao, lời này của Bắc Thần đột nhiên khiến hắn nhớ tới Vân Dương...

Trên gương mặt tuấn tú, đầy vênh váo, còn mang theo tự tin không rõ từ đâu tới, chắc chắn và cao ngạo tuyên bô với hắn...

Ta là người đàn ông của ngươi.

Trên thực tế, Vân Dương cũng thật sự là người đàn ông đầu tiên của hắn.

Nghĩ đến Vân Dương, tâm tình vui vẻ của người kia nhất thời chìm xuống đáy, bieru tình trên mặt cũng có chút đờ đẫn, Bắc Thần đang nâng mặt hắn, vốn định hôn hắn, trong mắt mang theo dò xét...

"Ngươi nhìn ta như vậy để làm gì?"

Giọng nói dễ nghe của đè nén âm thanh huyên náo xung quanh mình, người kia chợt khôi phục lại tinh thần, thứ đầu tiên nhìn thấy là con mắt sâu không thấy đáy của Bắc Thần...

Ngôn Vô Trạm muốn quay đầu đi chỗ khác, thế nhưng đầu vừa động, đã bị động tác dịu dàng lại bá đạo của Bắc Thần xoay trở về...

"Ánh mắt này của ngươi khiến ta thấy mình như là người đã phụ bạc ngươi..."

Giọng nói Bắc Thần đè thấp hết mức, như một loại mê hoặc, khiến người kia nhịn không được nhìn ánh mắt hắn, tâm tư kia không thể khống chế biểu lộ ra...

"Thế nào, nhớ người đàn ông trước kia của ngươi?"

Ở trước mặt hắn, Ngôn Vô Trạm luôn không thể nào che giấu cảm xúc, tựa như Bắc Thần cái gì cũng biết, cái gì cũng đều rõ ràng, y đào cho hắn bẫy rập, đợi hắn từng bước đi vào... Không thể khống chế bị mê hoặc.

Ánh mắt xuyên thấu thân thể Bắc Thần, gương mặt Vân Dương cùng Bắc Thần chồng lên nhau...

Ngôn Vô Trạm không mở mắt, biểu tình trên mặt lúc này mới có hòa hoãn. Bắc Thần cũng không ép buộc hắn, chỉ là tiến đến bên tai hắn, dùng âm thanh chỉ có hai nhân mới có thể nghe được nói, "Đừng lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi khóc... Dĩ nhiên, lúc đó, ngoại lệ."

Những hộ viện khác là chờ xem náo nhiệt, nhưng thấy bọn họ nhỏ to nửa ngày vẫn chưa nói xong, có người bắt đầu mất kiên nhẫn giục, Bắc Thần liếc mắt sang bên cạnh một cái, ngược lại lại nhìn về hướng người kia, y cũng thật sự không chứng minh gì đó, chỉ trực tiếp rời khỏi...

Thế nhưng, lúc Bắc Thần lui ra sau, Ngôn Vô Trạm cảm giác được, có gì đó không nhẹ không nặng thoáng đè lên mặt hắn một chút... cảm giác mềm mại, nửa thật nửa giả... Hắn cũng không xác định, nhưng lúc hắn muốn xác minh từ trên người Bắc Thần, Bắc Thần đã cùng những người khác chơi đùa, uống rượu...

Đêm nay, phần lớn thời gian ánh mắt Ngôn Vô Trạm đều dừng lại trên người Bắc Thần, có điều Bắc Thần không có bất kỳ kẽ hở, điều này khiến hắn hoài nghi lẽ nào cảm giác sai...Bắc Thần hẳn không phải là Vân Dương mang theo mặt nạ da người, vóc dáng bọn họ ít nhiều vẫn có chút khác biệt...

Mọi thứ của Vân Dương đã ăn sâu, bén rễ trong đầu hắn, mỗi một vị trí hắn đều nhớ, chỉ một chi tiết nhỏ hắn cũng có thể phát hiện, cho nên Bắc Thần không phải Vân Dương... Nhất định không phải.

Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện được gì, nhưng lại nghe được rất nhiều việc về Lạc Phủ...

Lạc lão gia bất ngờ qua đời, Lạc Gia không hề chuẩn bị, mặc dù Lạc Phồn đã cố gắng, vẫn đập bể mấy mối làm ăn lớn, trong đó có một phần là vì Lạc Phồn cơ bản không rõ chi tiết quy tắc giao dịch mà ra...

Hoằng Gia trước đó vẫn bị đè ép lại vào lúc này đột nhiên quật khởi... Hoằng Nghị vẫn luôn học hỏi bên ngoài đã trở về, từ đó cuộc sống hai nhà không có ngày nào yên bình. Đối đầu tranh chấp đến mức độ nhất định.

Hoằng Gia kiêu ngạo, cùng với kết quả hiện giờ khiến người khác khó tránh khỏi suy đoán, Lạc lão gia, có phải hay không chính là bị họ hại giết chết ...

Lạc lão gia chết đi, Hoằng Gia được lợi lớn nhất. Có điều vì để không ảnh hưởng làm ăn, lúc hai bên tìm đến gây rối đều thay đổi quần áo chứ không mặc phục sức của nhà mình...

Nghe đến đó, Ngôn Vô Trạm mới biết được, Bắc Thần vì sao có thể khiến Hoằng Nghị kinh ngạc.

Ngôn Vô Trạm ở chỗ này đến gần nửa đêm, từ chối Bắc Thần đưa tiễn, người kia một mình trở về phòng, hắn nhớ không lầm, lúc bọn họ rời đi chưa đóng cửa...

Tuy rằng lúc mới đầu có chút không đúng, có điều về sau bầu không khí lại tốt, nếu còn có tụ tập như vậy, hắn vẫn sẽ đến, những hộ viện này biết rất nhiều chuyện... có thể từ trong miệng bọn họ, khai thạc được không ít đầu mối.

Lần này là Bắc Thần đãi. Nhớ tới chuyện này, Ngôn Vô Trạm liền nhớ lại lúc hắn vừa biết chuyện này, hắn hoàn lặng lẽ kéo tay áo Bắc Thần, hỏi hắn bạc ở đâu ra... Cũng không phải rượu này đắt thế nào, chỉ là hắn có linh cảm... Quả nhiên, Bắc Thần ném cho hắn túi tiền trống không... Túi tiền chế tác tinh mỹ kia, giờ đây dơ bẩn không chịu nổi, thậm chí còn có bùn đất bám trên đó, Ngôn Vô Trạm không muốn đụng vào mà liếc mắt nhìn Bắc Thần, túi tiền này là của Hoằng Nghị , hiện tại, bên trong sạch sẻ, cái gì cũng không có...

Tựa như không biết cái liếc nhìn này của Ngôn Vô Trạm có ý gì, Bắc Thần phô ra rám cái răng đều tăm tắp, hướng về phía người kia cười một cái tươi rói...

Nụ cười kia có chút chói mắt, bây giờ nhớ đến vẫn có cùng cảm giác...

Ngôn Vô Trạm đang nghĩ tới Bắc Thần, cũng không để ý tình hình trước chuồng ngựa, mãi đến khi đi qua rất xa, mới phát giác được hình như có gì không đúng, hắn vội vã quay đầu lại, liền thấy trước chuồng ngựa, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng đen.

Mang theo nghi ngờ, người kia quay lại một lần nữa, lúc này tuy không kinh ngạc như lần trước, nhưng hắn cũng có chút hoảng sợ. �

"Cẩn thiếu gia... Trễ như vầy, người đây là..." Trễ như vậy không ngủ được, còn chạy đến chuồng ngựa hứng gió lạnh, Ngôn Vô Trạm có lý do tin tưởng, y đây là đang có ý định tự sát.Lạc Cẩn cũng không để ý tới hắn, yên lặng nhìn chuồng ngựa, thật lâu mới lẩm nhẩm một câu, "Muốn cưỡi ngựa."

"Vậy thì đi cưỡi ngựa." Ngôn Vô Trạm có chút buồn cười, đã trễ thế này, tới đây là vì muốn cưỡi ngựa. Lạc Cẩn này có phải quá ngây thơ rồi không.

Những lời này thành công thu hút lực chú ý của Lạc Cẩn, y nhìn hắn, lần thứ hai hé ra nụ cười như có như không này, "Cưỡi không được, thân thể của ta, cơ bản không giữ được dây cương, sẽ té xuống."

Nụ cười của Lạc Cẩn khiến ngực hắn không giải thích trầm xuống, Ngôn Vô Trạm cũng không tiện nói gì, đều là đàn ông, hắn hiểu được tâm tình của Lạc Cẩn.

Việc mình thích lại làm không được, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giữa đêm khuya vắng người, len lén tới đây nhìn cho thỏa nguyện... Lạc Cẩn như vậy khiến người khác nhịn không được muốn an ủi. Cũng thấy đau lòng.

Ngôn Vô Trạm nhớ lại một ít tin đồn mấy ngày nay nghe được, nha hoàn nói hôm sau ngày đại hôn của bọn họ, vải nệm trong phòng tân hôn cũng không có màu đỏ*... Bọn người làm đều đang bàn tán, Lạc Cẩn bệnh đến cả làm đàn ông cũng không làm được nữa... Cho nên sau đó, y mới dời qua thư phòng của lão gia.

(Ý nói không có làm cái việc động phòng)

Làm người ở, không nên bàn luận về chủ nhân, nhưng lại không ai ngăn lại, dường như ở Lạc Phủ này rất bình thường... Hơn nữa bọn họ xưng hô Lạc Cẩn là Cẩn thiếu gia, Lạc Phồn là đại thiếu gia...

Những lời này, hẳn là đã truyền đến tai Lạc Cẩn, thế nhưng y chưa từng muốn chứng minh, hoặc là giết một người răn trăm người, cứ như vậy im lặng mà chịu đựng...

"Không sao, có người đỡ là được rồi." Ngôn Vô Trạm sờ sờ hàng rào gỗ của chuồng ngựa, nhìn khoảng tối đen bên trong, cười nói, "Nếu Cẩn thiếu gia không ngại, ta mang Cẩn thiếu gia đi cưỡi ngựa, ta mang theo người, sẽ không sợ té ngựa."

Ngôn Vô Trạm muốn tiếp cận Lạc Cẩn, cho dù là cơ hội gì, hắn đều sẽ không bỏ qua, cho dù không có, hắn cũng muốn chủ động tạo ra. Cho nên đối với Lạc Cẩn, hắn phải ân cần. Lạc Cẩn đáng thương này, so với đồng tình, hắn chính là muốn lợi dụng nhiều hơn...

Trong mắt Lạc Cẩn lóe lên tia hưng phấn, bất quá rất nhanh lại khôi phục như thường, hắn mím môi, nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhìn bàn tay quá trắng của mình, giọng nói lơ lửng, "Nếu như có thể..."

Ngôn Vô Trạm biết, Lạc Cẩn động lòng rồi, đàn ông ai không có lòng tham, thấy tốt đều muốn lấy, hắn không lo Lạc Cẩn từ chối, sớm muộn, y cũng sẽ tìm đến hắn.

Dùng sức đẩy hàng rào gỗ, vỗ vỗ tay đi tới bên cạnh Lạc Cẩn, cũng không hỏi, trực tiếp cởi áo của mình, khoác lên người Lạc Cẩn, "Trời lạnh, Cẩn thiếu gia không nên tới chỗ như vầy, trúng phải phong hàn sẽ không hay. Cẩn thiếu gia mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, nếu muốn cưỡi ngựa, lúc nào cũng có thể tới tìm ta, đương nhiên, phải là lúc ta không cho ngựa ăn."

Người kia hài hước nói, sau đó đỡ vai y, xoay người y lại, Ngôn Vô Trạm không có làm quá, động tác này tự nhiên cũng lễ độ, Lạc Cẩn không muốn đi, xoay người qua chỗ khác, ánh mắt vẫn dán lên mặt người kia, lại cười cười với hắn, ra dấu để hắn rút tay về, "Trời không còn sớm, Cẩn thiếu gia quay về đi."

Dưới sự đốc thúc của người kia, cuối cùng Lạc Cẩn vẫn rời đi, thế nhưng trước khi biến mất, y còn quay đầu lại nhìn hắn một chút... Bộ dạng vô cùng giống như đứa nhỏ đi chơi, sợ ba mẹ la rầy...

Ngôn Vô Trạm thấy Lạc Cẩn thật khiến người ta yêu thích.

Ngôn Vô Trạm chưa từng đùa giỡn với đàn ông, ban đầu đối với đàn ông cũng không có hứng thú, thế nhưng một chuyến vào quân doanh lại khiến hắn nảy sinh một chút tò mò, có người nói thân thể đàn ông, so với phụ nữ chơi đùa thoải mái hơn... Chặt hơn, nóng hơn, cũng có cảm giác hơn...

Cố gắng quên đi gương mặt Vân Dương ở trong đầu, Ngôn Vô Trạm rất muốn thử xem mùi của đàn ông... Hắn biết rõ, trở về cung, cơ hội như vậy cũng không có, hắn không thể đem đàn ông vào cung, cho nên muốn chơi đùa, cũng chỉ có thời gian này, chính là cả đời này, đây là cơ hội duy nhất...

Nghĩ đến đây, người kia có chút động lòng rồi. Hắn tự đánh giá, Lạc Cẩn này rất hợp khẩu vị của hắn. Nếu y không phải đối tượng mình điều tra, Ngôn Vô Trạm thật rất muốn cùng y một hồi phong hoa tuyết nguyệt*...

(*Phong hoa tuyết nguyệt: thường để chỉ tình cảm nam nữ, ở đây chắc mở rộng ra là chuyện tình cảm giữa hai người)

Chỉ là...

Người kia mình trần, dựa vào chuồng ngựa đứng một lúc lâu mới không nhanh không chậm trở lại phòng mình, thân thể hắn rất tốt, như vậy cũng không sợ sinh bệnh, hiện giờ hắn cũng không lo lắng cửa không khóa nữa, bởi vì hắn thật thích hắn cùng Lạc Cẩn có một chút giao tiếp... Vừa tìm được một chút hứng thú. Hắn nên tiếp tục cố gắng mới phải.

Mấy ngày sau, Lạc Phủ cho ngựa lai giống, Ngôn Vô Trạm hai ngày nay vẫn luôn giúp người một tay, có điều tới lúc lai giống thật sự sẽ không phảo việc của hắn.

Các bước lai giống cụ thể hắn không biết. Hắn là hoàng thượng, loại việc thô tục này hắn sao có thể biết...

Có điều, đã là đàn ông, đối với loại chuyện này sẽ tò mò, sẽ thấy mới mẻ, cũng có chút chờ mong, Ngôn Vô Trạm cũng không ngoại lệ, cho nên hắn và rất nhiều người cùng nhau đến xem náo nhiệt.

Địa điểm lai giống là chọn khu đất trống ở trước chuồng ngựa, tối nay rất nhiều người tới, đều là giúp hai con ngựa lai giống , đương nhiên, cũng không ít người đến xem thú vị như Ngôn Vô Trạm. Bắc Thần chính là một trong số đó.

Bắc Thần liếc mắt liền thấy được người kia đang đứng một mình ở bên cạnh, hắn cười hì hì đi tới, cũng không chào hỏi, trực tiếp ôm lấy hắn... Còn ghé vào lỗ tai hắn, vui vẻ kêu một tiếng nương tử.

Ngôn Vô Trạm vừa định sữa lại, hắn nghĩ hắn phải nói rõ với Bắc Thần, không nên cứ kêu loạn hắn, thế nhưng hắn chưa kịp mở miệng, lai giống đã bắt đầu...

............